Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Giấc ngủ

Elena ngắm nhìn gương mặt đứa con yêu đang say ngủ- một giấc ngủ yên bình và trầm lặng.

Bà khẽ vén mớ tóc loà xoà trên trán cô, đặt lên đó một nụ hôn nhẹ nhàng. Sau đó, Elena rút trong túi áo một chiếc ống nhỏ, kèm theo một chiếc bơm tiêm.

Elena nắn nhẹ vào bắp tay Shiho, dò tìm tĩnh mạch một cách chuyên nghiệp. Rất nhẹ nhàng, mũi kim lún sâu vào da thịt cô gái, dung dịch màu xanh lục trong ống tiêm dần dần di chuyển theo mũi kim đi vào cơ thể cô. Bà nhìn cô gái đang nằm thiêm thiếp bằng đôi mắt đau khổ.

Con gái tội nghiệp...

Nếu thế gian này thật sự có Chúa, tại sao Người lại đổ dồn mọi đau khổ lên đầu con thế này?

Nếu như tất cả là tội lỗi của mẹ, sao Người lại bắt con gánh chịu thay?

Đứa con gái đáng thương, đã sớm đánh mất nụ cười, đã sớm bị lấy cắp tuổi thơ, giờ lại sớm phải chịu những nỗi dày vò đau đớn về thể xác lẫn tinh thần...

Elena thật sự đau lòng. Nỗi xót xa khiến bà chỉ muốn băm vằm Shinichi thành trăm ngàn mảnh, nhưng..hắn lại là người mà con gái bà yêu, là người con bé dùng cả tính mạng để bảo vệ. Nên Elena biết, bà không thể làm tổn thương đến nó, nếu không muốn đứa con gái bẻ nhỏ của bà chịu tổn thương thêm lần nữa.

Bà thở dài, hình ảnh Akemi lại hiện về trong tâm trí Elena. 2 đứa con gái của bà đều ngốc nghếch như nhau...

Thật ngốc nghếch...

o0o

Cánh cửa phòng chưa khép lại, Shinichi đã nhào tới, hấp tấp:

- Cô ấy...cô ấy sao rồi?

Elena nhìn cậu, vẫn bằng đôi mắt sắc nhọn nhẫn tâm, khẽ nhếch môi để lộ một nụ cười chán ghét khinh khỉnh.

- Cậu nghĩ tôi sẽ để con gái mình chết vì 1 tên nhóc như cậu sao, Kudou?

Shinichi thở phào.

Lần đầu tiên trong mấy ngày qua, trái tim cậu mới được hít thở một cách thoải mái như vậy. Cô ấy vẫn còn sống, với cậu, như thế là quá đủ.

- Vậy...bao giờ con bé sẽ tỉnh? - tiến sĩ Agasa sốt ruột.

Ánh mắt Elena tối sầm lại. Và khuôn mặt xinh đẹp nõn nà trở về vẻ đăm chiêu lạnh lẽo.

Shuiichi im lặng, Judi ngoảnh mặt đi, và Elena thì nhìn chằm chằm vào lồng ngực đang thoi thóp từng nhịp.

- Bao giờ cô ấy có thể tỉnh lại, bà Miyano? - Shinichi hạ giọng, gần như thì thầm.

Đáp lại, Elena chỉ khẽ động đậy phía đuôi mắt. Đôi môi đỏ hồng xinh tươi kia chẳng có gì là muốn trả lời.

Judi nắm mạnh lấy cánh tay Shinichi, lôi cậu xềnh xệch về cuối hành lang, cố tránh xa Elena, xa chừng nào là tốt chừng ấy, bởi lẽ cô biết, Elena giờ như một quả bom nổ chậm có thể phát hoả bất cứ lúc nào. Nhất là khi thấy mặt Shinichi và cứ nghe cậu ta lải nhải những câu làm nhói lòng một người mẹ.

