Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13

Chúng tôi đi ngang qua một nơi có thể coi là nửa ốc đảo và quyết định dừng lại nghỉ ngơi. Đương nhiên, việc quan trọng khảo sát thật kỹ khu vực này, đánh dấu vào bản đồ rồi phân tích địa chất, kết cấu đất đai, phòng khi nơi này hôm nay còn hiện hữu nhưng đến mai đã bị sa mạc nuốt chửng.

Vừa bước xuống xe, tôi suýt nữa không đứng vững, ngồi quá lâu khiến đầu gối tê dại. Tôi đưa mắt nhìn quanh, ốc đảo không lớn, độ chừng 10 mẫu Anh*, cây cỏ lưa thưa, chẳng mấy xanh tươi.

*Xấp xỉ 40468.564 mét vuông

Dù thưa thớt đến thế, nhưng giữa vùng đất chỉ toàn cát vàng mênh mông, bất chợt lại có một mảng màu khác hiện lên cũng đủ khiến lòng người vui lạ.

Và ở đây, ngạc nhiên chưa... có cả loài chuột sa mạc đuôi béo!

Phải, chính là cái loài nhỏ xíu ấy, đuôi béo đến mức trông như một chiếc gậy bóng chày mini!

Tôi mất một khoảng thời gian mới tiếp cận được nó. Sau đó mới phát hiện ra, hóa ra bao nhiêu công sức bò rạp xuống đất tiếp cận đều là thừa thãi. Bọn này lười đến mức chẳng buồn động đậy, thậm chí có đặt lên lòng bàn tay thì chúng cũng chẳng buồn chạy đi. Chỉ cần cho vài hạt đậu là ăn, chúng sạch sẽ đến mức suốt 24 tiếng có khi bỏ ra 23,9 tiếng chỉ để chải chuốt bộ lông của mình.

Khi tôi đặt con chuột và mấy hạt đậu lên tay, từ một cái hang nhỏ xíu đến mức không nhìn kỹ sẽ bỏ qua lại chui ra thêm một con nữa. Nó cố đứng lên bằng hai chân sau, hít hít không khí về phía tôi.

Bạn nó đã đến rồi, tôi cũng không nỡ độc chiếm nữa. Tôi nhẹ nhàng đặt con chuột béo xuống đất, nó ngẩn ra một lúc rồi mới nhấc mông chạy về hang.

Tôi toan quay gót về thì nhận ra Almasy đang đứng phía sau lặng lẽ quan sát.

Có lẽ đã đứng đó từ lâu rồi.

Hắn không thể ho một tiếng để báo hiệu sự tồn tại của mình sao?!

"Chúng ta sẽ ở lại đây tối nay." Giọng hắn hơi khàn, mang theo một chút âm sắc của phương ngữ nào đó, rồi chẳng đợi tôi đáp lại đã quay người bỏ đi.

"..."

Sau bữa tối, mọi người giải tán, ai về lều nấy sau màn chuyện phiếm quen thuộc.

Katherine thắp đèn đọc sách, còn tôi thì trằn trọc mãi không ngủ nổi. Cuối cùng bảo với cô ấy một tiếng rồi ra ngoài.

Tôi khoác tạm một tấm chăn, lững thững đi về phía giữa ốc đảo. Giả vờ ngồi ngắm sao, thực chất là muốn xem có may mắn bắt gặp mấy con chuột béo ra ngoài kiếm ăn hay không. Dĩ nhiên, tôi chẳng có ống nhòm đêm nên cũng chẳng thấy gì rõ ràng. Nhưng dù sao vẫn còn dễ chịu hơn là ở chung trong một cái lều với Katherine.

Không còn cách nào khác, cái thói ghét chia sẻ không gian nghỉ ngơi riêng tư nhất thời khó mà sửa được.

Amon á?

Ồ, hắn là trường hợp ngoại lệ.

