Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26.1

Cuối cùng thì, tôi cũng có được lãnh địa của riêng mình. Và không gì quan trọng hơn một giấc ngủ ngon trên chiếc giường của chính tôi.

Sau khi lấp đầy toàn bộ hồ sơ kinh doanh cho cái vỏ công ty trống rỗng kia, đã đến lúc tôi chỉnh đốn lại tổ ấm bé nhỏ này, bắt đầu từ nơi quan trọng nhất: phòng ngủ.

Cat không được phép đặt chân lên giường tôi nữa.

Phải rồi, giường của tôi, của riêng tôi!

Ngủ khỏa thân mới thực sự là hưởng thụ của bậc đế vương~

Mùi hương dễ chịu thoang thoảng trên chăn khiến tôi cảm thấy phấn khích đến độ không chịu nổi.

Chỉ là... niềm vui tự thân ấy chưa kịp ấm bụng thì đã bị tưới nguyên một xô mật ong lên đầu.

Gần đây nhà tôi bị "trộm".

Không phải loại đến để cuỗm đồ đạc, mà là mượn giường tôi ngủ ké, tiện thể dùng luôn tôi làm gối ôm.

Tôi biết hắn.

Cái mùi xì gà và whisky nồng nặc ấy, chẳng lẫn đi đâu được.

Chủ nhật nào hắn cũng đến. Tôi hay giả vờ dúi cho hắn cả xấp hóa đơn thu nhập để khiến hắn bận rộn trong khi bản thân thì quay lưng lại, kín đáo ngửi chiếc áo vest hắn để trên ghế sofa. Có đôi khi, tôi còn canh đúng ba giờ chiều để mở cửa cho hắn, như thể hắn không cần phải lấy khăn tay ra dùng và dĩ nhiên, tôi sẽ lén lấy nó, giấu dưới gối.

Được hắn ôm ngủ mỗi đêm, chẳng phải là một kiểu hạnh phúc lặng lẽ hay sao?

Chỉ tiếc là, sáng nào hắn cũng chuồn đi trước khi trời sáng.

Sao vậy, hội chứng tự hành hạ bản thân vẫn chưa khỏi à?

Vẫn chưa đủ can đảm đối mặt với tôi sao?

Muốn cùng tôi đắp chung một tấm chăn, nhưng rồi lại hốt hoảng mà biến mất mấy ngày liền.

Tôi vẫn nhớ rõ cảm giác ấm nóng của đầu ngón tay hắn lướt nhẹ qua da thịt mình, nhớ cả khoảnh khắc đầu gối tôi khẽ gập lại, áp vào bị một phần cơ thể hắn đang căng cứng.

Khoảnh khắc đó khiến tôi không khỏi kinh ngạc.

Thì ra... hắn thích phụ nữ?

Không còn gối ôm hình người, máy sưởi tự động nữa, những đêm không ngủ nổi cứ thế kéo dài.

Những lúc như vậy, tôi lại lấy chiếc khăn tay từng giấu dưới gối đặt lên trên. Mùi xì gà đã nhạt đi nhiều... nhưng có còn hơn không.

Bị bắt cóc trong chính nhà mình là chuyện khiến người ta phát điên, nếu không muốn nói là cực kỳ bực bội.

Vừa ngồi xuống sofa định tĩnh tâm đọc sách, thì một nòng súng lạnh ngắt bất ngờ chạm vào sau gáy tôi.

Tâm trạng vốn đã chẳng tốt, nhất là khi ai đó đã bỏ lỡ cuộc hẹn Chủ nhật định kỳ.

Ngay lúc tôi sắp phát rồ thì lại có kẻ xông tới làm bia đỡ đạn kiêm bao cát... nên cảm ơn ông trời không?

Tôi còn dám tẩn gã một trận khi sắp chết, huống hồ bây giờ tôi vẫn còn sống khỏe?

Gã trùm một cái túi vải đen lên đầu tôi, che kín mọi tầm nhìn. Nhân lúc ấy, tôi bất ngờ túm lấy cổ tay gã, giật mạnh về phía trước, rồi đột ngột bẻ ngược lên khi khớp tay vừa chạm giới hạn...

