Chương 93: Tướng công, chúng ta đi thôi.
"Không được! Mộng nhi không thể rời đi!" Đông Lý Phong và Nam Cung Trọng Khiêm đồng thanh phản đối, cặp mắt đều khóa thật chặt trên người Tô Nhược Mộng.
Tô Nhược Mộng đi tới bên cạnh Lôi Ngạo Thiên, đứng lại, xoay người lạnh lùng liếc nhìn hai người nói giống nhau, ngay sau đó dời đi ánh mắt, nhìn Nam Cung Cẩn cũng khẽ gật đầu với nàng, ngước mắt dịu dàng nhìn Lôi Ngạo Thiên, tươi cười rạng rỡ nói: "Tướng công, chúng ta đi thôi."
"..." Nghe Tô Nhược Mộng gọi Lôi Ngạo Thiên như vậy, Đông Lý Phong và Nam Cung Trọng Khiêm đều không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh, nhất là Đông Lý Phonǵ, hắn tức giận nhìn chằm chằm hai người đang nắm tay thân thiết, quát lên: "Lôi Ngạo Thiên, ngươi buông tay Mộng nhi ra."
Buồn cười, bọn họ còn chưa thành thân, Mộng nhi là vị hôn thê của hắn, tại sao nàng có thể gọi Lôi Ngạo Thiên là tướng công?
Nam Cung Trọng Khiêm cũng cau mày, nhìn bọn họ nắm chặt tay. Trong lòng không khỏi bối rối, tại sao có thể? Mộng nhi là nữ nhi của hắn, tại sao nữ nhi của hắn có thể có quan hệ với Giáo chủ Ma Giáo? Nếu để cho hoàng thượng biết, đây chính là một chuyện vô cùng bất lợi với hắn.
"Tướng công, chúng ta đi." Tô Nhược Mộng không để ý đến bọn họ, dắt Lôi Ngạo Thiên đi ra ngoài.
Mắt Lôi Ngạo Thiên nhìn Tô Nhược Mộng, dịu dàng cười cười, gật đầu lên tiếng: "Được!"
"Đứng lại! Hôm nay Mộng nhi ngươi chỉ có thể cùng Thừa Tướng trở về phủ Thừa Tướng, ngươi là đại tiểu thư phủ Thừa Tướng, là vị hôn thê chỉ phúc vi hôn của Thành Vương ta. Ngươi không thể đi theo cái đại ma đầu này." Đông Lý Phong hổn hển ngăn cản đường đi của bọn họ, đưa tay muốn kéo tay Tô Nhược Mộng và Lôi Ngạo Thiên ra, lại bị Lôi Ngạo Thiên nhẹ nhàng lóe lên tránh khỏi.
Lôi Ngạo Thiên lạnh lùng nhìn hắn, cặp mắt mơ hồ nổi lên đoàn đoàn sát khí, khóe môi cong lên, khinh miệt nói: "Thành Vương, nương tử ta họ Tô, cũng không phải là họ Nam Cung. Mặt khác, để cho ta nhắc nhở Vương Gia, vị hôn thê của vương gia là tiểu thư phủ Thừa Tướng không sai, chỉ là, nàng hình như gọi Nam Cung Nhược Lâm chứ?"
"Đừng để ý đến hắn, chúng ta đi!" Tô Nhược Mộng khẽ túm tay Lôi Ngạo Thiên, ngay sau đó lạnh lùng nhìn chằm chằm Đông Lý Phong, nói: "Chó ngoan không chắn đường."
"Ngươi. . ." Đông Lý Phong cắn chặt răng bạc, đột nhiên ngửa đầu cười to mấy tiếng, líu lo dừng lại, cười nhìn bọn hắn, nói: "Hôm nay, các ngươi ai cũng không thể đi."
"Thật sao?" Đột nhiên ngoài miếu thổ địa vang lên mấy đạo âm thanh bất cần đời, ngay sau đó, bảy nam tử khuôn mặt cười đùa cùng một nữ tử nhỏ nhắn đi vào, nhìn về phía Lôi Ngạo Thiên cùng Tô Nhược Mộng cung kính quỳ một gối xuống, chắp tay hành lễ: "Tham kiến Giáo chủ, tham kiến phu nhân. Thuộc hạ nghênh tiếp chậm trễ, thỉnh Giáo chủ trách phạt."
Lôi Ngạo Thiên nhìn bọn họ, khóe miệng không nhịn được cong lên, vung tay lên, nói: "Đều đứng lên đi."
"Tạ ân Giáo chủ không phạt." Chúng hộ pháp đứng lên, tươi cười nhìn về phía Lôi Ngạo Thiên cùng Tô Nhược Mộng, nhưng sau đó ánh mắt của bọn họ lại thấy vẻ tiều tụy trên mặt Lôi Ngạo Thiên, từ từ trở nên băng lạnh, trong lòng âm thầm nhớ kỹ Đông Lý Phong trong sổ sách*.
* Sổ sách ở đây chỉ món nợ Đông Lý Phong gây ra cho Lôi Ngạo Thiên để trả thù ấy mà.
Nhị Hộ Pháp tiến lên, nhìn Lôi Ngạo Thiên, không biết lớn nhỏ chế nhạo: "Giáo chủ quả nhiên là tuyệt đại phong hoa, anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng. Trước kia, ta cảm thấy tư thế oai hùng của Giáo chủ không ai bằng, hiện tại vừa nhìn, Giáo chủ nuôi râu, càng lộ vẻ uy vũ, khí khái nam tử vừa xem không thể nghi ngờ, làm cho người ta cảm phục."
"Ta không thích nam nhân." Lôi Ngạo Thiên cười lắc lắc đầu, không có gì hảo khí liếc hắn một cái.
Lão Nhị lại phạm nhị, nhưng mà, trong lòng Lôi Ngạo Thiên hiểu, đây là lão Nhị đau lòng hắn,phương thức ở chung cùng hình thức quan tâm của bọn họ người bình thường cũng không thể nhìn hiểu.
Nhị Hộ Pháp hơi sững sờ, mê mang nhìn Lôi Ngạo Thiên, giải thích: "Ta cũng không thích nam nhân."
"Cho nên?"
"Cái với cho nên?"
"Ngươi nói bao lời nói dễ nghe như thế, là muốn biểu đạt ý gì?" Lôi Ngạo Thiên nói xong, đưa tay ôm chặt bả vai Tô Nhược Mộng, tròng mắt nhìn nàng, tình thâm chân thành nói: "Ta đã có nương tử, cho nên, mặc kệ ngươi lại nói bao nhiêu lời dễ nghe, ta cũng sẽ không thích ngươi."
"Phốc, ha ha ha. . ."
