Chương 82: Hắn nói như bản thân rất ấm ức
Edit + Beta: Hạ Uyển
***
Chương 82: Hắn nói như bản thân rất ấm ức
"Động tác tay phải mềm mại hơn một chút, tay của cậu cứng quá."
Cây gậy trong tay Tống Linh Duật gõ gõ lên cổ tay của Thương Vân Tú, thấy nhắc nhở mà đối phương vẫn làm không đúng lắm. Thế là anh ta kẹp thước vào nách, dùng dáng điệu uyển chuyển lặp lại động tác kia một lần nữa, cuối cùng anh ta dừng lại ở động tác hoa lan chỉ rồi xoay cổ tay: "Thấy chưa? Cánh tay dẫn cổ tay, cổ tay dẫn ngón tay, thế này thì động tác sẽ đẹp nhất."
"Ừm." Trán Thương Vân Tú lấm tấm mồ hôi, lặp lại hành động kia một lần nữa. Nhưng trong lòng y nghĩ tới Nhị gia, hơi mất tập trung.
Đêm qua y định đi dỗ dành người kia nhưng vì quá mệt quá buồn ngủ, vậy nên chỉ dừng lại ở mức suy nghĩ, chờ tỉnh lại trời đã sáng rồi.
Y lại nghĩ học sinh phải ra dáng học sinh, mặc áo vào rồi chỉ kịp tới phòng cho khách lặng lẽ hôn người cũng chịu khổ kia, tiếp đến vội vã chạy tới Lê viên.
"Vân Tú, cậu có tâm sự, hôm nay sợ là không học được rồi." Tống Linh Duật nói toạc ra rồi thả cây thước nhỏ trong tay xuống, ra hiệu cho người của mình mang một bình trà nóng lên: "Vất vả tới trưa rồi, cậu nghỉ ngơi một chút đi."
"Sắp tới sinh nhật của Vinh Khanh, tôi muốn luyện tập nhiều hơn một chút, đến lúc đó sẽ không đến mức luống cuống tay chân." Sau khi Thương Vân Tú ngồi xuống thì vỗ vỗ ngực, hít một hơi để ổn định nhịp thở, nói: "Tôi sợ là không dối gạt hắn được rồi, hắn nói tôi có người bên ngoài. Nếu tra ra được thì người bên ngoài của tôi là anh đấy."
Tống Linh Duật cười nói: "Còn chưa được mấy ngày nữa, cậu cố gắng giấu giếm đi." Anh ta nghĩ một hồi, lại sắp xếp lại thời gian: "Cậu cũng học được tàm tạm rồi, chỉ là còn mấy động tác chưa chuẩn lắm, cần luyện tập nhiều hơn. Ở nhà cũng có thể luyện, sau này cậu không cần đến đây cả ngày nữa. Hai giờ chiều tới rồi năm giờ chiều lại về, thế này chắc Vinh Khanh không tiện nói gì nhỉ?"
"Tôi học được bao nhiêu trong lòng tôi biết rõ, thôi cứ để hắn chịu khổ một chút vậy." Nước trà được bưng lên, Thương Vân Tú rót cho mình một ly, còn khá nóng, y cầm trên tay lắc lư một hồi.
Rảnh rỗi là Thương Vân Tú lại nghĩ tới Phó Vinh Khanh, nghĩ bây giờ hắn có còn tức không hay là quá bận rộn, không có hơi sức đâu mà đi tìm y và "người khác" khắp nơi.
"Mấy ngày nay sao tôi không thấy ông chủ Tần tới đây?" Thương Vân Tú hỏi.
"Anh ấy đang bận rộn chuyện tiệc rượu, nhưng trễ một chút đều sẽ đến đón tôi." Tống Linh Duật và Tần Nham Quân đã ở bên nhau, cứ thế mà ở chung nhà với nhau.
Đồ ở bên Lê viên cũng đã dọn qua đó, mấy năm nữa anh ta sẽ không hát hí khúc nữa, có lẽ sẽ học làm ăn cùng với Tần Nham Quân, dù sao cũng không hát nữa.
Phản ứng của Thương Vân Tú và Phó Vinh Khanh lúc trước đều y hệt nhau, đều cảm thấy rất tiếc. Có vài người trời sinh là để hát hí khúc, mặc trang phục vào, chỉ cần một cái nhăn mày, một nụ cười Thương Vân Tú cũng thấy si mê.
Hai người đang nói chuyện, Tần Nham Quân đã đến, còn mang theo dâu tây tươi, chúng đã được rửa sạch. Anh đặt lên bàn, nói: "Cậu ở đây à?"
