Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 31: Tôi rất khinh thường cậu

Chu Yểu cùng Chu Ma về nhà, Chu Ma quả thực không nuốt lời, đã tối muộn, giờ cơm cũng đã qua, ông lại vén tay áo, bắt đầu lục tục tìm gạo nếp và mấy cái cái tô lớn.

Mẹ Chu trách mắng: "Đã giờ nào rồi còn nhóm lửa, leng keng leng keng, ông không ngủ à!"

Chu Ma mở cái tủ trên cao, lấy một cái túi nhỏ ra, trả lời: "Muốn ngủ thì bà ngủ đi." Không có cảm xúc dư thừa, ông vào phòng bếp, đến bên cạnh bàn bắt đầu làm việc.

Chu Yểu chậm rãi bước vào, không nói gì cả, đứng ở bên cạnh làm trợ thủ cho ông, cô cụp mi mắt, vẫn dịu dàng như thường.

Mẹ Chu đứng yên một mình trong phòng khách rất lâu, đi cũng không được, vào thì giống như không hề có vị trí của bà. Trong nhà đột nhiên vang lên tiếng "keng", bà sợ đến mức ngẩn ra, nhìn qua, đập vào mắt là một thứ mà bà rất quen thuộc, cái lư hương dùng để thờ cúng con trai bà.

Ban đêm ở nhà họ Chu yên tĩnh đến mức như có người bóp cổ, khiến cho người ta không thể hô hấp, không nghe được thứ gì, đồng thời trong tai phảng phất như có tiếng động rất nhỏ. Rõ ràng là trong phòng bếp có tiếng động, mẹ Chu lại cảm thấy đêm nay bà một thân một mình đứng trên một hoang đảo, không có người ở, cho dù là nội tâm bà bình tĩnh hay kêu gào cũng thế, tất cả đều không ai biết.

Bà nâng tay phải, nắm chặt cổ áo mình. Giống năm đó, bị người ta chỉ vào mắng "Cũng chỉ là con gái mà thôi, có gì đặc biệt hơn người, con trai tôi đánh thì đánh, cũng đâu có thực sự bị thương chỗ nào! Chỉ có kẻ tuyệt hậu như các người mới xem con gái là bảo bối..."

Rồi cả ánh mắt khinh miệt và thất vọng của mẹ chồng, cùng những lời nói châm chọc đó xuyên qua thân thể bà, đâm đi đâm lại không biết bao nhiêu lần.

Bà cho rằng tương lai sẽ tốt, sau khi bố mẹ chồng đi, chính mình tiếp quản nhà cửa, hàng xóm xấu miệng chuyển đi, tất cả rồi sẽ tốt.

Nhưng vì sao...

Mẹ Chu nắm chặt áo mình, bàn tay nắm thành quyền nặng nề mà yên ắng đập từng cái vào lồng ngực mình. Nước mắt vẩn đục của mấy năm chua xót đau khổ, khi đó bà đã từng cho rằng sẽ có một ngày mình ung dung nhẹ nhõm ngẩng cao đầu, không rơi một giọt nước mắt xuống nếp nhăn trên gò má nữa.

Nhưng vì sao... lại càng ngày càng xa.

...

Sau khi về nhà, Chu Yểu và mẹ Chu gần như không nói với nhau được mấy câu, vốn hai người đã không nói nhiều với nhau. Chu Yểu làm tốt chuyện mình được phân công, ví dụ như lau lư hương của anh trai sạch sẽ đến mức không nhiễm một hạt bụi, mẹ Chu liền không có gì để xỉa xói nữa.

Việc học, sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi của cô, ngay cả tướng ăn cũng không có gì để bắt bẻ.

Cô không chủ động mở miệng với mẹ Chu, hai người dần dần ít trao đổi đi.

Còn Chu Ma thì lại nói chuyện với cô nhiều hơn, có một lần ông hái một bông hoa dại màu vàng ven đường, vào cửa thấy Chu Yểu đang lau bàn, ông cười ha hả đưa tay cài vào tóc cô, cải biên hí khúc thành một bản kỳ lạ:

"... Cô nương nhà ta có hoa cài, cô nương nhà khác không ai mua ~"

Động tác trên tay của Chu Yểu không ngừng lại, cô nhìn ông phàn nàn: "Hái ven đường, cẩn thận có sâu!"

"Sao mà có sâu được, bông này là sạch sẽ nhất, bố xem rồi."

"Nếu mà có sâu..."