Cho đến một khoảng cách đủ để khẳng định những người còn lại đằng kia sẽ không nghe thấy những gì mình nói, Judi mới kéo tay cậu xuống, thầm thì bằng một gương mặt hết sức nghiêm trọng.

- Shinichi, câu hỏi không nên hỏi lúc này là: " Bao giờ cô ấy sẽ tỉnh lại". Bởi vì không ai trong chúng ta có thể trả lời câu hỏi đó, kể cả bác sỹ. Cậu hiểu chứ.

- Nhưng...thứ thuốc đó..đã cứu được Shiho mà...

Đầu Shinichi lại bắt đầu ong ong. Giống như người mù vừa thấy loé lên tia sáng, chưa kịp mừng rỡ thì ánh sáng ấy lại tắt phụt đi.

- Dĩ nhiên, cứu sống là một chuyện, còn việc tỉnh lại hay không là chuyện khác, Shinichi.

Cậu hi vọng là cô Judi đang nói đùa, như hằng ngày cô vẫn hay đùa. Nhưng, trên gương mặt ấy chẳng hiện lên chút gì là đang đùa giỡn cả.

- Như tôi đã nói đấy, thời gian để loại thuốc ấy có tác dụng không phải ngắn. Cơ chế tái sinh cũng không phải vài ngày hay vài tuần là có thể hoàn thành. Huống hồ, thương tích của Shiho thế nào, tôi nghĩ chắc cậu là người biết rõ hơn ai hết.

Judi dừng lại, chờ đợi một cái gật đầu từ phía Shinichi, nhưng chỉ nhìn thấy ánh mắt cậu đăm đăm nhìn về bức tường phía trước. Đôi mắt trống rỗng.

- Bản thân cô Elena- một người bình thường khoẻ mạnh cũng mất 3 năm thuốc mới phát huy hết tác dụng...Nên tôi e rằng với Shiho, thời gian đó có thể kéo dài hơn gấp đôi, hoặc gấp 3...

- Nghĩa là 6 hoặc 9 năm ? Ý cô là, Shiho sẽ...sẽ như thế suốt 6 hoặc 9 năm ư?

Shinichi thảng thốt, đôi mắt ánh lên vẻ bàng hoàng đau đớn.

Judi gật đầu. Cô hướng về nơi Elena đang đứng trầm ngâm, khẽ thở dài.

- Cô ấy..đã đợi rất lâu để được xuất hiện trước mặt con mình với thân phận thật sự, nhưng có nằm mơ cũng không ngờ cảnh đoàn tụ ấy lại diễn ra như vậy...

Đặt tay lên lớp cửa kính dày cộm, Elena gần như thầm thì:

- Con sẽ sớm tỉnh lại thôi, phải không con yêu?

o0o

10 năm sau...

Tại cơ quan an ninh quốc gia NSA, gọi tắt của cụm từ " No Such Agency"- nghĩa là Cơ Quan Không Tồn Tại.***

Shinichi đang quay cuồng với một loạt các vụ đe doạ đánh bom, khủng bố. Chiếc máy fax liên tục nhả ra hàng dãy bảng báo cáo, trong khi tay anh chẳng rời khỏi màn hình vi tính nửa phút.

Những dãy số liên tục chớp tắt khiến mắt anh bắt đầu hoa lên.

Bỗng nhiên anh thấy đầu mình nóng nóng, sau đó nhiệt độ có vẻ đang tăng dần.

Và Shinichi nhảy dựng lên khi mái tóc anh hình như đang bốc khói.

Một kẻ tinh quái nào đó vừa đặt cả cốc cafe nóng lên đầu anh.

Shinichi không cần quay lại cũng biết là ai. Anh vò vò mái tóc rối tung vì không được chải chuốt đã lâu, khẽ nhăn mặt.

- Em cứ thích đùa kiểu này với anh sao, Ran?

