13 Chẳng thể giữ được
Hơn một tuần đếm ngược kết khúc năm học, con tôi hoàn thành việc thi cử và vẫn thành công đứng nhất lớp .
Tôi và con bé vẫn vậy, và chắc là Vũ Thư có nhiều luồng suy nghĩ trong đầu về lời đề nghị của ông bà nội.
Tôi đã thấy những khoảng khắc con băn khoăn lo lắng về lời đề nghị này .
Vào một buổi sáng thứ 6 nhiều mây âm u tôi nhận được một cuộc gọi từ cô giáo " Tôi cần gặp chị ngay bây giờ tại trường, hy vọng chị có thể đến sớm" tôi lo lắng vội vã chạy lại trường bước vào phòng giáo viên tôi thấy con tôi mặt mày trầm xuống, cùng với một con bé ngồi kế bên. Cô giáo vội vã nói.
" Trước khi tôi nói đều này, xin chị hãy bình tĩnh! "
" Là sao vậy cô ? "
" Con chị đang bị tình nghi lấy cắp tiền quỹ của lớp! "
" Cái gì, cô có lộn không!"
" Tôi thật sự không tin nổi, nhưng chúng tôi có bằng chứng là số tiền được tìm thấy tại cặp của Vũ Thư. "
" Cô thấy hề không hả, cái vụ việc này giống trong mấy cái phim học đường vậy mà con tôi hình như đang là nạn nhân của soi mói và dè bỉu. Mà cô vẫn tin hả? "
" Phụ huynh Vũ Thư à xin cô đừng quá kích động ,con chị chỉ đang bị tình nghi thôi và số tiền đã lấy lại được rồi! "
" Rồi danh dự của nó như thế nào?"
Tôi vội vàng nắm tay con rời khỏi trường, bạn bè thì cười chê, liên tục nói con tôi là đồ ăn cắp.
Tôi tức giận la lên.
" Con tôi không phải đồ ăn cắp, nghe rõ chưa" .
Tôi đưa con vào xe ,trở về nhà con bé thì lặng thinh bước vào, tôi chạy lại nhẹ nhàng nói .
" Vũ Thư à , con nói thật cho mẹ nhé , nếu con không phải thì chắc chắn mẹ sẽ đòi lại công lý cho con !"
Vũ Thư vẽ mặt tức giận, nước mắt đầm đìa " mẹ còn hỏi vậy nữa hả, mẹ biết trước giờ con như thế nào mà! "
" Mẹ biết con vô tội, mẹ cũng chỉ muốn biết sự thật, mẹ sợ con che giấu mẹ ".
" Hả,sợ ư . Mẹ không còn tin tưởng đứa con gái này rồi. Con sẽ ở với ông bà nội! "
" Vũ Thư, Vũ Thư. Bình tĩnh đi ! "
"VŨ THƯ "
Mặc kệ lời kêu ca của tôi Vũ Thư bước vào phòng đóng chặt cửa.
Tôi bối rối, tức giận đứng ở ngoài, nước mắt rơi lã chã tôi gụt xuống khóc nức nở.
Tôi mệt mỏi bước vào phòng cằm chặt tấm hình lúc nhỏ của con , vội chạy đi tìm một nơi yên tĩnh.
Nơi yên tĩnh tôi tìm đến là bờ biển, Mặt Trời chạng vạng tối. Ánh hoàng hôn, những gam màu nóng hòa tan .
Hoàng hôn chiếu rọi xuống mặt nước , mặt nước dập dìu những gợn sóng ào ạt đánh vào chân tôi,như ôm lấy tôi.
Tôi tức tửi gào hét, tiếng chim hồi đáp tôi bằng tiếng hót ,sóng biển đánh vào ào ạt, mặt biển tối sầm lại và Mặt Trời cũng biến mất.
Trong gian tối tâm tôi cảm thấy hơi lạnh của làng sóng nhẹ nhàng , Nước mắt từ từ rơi xuống , tôi suy nghĩ về mọi thứ .
Trong đầu vang vọng những lời nói, tại sao lại như thế này?. Con bé không phải như vậy , mình sắp mất con bé thật rồi. Tôi mệt mỏi đứng dậy nói lời chào tạm biệt với biển rồi trở về. Trở về nhà hình dáng con tôi hiện ra ngồi một góc.
" Mẹ hãy ngồi xuống,nói chuyện với con !"
- Tôi gương mặt đơ ra " ừ "
" con sợ mẹ suy nghĩ nhiều và đau buồn, nhưng con đã suy nghĩ kỹ rồi con sẽ đi đến nhà ông bà nội, tại nơi xa hoa , tấp nập như Bắc Kinh con sẽ làm quen được với bầu không khí tại nơi đó và con sẽ học được nhiều thứ hơn nữa, nên con mong mẹ hiểu cho con . Con sẽ về nhà với mẹ khi những ngày nghỉ hay hè tới."
" Nên đừng buồn mẹ nhé!"
Sao có thể chịu đựng nổi khi con gái mình sắp rời xa đâu chứ.
