Xin lão tổ định đoạt
Trong lòng Tần Đức Minh ngập tràn sự cảm kích, thầm khấn tạ liệt tổ liệt tông nhà họ Tần. Ông tin rằng Tần gia sẽ sớm phất lên nhờ dấu hiệu đầy hứa hẹn này.
Trong khi đó, với tư cách là mẫu thân, Lạc Nhàn lại nghĩ xa hơn và thực tế hơn nhiều.
Bà vội vàng hành lễ với lão tổ, rồi cung kính hỏi:
"Bây giờ, khi đã xác định Như Thanh sở hữu Đạo Thể, vậy việc dưỡng linh..."
Việc kiểm tra tư chất vốn chỉ là bước khởi đầu, còn dưỡng linh định phẩm mới là mục đích cuối cùng.
Điều này liên quan đến việc phân bổ tài nguyên và quyết định tương lai của đứa trẻ.
Việc Lạc Nhàn hỏi thẳng vấn đề này trong tình huống hiện tại có thể xem như hơi đường đột và có phần mạo phạm. Nhưng bà không còn cách nào khác.
Các chi thứ trong Tần gia từ lâu đã không bằng lòng với chi chính. Nếu lão tổ chỉ xác định tư chất của Như Thanh rồi rời đi thì việc phân định phẩm chất dưỡng linh sau đó sẽ do các trưởng lão quyết định, khi ấy e rằng khó tránh khỏi tranh chấp.
Tốt nhất là để lão tổ trực tiếp đưa ra quyết định ngay lúc này.
Lão tổ chính là trụ cột vững chắc của Tần gia. Bình thường, bà luôn tĩnh tu dưỡng thương, không tham gia vào những tranh chấp nội bộ của gia tộc. Nếu bà đã định đoạt thì những kẻ khác sẽ chẳng còn lý do gì để phản đối.
Hơn nữa, xét về tình cảm thì lão tổ vẫn có chút thiên vị đối với chi chính của Tần Đức Minh. Khi còn nhỏ, ông từng được bà đích thân nuôi dưỡng trong một thời gian.
Quả nhiên, khi hai chữ "dưỡng linh" được nhắc đến, không khí trong tĩnh thất lập tức thay đổi.
Ánh mắt của Tần Đức Hạo và Tần Đức Hinh đồng loạt nhìn về phía Lạc Nhàn. Câu chuyện về lợi ích và tài nguyên đã khiến họ lập tức cảnh giác.
Đặc biệt là Tần Đức Hinh.
Tần Đức Hạo có một nhi tử và một nữ nhi, cả hai đều đã qua tám tuổi và tiền đồ đã định. Vì vậy, những tranh chấp hiện tại chẳng liên quan gì đến ông ta. Ông ta chỉ đơn thuần vì không ưa Tần Đức Minh mà gây sự.
Nhưng Tần Đức Hinh thì khác. Con trai bà vừa tròn tám tuổi, chính là người có khả năng tranh giành tài nguyên với Tần Như Thanh lớn nhất.
Lạc Nhàn có thể cảm nhận được ánh mắt đầy áp lực đang nhìn chằm chằm vào mình, đó chính là Tần Đức Hinh! Nữ nhân này có tu vi cao hơn bà, nhưng Lạc Nhàn cũng chẳng hề sợ hãi.
Bà vẫn giữ dáng vẻ khiêm nhường, lần nữa cúi đầu, cao giọng nói:
"Xin lão tổ định đoạt!"
Tần Đức Minh lúc này mới hoàn hồn, trong lòng ông vừa giật mình trước sự táo bạo của phu nhân, vừa thầm hiểu bà làm vậy cũng là vì tương lai của Như Thanh.
Giờ đây, khi Như Thanh đã được xác định sở hữu Đạo Thể, việc bồi dưỡng cho Đạo Thể sẽ cần tiêu tốn không ít tài nguyên. Nếu không thỉnh cầu lão tổ ngay lúc này thì e rằng nhị đệ của ông sẽ lại nhân cơ hội phá rối, cản trở con đường của nữ nhi ông.
Tần Đức Minh là người cổ hủ, lại sĩ diện, nhưng vào thời khắc này, ông cũng không thể do dự thêm nữa. Cắn răng một cái, ông cùng Lạc Nhàn cúi đầu hành lễ:
"Xin lão tổ định đoạt!"
Người thứ ba lên tiếng lại chính là Tần Đức Hinh.
Bà thừa hiểu tình thế hiện tại. Với sự khẩn cầu tha thiết của phu thê Tần Đức Minh, chắc chắn lão tổ sẽ không từ chối. Nếu bà cố tình phản đối lúc này sẽ chỉ khiến lão tổ không vui.
