Chương 83+84
Chương 83: ĐỊNH MỆNH II
Hoseok nhói lòng nhìn khung ảnh nhỏ có con trai và cô, gia đình ba người thật hạnh phúc, hắn biết nếu ngày cô gặp bố mình đó chính là ngày mà nhân duyên đứt đoạn, một người đau một người ly biệt, vì vậy hắn quyết định dựa theo địa chỉ của cô đến gặp bố cô trước một bước
Siêu xe vừa tắt máy dừng ở con hẻm nhỏ dẫn vào một biệt thự, Han JaeWon đang gấp gáp vơ vén cả một núi chi phiếu to cho vào vali, ông ta không nhìn thấy bóng dáng cao ngạo đang sải bước đi tới
_Han JaeWon!
Hoseok nhíu mày trước khi mở cách môi thanh cao gọi cái tên dơ bẩn đó, hắn thật sự không muốn phải thốt ra bất cứ thanh âm nào, mỗi lần đối diện thì bao nhiêu ký ức lấm lem lại hiện ra, ngày bố hắn chết tức tưởi nhưng khi nghĩ đến Ami và con trai hắn như chùn bước trước những ký ức buồn đã qua, hắn đến đây cũng vì muốn xóa hết mọi thứ chỉ muốn cùng cô sống bình yên một đời
_Jung Hoseok? Mày muốn giết tao sao? Mày nên nhớ tao là người sinh ra Han Ami, mẹ của con trai mày
Han JaeWon cười mỉa mai nhìn mũi súng đang ghí vào mặt mình, ông ta luôn cảm thấy tức cười khi hắn đem lòng yêu con gái mình
_Rồi tao sẽ tách chúng mày ra và dọn luôn cái thứ nghiệt chủng nó sinh ra, dòng máu của Jung gia à? Chỉ toàn lũ ngu dốt
Ông ta miệt thị nặng nề, cốt là muốn hắn kích động ra tay, có như vậy gia đình nhỏ của hắn sẽ bị hủy nhanh lên, nghe từng lời hồ đồ của ông ta hắn chỉ muốn giết chết con người nham hiểm hồ đồ, định mệnh vẫn là thứ khiến con người ta gục ngã nhưng không thể toàn ý, hắn mím môi đuôi mắt ép lại tạo ra nếp nhăn nhó, hơi thở kìm nén phả ra...
_Ông đi ra ngọn núi sau lưng nhanh
Hoseok hất cây súng bóng loáng ngang qua thái dương của ông ra lệnh, chân cũng bước nhanh hơn rời khỏi chỗ này để nói chuyện, ông ta có vẻ sợ hãi hai tay ôm vali chi phiếu không chịu buông, đối với ông ta vật chất luôn là thứ quan trọng nhất
_Mày muốn gì?
Han JaeWon dừng chân trước ngọn núi cao, nhìn xuống chỉ thấy một lớp sương mù dày đặt che đậy vực thẳm sâu hút, cõi lòng của hắn hiện giờ cũng tựa đám sương kia, u ám nguyền rủa những đau thương đeo bám trên tình yêu giữa cô và hắn
_Tại sao Ami lại là con gái của ông ta?
Hắn nghiêm mặt nhìn ông ta với con mắt đầy hận thù, chính vì những điều ngang trái này mà hắn chưa thể cùng cô bước vào lễ đường, danh chính ngôn thuận để cô trở thành Jung phu nhân
_Ông đừng làm tổn thương Ami, đừng lợi dụng cô ấy trả thù riêng, nếu Ami có chuyện gì thì ông có chết cũng không hết hối hận đâu
Hoseok dù không muốn vẫn cố gắng nói chuyện với ông ta, cảm giác đối mặt với một kẻ chỉ biết có tiền mà bất cần bỏ mặc đứa con gái mù lòa, sau đó còn lợi dụng chia rẽ hạnh phúc của cô, hắn hận ông ta nhưng cũng không thể làm gì hơn, chỉ còn cách nói rõ cho ông ta tỉnh ngộ, chuyện quá khứ hắn đã chấp nhận bỏ qua những mất mác để tha thứ, mong là từ nay giữa nhà họ Han và họ Jung không còn những mâu thuẫn nữa
_Thật nực cười, Han Ami nhất định phải hủy cái thứ tạp chủng giữa mày và nó, có như vậy tao mới suy nghĩ lại
Han JaeWon dùng vali tiền to đùng hất mạnh khẩu súng ở trước mặt mình, hắn nhíu mày nhìn khẩu súng văng ra xa rơi xuống mõm đất đá gần bờ vực, đúng là con người này không chút ăn năn, hắn chỉ lo Ami khó xử yếu lòng, nếu không hắn đã hạ ông từ lâu
_Ông đúng là mất nhân tính
Hắn hất mặt nhìn kẻ tội đồ trong quá khứ, ông ta đã không còn chút lý trí nào nữa rồi, nhìn cách ông ta quay cuồng cười lớn đem số tiền trong vali rãi khắp mọi nơi, hóa ra bên trong chỉ toàn là giấy trắng, vàng mã, ông ta như hóa điên vò đầu bứt tóc, vơ vét hết số chi phiếu mơ hồ đó vứt sạch
_Đây là tiền tao cướp được của Jung gia, chúng mày không được động đến, Jung gia là do tao giết...haha...
