PHẦN 15 - THU HÚT
Nguyên kéo chiếc valy to kềnh cùng thái độ bĩu môi đầy bất mãn, ngang qua hành lang phòng bếp dẫn ra cửa, trông thấy gương mặt đẹp đẽ nhưng vô cảm đang giương mắt dõi theo hành động nơi mình.
Nguyên nhướn mày đáp trả, thành ra giống như trẻ con đang giận nhau vậy.
"Anh không đi với tôi thật hả?"
Khải không lên tiếng, chỉ gật nhẹ đầu, thật khó đoán là hắn đang vui hay buồn, hoặc là giận dỗi chẳng hạn. Vì Nguyên đã phá vỡ cái kế hoạch nghỉ mát hoàn hảo vào cuối tuần của cả hai.
Hắn nên nổi giận thì tốt hơn, Nguyên thầm nghĩ, cái vẻ thản nhiên lúc này thực sự khiến cậu cảm thấy tội lỗi.
Chần chừ bước đến cửa, mở khoá, lại chậm rãi quay đầu nhìn hắn, không níu kéo cũng chẳng một lời trách móc.
"Tôi đi nha..."
Khi bóng dáng nhỏ bé đã rời khỏi tầm mắt, Khải mới thở dài một hơi chán chường. Dành một ngày cuối tuần nghỉ ngơi tại nhà, sẽ ổn thôi, chẳng việc gì phải để tâm biển xanh đến thế.
Đột nhiên nghe thấy tiếng động nơi mặt cửa, khuôn mặt thân thuộc của người vừa mới đây thôi kéo hành lý trở về nhà lại hiện hữu.
"...Tôi để quên điện thoại"
Nguyên nhẹ nhàng lướt qua hắn, tìm đến phòng ngủ, trở ra sau vài phút, vẻ mặt vẫn có chút gì đó không hài lòng.
"...Anh thực sự không muốn đến đó cùng tôi hả"
"Không"
Lặng người đăm đăm nhìn hắn, chẳng màng đến ánh mắt chăm chú, hắn mặc nhiên kiên định hướng khoảng không phía trước.
"Tốt thôi...là tại anh..."
Nguyên lầm bầm trong miệng rồi rời khỏi lần nữa.
Khải thoải mái tựa lưng trên ghế, đưa tay chắn ngang miệng che giấu nụ cười, thằng nhóc này thực sự rất ngốc.
Như dự đoán từ hắn, Nguyên lại tiếp tục để quên đồ và trở lại căn hộ màu trắng đơn giản.
Lần này là đồng hồ, và đang đặt trước mặt Khải.
Bắt lấy một cách nhanh nhảu, Nguyên đưa ánh mắt tha thiết ngắm nhìn hắn.
"Đây là lần cuối cùng, anh rốt cuộc có đi với tôi hay không?"
Chất giọng đầy mạnh mẽ mong mỏi hắn sẽ suy xét và dịu lòng tha thứ cho cậu, chỉ cần hắn đồng ý thì cả hai có thể vui vẻ thưởng thức bữa ăn hảo hạng cùng nhau rồi. Hắn tại sao phải cứng đầu như vậy chứ? Thật không hiểu nổi.
"Cậu đang cho tôi cơ hội? Tôi sẽ không đi, và cậu cũng đừng quay lại đây nữa"
Khải bật dậy cùng đôi mi khẽ áp chặt bọng mắt, trong vài giây ngắn ngủi có thể cảm nhận, hắn dường như sẵn sàng tàn nhẫn nếu cậu cứ tiếp tục dai dẳng yêu cầu những việc hắn không thích, đó hẳn nhiên là cấm kỵ.
"Này! Anh tưởng mình là nam thần nổi tiếng thì có quyền lên mặt với tôi phải không? Tôi mới không thèm! Tạm biệt!"
Nguyên đột nhiên mất bình tĩnh hét lớn, nét mặt tức giận rồi đổ nhào đến bên cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn trước khi đóng rầm, rung động cả mặt bàn.
Bỏ lại sau lưng khoảng lặng im ắng nơi căn nhà đầy hơi lạnh, hắn mệt mỏi tựa vào cạnh bàn, mơ hồ trong phút chốc có thể biến chuyển một tình cảnh đơn giản trở nên khó khăn vô cùng.