Ran cười khúc khích, lấy tay xoa xoa lên cốc cafe, xuýt xoa.

- Em đứng phía sau anh đã 15 phút rồi Shinichi- Ran chun mũi lên, bắt đầu giọng dạy dỗ muôn thưở- Một thanh tra cao cấp của NSA lại có thể bất cẩn tới mức để người khác đứng sau lưng mình suốt 15' ư, Shinichi, anh biết điều có có nghĩa là gì không hả?

- Biết, biết, biết, nghĩa là có thể bị kẻ khác nhìn trộm thông tin quan trọng, dữ liệu mật, hồ sơ an ninh quốc gia, hay tệ hơn là bị kẻ nào đó lụi 1 nhát dao vào mông chứ gì!- Shinichi xua tay, vẻ mặt nhăn nhó khổ sở- Biết rồi, khổ lắm, nói mãi!

- Biết rồi nhưng vẫn mất cảnh giác thế đấy!- Ran nghiêm giọng, trừng mắt nhìn anh.

- Ôi trời, Ran, mà sao em lại ở đây? - Shinichi đánh thượt một cái. Đây là phản ứng thường xuyên của anh mỗi khi cô bạn thân ghé thăm - Nếu anh nhớ không lầm thì em làm việc ở khu quản lý dữ liệu phía đông mà.

- Shinichi- Ran cong nhẹ vành môi, đôi mắt chế giễu- Công việc khiến đầu óc anh lú lẫn rồi à. Khu quản lý dữ liệu nằm ở phía Nam, còn phía đông là khu an ninh hành chính.

- Ờ thì con người ai chả có lúc nhầm lẫn, nhất là khi đang tập trung mà cứ bị quấy rối thế này đây- Anh lắc lắc đầu, giả vờ như đang bị làm phiền lắm lắm.

Ran dập mạnh cốc cafe lên bàn, khiến nước bắn tung toé, còn Shinichi hốt hoảng gom vội đống hồ sơ bừa bộn vào một góc tránh "lũ".

- Shinichi! - Ran gắt lên.

- Được được, thì em không có làm phiền anh, không một chút nào hết cả, chịu chưa nào? ( " không phải một chút, mà là quá nhiều ấy chứ" và lẩm bẩm chỉ đủ mình anh nghe thấy, dĩ nhiên, bởi anh chưa muốn tan xác với bà chằn Karate nổi danh nhất Nhật Bản)

- Đã 4 giờ rồi, Shinichi- Ran tiếp tục- Em không nghĩ anh còn muốn tiếp tục thể hiện sự dư dả về thời gian của mình với mớ tài liệu này đâu. Trừ phi...- Cô cười một cách ranh mãnh.

Shinichi giật mình. Đã 4 giờ rồi sao?

Trời đất ơi.

Gỉa vờ như không nhìn thấy gương mặt đang tái đi của Shinichi, Ran cất cao giọng giễu cợt:

- Trừ phi ai đó muốn xơi thử cú đấm bách dực phiêu vân, thay cho bữa ăn chiều nay.

- Làm gì đến mức như thế chứ- Shinichi liếc Ran, lầm bầm.- Vả lại đã trễ đâu.

Cậu đứng dậy, vớ chiếc khăn giấy lau những giọt cafe vương trên bàn, sau đó nhanh chóng xếp gọn tập hồ sơ vào ngăn kéo. Đôi tay Shinichi lướt nhanh lên bàn phím, gõ password, Ok! Màn hình và tất cả dữ liệu đã được khoá.

Kiểm tra cẩn thận một lượt, Shinichi vơ chiếc áo khoác vắt trên thành ghế, vừa mặc vừa càu nhàu:

- Nếu ngày nào em không tới đây, cứ y như rằng hôm đó trời sẽ mưa.

- Vậy thì anh nên cảm ơn em đi, Shinichi- Ran nhún vai- Nếu trời mưa thì tâm trạng con người thường xấu hơn rất nhiều, khoa học đã chứng minh được điều đó đấy!