Vào mùa đông, hắn chẳng khác gì một chiếc lò sưởi di động có hiệu suất cao gấp trăm lần so với một ngọn lửa nhỏ ổn định, ấm áp 360 độ không góc chết, đủ để quấn lấy tôi giữa những ngày lạnh giá.

Mà nhắc đến Amon... dạo gần đây Almasy có gì đó rất lạ.

Hắn luôn cau nhẹ lông mày, ánh mắt thâm trầm, thái độ lãnh đạm như thể chẳng bận tâm đến bất cứ điều gì. Thậm chí ngay cả với Katherine, hắn cũng hoàn toàn không có hứng thú. Điều này khiến tôi lo lắng suốt mấy ngày liền. Chẳng lẽ... hắn bắt đầu "hắc hóa" rồi sao? Cái mạng nhỏ của tôi còn nằm gọn trong tay hắn đấy. Không chọc giận cũng đã từng bị thiêu suýt chết, phỏng đến mức chỉ còn lại một lá phổi hoạt động. Nếu thêm một lần nữa thì khả năng tan thành tro bụi là quá cao!

Dù tận sâu trong tiềm thức tôi vẫn là kẻ ưa mạo hiểm, nhưng con người luôn có xu hướng muốn bám lấy môi trường quen thuộc. Chết thì không còn đáng sợ nữa, chỉ là... ai biết được nếu theo hắn mà chết, liệu tôi có bị tống vào một thế giới chết tiệt nào khác không chứ!?

Hơn nữa, ánh mắt hắn nhìn tôi có chút đáng sợ, cứ như giây tiếp theo sẽ xé xác tôi ra vậy. Giống như một con dã thú nhìn con mồi, khiến người ta lạnh cả sống lưng. Nhiều bữa tối, hắn cứ vừa nhìn tôi chằm chằm vừa ăn như thể món chính trong đĩa là tôi. Madox thậm chí còn len lén hỏi tôi có phải đã động vào cuốn sổ nào của Almasy không mà khiến hắn nổi giận như vậy.

Và hóa ra, tôi thực sự nên lo lắng.

Một làn khói nhè nhẹ thoảng qua, tôi mới phát hiện ra hắn đã ngồi ngay bên cạnh mình từ bao giờ.

Ngọn lửa lóe lên, điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay. Hắn nhả khói một cách chậm rãi.

– -!

"Em là ai?" Giọng nói trầm thấp tựa như một câu lẩm bẩm nhưng lại khiến tim tôi lỡ mất một nhịp, phải mất một lúc lâu sau mới lấy lại bình tĩnh. Tôi ngoảnh sang, hắn vẫn giữ nguyên tư thế, hai ngón tay kẹp điếu thuốc, ngón cái nhẹ nhàng mân mê môi dưới.

"Gina." Tôi lập tức quay ngoắt đầu đi, tránh nhìn cái động tác đầy gợi cảm đó. Dù sao thì, hắn vẫn mang gương mặt của Amon, khí chất ngày một giống hơn khiến cả con người hắn trở nên hấp dẫn đến phát sợ...

Một lúc sau, tôi tò mò quay lại nhìn, chỉ thấy hắn dập tắt điếu thuốc trong lòng bàn tay, rồi bất ngờ kéo tôi ngồi lên đùi. Chỉ trong vài động tác, hắn đã tháo được búi tóc tôi, chậm rãi vuốt từ chân tóc xuống ngọn tóc.

Tôi hồi hộp nhìn hắn, tim đập như trống trận, nhất là khi ánh mắt lỡ quét qua khẩu súng ngắn treo bên hông.

Bị bắn vào đầu thật sự rất đau! Hơn nữa, tôi là một người không thể chết, nếu bị bắn thêm vài phát nữa thì...

Lại qua một lúc nữa, tôi dần dần thả lỏng. Hắn cúi đầu nhìn, không nói gì, chỉ bất mãn mà kéo tôi lại gần hơn, nâng cả cơ thể tôi lên.

