4
“Mưa, mùi gỗ và khoảng cách chưa xóa”.
Cơn mưa bất chợt rơi vào một buổi chiều cuối tuần, nhè nhẹ nhưng dai dẳng, như thể muốn kéo dài khoảnh khắc tĩnh lặng và căng thẳng giữa chúng tôi. Tôi ngồi bên cửa sổ, nhìn những giọt mưa rơi xuống mặt hồ Zurich, tạo nên những vòng tròn lăn tăn chồng lên nhau. Mùi đất ẩm và mùi gỗ từ sàn nhà thấm vào mũi, hòa cùng hương trà còn sót lại từ sáng, khiến không gian dày đặc và đậm đặc đến mức tôi cảm thấy từng hơi thở đều mang theo sự hiện diện nàng.
Nàng ngồi đối diện tôi, im lặng, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn ra ngoài cửa sổ và tôi nhận ra một khoảng cách tinh tế nhưng đầy sức nặng. Khoảng cách ấy không chỉ từ những phút im lặng mà từ sự khác biệt về background, về cách nhìn nhận thế giới. Tôi biết rằng, dù chúng tôi đã gần gũi về thể xác và tinh thần, có những điều mà nàng không thể chia sẻ trọn vẹn, những áp lực từ gia đình, những chuẩn mực vô hình mà nàng phải tuân theo.
Chúng tôi bắt đầu trò chuyện về một dự án làm việc nhưng ngay lập tức tôi nhận ra sự khác biệt trong cách tiếp cận và quan điểm. Nàng muốn mọi thứ hoàn hảo, đúng chuẩn, đúng khuôn phép mà nàng đã học từ gia đình; tôi muốn linh hoạt, thử nghiệm, phá bỏ những ràng buộc quá cứng nhắc. Tiếng mưa rơi đều đều trên mái nhà, tiếng nước chảy từ vòi rửa và tiếng gió luồn qua khe cửa sổ như nhấn mạnh từng khoảnh khắc căng thẳng. Tôi nhận ra một mâu thuẫn rõ rệt đã xuất hiện, không phải từ tình cảm mà từ cách chúng tôi nhìn cuộc sống và những giá trị chúng tôi mang theo.
Nàng cầm tay tôi nhưng không phải để xóa bỏ mâu thuẫn mà như một lời nhắc nhở vô hình: "Chúng ta vẫn ở cùng nhau nhưng mỗi người đều mang theo một khoảng trời riêng." Tôi nghe nhịp tim mình đập nhanh hơn, vừa muốn tiến lại gần, vừa cảm thấy khoảng cách không thể xóa. Mùi tóc nàng, hương nước mưa ngoài cửa sổ, mùi trà còn sót lại, tất cả dường như kéo dài thời gian, làm mỗi khoảnh khắc căng thẳng trở nên nặng nề hơn, nơi mà thân mật xen lẫn bất đồng, nơi tôi vừa say mê vừa lo lắng.
Sau đó, chúng tôi thay phiên qua căn hộ của nhau. Không gian quen thuộc bỗng trở nên khác lạ dưới ánh mắt nàng. Nàng chạm vào những vật dụng, nhìn quanh như đang đánh giá nhưng tôi biết rằng ánh mắt ấy không phải để phán xét mà để nhận diện sự khác biệt trong thế giới của tôi, nơi tôi tự do nhưng thiếu những chuẩn mực mà nàng quen thuộc. Tôi cảm nhận sự căng thẳng âm thầm, nơi mâu thuẫn không cần lời nói vẫn tồn tại trong từng chi tiết: cách nàng nhấc tách trà, cách nàng hít một hơi dài khi bước vào phòng bếp, cách nàng đặt tay lên ghế sofa rồi rút lại.