"Cầm nó đến cho bố!" Chu Ma khí phách vỗ ngực, rót nước uống.

Mẹ Chu ở trong phòng khách, nghe thấy được toàn bộ đoạn hội thoại, lúc Chu Yểu nói có sâu không muốn cài, bà thật sự cho là... thậm chí từng có sự chờ mong kỳ lạ trong nháy mắt, rằng Chu Yểu sẽ lấy bông hoa xuống.

Nhưng cô không làm.

Chu Ma cài vào tóc cô một bông hoa nhỏ, cô vẫn luôn không chạm vào, cho đến khi đi học mới gỡ xuống, đặt trên bàn trang điểm.

Mẹ Chu đang nhặt rau cải, bỗng nhiên xuất thần nghĩ:

Bà và Chu Yểu, đã mấy ngày không nói chuyện với nhau rồi?

...

Buổi chiều lúc tan học, đám Chu Yểu tụ lại theo thường lệ, đi ra ngoài trường học ăn cơm. Còn chưa đến chỗ ăn cơm, mới nửa đường, tới đầu ngõ thì có người chặn lại.

"Ai là Trần Hứa Trạch?"

Người đến là một nam sinh để tóc húi cua, vóc người rất cao, nhìn có vẻ xấp xỉ tuổi họ, nhưng chiều cao khoảng một mét tám chín kia lại khiến người ta không thể xác định.

Nam sinh đó hơi đen, nhưng cũng không tính là quá đen, đôi mắt to sáng, ngũ quan sắc bén, góc cạnh rõ ràng, là một loại "đẹp trai" tồn tại rất bình thường. Thích sẽ cảm thấy đẹp, không thích thì sẽ cảm thấy cũng như người thường.

"Cậu là ai?" Giang Gia Thụ đứng ra, "Tìm Trần Hứa Trạch làm gì?"

"Mày là Trần Hứa Trạch?" Ánh mắt đối phương quét từ trên xuống người Giang Gia Thụ, bởi vì chiều cao áp chế, ánh nhìn từ trên cao xuống khiến người ta khó chịu.

Giang Gia Thụ bắt đầu cáu kỉnh: "Ông đây là ai liên quan gì đến cậu, tìm Trần Hứa Trạch có chuyện gì? Có việc thì nói, không có thì cút đi!"

"Tao lười vô nghĩa với chúng mày."

Nam sinh nói chuyện thẳng thừng, chỉ có Chu Yểu chú ý tới, quần áo cậu ta tuy rằng đều là hàng hãng, giá cả xa xỉ, nhưng cũng không mới, thậm chí rất nhiều chỗ đã dính vết bẩn, giống như liên tục đổi hai mặt để mặc. Đôi giày trên chân cậu ta ít nhất phải vài ngàn, nhưng cũng cũ đến mức không thể nhìn nổi.

"Gọi Trần Hứa Trạch ra đây." Nam sinh đó lên tiếng: "Cậu ta không ra, hôm nay Cô Ngọc Quân này sẽ không đi."

Cô Ngọc Quân.

Nam sinh nói tên mình, nhưng cả đám Chu Yểu không có một ai quen cậu ta. Vài người khẽ nói nhỏ với nhau, âm thầm trao đổi.

"Đã từng ồn ào mâu thuẫn?"

"Đâu có, mình căn bản không quen ai họ này..."

Chỉ có Trần Hứa Trạch, trong ánh mắt dường như hiện lên cái gì đó, trong nháy mắt bị Chu Yểu nhìn thấy. Cô ngừng lại, mơ hồ cũng nhớ ra chút chuyện.

Giây tiếp theo, Trần Hứa Trạch đứng ra.

"Là tôi. Tìm tôi có chuyện gì?"

"Mày chính là Trần Hứa Trạch?" Cô Ngọc Quân rũ mắt đánh giá cậu: "Bề ngoài không tồi, cũng không biết mày giống bố hay giống mẹ mày..."

Còn chưa dứt lời, gương mặt Cô Ngọc Quân bỗng nhiên thay đổi, trong mắt cũng hiện lên lớp sương đen mù mịt. Vẻ mặt của Trần Hứa Trạch cũng mất tự nhiên, nhưng vẫn bình tĩnh hơn cậu ta nhiều.

"Cậu tìm tôi có chuyện gì?"

Những người khác không hiểu, cũng không dám mở miệng, lẳng lặng nghe hai người họ nói chuyện.