Hắn có lý do riêng khi không đồng ý đến hội nghị, chỉ là hắn không thể mở lòng và chia sẻ với cậu mặc cho hiểu lầm ngày một nghiêm trọng hơn. Cậu giận hắn cũng không sao, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi vì cậu là một thằng nhóc vô tư và không hay đặt nặng vấn đề tình cảm, hắn nghĩ là hắn hiểu cậu.
* * *
Kiến Nhu đón Nguyên tại một ngã tư trung tâm, dù rằng anh sẽ sẵn sàng đến tận nhà đưa rước nếu cậu đồng ý, nhưng vì một lý do nào đó, cậu tự thân bắt xe và đợi tại nơi đông người.
Bộ đồ vest đen ôm vừa cơ thể gầy gọc khiến Nguyên trở nên thu hút dưới ánh nhìn từ Kiến Nhu, anh hào phóng mở cửa xe chờ cậu vào chỗ cùng nụ cười hài lòng gắn chặt trên môi.
"Vương Nguyên, em thực sự rất đẹp đấy"
"Đẹp trai, đương nhiên rồi..."
Lời khen sáo rỗng chẳng thể lưu tâm, Nguyên mỉm cười hồi đáp mặc cho ánh nhìn lơ đãng hướng ra cửa sổ trong suốt. Tâm trạng cực kỳ high trước khi nhập tiệc tại sao lại trốn tránh cậu đi đâu mất rồi?
Tất cả là tại tên nam thần đáng ghét...cậu mà không ngon miệng thì hắn chắc chắn sẽ không yên với cậu đâu, hứa đấy.
-------------------
Kiến Nhu vòng tay ôm lấy eo Nguyên bước vào trong khách sạn năm sao sang trọng. Một căn phòng to lớn rộng rãi đặc biệt được chuẩn bị để tổ chức một cách mạng mang tầm ảnh hưởng đến giới doanh nhân thành đạt, đương nhiên không thể thiếu những món ăn thượng hạng và bắt mắt vô cùng.
"Em cứ tự nhiên, anh sẽ quay lại ngay"
Kiến Nhu thầm thì bên tai, đủ gần để cậu cảm nhận được sức nóng truyền đạt cùng mùi nước hoa mạnh mẽ đặc trưng của đàn ông trưởng thành. Một sự khác biệt hoàn toàn khi ở trường.
Nguyên ngoan ngoãn gật đầu, lẩn thẩn bước về phía thức ăn đang lan toả đầy hấp dẫn.
Một người cực kỳ tham ăn tại sao lại có thể không tập trung vào chuyên môn như thế? Hẳn là cậu cũng cảm thấy bản thân thật khác lạ khi đứng trước món ăn mà tâm trí lại lưu lạc đến nơi nào.
Mặc kệ, mặc kệ anh đồ nam thần kinh.
Nguyên quyết định chọn vài món, đột ngột điện thoại rung động trong túi quần.
[Đừng uống nhiều rượu]
Ha, chắc anh đang đùa!
Nguyên nhếch môi khinh thường khi màn hình hiển thị tên Khải, quả nhiên nhắc ma liền gặp ma. Nhưng làm ơn đi, cậu trông như sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời hắn sau từng ấy lạnh nhạt hắn đối xử với cậu vậy.
Nếu thực sự quan tâm thì hắn đã đến cùng cậu rồi, đừng tỏ ra bản thân tốt bụng đến thế!
Không tin nhắn hồi đáp, Nguyên bực tức khi nghĩ đến khuôn mặt vô cảm nơi hắn, trực tiếp đi đến bên quầy rượu tràn ngập màu sắc.
Một ly, hai ly, những chiếc ly nhỏ nhắn sắc đỏ liên tục chảy đều qua cuống họng. Chất dịch nóng ấm khiến cơ thể cậu như sắp sửa bốc hoả đến nơi.
"Nhóc con, đây không phải là bar đâu nhé"
Nghe thấy tiếng cười khẩy nhẹ nhàng bên vành tai, Nguyên nhăn nhó quay đầu xem xét thể loại người nào dám ngang nhiên gọi cậu bằng cái biệt hiệu vô cùng ngu ngốc đó.