Shinichi nhìn Ran bằng đôi mắt -thảm-không-thể-nào-thảm-hơn.

- Anh xin thông báo trước rằng còn 4 ngày nữa anh mới được lãnh lương, nên nhờ em nương "miệng" giúp anh nhé.

- Cái đó còn tuỳ- Ran liếc xéo Shinichi- Anh làm em vui được bao nhiêu...

Cả 2 rời khỏi NSA, không lâu sau, một chiếc Lamborghini Reventon màu trắng tao nhã lao vút vào đường hầm Azunaki.

...

________________________________

Ngoại truyện:

*** Đây là chi tiết vay mượn từ tiểu thuyết Pháo đài sốcủa tác giả Dan Brown.

Nhân tiện giải thích luôn về cơ quan này.

NSA được thành lập bởi chính phủ Nhật Bản, dưới sự đồng thuận của Liên hiệp quốc và Tổ chức an ninh thế giới ( theo fic này, còn theo Pháo đài số thì của Mỹ ), có nguyên tắc hoạt động gần giống FBI và CIA.

NSA chủ yếu tập trung tất cả tinh hoa của Nhật Bản, ngoài ra còn có sự tham gia của không ít các nhân tài thu gom từ các nước trên thế giới. Đây được xem là trụ sở FBI của Nhật, bởi lẽ tính bảo mật, độ an toàn và cách thức hoạt động đều giống nhau. NSA giữ vai trò quản lý tất cả thông tin mật quốc gia, từ tin tình báo quân sự, đến các công trình nghiên cứu khoa học, các phát minh của thế kỷ, tất tần tật được ém chặt trong khuôn viên hơn 4000 héc ta tại trung tâm Tokyo này. Tuy nhiên điều khiến nó trở nên bí ẩn và bảo mật hơn bao giờ hết, bởi lẽ sự rộng lớn của những khu nhà bằng kính chịu lực, thép vĩnh cửu hay những phòng thí nghiệm khoa học hiện đại, toàn bộ đều chôn sâu dưới lòng đất hơn 200 mét. Mà lối vào khu trung tâm chỉ đơn giản là một công ty hành chính đa quốc gia.

Khác với sở cảnh sát, NSA có quyền bắt giữ, giam cầm không cần lệnh toà án nếu nghi ngờ ai đó có thể gây nguy hiểm đến sự an toàn của nước Nhật, khám xét bất cứ nơi nào trong phạm vi toàn Châu Á nói chung hay Nhật Bản nói riêng, dù là dinh Nhật Hoàng hay phủ Thống đốc, nếu nghi ngờ nơi đó có chứa điều nguy hại cho an ninh nhân dân Nhật.

Có thể tóm gọn lại, nếu FBI và CIA có mạng lưới bao trùm khắp thế giới, thì ở khu vực các nước Đông Nam Á nói chung hoặc Châu Á nói riêng, NSA có quyền lực tối thượng, là nơi mà kể cả các điệp viên hạng nhất của CIA và FBI nếu muốn vào cũng cần phải có giấy cam kết của tổng thống Mỹ.

Còn về cái tên " No Such Agency"- Cơ quan không tồn tại, lý do rất đơn giản là vì cơ quan này hoạt động hoàn toàn trong bí mật, và chỉ có chính phủ Nhật, những nhà cầm quyền hàng đầu trên thế giới- mới nắm được thông tin về sự tồn tại của tốc chức này. Tất cả danh bạ đều không lưu số điện thoại liên lạc, thậm chí cả địa chỉ cũng không. Không hề có một cái tên NSA nào được phổ biến cho dân chúng trên thế giới được biết.

Shinichi hiện đang là thanh tra cao cấp của phòng chuyên án NSA.

Và Ran là nhân viên của tổ quản lý dữ liệu NSA.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com