Cô Ngọc Quân bật cười, có chút không đứng đắn: "Tao tìm mày sao..." cậu ta nghiêng đầu, đột nhiên giơ chân đá về phía chân Trần Hứa Trạch.

Mọi người kinh ngạc, chuyện xảy ra quá nhanh, không ai kịp hỗ trợ, cũng may Trần Hứa Trạch phản ứng nhanh, nghiêng người tránh đi, thoát khỏi cú đá của cậu ta.

Cô Ngọc Quân không nói gì, tiến lên đánh, không đá được Trần Hứa Trạch, cậu ta lập tức đổi chiêu, hai người cứ người lùi người tới đánh nhau.

Đám Giang Gia Thụ hoàn hồn: "Này mẹ nó..."

Động vào anh em cậu ngay trước mặt cậu, người này muốn tìm chết?

Lại nghe Trần Hứa Trạch nói một câu: "Đừng tới đây!"

Bước chân Giang Gia Thụ dừng lại.

Hai người đánh rất tàn nhẫn, như muốn cả mạng đối phương, Cô Ngọc Quân kia không biết vì sao lại như có thù hận ngập trời với Trần Hứa Trạch, mỗi một quyền mỗi một chân đều dùng hết sức.

Vốn là hai người thể lực tương đương nhau, nhưng Trần Hứa Trạch không may dẫm phải đá vụn, dưới chân hơi trượt đi, cái chân giơ lên của Cô Ngọc Quân đang đá về phía mặt cậu. Chu Yểu không hề nghĩ ngợi, chạy đến dùng lưng ngăn cản theo bản năng.

Trần Hứa Trạch kinh hoàng, ôm eo cô xoay người tránh đi, nhanh chóng đá lại giữa bụng Cô Ngọc Quân. Cô Ngọc Quân bị đá đụng vào tường, cánh tay không cẩn thận bị mặt tường sần sùi làm rách, máu liên tục chảy ra.

Giang Gia Thụ muốn đi lên cho thêm hai cú đá, nhưng biết Trần Hứa Trạch chắc chắn sẽ không đồng ý, cậu nhìn Trần Hứa Trạch và Chu Yểu đang xem xét nhau có bị thương không, thấy Cô Ngọc Quân đang đứng trước mặt, liền giận sôi máu.

"Mày có bệnh à? Nói không nói rõ ràng đã tiến lên đánh, chúng tao căn bản không quen biết mày, mày là ai?!"

Chu Yểu đột nhiên mở miệng: "Các cậu đến phía trước chờ một lúc, bọn mình có chuyện muốn nói với cậu ta."

Giang Gia Thụ không muốn đi, nhưng mà Chu Yểu kiên trì, vẻ mặt nghiêm trọng mà gật đầu với cậu ấy, cậu ấy bất đắc dĩ đành mang những người khác rời ra, cách khá xa để cho bọn họ tiện nói chuyện.

Cô Ngọc Quân ngồi dưới đất, cánh tay chảy máu, hồn nhiên không thèm để ý, không thèm để ý tới, cười khẩy, ngước nhìn Trần Hứa Trạch, nheo mắt lại nói: "Ba mẹ mày có giới thiệu qua cho mày chú Cô, còn có vợ của ông ta."

Cô Ngọc Quân nói: "—— đó là ba mẹ tao."

Nhiều năm trước cái buổi chiều kia, Chu Yểu cùng Trần Hứa Trạch ở trong ngăn tủ thấy hết một màn, hai vợ chồng lạ mặt kia, không nghĩ đến, chính là ba mẹ của người trước mặt này Cô Ngọc Quân.

"Mày thật đúng là sống tốt." Cô Ngọc Quân trào phúng, "Nghiêm túc đọc sách, mỗi ngày đều ngoan ngoãn đi học, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra , còn có ở đây chơi cùng bạn bè vui vẻ đến vậy, Trần Hứa Trạch, mày thật là rộng lượng a , có thể chỉ dạy cho tao? Các người đều không cảm thấy gê tởm sao?"

Dừng một chút, cậu ta ngẫm nghĩ, "Vẫn nên nói, mày không biết ba mẹ mày với ba mẹ tao là bạn bè "thân thiết"? Cậu ta nhấn mạnh hai chữ thân thiết, "Có muốn tao kể cho mày nghe hay không?"