Một tối, khi chúng tôi cùng nấu ăn, những cử chỉ thân mật vẫn hiện diện: tay chúng tôi chạm nhau khi đưa muỗng, ánh mắt lướt qua nhau khi khuấy nồi nhưng lần này, những khoảng cách tinh tế trở nên rõ ràng hơn. Khi tôi cố gắng giới thiệu một cách nấu khác, nàng nhíu mày, không phải tức giận mà như một lời nhắc: "Đây là cách tôi đã học và tôi muốn nó giữ nguyên." Tôi cảm nhận sự bất đồng âm thầm nhưng rõ ràng, nơi mỗi hành động, mỗi cử chỉ đều mang theo áp lực từ bối cảnh riêng.
Khoảng lặng xuất hiện khi chúng tôi ngồi ăn tối. Tiếng mưa rơi trên mái nhà, tiếng nước sôi trong ấm trà, mùi thức ăn nóng hổi và hương gỗ sàn, tất cả như nhấn mạnh từng khoảnh khắc căng thẳng. Tôi nhận ra một mâu thuẫn lớn hơn: tôi muốn gần nàng, muốn xóa bỏ khoảng cách nhưng nàng vẫn giữ cho mình những ranh giới không lời nhưng đủ để tôi thấm hiểu và cảm nhận.
Chúng tôi ra ban công, đứng cạnh nhau nhìn ánh sáng đèn vàng từ phố chiếu lên mái tóc đen của nàng. Tôi tựa vào vai nàng nhưng nàng không đặt tay lên tay tôi. Tôi nghe nhịp tim mình đập mạnh, cảm nhận mùi gió mưa, mùi lá cây ướt, mùi trà hoa cúc còn sót lại trong nhà và nhận ra tình yêu không còn chỉ là sự hòa hợp mà là học cách sống với những mâu thuẫn âm thầm, những áp lực vô hình từ hoàn cảnh và đời sống riêng tư.
Một đêm khác, khi cả hai cùng nằm trên sofa, tay chạm nhau, tôi cảm nhận sự thân mật nhưng ngay lập tức, nàng rút tay ra, lặng lẽ nhìn ra cửa sổ. Tôi nghe tiếng mưa rơi, tiếng gió luồn qua khe cửa, tiếng thỉnh thoảng của một chiếc lá rơi trên ban công, và nhận ra rằng thân mật và khoảng cách, gắn bó và mâu thuẫn, đang cùng tồn tại trong mỗi khoảnh khắc. Thời gian trôi chậm lại, từng phút như kéo dài, làm nhịp tim tôi căng thẳng và cảm giác định mệnh trở nên rõ rệt hơn bao giờ hết.
Những ngày cuối tuần trôi qua như vậy: chúng tôi thay phiên qua căn hộ nhau, sống cùng nhau vài giờ, nấu ăn, ngồi uống trà, đi dạo ngoài trời mưa hay nắng nhưng mỗi khoảnh khắc đều chất chứa mâu thuẫn và áp lực tinh tế. Tôi học cách đọc nàng qua từng cử chỉ, từng ánh mắt, từng nhịp thở; nàng cũng dường như học cách chấp nhận sự hiện diện tôi mà vẫn giữ cho mình những không gian riêng.
Tôi nhận ra rằng căng thẳng không phải là sự thiếu yêu thương mà là một phần không thể tránh khỏi khi hai thế giới khác nhau gặp nhau. Mùi gỗ sàn, mùi trà, mùi mưa, tiếng mưa, tiếng gió, tất cả trở thành những chi tiết tinh tế, nhấn mạnh sự tồn tại song song của thân mật và bất đồng. Tôi học cách yêu nàng không phải vì sự hòa hợp hoàn hảo mà vì cả những mâu thuẫn và khoảng cách vô hình, nơi định mệnh vừa kéo chúng tôi gần lại vừa thử thách chúng tôi bằng sự khác biệt.
Khi ánh sáng cuối cùng của hoàng hôn nhạt dần, tôi và nàng đứng cạnh nhau nhìn ra hồ. Tôi dựa vai vào nàng, tay nàng khẽ chạm tay tôi nhưng không ôm trọn. Tôi hít một hơi dài, cảm nhận mùi gió, mùi đất ẩm, mùi tóc nàng, mùi trà còn sót lại trong nhà, và nhận ra rằng tình yêu là sự cân bằng mỏng manh giữa thân mật và khoảng cách, giữa gắn bó và mâu thuẫn, giữa say mê trọn vẹn và áp lực vô hình từ thế giới riêng của mỗi người.