Thay vì vậy, bà quyết định thuận nước đẩy thuyền. Dù sao lão tổ luôn công bằng, nhi tử Tần Khải Vinh của bà chắc chắn cũng không bị thiệt thòi.
Những người còn lại đều là người thông minh, nhìn ra tình hình nên cũng lập tức hùa theo, tỏ ý tán thành.
Lão tổ từ đầu đến cuối vẫn giữ vẻ thản nhiên như cũ. Cuối cùng, bà khẽ gật đầu:
"Nếu đã như vậy, ta sẽ đích thân định phẩm dưỡng linh cho hai đứa trẻ."
Ánh mắt của bà dừng lại trên người Tần Như Thanh trước tiên.
"Con mang Thiên Hỏa linh căn, trong cơ thể còn ẩn chứa mộc khí, là chất liệu tuyệt vời để tu luyện đan đạo. Trong tương lai, con có thể kế thừa đan thuật của Tần gia. Ta định phẩm dưỡng linh của con là bậc bạc thượng đẳng."
Bà dừng lại một chút, ánh mắt sắc bén nhìn khắp mọi người rồi tiếp lời:
"Hơn nữa, con đã thức tỉnh Đạo Thể. Người sở hữu Đạo Thể là những kẻ được thiên đạo ưu ái, ai nấy đều mang đại khí vận. Đây chính là điềm báo trời xanh phù hộ Tần gia, là dấu hiệu phục hưng của gia tộc."
Lão tổ nhắm mắt khẽ suy tư một chút, sau đó chậm rãi mở mắt và nói ra câu kết luận cuối cùng:
"Như vậy, định là Kim phẩm thượng đẳng, dùng toàn lực của gia tộc để bồi dưỡng."
Tần Như Thanh nghe câu này mà vẫn chưa hoàn toàn hiểu được ý nghĩa ẩn sau lời nói của lão tổ, cũng không nhận ra câu "dùng toàn lực của gia tộc để bồi dưỡng" mang sức nặng lớn đến nhường nào. Trong cảm nhận của nàng thì lão tổ nói câu này với giọng điệu nhẹ nhàng và đầy uy lực, khiến mọi thứ nghe qua như chuyện chẳng có gì to tát.
Nhưng sắc mặt của những người xung quanh lại thay đổi hoàn toàn. Kể cả Tần Đức Hạo, người vốn dĩ luôn tỏ vẻ nhàn nhã, giờ cũng không còn giữ được sự hờ hững nữa mà sắc mặt nghiêm túc hơn hẳn.
Dùng toàn lực gia tộc để bồi dưỡng một đứa trẻ? Một đứa nhóc tám tuổi liệu có đáng giá đến vậy chỉ vì sở hữu Đạo Thể?
Tần Đức Hạo là người đầu tiên lên tiếng phản đối:
"Lão tổ, từ trước đến nay Tần gia chưa từng có tiền lệ nào về việc định phẩm Kim phẩm thượng đẳng. Nếu chưa có tiền lệ, vậy làm sao thực hiện việc bồi dưỡng đây?"
Ông ta dừng lại một chút, rồi nói thêm:
"Với cả dù Tần Như Thanh quả thật thức tỉnh Đạo Thể, nhưng cụ thể là Đạo Thể gì thì vẫn chưa rõ. Nếu vội vã định phẩm là Kim phẩm, có phải quá mức vội vàng rồi không?"
Tần Như Thanh khẽ cụp mắt, trong lòng âm thầm cảm thán: Nhị thúc quả nhiên là "vua lý sự" của Tần gia, ngay cả lời của lão tổ cũng dám phản bác.
Lão tổ còn chưa lên tiếng thì đại trưởng lão, người có thâm niên lâu nhất trong gia tộc cũng nhẹ giọng nói ra suy nghĩ của mình.
Lời nói của ông không gay gắt như Tần Đức Hạo, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng:
"Tình hình tài chính của Tần gia hiện nay không được khả quan. Chúng ta không có đủ tài nguyên. Ta không có ý phản đối quyết định của lão tổ, nhưng chúng ta lấy đâu ra tài nguyên để bồi dưỡng?"
Dịch thẳng ra là: Không có tiền. Nuôi không nổi. Dù tư chất có tốt đến đâu cũng vô ích.
Là người có tu vi cao thứ hai trong gia tộc, lời của đại trưởng lão đương nhiên có sức nặng.
Phu thê Tần Đức Minh còn chưa kịp vui mừng vì quyết định của lão tổ thì đã nghe thấy những lời phản đối liên tiếp.