Rắc.

Gã sững người vài giây... rồi gào lên thảm thiết.

Một gã đàn ông mà rên rỉ như sắp sinh con vậy đấy...

Tôi đang âm thầm tận hưởng khoái cảm từ cơn bạo lực vừa rồi thì sau gáy đột nhiên đau nhói. Mất ý thức ngay tức khắc.

Hừm...

Corso, hắn thực sự tự ép mình đến phát điên rồi sao?

Sao phải bắt cóc chứ? Hắn không thể gọi tôi đến à?

Tôi đương nhiên biết đó là hắn!

Mùi xì gà thoảng lẫn chút whisky, xen lẫn cả dư vị quen thuộc từ mùi nước hoa tôi hay dùng

Thị giác bị tước đoạt, mọi cảm giác trên cơ thể lập tức như được khuếch đại lên gấp bội.

Hắn giống một kẻ thám hiểm say mê, lần tìm khắp mọi ngóc ngách như vừa khám phá ra một trò chơi đầy hấp dẫn và nguy hiểm. Mỗi chuyển động đều khiến tôi như chiếc thuyền nhỏ bị cuốn vào cơn sóng lớn

Tay tôi bị giữ chặt, không còn đường lui. Đôi chân vốn đã mệt nhoài giờ lại bị hắn quấn lấy, chẳng thể phản kháng.

Bị cuốn vào cơn sóng dữ dội, cơ thể tôi rã rời, vừa kiệt sức vừa mệt mỏi. Vốn định nhắm mắt nghỉ ngơi một chút trong màn đêm trước mắt, bên hông lại bị một bàn tay thô ráp ấn xuống. Một bộ phận trên cơ thể vẫn còn bị giữ lại bên trong, không chịu rời ra. Môi bất chợt bị chiếm lấy, lúc nhẹ nhàng, lúc cuồng nhiệt. Đầu lưỡi bị cuốn vào khoang miệng hắn, hút lấy, cắn nhẹ, rồi bất ngờ hắn lại đâm sâu vào bên trong, khiến tôi không khỏi run rẩy...

Cảm giác dư âm chưa kịp tan biến đã lại bị đẩy lên đỉnh lần nữa. Cơ thể mỏi mệt trở nên quá tải trước những đụng chạm quá đỗi nhạy cảm. Ngay cả bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt ve cổ tôi cũng đủ khiến tôi run rẩy.

Lòng bàn tay thô ráp chậm rãi miết qua da thịt, thử thăm dò rồi nhẹ nhàng siết lấy cổ tôi, lại thả ra, rồi lại siết chặt...

Sau khi đạt cực khoá, cơn buồn ngủ ập đến mãnh liệt. Bàn tay nóng rực của hắn lại đỡ lấy eo tôi, lật người tôi lại, cánh tay vững chãi giữ lấy cơ thể đang run rẩy...

Tôi hoàn toàn bất lực, hai tay bị trói không thể chống đỡ, phần thân trên chỉ biết ép xuống giường, để mặc cơ thể bị điều khiển theo từng nhịp.

Hắn dường như không hài lòng với thái độ ấy. Cánh tay rắn chắc luồn qua cánh tay phải của tôi, hơi thở nóng rực phả lên tấm lưng ướt đẫm, bàn tay dịu dàng lướt trên cổ tôi, lúc chậm rãi, lúc lại mạnh bạo thăm dò vào sâu bên trong.

Tôi cắn răng cố lùi về phía trước, trốn tránh thứ quá mức mãnh liệt khiến bản thân khó lòng chịu đựng. Nhưng rồi vẫn bị hắn nhẹ nhàng nắm lấy cổ, kéo về lại vị trí cũ. Cứ thế lặp đi lặp lại...

Cho đến khi bả vai trái bị cắn mạnh một cái.

Cơn đau khiến tôi bật ra một tiếng rên khẽ, nhưng cũng nhanh chóng cắn chặt môi.

Khoảnh khắc bị cắn, một cú thúc sâu như trừng phạt khiến nửa người tôi tê dại.