"Cái gì?" Nhị Hộ Pháp nhìn Lôi Ngạo Thiên, cùng cười phá lên với chúng hộ pháp, còn có Tô Nhược Mộng cười khì khì ra tiếng, không nhịn được quẫn bách gãi đầu, u oán nhìn Lôi Ngạo Thiên, nói: "Giáo chủ, cũng không cần mang thuộc hạ ra tiêu khiển như vậy, người ta chỉ nói thật."
"Nhân. . . Gia. . . Cũng là lời thật nói thật." Lôi Ngạo Thiên nghiêm mặt nhìn hắn, bên cạnh đứng người mình yêu mến, lỗ mũi truyền đến U Hương đặc biệt của nàng, nhưng hắn vẫn chỉ có thể phân tán tinh lực, không để cho tình độc phát tác, không để cho những người quan tâm hắn phát hiện hắn khác thường.
"Ha ha. . ." Thời khắc chúng hộ pháp nghe Lôi Ngạo Thiên kéo dài ' nhân gia ' đều không nhịn được cười lên ha hả.
Đông Lý Phong gắt gao nắm chặt hai tay rủ xuống bên người, gân xanh trên trán hoàn toàn hiện ra, hắn gắt gao nhìn chằm chằm nhóm người trước mắt hoàn toàn không để hắn vào trong mắt. Hắn đưa tay ở trên môi dùng sức huýt sáo một cái, khóe miệng bật ra một ý cười không có ý tốt.
Hắn cũng không tin, đợi thiết vệ của hắn tới, bọn họ còn có thể trong mắt không có người như thế, còn có thể cuồng vọng ngạo mạn như thế.
Đợi thật lâu, đám người cười nói kia vẫn còn cười nói, mà thiết vệ kia nên sớm đến, lại không thấy bóng dáng.
Tam Hộ Pháp cười đứng ở bên cạnh Nhị Hộ pháp, nhìn Lôi Ngạo Thiên, nói: "Giáo chủ, phu nhân, chúng ta ở ngoài miếu đã chuẩn bị tốt xe ngựa. Chúng ta lên đường đi, lão phu nhân bọn họ còn chờ đấy."
"Đúng vậy, đúng vậy. Những người vướng chân vướng tay phía trước, chúng ta đã quét sạch sẽ rồi." Lục Hộ Pháp nói xong, vẫn không quên vứt cho Đông Lý Phong một cái mặt tươi cười thật to.
Còn đang chờ cái người núp trong bóng tối kia sao? Ha ha, những người đó đã sớm tìm Chu Công đánh cờ rồi.
"Ngươi. . . Các ngươi. . ." Đông Lý Phong chỉ vào bọn họ, khuôn mặt tức giận, giận đến một câu cũng nói không nên lời. Cái thiết vệ chính là tập hợp cao thủ giang hồ ở một chỗ, làm sao dễ dàng bị mấy người bọn hắn đánh ngã như vậy?
"A. . . Ách. . ." Hắc Lang giơ kiếm lên, đi lên trước mấy bước, người liền giống như tượng đá bất động ở nơi đó.
Nam Cung Cẩn thất vọng nhìn Đông Lý Phonǵ, rõ ràng ở trong thư đã nói, không thể dẫn người, rõ ràng đã nói, đổi con tin tương hỗ, chuyện trước kia xóa bỏ. Nhưng mà, hắn rốt cuộc đang làm gì? Không cần hỏi, nàng cũng hiểu, hắn căn bản cũng không có nghĩ muốn theo như điều kiện hai bên đã nói để làm, hắn không chỉ không có ý định để Mộng nhi rời đi, hắn cũng không có ý định để Lôi Ngạo Thiên còn sống rời đi.
Đông Lý Phong như vậy, nàng thật sự cực kỳ xa lạ, trái tim thật băng giá. Bây giờ hắn, làm cho nàng càng thêm tin chắc, chuyện trong bản tập thảo luận kia đều là thật.
Nam Cung Cẩn bình tĩnh nhìn ́Đông Lý Phong, nói: "Phong nhi, thả bọn họ đi. Ngươi thu tay lại đi, lấy người của ngươi không thể nào lưu bọn họ lại."
Đông Lý Phong giật mình nhìn Nam Cung Cẩn, không ngờ nàng cư nhiên không đứng ở bên hắn, mà là đứng ở bên Lôi Ngạo Thiên bọn họ. Nàng lại có thể diệt đi uy phong của nhi tử mình, đề cao chí khí của người khác. Hắn không thể tin được sự thật trước mắt, ấp úng động môi dưới mấy cái, rốt cuộc phát ra thanh âm thất vọng: "Mẫu phi, ngươi để cho ta thả bọn họ đi? Mộng nhi là vị hôn thê của ta, là nữ nhi cữu cữu, làm sao ngươi có thể bỏ mặc thân chất nữ của mình ở chung một chỗ với một đại ma đầu đây?"
"Nàng không phải! Vị hôn thê của ngươi là Nhược Lâm." Nam Cung Cẩn không trốn tránh ánh mắt của hắn bí mật mang theo chỉ trích cùng thất vọng, rất kiên định nhắc nhở hắn cái gì mới là sự thật.
"Mẫu phi." Đông Lý Phong ngạc nhiên nhìn nàng, không hiểu vì sao nàng phải nói như vậy? Rõ ràng Nam Cung Trọng Khiêm đã nói nàng và mẫu thân Tô Nhược Mộng đã từng có ước định, bây giờ vì cái gì muốn một lời bác bỏ đây? "Có phải những người này uy hiếp người hay không? Có phải những người này lấy biện pháp gì mê hoặc người hay không? Mẫu phi, làm sao người có thể đứng ở bên bọn họ? Ta mới là con của ngươi."
Hắn không phục, tại sao chỉ trong một ngày ngắn ngủn, mẫu phi luôn luôn yêu hắn thương hắn ngược lại hướng về bên Tô Nhược Mộng.
"Càn rỡ! Ngươi biết bây giờ ngươi đang nói chuyện với ai không?" Nam Cung Cẩn lạnh lùng quát hắn, một thân khí chất cao quý tất lộ ra, khí tức không thể xâm phạm của nữ nhân hoàng gia chợt hiện.
Trong lòng Đông Lý Phong giật mình, ngay sau đó cúi thấp đầu xuống, nhẹ giọng nói: "Mẫu phi, mới vừa là hài nhi kích động, thỉnh mẫu phi không nên tức giận."
Ánh mắt Nam Cung Cẩn từ trên người hắn rút ra, chuyển con mắt nhìn về phía Nam Cung Trọng Khiêm, nói: "Đại ca, đừng làm loạn cục diện trước mắt, địa vị của ngươi là ngươi dùng việc phản bội lời hứa đoạt được, chẳng lẽ, ngươi cho rằng bây giờ ngươi còn có thể trở về nữa sao? Ngươi còn có thể buông tha những thứ này trước mắt sao? Để cho các nàng có cuộc sống yên tĩnh đi, chỉ cần biết rằng họ trôi qua bình an là tốt rồi."