Khi chúng tôi rời ban công, bước vào căn phòng tĩnh lặng, tôi nhận ra một điều: càng gần nàng, tôi càng hiểu rằng định mệnh không chỉ tạo ra những khoảnh khắc hạnh phúc mà còn thử thách chúng tôi bằng những mâu thuẫn sâu sắc, nơi mọi giác quan đều ghi nhớ và nhắc nhở về sự khác biệt mà chúng tôi phải học cách sống chung. Và trong khoảnh khắc tĩnh lặng cuối cùng, tôi biết rằng mỗi nụ cười, mỗi cái chạm tay, mỗi nhịp thở đều mang sức nặng của tình yêu chưa trọn vẹn nhưng đầy định mệnh.
*
“Đỉnh điểm và những khoảng cách không thể lấp đầy”.
Cuối tuần này, bầu trời Zurich u ám, những đám mây dày đặc, gió lùa qua các con phố hẹp mang theo mùi đất ẩm và mùi hồ đặc trưng. Tôi và nàng cùng đi bộ nhưng không gian xung quanh dường như tĩnh lặng hơn, mỗi bước chân vang lên trên đá lát, từng tiếng lạo xạo, từng hơi thở của chính mình, từng nhịp tim, tất cả trở nên nặng nề, như đo từng khoảnh khắc của một mối quan hệ đang chịu áp lực.
Chúng tôi đi bên nhau nhưng lần này, những khoảng cách nhỏ đã trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Khi tôi muốn nắm tay nàng, nàng chỉ hơi nghiêng người, tránh ánh mắt tôi và tôi nhận ra rằng những mâu thuẫn âm thầm từ lâu nay giờ đã lên đến đỉnh điểm. Không phải vì thiếu tình cảm mà vì hai thế giới khác nhau đã bắt đầu chạm vào nhau với sức mạnh không thể hòa giải hoàn toàn.
Trong căn hộ của nàng, mọi thứ vẫn như cũ: mùi gỗ, mùi sách, mùi trà nhưng lần này tôi cảm nhận được một áp lực vô hình. Nàng kể về một bữa họp gia đình, về cách mọi người chú trọng đến vật chất và vị thế xã hội, về những kỳ vọng khắt khe mà nàng phải mang theo. Giọng nàng trầm lặng, đôi mắt thoáng buồn và tôi nghe thấy một âm vang của áp lực không thể lay chuyển. Tôi nhận ra rằng, dù thân mật, dù gần gũi, nàng vẫn có những bức tường vô hình, cao và dày hơn bao giờ hết.
Chúng tôi cùng nấu ăn và lần này, những cử chỉ thân mật xen lẫn bất đồng tinh tế. Khi tôi muốn thử một cách nấu mới, nàng nhíu mày, không trách tôi nhưng ánh mắt như nói: “Đây là cách em đã được học và em không muốn thay đổi.” Tôi nhận ra rằng mỗi cử chỉ, mỗi hành động thân mật giờ đây không chỉ là niềm vui mà còn là thử thách tinh thần, nơi chúng tôi vừa muốn gần nhau vừa phải giữ khoảng cách, vừa muốn hòa hợp vừa phải tôn trọng thế giới riêng của nhau.
Một khoảnh khắc trầm mặc kéo dài khi chúng tôi ngồi ăn tối. Tiếng mưa rơi trên mái, tiếng gió qua cửa sổ, mùi thức ăn và trà pha từ trước, tất cả khiến thời gian dường như trôi chậm lại. Tôi nhìn nàng, nhận ra những bất đồng nhỏ đã tích tụ, nơi mỗi nụ cười, mỗi cái chạm tay, mỗi ánh mắt đều mang theo một thông điệp tinh tế: thân mật nhưng chưa trọn vẹn, gần gũi nhưng vẫn có khoảng cách. Tôi cảm nhận được sự căng thẳng như sợi dây mỏng manh giữa tình yêu và mâu thuẫn, nơi mọi khoảnh khắc đều chứa đựng quyết định vô hình của định mệnh.