Nếu không có cánh tay hắn đỡ lấy eo, có lẽ tôi thậm chí còn chẳng thể quỳ vững.

Hơi thở gấp gáp, nóng ẩm vang lên bên tai trái. Tôi nghiêng đầu né tránh cơn ngưa ngứa ấy. Vành tai lại bị hắn ngậm lấy, khẽ cắn.

Hắn dần chậm lại, nhưng mỗi cú thúc vẫn tràn đầy sức mạnh...

Tôi buộc phải dùng đôi tay mềm nhũn siết chặt vào đầu giường kim loại, cả cơ thể như chiếc lá nhỏ bé lạc lõng trước thác nước, bị đợt sóng dữ dội cuốn phăng xuống vực sâu vạn trượng...

Sau khi trôi nổi, bên trong chứa đầy một thứ chất lỏng dính nhớp, nóng hổi như nham thạch. Tôi khẽ cử động, muốn chủ động rút ra để chất lỏng dư thừa có thể chảy ra ngoài, nhưng ngay lập tức bị đôi tay rắn chắc giữ chặt eo.

"Corso..."

Tôi yếu ớt kêu lên, toàn bộ sức nặng dồn hết lên cánh tay hắn.

Hơi thở nóng rực lại rơi xuống lưng tôi. Hắn nhẹ nhàng dùng vùng bụng dưới đè lên tôi, ép cho sống lưng tôi cong lên để tiện cho hắn cắn vào tấm lưng trần.

Bị gặm nhấm đến ngưa ngứa, mệt mỏi rã rời, nhưng tôi lại muốn nhiều hơn nữa...

Cánh tay siết chặt trước ngực tôi từ từ buông lỏng khiến tôi mất điểm tựa, nửa người trên đổ sụp xuống giường, trong khi eo vẫn bị hắn nâng đỡ.

Những ngón tay ấm áp gỡ bỏ trói buộc nơi cổ tay, tiếp đó là một sự cọ xát 180 độ.

Chỉ trong chớp mắt, tôi đã nằm rạp trên lồng ngực nóng rực của hắn...

Tấm lưng trần áp sát vào đôi chân cường tráng của hắn. Lớp lông mỏng trên đó cọ vào khiến tôi nhột đến mức vô thức dịch người lên phía trước một chút...

Trời ạ...

Vách trong co giật siết chặt lấy hắn. Tôi cố không nghĩ đến nơi gắn chặt của cả hai đang ướt đẫm đến thế nào, cũng không nghĩ đến những thứ vừa tràn ra ngoài.

Hắn vuốt tóc qua vai tôi sau đó cởi nút thắt phía sau đầu. Ánh sáng đột ngột tràn vào khiến đôi mắt chưa kịp thích ứng.

Hai ngón tay mang vết chai nâng cằm tôi lên, nhẹ nhàng vuốt ve.

Hơi thở của hắn phả vào da khiến tôi cảm thấy an tâm vô cùng.

"Nhìn anh."

Giọng nói trầm thấp vang bên tai.

Tôi hơi mím môi dưới, cắn nhẹ để nụ cười không lộ ra quá rõ, rồi từ từ mở mắt, đợi cho chúng quen dần với ánh sáng. Theo ý hắn, tôi nhìn về phía hắn.

Chỉ nhìn hắn.

Dường như hắn không ngờ tôi lại mỉm cười. Đôi mắt thâm trầm chỉ lặng lẽ khóa chặt tôi, không chút biểu cảm.

Tim tôi như được rót đầy mật ngọt. Tôi cố gắng kìm lại khóe môi đang muốn cong lên, nghiêng người về phía trước một chút...

Thứ chất lỏng sánh đặc bắt đầu rỉ ra.

Cảm giác căng tức lập tức dịu xuống.

Tôi áp sát khuôn mặt mình vào hắn, chóp mũi chạm nhẹ vào mũi hắn, rồi nghiêng đầu, khẽ hôn lên môi hắn một cái. Sau đó, tôi lùi lại, rất chậm, cho đến khi vô tình chạm lại vào nơi đang hừng hực kia thì mới sững người, hốt hoảng dừng lại.