Gương mặt thanh toát dịu dàng được che lấp bởi lớp trang điểm sắc sảo, vẻ ngoài sang trọng cùng bộ váy đỏ tươi tôn lên hoàn hảo những đường nét trên cơ thể ẩn hiện một cách thu hút.
Nguyên lặng người, đột nhiên cái miệng thường ngày hay nói nhiều nay trở nên cứng nhắc không thể phát ra một câu hoàn chỉnh, thực sự bị vẻ đẹp ấy làm cho mê hoặc.
"Sao vậy? Em muốn ra ban công cùng chị không? Nơi này thật ngột ngạt"
Mái tóc xoã dài mềm mại, cô gái khẽ vuốt vài sợi lưu lạc, vỗ nhẹ vào bờ vai Nguyên.
Hai người có vẻ cùng chiều cao, nếu không so đo cùng đôi giày cao gót đó.
------------------
"Uống liên tục như vậy không phải là cách hay, nhóc đang giận bạn gái đúng không?"
Cô gái mỉm cười nhẹ nhàng, đủ để gây ấn tượng đặc biệt cho đối phương.
"Em không có. Và đừng gọi em là nhóc, thật đấy"
Cầm nắm chiếc ly kiểu cách trên tay, cùng làn gió mát mẻ thổi tung mái đầu chẳng bao giờ được chau chuốt kỹ lưỡng. Nguyên đương nhiên không thể hài lòng với cách gọi đó, giống như cô vẫn xem cậu là một đứa nhóc con chỉ lo vui chơi vậy.
"Có sao đâu, chị thích cảm giác thoải mái khi ở cạnh em thế này, dù chúng ta chỉ vừa gặp, kỳ lạ phải không?"
Ánh mắt trong lành dường như thấm đượm một nỗi buồn to lớn. Khi đối diện với vẻ chân thành từ cô gái, Nguyên cảm tưởng trái tim không ngừng run lên chỉ vì mùi nước hoa ngọt ngào cùng nụ cười dễ chịu vương vấn quanh đầu mũi.
"Trông em không giống như sẽ đầu tư một số tiền lớn, em làm gì ở đây?"
"Đương nhiên rồi, em chỉ đầu tư khi biết chắc rằng mình sẽ có lãi"
Nhìn thấy nét mặt rạng rỡ vô tư khi khẳng định mình là một thiên tài, cô khẽ dùng tay che miệng, không phải là ý xấu sau một câu nói chắc nịch, nhưng đủ đáng yêu để cô hiểu rằng cậu bé này thực sự rất đơn giản và tích cực.
"Em nói đúng, chị chỉ là không thể chắc chắn bản thân đang có một hướng đi chuẩn xác...hoặc là sẵn sàng hy sinh vì một người. Chị..."
"Này Giả Thanh, mau đến đây, bắt đầu rồi"
Cánh cửa kính nơi ngăn cách ban công hé mở, gương mặt góc cạnh của một người đàn ông thành đạt trong bộ đồ vest nâu sang trọng ra hiệu.
Cô gái mang tên Giả Thanh có chút thất vọng khi cuộc trò chuyện bị cắt ngang, vội quay sang phía Nguyên rồi mỉm cười nhẹ nhàng trước khi rời khỏi.
Trong phút lắng đọng muốn vươn tay níu giữ, cảm tưởng như chút trầm buồn lạ lẫm thoáng qua nơi khoé mi cô gái xinh đẹp.
Nguyên có thể không hoàn toàn hiểu ý nghĩa của những lời nói từ người chỉ vừa quen biết, nhưng đâu đó trong dòng suy nghĩ mơ hồ gợi lên thứ cảm xúc dường như không thể tự mình quyết định, chắc hẳn sẽ khó chịu lắm.
Thật kỳ lạ, Nguyên nghĩ là mình bị thu hút bởi những toan tính không lời hồi đáp, cả nụ cười mỉm tràn ngập dịu dàng đó.
------------------
Người phục vụ được Kiến Nhu thuê để quan sát trạng thái của Nguyên trong bữa tiệc vội vàng chạy đến, thông báo cho anh biết rằng thằng nhóc đã tự mình chuốc say rồi gục mặt trên bàn trong một góc tối.