Tối hôm đó, chúng tôi ra ban công, đứng cạnh nhau, nhìn ánh đèn vàng từ phố chiếu lên mái tóc đen của nàng. Tôi dựa vai vào nàng, tay nàng đặt nhẹ lên tay tôi nhưng lần này, nàng rút tay ra nhanh hơn, im lặng lâu hơn. Tôi nghe tiếng mưa rơi, tiếng gió luồn qua khe cửa và nhận ra khoảng cách đã trở nên sâu hơn, như một dấu chấm hỏi âm thầm treo giữa chúng tôi. Tôi muốn hỏi, muốn ôm nàng trọn vẹn nhưng chỉ còn cách đứng im, cảm nhận và lắng nghe.
Ngày hôm sau, khi tôi ở căn hộ mình, nàng đến. Không khí tràn đầy mùi gỗ, mùi trà, mùi quần áo nàng mang theo. Chúng tôi cùng nhau ngồi trên sofa, cầm tay nhau nhưng lần này, cái nắm tay ấy không còn mang sự tự nhiên như trước mà giống như một nhịp cầu mỏng manh cố gắng bắc qua hai thế giới đang xa dần. Tôi nhìn nàng, cảm nhận từng cử chỉ, từng hơi thở nhưng đồng thời nghe thấy tiếng vọng của những mâu thuẫn từ gia đình nàng, từ áp lực xã hội và từ chính đời sống riêng của tôi, khiến thân mật xen lẫn căng thẳng, nơi niềm vui và lo lắng cùng tồn tại.
Một buổi chiều, chúng tôi đi dạo bên hồ. Nàng cầm tay tôi nhưng thỉnh thoảng lùi lại một bước, nhường tôi không gian. Tôi nhìn nàng, nhận ra rằng khoảng cách này không phải là thiếu yêu thương mà là dấu hiệu mâu thuẫn đã lên đến đỉnh điểm, nơi thân mật và bất đồng cùng tồn tại trong cùng một khoảnh khắc. Mùi gió từ hồ nước, mùi mưa nhẹ, tiếng nước lăn tăn, ánh sáng vàng nhạt phản chiếu lên tóc nàng, tất cả làm cho khoảnh khắc trở nên ngưng đọng, nơi tôi vừa muốn ôm trọn nàng vừa phải học cách giữ khoảng cách.
Chúng tôi im lặng bên nhau trong căn hộ của nàng, chỉ nghe tiếng mưa rơi, tiếng thỉnh thoảng của một chiếc lá rơi trên ban công. Tôi cảm nhận sự căng thẳng thoáng qua nhưng đầy sức nặng, nơi mọi hành động thân mật đều đi kèm dấu hiệu mâu thuẫn âm thầm: ánh mắt nàng thoáng buồn, giọng nàng trầm lặng, cử chỉ vừa gần vừa xa. Tôi nhận ra rằng chúng tôi đang ở trên bờ vực, nơi định mệnh vừa kéo gần vừa thử thách, nơi tình yêu trọn vẹn xen lẫn những khoảng cách không thể xóa nhòa.
Một tối, khi chúng tôi cùng nấu ăn, tay chạm nhau nhưng ánh mắt nàng tránh tôi, tôi cảm nhận một dấu hiệu chia ly đang dần hiện hữu, như một luồng gió lạnh len lỏi vào căn phòng ấm áp, làm hương trà, mùi gỗ và mùi thức ăn trở nên nặng nề hơn. Tôi biết rằng, dù yêu, dù thân mật, chúng tôi không còn đơn giản để chỉ sống cùng nhau vài giờ cuối tuần mà hoàn toàn hòa hợp. Những áp lực từ gia đình nàng, từ sự khác biệt thế giới quan và từ đời sống riêng của tôi đã tạo nên một bức tường vô hình, ngày càng cao, ngày càng dày, khiến chúng tôi vừa gần vừa xa, vừa gắn bó vừa lẻ loi.