Nàng rất hiểu rõ Nam Cung Trọng Khiêm, nàng cũng hiểu rõ Tô Uyển Tâm giống vậy, trải qua một ngày chung đụng, nàng cũng hiểu rõ chất nữ mới vừa gặp lại không lâu này.
Tô Nhược Mộng cùng nương nàng đều là một người quật cường, trong mắt của các nàng không dung bất kỳ tỳ vết nào, họ đối với lý niệm tình yêu, càng không có chuyện chia sẻ vừa nói. Cho nên, mặc kệ Nam Cung Trọng Khiêm làm gì nữa, cố gắng muốn vãn hồi, tất cả đều sẽ không có gì thay đổi.
Thay vì phá vỡ cuộc sống yên tĩnh của mọi người, thay vì làm mọi người trở mặt thành thù, thay vì làm mọi người càng ngày càng cương, vậy không bằng để cho tất cả quy về yên lặng.
Nam Cung Trọng Khiêm sẽ không buông tha cao quan lộc hậu của hắn, sẽ không buông tha cảm giác ưu việt dưới một người, trên vạn người kia, cho nên, hắn trừ những thứ này ở ngoài ra, cái gì cố gắng cũng sẽ không để vào trong mắt Tô Uyển Tâm.
Mà nàng tương đối rõ ràng, Nam Cung Trọng Khiêm căn bản cũng sẽ không buông tha tất cả những gì bây giờ hắn có được.
"Ta. . ." Nam Cung Trọng Khiêm tự nhiên biết ý tứ của Nam Cung Cẩn, nhưng mà, hắn là người có lòng tham, hắn muốn lấy được song song, hắn còn có được hùng chưởng. Mặc dù hắn không thể vì Tô Uyển Tâm buông tha tất cả bây giờ hắn có được, nhưng mà, hắn nghĩ muốn có được đồng thời tất cả, phải có được Tô Uyển Tâm.
Từ đầu đến cuối Tô Nhược Mộng chỉ nhìn hắn một cái, hiện tại nàng cũng giống nhau không có hứng thú với lời nói cùng quyết định của hắn, nàng đong đưa tay Lôi Ngạo Thiên, hai người ăn ý nhìn nhau cười một tiếng. Hắn ôm sát nàng, nhìn về phía chúng hộ pháp ra dấu một cái, trong nháy mắt, toàn bộ người của Ma giáo liền biến mất ở trước mặt Đông Lý Phong bọn họ, trong miếu thổ địa rách rưới chỉ còn lại bốn người Đông Lý Phong bọn họ.
"Đứng lại!" Nam Cung Cẩn gọi Đông Lý Phong đang đuổi theo lại, nhìn cái khuôn mặt bởi vì tức giận mà vặn vẹo kia, nói: "Phong nhi, ta mặc kệ trước kia ngươi và Lôi Ngạo Thiên có nhiều ân oán. Ta muốn ngươi bảo đảm với ta, bắt đầu từ bây giờ không thể cùng Ma Giáo là địch, không được lại đi tìm bọn hắn gây phiền toái."
"Ngươi đã biết Mộng nhi là nữ nhi của cữu cữu, vậy ngươi nên cực kỳ minh bạch, nếu để cho hoàng thượng biết giữa các ngươi cùng Ma Giáo còn có sâu xa như vậy, hắn đối với các ngươi sẽ có những ảnh hưởng cùng bất lợi gì? Buông tay đi! Chuyện lúc trước cũng để cho nó qua, chỉ cần ngươi không tìm bọn hắn gây chuyện, Mộng nhi bọn họ cũng sẽ không có chuyện tìm ngươi."
Nói xong, nàng nghiêng đầu nhìn Nam Cung Trọng Khiêm, ý vị sâu xa nói: "Buông tay, là các ngươi giúp chính mình, nếu để cho người ngoài biết cái tầng quan hệ giữa mọi người, chúng ta ai cũng đừng nghĩ được hoàng thượng tin tưởng lần nữa."
Nam Cung Cẩn nói xong, dẫn đầu đi ra ngoài miếu thổ địa.
Nhìn thái độ của Đông Lý Phong và Nam Cung Trọng Khiêm, nàng cũng biết lời của mình, bọn họ coi như tạm thời nghe lọt. Đối với chuyện sau này, bây giờ nhìn lại cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi.
. . . . . .
Trên quan đạo hai chiếc xe ngựa chạy như bay đi qua, Lôi Ngạo Thiên ôm sát Tô Nhược Mộng, hai người lẳng lặng cảm thụ ngọt ngào gặp lại sau ly biệt.
Tô Nhược Mộng cảm nhận được tay Lôi Ngạo Thiên nắm ở trên vai nàng càng ngày càng gấp, chặt đến nàng bắt đầu đau nhức. Nàng giãy giụa ngồi thẳng người, xoay người khẽ nhếch mở miệng, nhìn thấy những giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu trên trán Lôi Ngạo Thiên, không khỏi quên mất việc khép lại miệng, quên mất lời muốn nói.
"Nhị Lôi Tử, chàng làm sao? Chàng khó chịu chỗ nào?"
Xe ngựa im bặt mà ngừng, hộ pháp đang đánh xe bên ngoài sau khi nghe được âm thanh kinh ngạc của Tô Nhược Mộng, chợt dừng xe ngựa, nóng nảy mở cửa xe, lo lắng nhìn Lôi Ngạo Thiên bên trong.
"Giáo chủ làm sao rồi?"
Lôi Ngạo Thiên vểnh môi cười cười, tiện tay dùng ống tay áo lau đi mồ hôi trên trán, mặt buông lỏng cười nói: "Không có việc gì! Chỉ là thời tiết quá nóng, cho nên, ta ra chút mồ hôi thôi. Các ngươi chớ khẩn trương, thật không có việc gì."
Hắn càng nói không có việc gì, càng cường dắt cười đến một chút giống như tự nhiên cười, Tô Nhược Mộng bọn họ lại càng không tin lời của hắn.
Thời tiết quá nóng rồi hả? Sao bọn họ không cảm giác như thế? Bây giờ đã là mùa thu, thời tiết đã hơi lạnh rồi, đâu còn nóng đến chảy mồ hôi mãnh liệt?