"Xin lỗi vì anh bận quá, nhưng em cũng không nên uống nhiều đến mức này chứ?"
Kiến Nhu lo lắng xoa lấy mái đầu mềm mại đang vô thức mỉm cười như một kẻ ngốc, và rõ ràng là cậu đã mất dần ý thức mặc cho người khác tuỳ tiện muốn dịch chuyển cậu đến đâu cũng không thành vấn đề.
"Hm...sao anh...lại ôm em..."
Chút cảm nhận vòng tay rắn rỏi từ Kiến Nhu ngang qua eo rồi nâng cả cơ thể cậu lên hệt như đang ra sức bảo bọc vị công chúa đắm chìm trong giấc mộng.
"Được rồi, anh sẽ đưa em về nhà, em không thể cứ tiếp tục ngồi một chỗ và uống mãi như vậy"
---------------------
Thoát khỏi chốn thị phi đầy náo nhiệt, Kiến Nhu khó khăn mở cửa xe và nhẹ nhàng thả cậu bên cạnh ghế lái, anh cũng nhanh nhẹn ngồi vào vị trí. Vươn tay kéo lấy thắt dây an toàn cài giúp cậu, ánh nhìn đột nhiên tập trung hoàn toàn nơi gò má ẩn hồng vì chất kích thích từ rượu mạnh. Đôi mắt to tròn khi khép chặt trông quá đỗi bình yên khác hẳn vẻ ngoài vui tươi thường ngày, những chi tiết nhỏ nhặt hiện hữu trên khuôn mặt tại sao luôn hài hoà đến mức khiến trái tim không còn nghe lời đập loạn nhịp cả lên.
Và đôi môi cong mím chặt, thu hút một cách kỳ lạ...
Khoảng cách lúc này chẳng thể đong đếm, hơi thở đều đặn từ người mải mê lạc lối trong cơn say, chẳng biết rằng bản thân đang giao phó cho một loại tình cảm trên đà tiến triển mạnh mẽ và có thể bất chấp tất cả để đạt được mong muốn.
Kiến Nhu cần phải bình tĩnh, suýt nữa đã gây ra một hành động khó chấp nhận. Vẫn là có chút không đành lòng, ngón tay cái chạm nhẹ nơi vành môi nổi bật giữa làn da trắng mịn. Si mê và chìm đắm, đó luôn là những cảm nhận khó cưỡng nhất.
Đột ngột thanh âm của một bài hát sôi động vang vọng, Kiến Nhu giật thót thu người trở lại, gần như bị vẻ mặt xinh đẹp đó thôi miên rồi trở nên ngơ ngẩn.
"Là điện thoại của Nguyên...Nam thần kinh? Ai đây?"
Cái danh xưng đẹp đẽ được chính tay cậu thay đổi trong cơn nóng giận vì chẳng còn tin nhắn nào đến sau câu dặn dò ngu ngốc từ Khải nam thần, dù rằng cậu không hồi đáp nhưng chẳng phải hắn đã tỏ ra quan tâm thì nên gọi lại vào phút chót hay sao?
"Alô"
"..."
"À xin lỗi, hiện tại Nguyên đang bận nên không thể nghe máy, cho hỏi cậu muốn nhắn nhủ điều gì?"
Tiếng tút ngân dài cúp ngang cuộc đối thoại không quá năm giây, người liên lạc này thực sự có thể khiến người khác cảm thấy cực kỳ khó chịu.
"...Nhà em ấy ở đâu nhỉ...thật đáng yêu..."
Kiến Nhu sực tỉnh khi nhận thức ánh nhìn lần nữa bất giác đảo về phía Nguyên, gương mặt dễ nhìn ấy luôn biết cách thu hút dù cho bất kỳ hoàn cảnh nào, quả là kỳ lạ.
Phát hiện trên lớp màn hình mỏng có một địa chỉ nào đó được ghi nhớ, Kiến Nhu lấy lại bình tĩnh, quyết định sẽ đưa Nguyên trở về đó một cách an toàn và không để bản thân trở nên mất kiểm soát thêm nữa.
ĐỂ LẠI CMT TRƯỚC KHI RỜI KHỎI NHÉ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com