Han JaeWon nhìn xuống vực thẳm, bỗng ông ta sợ chính bản thân mình sẽ rơi xuống đó, rơi xuống hố sâu mất hết danh vọng, cả những gì ông giành giật cướp đoạt của người khác, vì vậy ông lùi xa liếc mắt nhìn thấy khẩu súng liền chạy đến muốn nhặt lên
_Jung gia...mau trả tiền lại đây, công ty này đã bị tôi cướp...
_Đoàng!!!
Hoseok chưa kịp giật lại khẩu súng đã nghe tiếng nổ lớn phát ra, Han JaeWon giật được khẩu súng bắn mạnh, nhìn vết loét sâu máu tuôn không ngừng trên ngực áo, Hoseok nhíu mày nghĩ đến Ami ở trong tim, cô đối với hắn là tình yêu tha thiết, dù có ra sao vẫn mãi yêu cô
_Ami! Từ lâu anh đã không còn coi trọng hận thù...
Nhìn vết máu vương vãi xuống nền cát đầy bụi nhòa, không gian dường như ngắn lại trước bao biến cố, người cố chấp nhất vẫn là Han JaeWon, ông ta hóa điên chôn chặt mình trong thù hận mà không bao giờ chịu nhận ra lỗi lầm, nhớ năm xưa ông đã từng nhẫn tâm giết chết bố hắn thật đau lòng
---------
Chương 84: ĐỊNH MỆNH III
Hoseok nhìn con người tham lam tự trói mình vào cái chết bằng viên đạn do chính ông ta giật súng rồi bắn vào bản thân mình, một kết cục bi thảm như những gì ông ta đã gây ra, nhìn hai hốc mắt trợn ra tức tưởi, rốt cuộc mọi thù oán cũng đã qua, hắn ngồi xuống cạnh ông gương mặt chùn xuống thoáng buồn, dù gì hắn cũng chưa từng có ý định sẽ hạ thủ với ông, bây giờ mạng sống của ông không còn, tất cả cũng do gây thù thì nhận kết cục xấu, hắn đưa tay gỡ cây súng trên tay bố cô ra vừa lúc đó...
_Bố!!!
Ami thét gào ôm chặt đứa con bé bỏng khi nhìn thấy thân ảnh bố mình nằm sấp dưới nền đất lạnh, ở phía gần bụng máu như chảy cạn kiệt, ông trừng mắt biểu lộ một cái chết uất ức, cô chết lặng chân vấp vào sỏi đá ngã nhào xuống lớp cát bụi gần đó, lòng cô cắn rứt vì không có cơ hội nói chuyện với bố, cô chưa kịp xin lỗi ông vì chuyện hôn nhân của mình, cũng chưa kịp giải thích gì cả thì chính khẩu súng máu lạnh dính chặt trên tay hắn đã tố cáo tất cả
_Jung Hoseok...tại sao?...tại sao??
Cô thét lớn, đôi mắt yêu thương mãnh liệt bây giờ chỉ đọng lại cay đắng chua xót, trái tim của cô thật nóng ấm với tình yêu mãnh liệt bỗng dưng bị bóp nghẹn, bao quanh toàn là những vụn vỡ khúc mắt mà hận thù để lại, Trời đã cho cô nhân duyên với hắn sao còn ngang trái ngăn cách bằng những nghiệt ngã của số phận như vậy?
_Ami...nghe anh nói...
Hoseok vứt vội khẩu súng xuống vực thẳm, nhìn lại hai bàn tay mình đã nhuộm đầy máu bi oan, dù không muốn nhưng những gì hiện tại đưa đẩy đã phá hủy tất cả ngọt ngào về một gia đình hạnh phúc, có tình yêu nào không có sóng gió, nếu một mai ly biệt điều đau khổ nhất có lẽ là một tình yêu đẹp bây giờ tách biệt với hai con đường song song, những vết cắt hằng lên theo thời gian, cuộc đời này khi mất đi mới biết thứ đó thật sự quý giá
_Ami...chính nó bắn chết bố...