Tô Nhược Mộng đưa tay nắm chặt bờ vai của hắn, không để cho hắn tránh ánh mắt của nàng, nhìn chằm chằm hắn, hỏi "Chàng rốt cuộc làm sao? Có phải Đông Lý Phong đã làm cái gì với chàng hay không? Chàng đừng nghĩ gạt ta, nếu chàng nhất định không nói, ta lập tức để cho bọn họ quay đầu, ta tự mình đi hỏi Đông Lý Phong"
"Xảy ra chuyện gì?" Một ít các hộ pháp trên xe ngựa phía sau cũng dừng lại, một đám sốt ruột xông tới, đứng ở đầu xe ngựa bên cạnh nhìn sang trong xe ngựa.
Lôi Ngạo Thiên nhìn Tô Nhược Mộng, nhìn lo lắng trên mặt nàng, nhìn đáy mắt nàng kiên định, cong cong khóe môi, nói: "Thật không có bao nhiêu chuyện, ta chỉ là trúng tình độc mà thôi. Chờ chúng ta trở lại Tử Long Lĩnh, để lão Thất kiểm tra cho ta là tốt. Hắc hắc."
Nói xong, vẻ mặt hắn thoải mái cười khan mấy tiếng, nhìn nét mặt bọn họ một cái hai cái cũng không tin, hắn giơ tay phải lên, tựa như bảo đảm nói: "Thật không có việc gì, các ngươi đi về hỏi lão Thất một phen rồi sẽ biết ta không có lừa các ngươi."
"Đừng đánh ha ha." Hốc mắt Tô Nhược Mộng trong phút chốc liền đỏ lên, nước mắt lớn chừng hạt đậu đùng đùng rớt xuống. Đưa tay kéo xuống tay hắn giơ lên, vừa đấm lồng ngực của hắn, vừa nghẹn ngào nói: "Nhị Lôi Tử, chàng là người xấu, chàng trúng độc tại sao không nói? Tại sao chàng phải mạnh mẽ chịu đựng ? Chàng không biết ta sẽ lo lắng sao? Ô ô ô. . ."
Lôi Ngạo Thiên một tay kéo nàng gần trong ngực, nhìn các hộ pháp phía ngoài, cho bọn họ một ánh mắt, phất phất tay.
Các hộ pháp đều lo lắng trùng trùng giải tán đi, xe ngựa lại tiếp tục trên quan đạo khởi hành, tốc độ hai chiếc xe ngựa so với vừa rồi càng thêm nhanh hơn không ít. Bọn họ theo Lôi Ngạo Thiên nhiều năm như vậy, hai bên trong lúc đó sớm đã có một loại ăn ý, nếu như trở về tìm Đông Lý Phong có ích, Lôi Ngạo Thiên nhất định sẽ không chạy về Tử Long Lĩnh như vậy.
Bây giờ toàn bộ hi vọng của bọn họ đều đặt trên người đồ đệ thần y —— Thất Hộ Pháp .
Đông Ly Phong thật là́ ác độc, hắn cư nhiên hạ Giáo chủ một loại độc không có thuốc giải như vậy, nhưng mà tình độc là cái gì chứ? Tới bây giờ bọn họ đều chưa từng nghe qua.
"Cái người xấu này, cái tên lường gạt này. Hu hu hu . . ." Tô Nhược Mộng ôm Lôi Ngạo Thiên hu hu mà khóc lên.
Lòng của Lôi Ngạo Thiên bị nàng vừa khóc như vậy, lại từng phát từng phát co rút đau đớn vùng dậy, cũng không biết là tình độc phát tác, hay là bị nước mắt của nàng làm cho phỏng rồi. Hắn quay nàng lại, cúi đầu ngậm chặt môi anh đào của nàng, cuồng loạn vừa lửa nóng cướp đoạt ngọt ngào nàng.
Đau đi, cứ việc đau đi.
Hắn không sợ! Hắn không phục thiên! Hắn không phục địa! Hắn không tin đây chính là kết cục của hắn, bọn họ còn có rất nhiều tương lai tốt đẹp.
Nếu như, độc trên người của hắn ngay cả lão Thất cũng không giải được, vậy hắn cũng muốn liều mạng lấy hết toàn lực khắc từng ly từng tý của nàng vào trong đầu, vào trong lòng, chống chọi với tình độc tới cùng, không để cho nó làm hao mòn đi những hình ảnh tốt đẹp kia trong đầu hắn.
Mộng nhi, nếu như tương lai ta không tự chủ được quên nàng, xin nàng nhất định phải nắm tay ta thật chặt, để cho ta lại một lần nữa nhớ lại nàng, để đời đời kiếp kiếp ta cũng không thể quên nàng.
Ừ. . . Hai người quên mình ôm hôn, ôm nhau thật chặt, hận không được vê đối phương vào trong thân thể mình, để cho nàng / hắn trở thành một phần trong thân thể của chính mình.
Cái gì? Tô Nhược Mộng kinh ngạc đẩy Ngạo Thiên ra, vừa rơi nước mắt, vừa đau lòng cầm khăn tay thay hắn lau chùi tia máu ở khóe miệng. Hắn còn nói không có việc gì, nhưng mà, hiện tại hắn cũng đã hộc máu. Không nghiêm trọng như lời nói, như thế nào lại là như vậy đây?
Nàng nghiêng đầu nhìn hai xe ngựa bên ngoài, Lục Hộ Pháp, nói: "Dừng xe, chúng ta quay lại kinh thành."
Không được! Nàng nhất định phải trở lại kinh thành, nàng muốn tìm Đông Lý Phong đòi thuốc giải, nàng không thể trơ mắt nhìn hắn khổ sở như vậy.
"Lão Nhị, chạy hết tốc lực về Tử Long Lĩnh." Lôi Ngạo Thiên không để cho Nhị Hộ Pháp đang bên ngoài xe ngựa trả lời, bổ sung một câu.
"Dạ! Giáo chủ."
Tô Nhược Mộng nghi hoặc nhìn hắn, trong đôi mắt sáng nổi lên nồng nặc khiếp ý: "Tại sao?"
Tại sao hắn không để cho nàng trở lại kinh thành tìm Đông Lý Phong đòi thuốc giải? Chẳng lẽ hắn trúng độc không có thuốc giải sao? Chẳng lẽ hắn. . .
Lôi Ngạo Thiên nắm thật chặc tay của nàng, ôm nàng vào trong ngực, ra vẻ thoải mái nói: "Mộng nhi, ta nên làm sao với nàng bây giờ?"
Nghe vậy, toàn thân Tô Nhược Mộng cứng đờ, trước kia vẫn không cho hắn gọi nương tử, nhưng bây giờ hắn đột nhiên gọi nàng là Mộng nhi rồi, nàng lại phát hiện mình có chút không quen, thậm chí còn có khiếp ý. Làm sao? Hắn rốt cuộc làm sao? Sẽ không thật sự bị chính mình đoán trúng, độc này không có cách giải chứ?