Ngồi trên đùi thế này... liệu có được không?

Chỉ cách hai lớp vải, một lớp của hắn và một lớp của tôi. Cái phần cơ thể kia đang tỏa nhiệt nóng bỏng xuyên qua lớp vải mỏng manh, trái ngược hẳn với cái lạnh nhẹ từ bắp đùi hắn. Sự chênh lệch ấy khiến tôi rực cháy từ trong ra ngoài, đến mức chiếc chăn đang quấn trên người bỗng trở nên vô dụng hoàn toàn.

Eo bị hắn giữ chặt bằng một tay, ngón cái của hắn nhè nhẹ lướt qua vùng bụng dưới, vẽ từng đường uể oải như thể đang cố ý trêu đùa cảm giác của tôi.

Tay còn lại của hắn, ngón cái cùng phần lòng bàn tay, chậm rãi vuốt ve má tôi. Hắn nhìn tôi chăm chú, đôi mắt như xoáy nước sâu thẳm đầy mê hoặc, tựa như đang nâng niu một bảo vật trong lòng bàn tay.

Trời ạ, hắn làm sao vậy?

Hắn hơi cúi đầu, chóp mũi lướt nhẹ từ giữa trán tôi men xuống sống mũi, chạm đến tận đầu mũi. Môi hắn gần đến mức, chỉ cần tôi hé miệng có lẽ đã va vào nhau.

"Anh là ai?" Hắn nhẹ nhàng thì thầm. Rồi hắn cúi xuống, rất khẽ, chạm nhẹ môi lên môi tôi như chuồn chuồn đậu nước.

"Amon..."

Hắn khựng lại ngay. Ngẩng đầu lên, hơi lùi lại, mắt vẫn nhìn tôi rất lâu.

Luồng không khí tươi mới đột ngột ập đến khiến tôi có chút tỉnh táo.

Khoan đã... tôi vừa nói cái gì thế?

Cái cau mày sâu nơi hàng lông mày hắn khiến tôi chột dạ, tim như treo lơ lửng. Tôi thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng để bị một viên đạn bắn xuyên qua đầu.

Nhưng rất lâu sau, bàn tay đang đặt trên má đột nhiên chui vào trong áo tôi, từ hông bắt đầu di chuyển lên, ngón tay dò dẫm tìm kiếm mép áo lót. Đồng thời, môi hắn chạm vào môi tôi, nhẹ nhàng mút lấy rồi lại rời ra, lại tiếp tục mút vào, hết lần này đến lần khác, nhưng mỗi lần lại càng sâu hơn.

Tôi dần dần thả lỏng. Mấy chiếc cúc áo bị giật đứt. Hắn đỡ lưng tôi, hôn dọc lên xương quai xanh, rồi áp miệng sâu hơn nữa, mút lấy đầu lưỡi, ép tôi phải tiếp nhận hoàn toàn sự xâm lấn này. Cả khoang miệng tôi ngập tràn hương vị của hắn, ngòn ngọt như mùi hạnh nhân.

Mọi chuyện... bắt đầu trượt khỏi tầm kiểm soát.

Một tiếng động khô giòn của cành cây vang lên đâu đó không xa. Tôi giật bắn mình, vội đẩy hắn ra. Nhưng hắn lại nhanh hơn mà rút tay ra khỏi phần bụng dưới vừa định tiến xa hơn, sau đó giữ chặt gáy tôi, kéo tôi về phía mình, ép môi tôi trở lại dưới môi hắn.

Chỗ này không xa khu vực cắm trại, một người biết thì có thể ngày mai cả đội sẽ đều biết...

Mãi đến tận gần sáng, hắn mới để tôi quay lại lều.