Khoảng khắc cuối cùng trong tuần, khi chúng tôi ra ban công nhìn ánh sáng đèn phản chiếu trên hồ, tôi dựa vai vào nàng, tay nàng đặt lên tay tôi nhưng nàng không quay lại nhìn tôi. Tôi cảm nhận một trống rỗng tinh tế xen lẫn thân mật, nơi từng hơi thở, từng mùi hương, từng âm thanh đều ghi dấu những bất đồng không thể giải quyết ngay. Tôi hít vào mùi gió, mùi mưa, mùi tóc nàng và nhận ra rằng dấu hiệu chia ly đang hiện hữu, không ồn ào nhưng rõ ràng, như một định mệnh im lặng đang thử thách chúng tôi.
Trong căn hộ im lặng, chúng tôi cùng ngồi, tay chạm nhau nhưng không nói lời nào. Tôi nhận ra rằng cảm giác trọn vẹn và thân mật giờ đây là tạm thời và áp lực từ phía xa kia, từ khác biệt cá nhân, đang dần kéo chúng tôi ra xa, khiến từng phút bên nhau trở nên quý giá nhưng cũng đầy căng thẳng. Mỗi nụ cười, mỗi cử chỉ, mỗi nhịp thở đều là một bản nhạc trầm mặc, nơi thân mật xen lẫn bất đồng, nơi định mệnh vừa kéo gần vừa thử thách và tôi biết rằng một bước nữa, khoảng cách này có thể trở thành chia ly.
Khi ánh đèn cuối cùng trong căn phòng tắt, tôi nhìn nàng, cảm nhận nhịp tim nàng qua tay, mùi tóc nàng, mùi gió mưa ngoài cửa sổ và nhận ra rằng tình yêu của chúng tôi đã đạt đỉnh cảm xúc nhưng cũng đã chạm đến giới hạn mâu thuẫn, nơi thân mật và chia ly song hành, nơi định mệnh vừa cho phép hạnh phúc vừa thử thách sự bền bỉ của trái tim. Và trong khoảnh khắc ấy, tôi biết rằng đôi khi, yêu thương trọn vẹn cũng không đủ để lấp đầy những khoảng cách vô hình.
*
“Mảnh vỡ cuối cùng và ánh sáng nhạt nhòa.”
Buổi sáng đầu tuần, ánh sáng sớm xuyên qua cửa sổ căn hộ tôi, yếu ớt, nhạt nhòa, như không đủ sức xua tan bóng tối kéo dài từ cuối tuần. Không gian tĩnh lặng đến mức tôi nghe rõ tiếng đồng hồ tích tắc, tiếng mưa đêm qua còn sót trên ban công, mùi gỗ sàn và mùi trà thảo mộc khô còn lưu lại trong không khí. Tôi ngồi trên ghế sofa, tay vẫn còn hơi ấm của nàng từ cuối tuần nhưng khoảng trống mà nàng để lại sâu và lạnh, khiến tim tôi co rút một cách âm thầm.
Nàng đã rời đi rồi.
Không phải vì bất hòa, không phải vì giận hờn mà vì cả hai chúng tôi đều biết rằng những áp lực từ gia đình, từ sự khác biệt về thế giới quan và từ đời sống riêng của tôi đã tạo nên một bức tường vô hình không thể vượt qua. Tôi nhìn quanh căn phòng, nơi từng vật dụng nàng chạm qua, từng dấu vết thân mật nhỏ, mùi dầu thơm nhẹ trên gối vài sợi tóc rơi lạc, tách trà chưa rửa, tất cả trở thành chứng nhân im lặng cho một tình yêu trọn vẹn nhưng không trọn đời.