"Chàng. . ."
"Hư, nàng nghe ta nói với nàng." Lôi Ngạo Thiên chặn lời nói của nàng, dùng sức ôm nàng càng chặt hơn, một cái tay khác cũng không nhàn rỗi nắm chặt tay nàng, nói: "Tình độc là một loại độc dược của Tây Bộ một dân tộc thiểu số, nói nó là độc cũng không phải là độc, chỉ cần người trúng độc không động tình, không động lòng, cũng sẽ không phát tác. Nhưng độc này đối với người trong lòng đã có đối tượng mà nói, nó lại hung mãnh hơn bất kỳ loại độc nào trên đời."
"Mộng nhi, độc này trước mắt ngay cả Tây Bộ cũng không có thuốc giải, cho nên, coi như chúng ta trở lại kinh thành tìm Đông Lý Phong cũng không có ích, còn không bằng chạy về Tử Long Lĩnh để cho lão Thất nghĩ biện pháp. Ngươi yên tâm, lão Thất hắn là đồ đệ thần y, nhất định sẽ có biện pháp. Độc này sẽ không mất mạng, cho nên, nàng đừng quá lo lắng."
"Nhưng. . . Thôi." Tô Nhược Mộng muốn phản bác, nhưng ngẫm nghĩ một chút, lời của hắn cũng không sai. Hiện tại bọn họ nhanh chóng chạy về Tử Long Lĩnh mới là chính sự. Ở nơi đó có một đám người lo lắng cho bọn họ, nói không chừng Thất Hộ Pháp nơi đó có thể có biện pháp giải độc.
Chỉ là, không thể động tâm, không thể động tình, nếu không sẽ phát tác.
Hai cái điều kiện này Nhị Lôi Tử làm sao có thể làm được đây? Đông Lý Phong hạ loại độc dược ác độc này, căn bản chính là tính toán hành hạ Lôi Ngạo Thiên. Bởi vì, lấy tình cảm của nàng và Lôi Ngạo Thiên, làm sao có thể không động lòng, không động tình đây? Ý định của người này thật sự quá độc ác.
Tô Nhược Mộng lo lắng thở dài một cái, trở tay nắm tay Lôi Ngạo Thiên, nói: "Nhị Lôi Tử, có phải rất khổ sở hay không?"
"Cũng không có đau như nàng nghĩ."
"Chàng lừa ta. Chàng đã nói, muốn cùng ta kết tâm kết phát, nhưng tại sao chàng muốn lừa gạt ta chứ?"
"Thật xin lỗi! Ta sợ nàng lo lắng. Không có chuyện gì, nhất định sẽ không có chuyện gì, lão Thất nhất định sẽ có biện pháp."
Đột nhiên, Tô Nhược Mộng đẩy hắn ra, từ trong ngực hắn dời đi, ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm hắn, hỏi: "Không thể động tâm, không thể động tình. Vậy bây giờ chàng nhìn ta, có phải cũng sẽ đau hay không?" Nàng nhìn Lôi Ngạo Thiên ánh mắt hướng phải phía trên xoay tròn hạ xuống, lập tức lại nói: "Chàng hãy thành thật nói, đừng nghĩ muốn lừa gạt ta."
Lôi Ngạo Thiên hơi sững sờ, ngay sau đó bất đắc dĩ nhún vai một cái, mới vừa còn muốn dùng một biện pháp lừa nàng, không nghĩ nàng quá lo lắng. Nhưng hắn còn chưa có làm, đã bị nàng phát hiện suy tính trong lòng hắn.
Đưa tay dịu dàng vuốt ve đầu của nàng, khẽ vuốt cằm, nhẹ giọng nói: "Biết, bởi vì nàng không có lúc nào là không ở trong lòng ta, ở trong óc của ta, cho nên, ta sẽ đau. Nhưng mà, Mộng nhi, nàng nên biết, ta đây đau cũng vui vẻ. Nếu như nàng không ở bên cạnh ta, ta sẽ càng thêm đau, bởi vì, ta sẽ càng thêm nhớ nàng."
Tô Nhược Mộng nghe, nước mắt lại một lần nữa nhỏ giọt rơi xuống, từng giọt rơi trên mu bàn tay Lôi Ngạo Thiên, mỗi một giọt đều giống như khai thủy (nước sôi) nóng hổi tạt vào phía trên.
"Nhị Hộ Pháp, nhanh lên."
"Dạ, phu nhân."
Bên ngoài xe ngựa trong lòng Nhị Hộ Pháp nặng trĩu, ánh mắt phức tạp liếc Lục Hộ Pháp một cái, bọn họ là người tập võ, chỉ cần một điểm tiếng vang nhỏ là có thể nghe thấy rất rõ ràng, cho nên, lời nói vừa rồi của Lôi Ngạo Thiên và Tô Nhược Mộng, đã sớm không sót một chữ chui vào trong tai của hắn.
Không ngờ, tình độc trong người Giáo chủ, lại là một loại độc dược ác độc như vậy. Lấy tình cảm giữa Giáo chủ và phu nhân mà nói, vô luận là thấy hay là không thấy, đều khiến độc tính phát tác, đều là một loại hành hạ phi nhân.
Hi vọng lão Thất có thể có biện pháp, nếu hắn dám nói mình không có biện pháp, hắn nhất định đánh hắn ta tới không dám tự nhận là đồ đệ thần y.
"Giá ——" Nhị Hộ Pháp dùng hết sức lực quất vài roi trên thân ngựa, bốn chân con ngựa lập tức như bay chạy về phía trước.
"Nhị Lôi Tử, chúng ta nên làm cái gì? Ta thật sự muốn từng đao từng đao đâm chết cái Đông Lý Phong kia, hay là cũng cho hắn tiếp loại độc dược không có thuốc giải." Tô Nhược Mộng rúc vào trong ngực Lôi Ngạo Thiên, tức giận bất bình nói, hận không thể lập tức hành hạ Đông Lý Phong đến sống không bằng chết.
Lôi Ngạo Thiên nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của nàng: "Ta không muốn cùng hắn tiếp tục dây dưa không dứt, nương tử, những thứ này đều không phải là thứ nương nàng cùng Cẩn quý phi muốn thấy. Các ngươi nói cho cùng cũng là biểu huynh muội, cái loại người kia, nàng càng để ý đến hắn, hắn sẽ càng coi là quan trọng."
"Ta không phải Tô Nhược Mộng thật!" Tô Nhược Mộng tức giận ngồi dậy, một câu chưa nghĩ cặn kẽ đã thốt lên. Sau khi nói xong, nàng và Lôi Ngạo Thiên đều ngẩn ra, hai người nàng nhìn ta, ta nhìn vào nàng.