Chuẩn bị bước sang tiết Lập Thu . Cơn gió lạnh nhẹ nhàng ùa về.Nắng lấp lánh, màu nắng mang tô vừa nâu vừa cam cảm trầm trầm, lá cây cũng vậy vàng rơi lã lướt. Vượt ra lành đường hai bên toàn lá vàng đầy ấp nhuộm cả mặt đường .
Chúng tôi bước đến ga tàu, nắm tay con thật chặt vì lâu lắm mới có thể nắm lại được nữa , khẽ nói, dặn dò con rất nhiều điều.
" Ăn uống đầy đủ"
" Ngủ sớm nghe chưa"
" Nhớ nhắn tin với mẹ đó"
" Sinh nhật con mẹ sẽ tới đó ráng chờ mẹ nha! "
" Mùa Đông bận 3 lớp áo là tốt nhất"
Nhìn con dặn dò đủ thứ con nhẹ nhàng an ủi.
" Con lớn rồi mà!"
Chuyến tàu dần ngừng lại một tiếng " ting " vang lên.
" Ga tàu di chuyển đến Bắc Kinh chuẩn bị khởi hành "
Con tôi vội vàng vào trong nhìn vào cười sổ , con bé tươi cười, liên tục vảy tay , tôi vội chạy theo la lớn.
" Vũ Thư, Vũ Thư bận cỡ nào thì hàng ngày phải gửi tin nhắn cho mẹ "
" Nghe chưa, tạm biệt con "
Chuyến tàu vụt đi vội tôi đứng một góc bơ vơ , lặng lẽ rơi nước mắt. Mùa thu mùa thích hợp khu hoạch, tôi giữ tâm trạng bình tĩnh để tiếp tục làm việc .
Sau một ngày vất vả tôi trở về nhà, trước nhà là cô giáo đanh đứng đợi, tôi vội vàng kêu.
" Cô giáo"
" Cô làm gì ở đây"
Cô nhẹ nhàng đáp " tôi muốn nói chuyện"
" Mời cô vào nhà"
Tôi vội vào bếp lấy ít trà đặt xuống bàn .
" Cô có chuyện gì hả"
Cô giáo nhập ngừng " con bé chuyển trường,sao cô còn ở đây? "
" À , chỉ có con bé đi thôi, tôi thì không, nó ở với ông bà nội "
Cô giáo nhìn tôi" có khi nào do vụ việc hôm đó không ? "
" Một phần thôi "
" Phụ huynh Vũ Thư à , thật lòng xin lỗi chị, vụ việc như thế lại khiến con bé chuyển trường "
" Một phần cũng do vụ việc này, một phần cũng do là nó không còn bạn nữa "
" Xin lỗi chị rất nhiều "
" Sao cô lại xin lỗi chứ ,cô có làm gì đâu "
" Không biết, nhưng tôi cảm thấy có lỗi "
" Thôi truyện qua rồi, cho qua đi . Con bé đã tìm một nơi tốt hơn "
" Thật ra trong trường con bé cũng là nạn nhân của bạo lực học đường, nhưng nó xảy ra không đều đặn vì tôi cũng đã can thiệp kịp thời "
" Sao giờ cô mới nói , là ai ?!"
" Mấy đứa đó cũng chuyển trường rồi "
" Vậy thôi, cảm ơn cô đã can thiệp giúp tôi "
" Vậy tôi xin về nha ! "
Vừa giọn dẹp , vừa nấu ăn, tôi nhận một tiếng" ting " mở điện thoại, Vũ Thư gửi tôi một bức ảnh và một dòng tin nhắn.
" Mẹ ơi, thành phố Bắc Kinh đẹp chưa này "
Tôi vội nhắn " tới nhà nội chưa "
Con bé gửi một đoạn hội thoại.
" Mẹ ơi, mẹ, con tới nhà rồi hiện tại đang ăn tối ở nhà nội, nhà nội lớn lắm, có khuôn viên nữa, thích thiệt chứ "
Tôi nghe giọng nói ngọt ngào dễ thương của con ,vội mỉm cười gửi cho một sticker con mèo thả ngón tay cái, rồi gửi dòng tin .
" Ngủ ngon nhe !"
Ánh sáng điện thoại dần ngừng sáng căn phòng chìm trong bóng tối, tiếng thở dài liên tục phát ra , trong căn phòng tối tăm này chỉ có ánh cửa sổ le lói, mở cửa sổ, nhìn lên trên Mặt Trăng kìa, tôi vội hốt lên một tiếng
" Đẹp quá"
Mãi mê ngắm Mặt Trăng tôi như chìm vào ảo giác, gương mặt Vũ Thư hiện ra liên tục.
" Mẹ,ngủ ngon nhé"
Âm thanh vang mãi trong đầu tôi, ngoài trời gió bắt đầu mạnh hơn lùa vào khe cửa, cảm nhận được từng cơn gió Thu lạnh tôi thở dài . Chợt nằm khiếp đi ngay trên cửa sổ, gió ùa vào liên tục như ôm lấy tôi, như an ủi nổi cố đơn ngay lúc này, tôi chìm trong làn gió sảng khoái vội khẽ nói.
"Cảm ơn gió nhé "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com