Trước khi trút hơi thở cuối cùng, Han JaeWon vẫn cố gắng để lại một thông điệp mà ông nghĩ nó sẽ là nhát dao rạch nát mối tình đầy nước mắt này, cô chết lặng, đôi bàn chân run rẩy bước đến cái xác của bố, những yêu thương vụn vỡ ngày đầu gom nhặt bao nhiêu cũng không bằng tổn thương hiện tại, có những người cùng ta trải qua cả tuổi thanh xuân nhưng lại không thể vì nhau mà đi đến một đời, ai rồi cũng chỉ có thể dốc sức yêu hết mình một lần, cô biết cõi lòng khắc sâu hình bóng hắn không thể nào hận được, cũng chẳng thể oán trách được điều gì, Ami nhìn lên bầu trời xanh thẳm màu xanh tươi mát nhưng lại không thể khiến cho tình yêu của cô xanh thẳm như vậy được, dòng nước mắt vô hình rơi xuống cánh môi nhỏ hình tim của con trai, bàn tay cô siết nhẹ dỗ dành, khóe môi run lên mấp máy một lời
_Jung Hoseok giữa chúng ta không thể tiếp tục, không có ai phụ ai yêu đúng người cả đời sẽ bình an, em sẽ bình an nhưng không phải cả đời cùng anh, chiếc nhẫn này không thể ở trên ngón tay áp út nữa rồi, thanh xuân của em chính là anh, nhưng một đời của em chính là hận anh mà sống!
Ami nhìn vào đôi mắt nhuộm màu tơ đỏ, những thanh âm nặng nề không còn trong veo như ngày yêu đầu, từng lời phát ra mang sự cách biệt xa vời, nơi khóe môi mặn đắng của hắn cũng chẳng buồn nhếch lên giải thích, hắn đứng đó cứ vậy xa dần trong tâm trí cô
_Tùy em...
Hoseok đến gần bên cô, ánh mắt luyến tiếc không thể níu kéo lần nào nữa, hắn ôm con trai nhỏ vội vội vàng vàng cúi xuống hôn lên mắt môi thằng bé, hắn hiểu cho cảm giác lúc này của cô, nhìn người thân chết trước mặt mình, cú sốc này khó mà vượt qua, trước khi chết bố cô còn cáo buộc cái chết của mình là do hắn gây ra, lời giải thích mãi mãi cũng không sáng tỏ, nếu cô cần vậy hắn sẽ để lại một khoảng cách mà trong tim hắn cũng vụn vỡ rát buốt, sâu trong tâm can đã chết từ lúc nào
Ami ôm con quay đi, ngày cô chôn cất bố mình, đó là ngày u ám có mưa phùn giăng nhẹ rồi cô sẽ đi khỏi nơi đây để quên đi nỗi đau quá lớn, giá như ngày xưa đừng gặp gỡ thì bây giờ những tổn thương đã không làm hai người xa nhau mãi mãi, nhưng trên đời thường không có "nếu như", tất cả đều là nhân duyên, là định mệnh mà sự ngang trái luôn sắp đặt, mất mác của người này là tổn thương của người khác, có yêu mới hiểu tình cảm phải thông qua mất đi mới thật sự biết lưu luyến
Hoseok không trách, không oán cũng không hận, cái ngày hạnh phúc cùng cô nắm tay đi mãi trên con đường ngọt ngào dần xa mờ, nếu đã không thể cho cô một đời, vậy một giây...một giờ cũng đều vô nghĩa
_Ami, anh nợ em một đời bình an
Hắn lẳng lặng nhìn cô từ phía sau, nếu nỗi lòng này hiện diện mà không phải vô hình thì liệu cô có đón nhận lời giải thích sâu nặng? Hắn mím môi, đôi mắt chim ưng nhìn thân ảnh quen thuộc lần nữa rồi quay đi như hai người xa lạ, cuộc đời có nhiều sóng gió mà chính bản thân cũng không rõ phải làm sao để bước qua, chỉ có thể đối mặt chấp nhận, lòng người vượt qua hay không vẫn là do tâm can của mỗi người
___________________________
Đã lướt đến cuối trang rồi, tiếc gì bấm một ⭐ vote cho truyện nhỉ! 😘
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com