Anh nói với Thương Vân Tú: "Ông chủ Phó mới nói muốn đến nhà máy rượu tìm cậu đấy."
Thương Vân Tú không nhịn được bật cười, biết rõ là mình gạt người mà Phó Vinh Khanh vẫn đến nhà máy rượu, thật sự là không biết nói gì với hắn nữa.
Thương Vân Tú càng nhớ nhung hơn, y định tập thêm một lần nữa rồi đến nhà máy rượu đón người về, nói xin lỗi cho đàng hoàng, xóa bỏ hiểu lầm tối qua.
Tần Nham Quân vẫn ngồi như thế, Thương Vân Tú ngại không muốn lên sân khấu. Có lẽ Tống Linh Duật đã nhìn ra, anh ta đứng dậy nói có việc nên dẫn Tần Nham Quân đi.
Tần Nham Quân cứ nghĩ anh ta có việc thật, lúc đi theo còn vuốt phẳng nếp nhăn trên quần áo, hơi căng thẳng.
Tống Linh Duật chờ anh đi vào phòng rồi mới đóng cửa lại, trong phòng này không có đồ đạc gì, chỉ có một cái tủ và một cái giường, không có chỗ ngồi, chỉ có thể ngồi trên giường.
Tần Nham Quân đút một tay vào túi đứng đấy, một tay khác nắm lấy tay Tống Linh Duật: "Luật Duật, Bình Dương thật sự quá nóng, đặc biệt là tháng 8 tháng 9, nóng đến mức người ta muốn tan ra. Em theo tôi về nhà nghỉ mát đi, tiện thể thăm cha mẹ tôi một chút, được không?"
Rõ ràng chỉ để cho Thương Vân Tú bớt ngại mới dẫn người tới đây, nào nghĩ Tần Nham Quân lại nhắc đến việc này...
Tống Linh Duật do dự mấy giây: "Em không đi."
"Vậy ngày mai tôi lại hỏi em."
Tống Linh Duật nói: "Ngày mốt anh hỏi em cũng không đi."
"Vậy... Ba ngày sau tôi sẽ hỏi, hỏi đến khi em đồng ý mới thôi."
Đây là Tần Nham Quân học được từ chỗ Phó Vinh Khanh, ông chủ Phó nói phải quấn lấy Tống Linh Duật như thế, không chỉ liệt nữ còn sợ triền lang, đàn ông cũng sợ.
"Tùy anh." Tống Linh Duật nghiêng mặt đi, vốn chỉ muốn rút tay về, ai ngờ đối phương nắm rất chặt, anh ta rút tay về là kéo cả Tần Nham Quân theo.
Tần Nham Quân thuận thế ôm anh ta, hai người rất ít khi thân mật như bây giờ. Là kiểu ở chung một phòng, ngủ trên cùng một cái giường nhưng họ vẫn tôn trọng nhau như khách.
Lúc này đôi môi của người kia ở ngay trước mắt, Tần Nham Quân ôm mặt Tống Linh Duật, nụ hôn triền miên dịu dàng rơi xuống.
Tống Linh Duật đứng đờ người không biết phải làm sao, anh ta nắm chặt đệm chăn xõa tung, tim như nhảy vọt tới cổ họng.
"Linh Duật, đêm nay được chứ?" Tần Nham Quân hôn xong thì ôm chặt lấy anh ta: "Tôi vẫn luôn chờ em gật đầu, chuyện này tôi cần em phải ưng thuận mới được."
Tống Linh Duật lí nhí ừ một tiếng, anh ta cảm thấy nụ hôn này quá ngắn, vẫn muốn tiếp tục khoảnh khắc say đắm vừa rồi.
Bên này Thương Vân Tú hơi cảm nắng, lảo đảo mấy bước rồi ngã từ trên sân khấu xuống, cắn răng bò từ dưới đất dậy. Nhưng, người bên trong vẫn nghe được tiếng động.
"Sao thế?" Tống Linh Duật chạy chậm ra kiểm tra một phen, đầu gối trầy da, eo cũng hơi trật, nhưng nhìn chung không quá nghiêm trọng.
Thương Vân Tú đau đến nhíu mày: "Thôi vậy, hôm nay vẫn nên về thôi."
Thương Vân Tú lau mồ hôi, phủi bụi trên quần áo. Lên xe mới muộn màng nhận ra thắt lưng đau nhói, đầu gối bị rách da cũng chảy máu đầm đìa dính lên trường sam.
Y vốn muốn đến nhà máy rượu, đành tạm thời đổi ý về thẳng biệt thự Dương Lâm.
