CHƯƠNG 10 - BỨC TRANH HOÀN HẢO[THE END]
Chúng ta hãy xem nhau như những phút thoáng qua tươi đẹp, đừng mãi day dứt với những cảm xúc luôn hành hạ tâm can nữa, để giúp cho lòng này thanh thản, tôi hy vọng cậu cũng sẽ như vậy...
*
Sau kỳ nghỉ tại vùng ngoại ô cho con trai, chúng tôi trở về cuộc sống thường nhật, tiếp tục lao đầu vào công việc và vạn thứ phải lo khác, Hàn Nhi vẫn như vậy, sự nghiệp luôn đi đầu, chẳng mảy may quan tâm đến Tiểu Nhất và cả tôi, thời gian cô ta ở công ty và đi dùng bữa với đối tác dường như đã chiếm trọn tất cả. Tôi thừa biết Tiểu Nhất sẽ cảm thấy thiếu thốn tình yêu thương từ mẹ, đó cũng là lý do tôi luôn dành thời gian nghỉ ngơi của mình để chơi với con trai.
Tôi rất mệt, đó là sự thật, nhưng có lẽ sẽ không sao cả, nụ cười ngây thơ thuần khiết ấy, đã như một loại thuốc mạnh mẽ chữa lành bao bệnh tật.
Nhưng thật không may, gần đây đột nhiên Tiểu Nhất bệnh tình trở nặng, thường xuyên phải đến bệnh viện thăm khám, nét mặt tươi vui ấy giờ đây đã thấm nhuần sự mỏi mệt, tôi vô cùng bất lực, nếu có thể, tôi tình nguyện gánh vác tất cả bệnh của con trai, để thằng bé có thể làm một người khỏe mạnh bình thường như vạn trẻ em khác trên thế giới.
*
Vài tháng trôi qua, đây là lần thứ ba tôi trở lại vùng ngoại ô này, tôi biết đã đến lúc hiện thực hóa ước mơ của đời mình, tôi cùng Hàn Nhi đã chính thức ly hôn hoàn tất, chúng tôi vốn dĩ luôn bất đồng mọi thứ với nhau, lần này lại là về sức khỏe của Tiểu Nhất, tôi không thể tiếp tục nhượng bộ được nữa.
Tiểu Nhất do bệnh tình trở nặng, bác sĩ bảo rằng cần cho thằng bé không gian sống thoáng đãng trong lành từ thiên nhiên. Tôi đã lên kế hoạch cho cả gia đình chuyển đến một vùng ngoại ô nguyên thủy nào đó sinh sống, nhưng Hàn Nhi nhất mực từ chối, và cho rằng nếu thật sự phải đến những nơi hoang vắng như thế, đồng nghĩa với việc sự nghiệp của cô ta sẽ kết thúc, cô ta vốn yêu công việc hơn cả con trai của mình, tôi đã không cách nào cứu vãn được cuộc hôn nhân này thêm nữa, đối với tôi hiện nay, Tiểu Nhất là điều quan trọng nhất.
Tôi đã nhanh chóng nghỉ việc tại công ty, dù có đang trên đà cao của sự nghiệp, và chắc chắn tương lai tôi sẽ còn bay cao hơn nữa, nhưng mọi thứ đã được dừng lại, tôi toàn tâm rời khỏi nơi hào nhoáng, cùng Tiểu Nhất đến một nơi tăm tối hơn cũng chẳng sao, chỉ cần nơi đó chính là nơi Tiểu Nhất cần.
Tôi cùng Hàn Nhi đã chia đôi tài sản, cùng số tiền tích góp được qua bao năm làm việc, tôi nghĩ mình thừa sức để bắt đầu một cuộc sống mới, tôi lao vào tìm kiếm một ngôi nhà vùng ngoại ô, nhưng chưa căn nào thật sự khiến tôi ưng ý, sau đó thật may mắn tôi biết được rằng, anh trai Thiên Tỉ đang muốn bán ngôi nhà hiện tại để lấy tiền chữa trị bệnh cho chị dâu, và cả hai cũng đã ấp ủ sẽ dọn đến sinh sống cùng bố mẹ tại thành phố Trùng Khánh trong quãng thời gian còn lại. Tôi như bắt được con cá vàng giữa đại dương mênh mông, tôi liền chợp thời cơ nhanh chóng, liên hệ anh trai Thiên Tỉ và bàn bạc về vấn đề mua lại ngôi nhà tôi yêu thích đó.