Lạc Nhàn nghiến răng. Đến lời của lão tổ mà các người cũng dám phản bác sao?
Hôm nay, bà đã dám đứng ra đưa vấn đề này lên thì nhất định phải giải quyết cho xong. Ai dám cản đường nữ nhi bà, người đó chính là kẻ đối đầu với bà!
Lạc Nhàn lập tức lớn tiếng nói:
"Lão tổ, biện pháp luôn do con người nghĩ ra. Bây giờ, Tần gia ta khó khăn lắm mới có được một hậu bối sở hữu Đạo Thể, đây chính là điềm báo thịnh vượng của gia tộc! Nếu lúc này chúng ta không hết lòng bồi dưỡng, thì còn đợi đến bao giờ? Chẳng lẽ còn trông chờ mười hay hai mươi năm nữa lại xuất hiện thêm một Đạo Thể sao?"
Thấy lão tổ vẫn chưa bày tỏ thái độ, bà cắn răng nói thêm một câu như đổ thêm dầu vào lửa:
"Nếu bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này, thì đến bao giờ Tần gia chúng ta mới có thể trở về Đông Vực, thưa lão tổ?"
Câu nói cuối cùng như một cơn bão quét qua cả tĩnh thất.
Tần Như Thanh cảm nhận được một cách rõ ràng rằng khi mẫu thân nàng nhắc đến "trở về Đông Vực", sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi, kể cả lão tổ vốn luôn điềm tĩnh cũng thoáng hiện vẻ dao động.
"Đông Vực?" Tần Như Thanh thầm nhíu mày. Đây là đâu? Không phải Tần gia đang ở Nam Lĩnh hay sao? Đông Vực lại là nơi nào?
Tần Đức Hạo lập tức đứng dậy, ánh mắt sắc bén, ngón tay chỉ thẳng vào Lạc Nhàn, lạnh lùng nói:
"Lạc Nhàn, ý của ngươi là gì? Ngươi đang lấy tiền đồ của Tần gia ra để ép buộc lão tổ sao? Nữ nhi của ngươi đúng là có thiên phú, nhưng cũng chưa đến mức không có nó thì Tần gia không thể trở về Đông Vực!"
Ông ta hừ lạnh, vung tay áo, giọng nói đầy quyết đoán:
"Nữ nhi của ngươi chưa quan trọng đến mức đó đâu!"
Lạc Nhàn không hề sợ hãi, giọng nói đầy khí thế:
"Đây là lời mà một người làm nhị thúc nên nói sao? Chính vì Thanh Thanh chưa trưởng thành nên gia tộc mới cần dốc hết sức bồi dưỡng. Chẳng lẽ phải đợi đến khi..."
"Đủ rồi."
Hai chữ nhàn nhạt cất lên, như một tiếng chuông vang vọng, lập tức ngắt ngang cuộc tranh cãi.
Lão tổ lên tiếng.
Sắc mặt bà lạnh lùng, ánh mắt quét qua tất cả mọi người trong phòng:
"Cãi cọ ầm ĩ như vậy còn ra thể thống gì?"
Tất cả mọi người lập tức cúi đầu, không dám nói thêm một lời nào.
Lão tổ hạ giọng, nói tiếp:
"Những điều các ngươi nói đều có lý. Tình cảnh của Tần gia hiện tại đúng là khó khăn, không thể gánh vác nổi việc bồi dưỡng một Kim phẩm thượng đẳng. Nhưng một khi đã xuất hiện hậu bối có Đạo Thể thì đó chính là dấu hiệu được thiên đạo ưu ái. Chúng ta không thể bỏ mặc."
Bà dừng lại, sau đó trầm giọng nói tiếp:
"Vậy thì, nguồn tài nguyên để bồi dưỡng hai đứa trẻ sẽ do ta lo liệu, từ tư khố của ta."
Nói rồi, bà lấy ra một thanh kiếm và một ngọc giản, đặt xuống trước mặt Tần Đức Minh:
"Đây là Lạc Lưu Kiếm, pháp khí bát phẩm thượng đẳng. Ngươi mang nó đi đổi lấy các linh thực ghi trong ngọc giản. Những linh thực này dùng để luyện chế Tẩy Tủy Linh Dịch."
Nghe thấy bốn chữ Tẩy Tủy Linh Dịch, hơi thở của Tần Đức Minh lập tức dồn dập. Đây là linh dược còn quý giá hơn cả Khải Linh Châu.
Nhưng ông còn chưa kịp vui mừng thì sắc mặt đã khựng lại khi nhìn thanh kiếm trên bàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com