Buổi tối Nhị gia trở về bất ngờ phát hiện người ở nhà, còn đã tắm xong và đang tựa trên ghế sofa xem báo.
Hắn còn đang giận dỗi, thế là vờ như không thấy người, ngúng nguẩy đi lên lầu. Sau đó Đường Dật cũng tới, anh ta chào Thương Vân Tú đang ngồi trên sofa rồi cũng chạy lên lầu.
"Gia, vẫn tiếp tục kế hoạch bắt người của ngài sao? Người đang ngồi dưới lầu kìa." Đường Dật biết rõ hỏi là sẽ bị mắng nhưng vẫn ngứa tai muốn nghe mắng vài câu.
"Cút sang một bên." Tống Linh Duật cầm điếu thuốc, cũng chỉ cầm để ngửi mùi hương chứ không dám đốt.
Hắn nghĩ ngợi hơn nửa ngày mới nói: "Cậu về đi, hôm nay không có việc của cậu."
"Được." Đường Dật cầm xấp tài liệu và túi đeo vai, xoay người xuống lầu, vừa được cho tan làm là chạy nhanh hơn bất kỳ ai, lúc này còn chả rảnh mà chào hỏi.
Thương Vân Tú thấy Đường Dật đi xuống, tưởng đã giải quyết xong công việc, y thả tờ báo xuống đỡ phần eo vừa bị trật vừa đau nhức từ từ đi lên lầu.
"Nhị gia." Thương Vân Tú gõ cửa đi vào: "Anh về đã ăn cơm chưa? Có muốn tắm không, em pha nước nóng cho anh nhé?"
"Không cần, em buồn ngủ thì ngủ đi, không cần để ý đến tôi." Phó Vinh Khanh cúi đầu không biết đang xem tài liệu gì, dù sao cũng rất bận rộn, không rảnh để ngẩng lên nhìn y chút nào.
Thương Vân Tú muốn ngủ thật nhưng y chờ hắn để xin lỗi mà, y nói: "Chuyện tối qua là em không đúng, xin lỗi anh, em sai rồi."
"Ừ." Phó Vinh Khanh lạnh nhạt đáp lời y.
Thương Vân Tú ngáp một cái, chuẩn bị về phòng ngủ.
Mới nhắm mắt lại, người vừa rồi rất cứng rắn quyết không nhìn y lại đi vào phòng, tức giận chui vào ổ chăn: "Em không ở nhà máy rượu, cũng không ở Tường Nhạc Hối, Tứ Lâm Công quán lại càng không. Thương Vân Tú, rốt cuộc là em đi đâu hả?"
"Chồng ơi..." Thương Vân Tú chậm rãi xoay người lại, ôm cổ hắn nói: "Em đến lầu Danh tìm Hoa Ngũ bàn chuyện, nói xong là về ngay."
Không nói đến cái khác, lực sát thương của hai chữ "chồng ơi" này ngang bằng Tú Tú khen hắn giỏi trên giường. Chớp mắt lòng Phó Vinh Khanh đã như nở hoa, chút tức kia tan thành mây khói.
Lúc này hắn không dám chắc Thương Vân Tú nói thật hay giả, bởi vì hắn đúng là chưa đến lầu Danh xem thử.
Thế là trước khi bỏ qua chủ đề hắn, Phó Vinh Khanh từ từ cởi cúc áo ngủ của y: "Vợ à, đã lâu rồi tôi chưa "ăn mặn"..."
Hắn nói như bản thân rất ấm ức.
Thương Vân Tú có thể hiểu được, cũng đau lòng, thế là nói: "Em dùng tay... Giúp anh nhé?"
"Tay, tay gì cơ?" Phó Vinh Khanh từ chối: "Tôi không muốn."
Nhị gia muốn cởi, đương nhiên Thương Vân Tú không cho hắn cởi. Trên người y có vết thương, huống chi cái eo này chắc cũng không lăn giường được.
"Em không muốn?" Phó Vinh Khanh không dám tin, nói: "Em... Bài xích chuyện tôi chạm vào em?"
"Không có, là hôm nay em mệt thôi." Thương Vân Tú thật sự sợ hắn nghĩ lung tung những thứ không nên nghĩ nên chủ động hôn hắn, hôn xong thì ôm cứng ngắc: "Vinh Khanh, anh cũng ôm em đi."
Phó Vinh Khanh không ôm.
Vinh Khanh hất bàn tay Thương Vân Tú đang khoác trên người mình ra, lúc ra ngoài còn mang theo một cái gối.
Có mỗi hai cái gối và Thương Vân Tú không còn lại cái nào...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com