*
Cuối cùng tôi đã hoàn tất mọi vấn đề chuyển nhượng mua bán, tôi cùng Tiểu Nhất sẽ dọn đến vùng ngoại ô đó sinh sống trong phần đời còn lại của mình.
Hàn Nhi không màng đến ai sẽ là người được quyền nuôi dưỡng Tiểu Nhất, nhưng tốt nhất chỉ cần không phải cô ta, Hàn Nhi từng nói, cô ta vốn không muốn tranh giành quyền nuôi dưỡng, vì từ đầu sự có mặt của đứa con trai này cũng chỉ là miễn cưỡng, và gánh nặng này sẽ vô thức trở thành một vật cản lớn cho sự nghiệp tươi sáng của cô ta.
Thật may mắn vì cô ta lại có suy nghĩ ấu trĩ đến như vậy, vốn dĩ tôi không hề có ý định sẽ nhường quyền nuôi dưỡng Tiểu Nhất cho người đàn bà như cô ta.
Tiểu Nhất biết rõ chúng tôi đã ly hôn, thằng bé chỉ buồn một chút, thậm chí còn an ủi tôi rằng, thằng bé chỉ cần người ba như tôi bên cạnh, đã là đủ.
Chỉ đơn giản như vậy, đã như một dạng năng lượng mãnh liệt được truyền đến cơ thể tôi, phấn chấn hẳn. Tôi thậm chí còn lo xa đến tâm lý của con trai, sợ rằng thằng bé sẽ không đồng ý rời khỏi mẹ, nhưng thật không ngờ Tiểu Nhất lại là đứa trẻ hiểu chuyện và ngoan ngoãn như thế.
*
Đêm đầu tiên tại ngôi nhà mới nằm ở vùng ngoại ô thân thuộc, tôi đã cùng Tiểu Nhất chuyện trò thâu đêm, tôi đã kể lại mọi chuyện cho Tiểu Nhất am tường, từ thời tuổi thanh xuân của tôi, và cả chuyến du lịch đáng nhớ của năm ấy.
Một điều nữa tôi cần Tiểu Nhất hiểu rõ, chính là mối quan hệ lạ kì giữa tôi và một dã thú. Nguồn gốc của Vương Tuấn Khải, đến cả lúc chúng tôi gặp gỡ và xa nhau, thậm chí đến khi gặp lại.
Tôi tôn trọng con trai mình, tôi không thể tiếp tục dùng cách dối trá chỉ để mong bên cạnh một ai đó. Tôi đã đưa Tiểu Nhất xem bản vẽ của Vương Tuấn Khải, và nói cho thằng bé biết rằng, đây là ước mơ của tôi, và có một dã thú muốn cùng tôi hiện thực hóa ước mơ này. Tiểu Nhất ngẫm suy một lúc, lục lọi trong balo lấy ra bút màu, tự vẽ lên hình ảnh bé nhỏ của chính mình lên tranh vẽ của Vương Tuấn Khải, mỉm cười nhìn tôi.
"Con cũng muốn là người giúp ba hiện thực hóa ước mơ này"
Tôi vô thức bật cười, ôm chằm lấy Tiểu Nhất, và đưa ra vài kế hoạch sẽ cùng nhau thực hiện như thế nào.
Đêm lành trôi nhẹ.
*
Sáng đến, chúng tôi đã cùng nhau ăn sáng tại phòng bếp của ngôi nhà mới, chỉ hai chúng tôi.
"Ba muốn con gặp một người"
"Vâng!"
Tiểu Nhất như hiểu ý, liền vui vẻ gật đầu.
*
Tôi cùng Tiểu Nhất đến con suối thân thuộc, chúng tôi ngồi xuống cùng nhau ngắm cảnh, tận hưởng đợt không khí dịu nhẹ xung quanh từ thiên nhiên hùng vĩ mang lại. Và đợi chờ một sự xuất hiện đầy mong mỏi.
Không quá lâu, sau lưng chúng tôi đã có một thân ảnh quen thuộc khẽ bước đến, Tiểu Nhất đã rất kinh ngạc.
"Người này đã từng cứu con!"