Tôi bước ra ban công, hít một hơi sâu, mùi gió mùa thu trộn lẫn mùi đất ẩm từ hồ, mùi lá ướt rơi xuống lan can. Tôi tưởng tượng nàng đang đi trên một con phố khác, cũng hít thở mùi gió, cũng nhìn những tán lá rung rinh nhưng trong thế giới riêng của nàng, không có tôi. Nhịp thở tôi chậm lại, từng giọt thời gian như dừng lại, để tôi cảm nhận từng khoảnh khắc cuối cùng của một mối quan hệ đang tan rã, nơi cảm giác định mệnh vừa kéo chúng tôi gần lại vừa đẩy chúng tôi ra xa.
Những ngày cuối tuần trước đây vẫn còn in đậm trong trí nhớ: những cử chỉ thân mật, những cái nắm tay, những nhịp tim hòa cùng nhau, mùi trà, mùi tóc nàng, mùi gió và mưa. Tất cả như một bản nhạc trầm, vừa ngọt ngào vừa bi thương, giờ trở thành ký ức sống động và không thể xóa. Tôi ngồi trong căn hộ trống, nghe tiếng gió rít qua cửa sổ, cảm nhận sự trống trải trong từng chi tiết quen thuộc. Mùi gỗ, mùi trà, mùi sàn nhà, tất cả vẫn còn nhưng không gian tràn ngập cảm giác vắng bóng nàng, khiến thân mật trước kia trở nên xa xăm.
Tôi đi vào phòng ngủ, nơi trước đây nàng từng nằm, chạm vào những chiếc gối, nơi từng in dấu vai nàng. Tôi hít sâu, mùi tóc nàng vẫn còn thoảng nhẹ nhưng tôi biết rằng thân mật đó chỉ còn là hồi ức và bất đồng âm thầm, những áp lực từ gia đình nàng, những khoảng cách vô hình đã làm cho chúng tôi không còn có thể duy trì bên nhau. Không gian căn phòng trở nên nặng nề, từng bước chân của tôi vang lên trên sàn, từng tiếng thở đều bị kéo dài, như muốn ghi lại sự trầm mặc của chia ly.
Tôi nhớ những lần chúng tôi đi dạo bên hồ, mưa rơi, gió lùa, ánh sáng vàng nhạt phản chiếu trên mái tóc nàng. Lúc đó, cảm giác ái tình tràn ngập: vừa say mê, vừa gần, vừa có khoảng cách tinh tế. Giờ đây, ánh sáng buổi sớm chiếu vào hồ nước bên ngoài, nhạt nhòa như một lời nhắc rằng mọi khoảnh khắc đều trôi qua và không phải tất cả tình yêu đều giữ được trọn vẹn. Tôi nhìn mặt nước, từng gợn sóng nhỏ, từng tiếng nước vỗ và nhận ra rằng chia ly cũng là một phần định mệnh, nơi yêu thương từng tồn tại nhưng không thể kéo dài mãi.
Tôi lấy cuốn nhật ký nàng để lại, từng trang viết về công việc, về những buổi chiều cùng nhau, về những cảm xúc chưa nói ra. Tôi đọc từng dòng, cảm nhận mùi giấy, mùi mực, mùi bút. Mỗi dòng chữ là một khoảnh khắc sống lại nhưng đồng thời cũng là bằng chứng của sự chia ly không thể tránh khỏi. Tôi nhận ra rằng, dù chúng tôi đã cố gắng, dù tình cảm sâu sắc, những áp lực vô hình từ gia đình nàng và khác biệt thế giới quan đã tạo nên khoảng cách không thể vượt qua.