Cằm tôi gác lên ngực hắn, nhịn cười.

Tôi biết rõ, đôi mắt mình chưa từng biết nói dối.

Nhưng luôn có những kẻ như vậy, không chỉ sinh ra với một gương mặt có thể lừa cả thế gian, mà còn sở hữu đôi mắt chẳng tiết lộ bất kỳ bí mật nào.

Hắn cứ nhìn tôi như thế, không chớp mắt lấy một lần.

Không giống tức giận vì đường viền môi vẫn chưa hằn xuống.

Cũng chẳng hẳn là vui... Nhưng vấn đề là, hắn có bao giờ thực sự vui vẻ? Những lần hiếm hoi hắn cười đều là dấu hiệu báo trước cho một ai đó chuẩn bị bước chân lên thiên đàng.

Tôi chưa từng thắng trong bất kỳ trận đấu mắt nào với hắn.

Mà cũng chẳng dám thắng.

Tôi nghiêng mặt, nằm rúc vào lồng ngực hắn. Nhịp tim bên trong vẫn đều đặn vang lên...

Dù có vẻ hơi nhanh thì phải?

Bất ngờ, hắn đưa hai tay siết lấy eo tôi, nâng tôi lên một chút. Một tay kia luồn xuống bên dưới điều chỉnh tư thế của bản thân, rồi không chút do dự lại tiến vào.

Tôi hít sâu một hơi. Hôm nay... đã vượt quá giới hạn rồi...

Đau...

"Corso..."

Chẳng lẽ chúng ta không thể đơn giản nằm cạnh nhau, ôm nhau ngọt ngào rồi ngoan ngoãn ngủ một giấc yên bình sao?

Hắn vỗ nhẹ vào mông tôi. Tôi giật nảy, lập tức ngồi bật dậy. Cơn tê rần mềm mại lan từ xương cụt dọc thẳng lên tới sau gáy, ngứa ran đến mức gần như lấn át cả cảm giác đau đớn.

Tôi cắn môi ngăn tiếng rên rỉ, quay lại nhìn tay hắn.

Rõ ràng lúc nãy... đâu phải là cảm giác da thịt chạm vào nhau.

Khoan đã... cái tên biến thái này, mang cả roi lên giường để làm gì chứ!?

Hắn vẫn không đổi sắc mặt, một tay gối dưới đầu, tay kia cầm cây roi da đã được cuộn gọn, thong thả vụt nhẹ vào mông tôi.

Tôi ngồi im bất động, nghiêm túc nhìn hắn, mặt đỏ ửng như sắp cháy.

Ánh mắt như đang hỏi: "Có thể... đợi một chút rồi hãy dùng tư thế đó không?"

Hắn nhìn tôi một lúc, rồi thả lỏng roi ra, vung nhẹ bên mép giường, sau đó lại quất nhẹ lên phần hông tôi.

Tôi theo phản xạ hơi nhích người.

Hắn hít sâu một hơi, thấy tôi dừng lại thì lại vụt thêm một cái nữa.

Nhúc nhích một chút, lại dừng, lại đánh, rồi lại nhúc nhích...

Cứ thế lặp đi lặp lại...

Cho đến cuối cùng, dường như bị hành đến phát điên, hắn liên tục vung roi đánh vào cùng một chỗ, mỗi lần tôi rơi xuống là hắn lại thúc mạnh lên. Như thể vẫn chưa đủ thỏa mãn, hắn liền ném luôn roi sang một bên, xoay người đè tôi xuống, gia tăng lực đạo, va chạm nhanh và dồn dập khiến âm thanh da thịt tiếp xúc vang dội không ngừng. Mặt tôi đỏ bừng, nhưng tâm trí lúc này đã chẳng còn chỗ cho sự xấu hổ nữa...

Hơi nóng tích tụ dần khiến toàn thân mất kiểm soát, tựa như từng tế bào đều đang hoảng loạn.

Tôi chỉ còn biết siết chặt lưng hắn, đầu ngón tay bóp chặt da thịt hắn như thể đó là cách duy nhất giúp mình trụ vững...

Giá mà lúc đó tôi để móng tay dài thì hay biết mấy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com