Tô Nhược Mộng âm thầm hối hận không thôi, làm sao lại nói ra đây?
Ai, hắn sẽ tin tưởng sao? Nếu quả như thật nói cho hắn biết, hắn sẽ tin tưởng trên đời thật có chuyện siêu việt lạ thường như vậy sao?
Lôi Ngạo Thiên yên lặng quan sát nàng, giống như đang đợi giải thích của nàng.
Tô Nhược Mộng dẫn đầu dời tầm mắt đi, mắt nhìn chằm chằm ngón tay của mình, tay chân luống cuống, hoàn toàn không biết kế tiếp nên giải thích thế nào?
Hai người trầm mặc hồi lâu, tâm Tô Nhược Mộng bất ổn, nhìn Lôi Ngạo Thiên nhìn chằm chằm ánh mắt của mình, trong lòng lại càng ngứa giống như bị mèo cào. Nàng thở dài một cái, ngước mắt vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn, hỏi: "Chàng tin tưởng ta sao?"
"Nếu như ở trên thế giới này còn có một người ta có thể tin, đó nhất định là nàng." Lôi Ngạo Thiên gật đầu một cái, vẻ mặt chắc chắn nói.
Nước mắt không có báo trước lại rơi xuống, Tô Nhược Mộng chảy nước mắt, nhưng trên mặt lại dương lên nụ cười sáng lạn.
Giờ khắc này, nàng cảm thấy mình có được toàn thế giới quý giá nhất Đông Lý.
Ở trên đời này không có gì so với người trong lòng mình nghĩa vô phản cố (đạo nghĩa không cho phép chùn bước) tin tưởng mình, là vật càng quý giá hơn.
Lôi Ngạo Thiên ôn ôn cong khóe môi lên, đưa tay lau đi nước mắt trên gò má nàng: "Thật là một nha đầu ngốc, vì một câu nói khóc thành bộ dáng này."
Tô Nhược Mộng ấn chặt tay của hắn, để cho tay ấm áp của hắn phủ trên mặt mình, nàng hít mũi một cái, cười nói: "Không câu nào dễ nghe so với lời nói tâm tình, chàng biết không? Ta từng giống như chàng, không hề tin tưởng trên đời này còn có tình yêu. Nhưng mà, chàng đã để cho ta tin tưởng, trên đời này còn có tình yêu, để cho ta tin tưởng, cuộc sống chắc chắn sẽ có kinh hỉ ở sau kinh đồ chờ ta."
"Chỉ cần kiên trì, chỉ cần không buông tay, nơi xa nhất định sẽ là phong cảnh đẹp thuộc về mình."
Lôi Ngạo Thiên gật đầu một cái, con ngươi đen sáng chói nhìn nàng, nói: "Nương tử, nàng nói thật tốt! Cho nên, nàng thật sự không nên quá lo lắng, chỉ cần chúng ta vặn thành một lòng đối mặt khi gặp phải điều không như ý, chúng ta nhất định có thể thấy phong cảnh đẹp phía sau."
"Không hiếu kỳ vì sao ta đã từng cũng giống chàng không tin tình yêu?" Tô Nhược Mộng có chút bất ngờ, chẳng lẽ hắn không nên lòng như lửa đốt hỏi nàng giấu giếm những chuyện kia sao?
Lôi Ngạo Thiên cười vuốt xuôi chóp mũi của nàng, cưng chiều nói: "Tò mò. Nàng nói, ta sẽ nghe. Nàng không phải nói, ta sẽ không hỏi."
"Ha ha!" Tô Nhược Mộng hạnh phúc cười, đưa tay sờ sờ cái mũi của mình, nhu tình chân thành nhìn hắn, nói: "Ta sẽ nói cho chàng, tất cả đều nói cho chàng, nhưng mà, không phải bây giờ. Chỉ là chàng phải bảo đảm, sau này mặc kệ chàng nghe đượcchuyện gì, chàng đều bảo đảm sẽ không để cho người thứ ba biết ngoại trừ chàng, ta, nhất là nương ta."
"Được!" Lôi Ngạo Thiên thấy nàng biểu hiện trịnh trọng như thế, ngược lại có chút không muốn biết, vì vậy, hắn nhìn nàng, nghiêm túc nói: "Nương tử, nếu như nàng không muốn nói, có thể không nói. Nàng là ai đều không quan trọng, nàng có phải Tô Nhược Mộng thật hay không cũng không quan trọng, chỉ cần nàng là người ở trong lòng ta là được rồi."
Hắn không quan tâm nàng là người nào? Lại càng không quan tâm nàng thật sự là Tô Nhược Mộng hay không?
Chỉ cần hắn gặp phải người, người hắn yêu, người ở trong lòng hắn, từ đầu đến cuối đều là nàng là được rồi.
Những thứ khác, so với hắn, thật sự không quan trọng!
Tô Nhược Mộng giơ tay phải lên, nhìn hắn vẻ mặt nghiêm túc bảo đảm: "Ta trịnh trọng cam đoan với chàng, người lần đầu tiên chàng thấy là ta, từ đầu đến cuối đều là ta. Chuyện này nói rất dài dòng, hơn nữa còn. . . Còn có chút làm người ta khó tin tưởng."
Lôi Ngạo Thiên ôm nàng vào trong ngực, lặp đi lặp lại nói: "Ta biết rõ, ta biết rõ, ta biết rõ là nàng. Trừ nàng ra, không có người khác."
Hắn chưa bao giờ hoài nghi, trong lúc này có xuất hiện hai Tô Nhược Mộng, mặc kệ thân phận của nàng là gì, nhưng mà, hắn biết vẫn luôn là nàng.
Hắn, Lôi Ngạo Thiên tin tưởng tim mình.
Tim của mình sẽ không gạt người.
. . . . . .
Một đường chạy như bay, trên đường bọn họ đã đổi hai con ngựa, dọc theo con đường này, bọn họ không hề giống như trước đây, nháo không ngừng, cười đùa không ngừng, mỗi một người đều giống như một đêm từ tiểu hài trưởng thành đại nhân.
Do nhị nhị gió thành công chuyển hình thay đổi thành gió nam quen thuộc.
Xe ngựa cuối cùng đã tới dưới chân núi Tử Long Lĩnh, Tô Nhược Mộng ngẩng đầu đau lòng nhìn Lôi Ngạo Thiên đã gầy đi không ít, lại nhìn một đám các hộ pháp thành khó hiểu.
Đột nhiên nở nụ cười nhàn nhạt, mặt buông lỏng nhìn bọn họ, nói: "Hắc, các ngươi là chuyện gì xảy ra? Dọc theo con đường này, cực kỳ nhàm chán. Dù thế nào các ngươi giả bộ thục nam cũng không giống, đừng tưởng rằng buồn bực không nói lời nào mà có thể giả bộ thâm trầm."