Một buổi chiều, tôi ra ban công, nhìn những tán cây ngoài cửa sổ lay động trong gió. Tôi tưởng tượng nàng ở một nơi khác, hít thở cùng mùi gió, cùng âm thanh nước hồ nhưng trong thế giới riêng của nàng, không có tôi. Cảm giác này vừa đau vừa ngọt ngào: ngọt ngào vì từng khoảnh khắc chúng tôi đã sống, đau vì giờ đây chỉ còn lại ký ức và những dấu hiệu mâu thuẫn chưa giải quyết. Tôi đứng đó, nghe tiếng gió, tiếng nước, tiếng thỉnh thoảng một chiếc lá rơi trên lan can, tất cả như nhắc nhở tôi rằng chia ly là một phần tất yếu của định mệnh.
Tôi bước vào căn bếp, nhìn những tách trà còn sót lại, nhớ lại những buổi nấu ăn cùng nàng, tay chạm tay, mắt lướt qua nhau, nhịp tim hòa cùng nhịp thở. Giờ đây, căn bếp trống trải, mùi trà vẫn còn nhưng không còn tiếng cười, không còn ánh mắt, không còn sự đồng điệu nhịp tim. Tôi chợt nhận ra rằng tình yêu của chúng tôi đã đạt đến cực điểm của thân mật và mâu thuẫn và khi chia ly xảy ra, tất cả cảm giác ấy trở nên mạnh mẽ hơn, sống động hơn trong ký ức.
Tôi ngồi xuống, hít vào mùi gió mùa thu, mùi gỗ, mùi trà, mùi tóc nàng còn thoảng trong căn phòng. Tôi lắng nghe từng âm thanh: tiếng gió, tiếng đồng hồ, tiếng nước nhỏ giọt từ vòi cũ, tất cả đều nhấn mạnh khoảng cách không thể lấp đầy, nơi thân mật và định mệnh song hành nhưng kết thúc trong buồn bã. Tôi nhận ra rằng yêu thương trọn vẹn không luôn dẫn đến hạnh phúc lâu dài và đôi khi, định mệnh tạo ra những khoảnh khắc trọn vẹn nhưng rồi lại kéo chúng ta ra xa.
Một buổi tối, khi ánh sáng yếu ớt từ đèn đường xuyên qua cửa sổ, tôi nhắm mắt lại, cảm nhận mùi gió, mùi đất ẩm, mùi gỗ, mùi trà và hương tóc nàng còn thoáng trong không khí. Từng khoảnh khắc thân mật hiện lên trong trí nhớ: cái nắm tay, cái nhìn lướt qua, nhịp thở hòa cùng nhau. Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là ký ức và tôi biết rằng chia ly đã hoàn tất nhưng tình cảm vẫn sống trong từng giác quan, từng nhịp tim, từng hơi thở.
Tôi bước ra ban công lần cuối trong ký ức về Nàng, nhìn những ánh đèn vàng phản chiếu trên hồ, nghe tiếng gió, tiếng nước, cảm nhận mùi đất ẩm và mùi lá cây rơi. Tôi nhận ra rằng chia ly không phải sự kết thúc của yêu thương mà là sự định vị lại khoảng cách và chấp nhận rằng mọi thứ đều có giới hạn. Thân mật và mâu thuẫn, gắn bó và xa cách, tất cả hòa vào nhau như một bản nhạc trầm, buồn nhưng đẹp, nơi mỗi giác quan đều ghi nhớ một phần của nàng, một phần của tôi và một phần của định mệnh.
Cuối cùng, tôi ngồi trên ghế, tay đặt lên cuốn nhật ký, mắt nhìn ra ban công trống, lòng trầm mặc. Mùi gió, mùi gỗ, mùi trà và hương tóc nàng vẫn còn nhưng nàng đã đi và tôi biết rằng mỗi khoảnh khắc chúng tôi từng sống cùng nhau, mỗi cử chỉ thân mật, mỗi nhịp thở hòa cùng nhau đều là món quà trọn vẹn, dù kết thúc bằng buồn bã. Tôi hít sâu, cảm nhận sự cô đơn xen lẫn trọn vẹn và nhận ra rằng tình yêu đôi khi không đủ để xóa đi mọi mâu thuẫn nhưng vẫn đủ để sống mãi trong ký ức, giàu giác quan, trầm mặc và đẹp đẽ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com