"Bạn học Cô". Chu Yểu lập tức đánh gãy lời nói cậu ta, "Có chút lời cần phải nói, cậu nên hẳn xem xét lại rồi nói. Không thể ở nơi nào cũng đều có thể tuỳ tiện nói ra, nếu như cậu muốn nói gì, tôi khuyên cậu tốt nhất vẫn lén tìm thời gian thích hợp, gặp Trần Hứa Trạch nói chuyện cho rõ ràng."

Cô Ngọc Quân đánh giá nàng, thấy nàng vẻ mặt nghiêm túc, trong mắt lại mang theo cảnh cáo, lược một suy đoán, minh bạch nàng thế nhưng cũng là cảm kích giả.

Cô Ngọc Quân đánh giá cô, thấy vẻ mặt cô nghiêm túc, trong mắt lại mang theo vài tia cảnh cáo, suy nghĩ một hồi, có chút đúng nhưng lại mang theo nhiều hoài nghi. ( thật sự khúc này mình không biết dịch sao lun á huhu, có gì ai chỉ mình khúc này sao cho mượt nha)

"Nói?" Cậu ta gần như rít gào, "Có cái gì tốt mà nói! Tôi cùng Trần Hứa Trạch không giống nhau, tôi không thể chịu được những thứ dơ bẩn như vậy! Hơn một năm qua, tôi dựa vào bản thân mình tự sống khá tốt, không giống ai kia, có thể sống cùng với thứ tình cảm ghê tởm kia, hẳn là rất thống khổ đi?"

Chu Yểu nhìn cậu ta, suy đoán: "Cậu tạm nghỉ học?"

Việc học có gì quan trọng, sau khi đọc được bức thư đó, tôi đã nghĩ không bao giờ quay lại cái nơi ô uế đó!" Cô Ngọc Quân xuy một tiếng, lại nhìn về Trần Hứa Trạch nói, "Cậu thật giống như một con trâu bị người ta dắt mũi. Tôi còn tưởng rằng ít nhất cũng phải chúng ta giống nhau ở điểm cốt khí, không chịu khuất phục."

"Cậu không cần phải nói những lời như vậy kích thích cậu ấy." Chu Yểu nói, "Chúng tôi đã biết chuyện này từ sớm hơn, cậu đau khổ, căn bản không nhiều bằng chúng tôi."

Bị nói như vậy, Cô Ngọc Quân có điểm sinh khí, nhưng nhìn vào đôi mắt đen kịt của Chu Yểu, không thể nói thành lời.

"Cậu muốn nói, thì cần bàn lại thời gian, hiện tại không phải thời điểm thích hợp."

Chu Yểu nói xong, giương giọng gọi đám Giang Gia Thụ từ xa, kêu bọn họ giữ Cô Ngọc Quân lại, băng vết thương cho cậu ta, Cô Ngọc Quân đương nhiên không chịu, Chu Yểu nói: "Tôi tất nhiên không quản việc  sống chết của cậy, nhưng là......."

Lời nói còn chưa dứt, cô lười nói chuyện tiếp, kêu đám Giang Gia Thụ dùng sức ấn cậu ta ngồi xuống, không cho lộn xộn.

Cậu ta bị thương là do Trần Hứa Trạch gây ra, nếu mất quá nhiều máu xảy ra vấn đề gì, có khả năng tương lai Trần Hứa Trạch phải chịu trách nhiệm. Cô không muốn vì phiền phức này mà mang đến phiền toái cho Trần Hứa Trạch.

Một nam sinh xé áo đồng phục cũ, Chu Yểu lấy đó băng bó cho cậu ta, sau đó một đám người giống như là áp giải phạm nhân, mang cậu ta đến phòng khám gần đó xử lý vết thương.

Rửa sạch qua vết thương, bôi thuốc xong, lúc đi qua Chu Yểu bỗng dừng bước. Bọn họ cùng Cô Ngọc Quân vốn ngược hướng, cô quay đầu, nhìn vẻ mặt khó chịu của Cô Ngọc Quân, bình tĩnh nói:

"Ngươi sở truy cứu, thống hận, này hết thảy đều không phải Trần Hứa Trạch vấn đề. Ngươi thù hận thật sự phi thường không thể hiểu được." Nàng tầm mắt phảng phất đem hai người thân cao kéo đến cùng trình độ.
"Cậu đã khổ sở tìm ra sự thật, uất hận, nhưng sự thù hận này, hết thảy không liên quan đến Trần Hứa Trạch. Cậu đã đặt sai người, thật đúng là phi lý."

Chu Yểu nói:

"Những gì tôi nói đều là sự thật, còn nữa tôi còn rất xem thường cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com