"Đây là Vương Tuấn Khải, con mau chào đi"
Tôi mỉm cười, xoa đầu Tiểu Nhất dịu dàng.
Tiểu Nhất vốn rất nghe lời, lập tức cúi đầu ngoan ngoãn.
*
"Vương Tuấn Khải, bức tranh này đã được sửa lại, là do Tiểu Nhất vẽ thêm vào"
Tôi đưa bức tranh do chính Vương Tuấn Khải vẽ về ước mơ của tôi đến trước mặt cậu ta, bên cạnh đã có thêm một sự tồn tại khác.
Vương Tuấn Khải ánh mắt có chút kì lạ chăm chú nhìn bức tranh.
"Tiểu Nhất, con có thể giới thiệu bức tranh này không?"
Tôi mỉm cười đề nghị.
Tiểu Nhất nhanh chóng đón lấy bức tranh, ngón tay bé nhỏ chậm rãi lướt đến từng sự hiện diện.
"Đây là ba em, và bên cạnh là em, đây là con sói gia đình em sẽ nuôi trong tương lai...và em nghĩ rằng...anh chính là con sói này...anh là dã thú ba em đã nói đến, phải vậy không?"
Tiểu Nhất hào hứng giới thiệu từng chút một, đột nhiên đặt câu hỏi, ngước ánh mắt trong veo ấy chờ đợi một câu trả lời từ Vương Tuấn Khải.
Vương Tuấn Khải vẫn nét mặt ngơ ngác, hết nhìn tôi lại nhìn sang Tiểu Nhất.
"Chào Vương Tuấn Khải, tôi tên Vương Nguyên, đây là con trai tôi, tên Vương Nặc Nhất, chúng tôi có một ước mơ, chẳng hay cậu có bằng lòng cùng chúng tôi hiện thực hóa ước mơ trong bức tranh vẽ này hay không?"
Tôi đứng bên cạnh Tiểu Nhất, gửi một lời chào chính thức, lẫn cả phần giới thiệu và thậm chí là lời đề nghị về sống cùng nhau.
Bức tranh vẫn nằm ngang trên tầm mắt Vương Tuấn Khải, cả tôi và Tiểu Nhất đều trong trạng thái hồi hộp chờ đợi một câu trả lời.
Vương Tuấn Khải bất chợt chăm chú nhìn lấy Tiểu Nhất, ánh mắt vạn phần lo lắng.
"Tiểu Nhất thật sự là một đứa trẻ ngoan, lại rất tốt, khi chuyển đến đây sinh sống, Tiểu Nhất ắt hẳn rất cô đơn, cậu có muốn về chơi cùng Tiểu Nhất không?"
Tôi hiểu rõ ánh mắt ấy lắng lo đến thế nào với sự tồn tại mới lạ, liền lập tức chấn an.
"Anh Khải, em thật sự rất cô đơn, em hứa sẽ ngoan, cho nên...anh có thể về chơi cùng em không?"
Tiểu Nhất đột nhiên nắm lấy tay Vương Tuấn Khải, ánh mắt cún con khẽ khàng lay động người đối diện.
Vương Tuấn Khải vội nhìn sang tôi, như chờ đợi một mệnh lệnh, tôi mỉm cười gật đầu.
Cùng lúc, Vương Tuấn Khải chạm vào bầu má Tiểu Nhất, chậm rãi gật nhẹ đầu.
Tiểu Nhất hò reo vui sướng, bất chấp khoảng cách lần đầu tiên quen biết nhau, thằng bé lao vào ôm chằm lấy Vương Tuấn Khải. Khung cảnh chợt trở nên thành một màu hồng của sự hạnh phúc, ấm áp và cả an lành.
Viễn cảnh vẽ ra trước mắt thật đẹp, và cuộc chia ly tiếp theo? Nghĩ cũng đừng nghĩ đến.
Vì khi nghĩ đến, chúng ta sẽ đau đớn nhận ra rằng, dòng thời gian là thứ oan nghiệt nhẫn tâm nhất, một người mãi trường tồn, còn một người thì không.
THE END...
NOTE: Tập cuối rồi, ta lại phải tiếp tục thỉnh mấy thím chùa nha, làm ơn hiện lên dùm ta nhá. =)) Không thì ta sẽ tự viết tự đọc đấy. =))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com