Đại Hộ Pháp gãi gãi đầu: "Phu nhân, chúng ta. . ."
"Các ngươi yên tâm, Giáo chủ của các ngươi không có việc gì. Vậy không, lập tức tới nhà ngay, Thất Hộ Pháp nhất định có biện pháp. Các ngươi cũng chớ làm gương mặt khổ sở, làm cho người ta nhìn cảm giác trong lòng càng thêm áp lực. Lão nhân gia nói, thường cười vận may mới có thể đến."
Lôi Ngạo Thiên nhìn Tô Nhược Mộng, cảm động cười một cái, nhìn các hộ pháp, nói: "Không sai! Có lão Thất ở đây, nhất định sẽ không có chuyện gì. Các ngươi như vậy, ta thật đúng là không quen, áp lực lớn hơn. Lôi Ngạo Thiên ta nếu như ngay cả tình độc cũng không đối phó nổi, vậy ta còn kiên trì muốn làm Giáo chủ Ma Giáo tiếu ngạo thiên địa sao?"
Chúng hộ pháp thật nhanh trao đổi ánh mắt với nhau, nhất tề hướng Lôi Ngạo Thiên quỳ một gối xuống, chắp tay lên tiếng: "Giáo chủ hồng phúc tề thiên, nhất định không có việc gì. Chúng ta biết sai rồi, chúng ta nhất định tiếp tục tuân theo tối hậu nhất điều giáo quy Giáo chủ lập, tiến hành tới cùng."
"Ừ, đều đứng lên đi. Chúng ta về nhà." Lôi Ngạo Thiên dắt tay Tô Nhược Mộng, dẫn đầu đi ở đằng trước, đi đến trên Tử Long Lĩnh.
Cửa đại môn tổng đàn, phu thê Lôi Cận, Tô thị, Đoan Mộc Lệ, Thất Hộ Pháp, còn có rất nhiều thôn dân cùng giáo đồ dưới chân núi, tất cả đều đứng ở nơi đó, mắt không chớp nhìn chằm chằm lối đi từ chân núi thông lên tổng đàn. Khi bọn hắn nhìn dần dần từ dưới sườn dốc lộ ra đầu người, vẻ mặt mỗi một người đều không khỏi kích động.
Mọi người nghênh đón, nhìn Lôi Ngạo Thiên và Tô Nhược Mộng từ trên xuống dưới, khóe mắt đám người đều ươn ướt.
Tô Nhược Mộng cùng Lôi Ngạo Thiên liếc nhau một cái, nhất tề nhìn bọn họ, nói: "Cha, nương, nhạc mẫu đại nhân, Lệ di, chúng ta đã trở về."
"nương, Lôi bá phụ, Lôi bá mẫu, Lệ di, chúng ta trở lại. Thật xin lỗi! Ta để cho các ngươi lo lắng." Tô Nhược Mộng mỉm cười, hướng bọn hắn khom người.
Tô thị rút khăn tay ra nhẹ lau đi nước mắt ở khóe mắt, cười nói: "Mộng nhi, Ngạo Thiên, các ngươi trở lại là tốt rồi."
"Đúng vậy, trở lại là tốt rồi!" Vành mắt Đoan Mộc Lệ cũng ửng đỏ cảm động nhìn Lôi Ngạo Thiên, hắn mới vừa gọi nàng là Lệ di, nàng rốt cuộc đợi đến lúc hắn gọi nàng là Lệ di rồi.
Hàn Nhứ hất tay Lôi Cận ra, tiến lên nắm thật chặt tay Tô Nhược Mộng, ân cần hỏi han: "Mộng nhi, nói cho Lôi bá mẫu, cái Đông Lý Phong đó rốt cuộc có làm khó dễ ngươi hay không? Người này thật là quá đáng rồi, lại nhiều lần tìm ngươi cùng Thiên nhi gây phiền phức, hắn chẳng lẽ cho là Hỏa Bạo nương tử ta đây để trang trí sao? Lại còn dám đối với nhi tử cùng nhi tức phụ khả ái của ta như vậy, chờ ta làm xong hôn sự của các ngươi, ta nhất định sẽ đi gặp hắn."
"Ha ha." Tô Nhược Mộng nhìn dáng vẻ thở phì phò của nàng, dáng vẻ thân thiết tình cảm mà không lời nào có thể miêu tả nói được, trong lòng nhất thời tràn đầy, ấm áp. Trở về cầm tay nàng, cười lắc lắc đầu, nói: "Bá mẫu, ta không sao! Ngươi xem bây giờ không phải ta hảo hảo trở về sao?"
Lôi Cận đi tới, kéo Hàn Nhứ qua: "Nhứ nhi, bọn họ vừa trở về, nàng vẫn nên để bọn họ vào nhà nghỉ ngơi một chút. Những chuyện khác, chúng ta muộn một chút lại tán gẫu tiếp." Nói xong, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Tô thị và Đoan Mộc Lệ, nói: "Bốn lão gia hỏa chúng ta, vẫn là cùng nhau thảo luận lại hôn sự của bọn hắn thôi. Hiện tại người cũng bình an trở lại, chúng ta lại đi chọn ngày tốt."
Vừa nghe đến muốn thảo luận hôn sự, trọng tâm của Hàn Nhứ lập tức bị hắn phân tán ra ngoài. Vẻ mặt nàng hưng phấn nhìn thoáng qua Tô Nhược Mộng cùng Lôi Ngạo Thiên, hướng về phía bọn họ giơ giơ đầu, nói: "Mộng nhi, Thiên nhi, các ngươi khẩn trương vào nhà nghỉ ngơi đi. Chờ chúng ta chọn ngày lành, sẽ nói cho các ngươi biết."
Tô Nhược Mộng gật đầu cười, khẽ liếc mắt Thất Hộ Pháp một cái, lôi kéo Lôi Ngạo Thiên đi tới nơi cửa chính.
Bây giờ lo lắng duy nhất của nàng chính là tình độc trong cơ thể Lôi Ngạo Thiên, những chuyện khác, nàng không có tâm tư suy nghĩ.
Tô thị nghiêng đầu nhìn bóng lưng của Tô Nhược Mộng bọn họ, trong lòng có loại cảm giác là lạ, nàng cảm giác ý cười trên khóe môi Mộng nhi có chút chua sót, chẳng lẽ còn có chuyện gì bọn họ không biết sao?
"Tô tỷ tỷ. . ." Đoan Mộc Lệ cùng Hàn Nhứ kỳ quái nhìn Tô thị kêu mấy tiếng cũng không thấy có phản ứng, hai người ăn ý đưa tay lắc lắc cánh tay của nàng, hỏi: "Tô tỷ tỷ đang suy nghĩ gì đấy? Nghĩ đến nhập thần như thế? Chúng ta đi vào tán gẫu đi."