Mấy chiếc cúc áo bị giật tung được hắn lượm trong cát, ném đại vào túi. Hắn tiện tay lột luôn chiếc áo trên người tôi, nói tối nay sẽ khâu lại cho đàng hoàng. Nhưng trước đó, hắn còn nấn ná mãi ở phần dây áo đen mảnh đang nằm trễ trên xương quai xanh tôi, cắn nhẹ từng chút một như đang thưởng thức. Cuối cùng mới chịu quấn chăn quanh tôi để tôi về.

Katherine đã ngủ say từ lâu. Cô ấy còn để lại ngọn đèn lờ mờ cho tôi. Tôi vội vã khoác tạm một chiếc áo sơ mi khác rồi chui tọt vào chăn, tim vẫn chưa hoàn toàn bình ổn.

Đầu óc chỉ toàn là khuôn mặt hắn.

Chúng tôi chỉ dừng lại đó đúng một ngày, nhưng với cả đội, một ngày như vậy đã là rất dài.

Trên đường trở về, Almasy luôn nhìn tôi thật sâu, chỉ cần không lái xe thì hắn cứ thế quan sát tôi một cách nhàn nhã. May mắn là ba chiếc xe đủ chỗ cho chín người, mấy người Ả Rập phải ngồi trên nóc xe để tiện nhìn đường. Khi phân xe, tôi hoàn toàn không có tiếng nói. Hắn lôi tôi thẳng vào buồng lái như một quyết định hiển nhiên.

Vậy là suốt chặng về, tôi bị buộc phải ngồi sát bên hắn. Khoảng cách gần đến nỗi lớp vải giữa hai người là thứ duy nhất giữ cho làn da chúng tôi không chạm vào nhau. Hắn luôn giữ chặt tay tôi trong tay phải, đôi lúc lại đưa lên môi hôn nhẹ. Đến cuối ngày, tay tôi đã hằn vài vết răng, còn làn da thì đỏ bầm bởi những vết hôn quá đà: hai dấu hồng đậm như hai quả dâu chín mọng.

Trở về từ sa mạc, tôi thật sự không nỡ.

Cát vàng bạt ngàn trải dài đến tận chân trời, ôm lấy bầu trời như sóng vỗ. Nó rộng lớn đến choáng ngợp, đẹp đến mức khiến biển khơi cũng trở nên nhạt nhòa.

Khi gần đến biên giới Israel, Liz đột nhiên nhảy khỏi người tôi rồi chạy xa.

Nó cần trở về nhà.

Tôi buồn khi thấy nó bỏ đi nhất là khi tôi đã mang nó đi xa đến vậy. Tôi chỉ mong nó có thể tìm được một cô bạn đời nào đó quanh đây rồi duy trì giống nòi.

Sau khi đưa Katherine về lại khách sạn Shepheard ở Cairo, cô ấy nhìn tôi thật chân thành trước khi xuống xe, nói: "Gina, cô có thể ở lại, Geoffrey sẽ đưa cô về Anh."

Tôi lại chợt mất phương hướng.

Phụ nữ, đặc biệt là trong thời đại này, ở vùng đất này, không thể quá tự do phô bày bản thân.

Dù mạng tôi vẫn đang treo lơ lửng trên bàn tay Almasy, chỉ một sơ suất nhỏ thôi cũng đủ để tôi mất cả mạng sống. Nhưng tôi không thể mãi mãi đi sau lưng Almasy được...

Dù rằng giữa chúng tôi dường như đã có một điều gì đó đang tích tụ và chuẩn bị bùng nổ...

Dù sao thì... chuyện đó cũng không phải do tôi quyết định.

"Không cần. Cô ấy sẽ đi với tôi."

Almasy vừa phụ giúp chuyển hành lý vừa nói vọng qua cửa sổ xe. Hắn trả lời thay tôi, thản nhiên như thể mọi chuyện vốn đã được định đoạt đến nỗi còn không thèm liếc nhìn tôi lấy một cái.

Katherine: "......"

Tôi: "......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com