"A, a, nha." Tô thị phục hồi lại tinh thần, nhìn họ cười cười, nói: "Ta không sao, ta chỉ là đang suy nghĩ hôn sự của hai hài tử."
Hàn Nhứ nhíu mày suy nghĩ một chút, nói: "Tô tỷ tỷ, ngươi xem như vậy có được hay không? Mọi người chúng ta đều là người trong giang hồ, cũng không có nhiều quy củ như vậy. Ta nhìn hai hài tử này cũng thật là vui mừng, nếu không, chúng ta cũng đừng chọn ngày, ngày mai chúng ta liền làm hôn sự cho bọn họ. Dù sao ngày chính mới qua vài ngày, đồ nên chuẩn bị, chúng ta cũng đã chuẩn bị tốt."
Nàng cảm giác hôn sự của Lôi Ngạo Thiên và Tô Nhược Mộng có chút nhấp nhô, lập tức phải thành thân, lại gặp chuyện Đông Lý Phong bắt người. Chuẩn bị hôn sự lâu như vậy, cứ như vậy bị hắn quấy nhiễu thất bại.
Vì tránh cho đêm dài lắm mộng, nàng vẫn cảm thấy hôn sự này làm càng nhanh lại càng tốt. Chỉ có nhìn thấy bọn họ bái đường, vào tân phòng, nàng mới có thể thật sự an tâm.
Đoan Mộc Lệ nhận lấy ám hiệu của Hàn Nhứ, khẽ túm dưới cánh tay Tô thị, phụ họa nói: "Tô tỷ tỷ, ta cũng đồng ý lời nói của Hàn Nhứ, mọi người đều là người trong giang hồ, chọn ngày hay không đều không quan trọng. Quan trọng là hai hài tử đủ yêu nhau, ta nghĩ tỷ tỷ và tỷ phu ta cũng rất muốn thấy được ngày Ngạo Thiên thành hôn."
Tô thị khổ sở nhìn họ, lời của các nàng thật sự làm nàng động lòng, nàng cũng sợ trong lúc này lại xảy ra chuyện gì. Nhưng mà, nữ nhi nàng chỉ có một, mặc dù nàng không phải là một người mê tín, nhưng mà, vẫn như cũ cảm thấy chọn một ngày sẽ tốt hơn một chút.
Lôi Cận nghe lời nói của Hàn Nhứ và Đoan Mộc Lệ, lại nhìn dáng vẻ khổ sở của Tô thị, vội vàng cười nói: "Tô đại tỷ, chuyện này ngươi đừng nghe các nàng, chúng ta nghe ý của ngươi. Ngươi nói lúc nào tốt, khi đó sẽ làm."
Hàn Nhứ âm thầm bấm một cái dưới cánh tay Lôi Cận, đau đến hắn nhíu chặt cau mày, rủ mắt nhìn nàng một cái.
Tô thị nhìn ba người bọn họ, đột nhiên cười một cái, nói: "Thôi, chuyện này tư tưởng của ta quá mức nhàm chán rồi. Đoan Mộc muội muội nói không sai, thật ra thì chọn ngày hay không đều không quan trọng, quan trọng là hai người bọn họ đủ yêu nhau. Chuyện này liền nghe theo ý kiến mọi người, ngày mai làm đi. Chỉ là thời gian gấp rút, ta thấy bây giờ chúng ta sẽ phải bắt đầu bận rộn."
Nói xong, sâu trong nội tâm của nàng, không có căn nguyên thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Được, được, tốt! Chuyện này cứ quyết định như vậy, chúng ta khẩn trương chuẩn bị đi." Hàn Nhứ và Đoan Mộc lệ liếc nhau một cái, song song đều hưng phấn cười gật đầu, luôn miệng đáp tốt.
"Đi thôi, chúng ta đi vào vừa uống trà vừa trò chuyện." Lôi Cận nhếch môi cười một cái, đưa tay làm thế mời.
Thật tốt! Hắn rốt cuộc có thể nhìn thấy Ngạo Thiên thành hôn, như vậy cũng coi như có câu trả lời thỏa đáng với nghĩa huynh.
Như vậy cũng coi như có câu trả lời thỏa đáng với Hách Liên tộc.
Các hộ pháp đều chen vào trong phòng Lôi Ngạo Thiên, mỗi một người đều nhìn Thất Hộ Pháp đang bắt mạch không chuyển mắt, không muốn bỏ qua bất kỳ một cái biểu cảm nào trên mặt hắn, cũng không muốn không thể biết kết quả chẩn đoán đầu tiên.
Thất Hộ Pháp yên lặng bắt mạch chẩn đoán bệnh, cặp chân mày đẹp mắt kia vặn thật chặt, hai mắt nheo lại, vẻ mặt dáng vẻ trầm tư. Người khác nhìn bộ dạng này của hắn, trong lòng tất cả đều bất ổn, chỉ sợ hắn sẽ nói ra một cái kết quả không tốt.
"Cái đó lão Thất. . ." Nhị Hộ Pháp không chịu nổi loại không khí yên tĩnh này, càng không chịu nổi Thất Hộ Pháp mạch đều nghe xong cả buổi, còn không nói tiếng nào, ở nơi nào áo liệm (áo mặc cho người chết) chìm.
"Chớ quấy rầy." Chúng hộ pháp nhất tề trách mắng hắn, ngay sau đó lại đồng thời nhìn về phía Thất Hộ Pháp.
Bọn họ ai không gấp à? Nhưng lúc nghe mạch không có thể chịu ảnh hưởng bên ngoài, lão Nhị này làm sao một chút định lực cũng không có?
Chúng hộ pháp âm thầm ở trong lòng, oán giận Nhị Hộ Pháp, nhưng bọn họ ai cũng chưa từng nghĩ lại, Nhị Hộ Pháp chỉ là làm chuyện bọn họ muốn làm mà thôi.
Trong lòng bọn họ cũng âm thầm oán giận động tác của Thất Hộ Pháp quá chậm, cũng lo lắng độc trong người Lôi Ngạo Thiên rốt cuộc có ảnh hưởng thân thể hay không?
Đối với nội tâm hoang mang của chúng hộ pháp, trái ngược lại tâm của Tô Nhược Mộng bình tĩnh một chút, nàng giống như hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của bên ngoài, hai mắt không nháy nhìn Thất Hộ Pháp, chỉ là, nàng xếp tay ở trên đầu gối, gắt gao dùng sức vặn xoắn khăn tay.
Lại một lát sau, rốt cuộc Thất Hộ Pháp rút tay khoác lên trên tay Lôi Ngạo Thiên về.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com