♡ Chương 37 ♡
Edit: Nhật Nguyệt Phong Hoa
"Hửm?" Trong lúc Tô Tiện và Tiểu Sở đứng dưới gốc cây đào, một giọng nói vang lên từ phía sau, Tô Tiện quay đầu lại, nhìn thấy đệ tử Huyền Dương Phái tên Tiểu Liễu hôm đó Tô Tiện đã gặp. "Tỷ là..."
Tiểu Liễu vẫn còn nhớ Tô Tiện nhưng ngập ngừng cả buổi không gọi ra được tên.
Tô Tiện đáp: "Không Thiền Phái Tô Tiện."
"Tô tỷ tỷ đi một mình ư?" Tiểu Liễu ngạc nhiên hỏi.
Tô Tiện gật đầu, hỏi: "Đệ cũng một mình?"
Tiểu Liễu lắc đầu: "Đệ đi chung với sư huynh, bọn đệ đang chia nhau tìm mắt trận, không ngờ gặp được Tô tỷ tỷ ở đây."
Thấy Tô Tiện không có phản ứng gì, Tiểu Liễu nói tiếp: "Sư huynh còn ở bên kia chờ đệ, Tô tỷ tỷ cẩn thận nhé chỗ này rất nguy hiểm, nhanh nhanh rời khỏi thì hơn."
Tô Tiện đứng ở đây một lúc lâu, chưa có tí nguy hiểm nào, nhưng nghe Tiểu Liễu nói thế nàng cũng gật gật đầu, đưa mắt nhìn theo Tiểu Liễu rời đi.
Tiểu Liễu vừa đi, giọng của quang cầu truyền tới: "Tên tiểu quỷ này rất nguy hiểm."
"Cái gì?" Tuy rằng Tô Tiện rất kinh ngạc trước việc Tiểu Liễu còn nhỏ tuổi nhưng đã sở hữu tu vi chừng ấy nhưng nàng chưa từng thấy lo lắng. Nghe quang cầu nói vậy, nàng im lặng giây lát, đoán ra: "Huynh đang nói thân phận của cậu ta có vấn đề?"
Quang cầu bay về trên người Tiểu Sở, nói: "Muội biết đó ta từng là sát thủ thứ tư của Quỷ Môn."
"Cậu ta cũng là người của Quỷ Môn?" Tô Tiện thật sự không ngờ tới.
"Nó là Quỷ Lục." Quang cầu nói, "Nhưng mà nó không nhận ra ta."
Tô Tiện im lặng, chau mày, nàng cứ nghĩ năm con rối của Vạn Sênh trong đợt Huyền Thiên Thí này đã đủ phiền phức rồi, không ngờ giữa đường còn lòi ra một tên Quỷ Môn Quỷ Lục, Tiểu Liễu và Phong Diêu Sở đều là người Quỷ Môn, bọn họ không thể nào không biết nhau, nói vậy chắc chắn Phong Diêu Sở đã biết có người của Quỷ Môn trà trộn vào hội trường từ lâu rồi.
Trận thi đấu này, Huyền Nguyệt Giáo có Yêu Lan, Quỷ Môn có hộ pháp Hắc Y và Quỷ Lục, Càn Nguyên Phong có Vạn Sênh, huống hồ trong trận tỉ thí này vẫn còn rất nhiều người lai lịch bất minh khác. Một trận Huyền Thiên Thí thôi sóng gió ngầm đã nổi lên nhường này, bọn họ tham gia tỉ thí rốt cuộc là vì cái gì?
Chẳng lẽ là Tố Hồn Châu? Mấy người đó muốn Tố Hồn Châu vì mục đích gì?
Tô Tiện đang suy nghĩ, phớt lờ quang cầu nhỏ bên cạnh, quang cầu đảo mấy vòng quanh người nàng mà không thấy nàng chú ý đến nó, đành mở miệng: "Những chuyện đó không liên quan gì tới muội, muội không cần quan tâm bọn họ đâu."
"Có liên quan, liên quan tới Tố Hồn Châu là có liên quan tới ta." Tô Tiện nghiêm túc đáp.
"A Tiện!" Quang cầu bất mãn kêu lên.
Tô Tiện cười cười: "Sao vậy?"
Quang cầu im lặng giây lát, nói: "Ta biết muội muốn Tố Hồn Châu làm gì, muội muốn tìm những hồn phách còn lại của ta."
"Nhưng ta không muốn muội vì vậy mà gặp nguy hiểm, mấy người bọn họ nhiều thủ đoạn lắm, ngộ nhỡ muội vì viên châu đó mà xảy ra chuyện gì thì sao?" Giọng quang cầu hình như rất bất mãn, "Với lại ta như hiện tại cũng được mà, ta ở bên cạnh muội là được rồi, bất chấp nhiều thế làm gì."
"Không giống nhau." Tô Tiện nói một câu rồi không nói thêm gì nữa, chỉ nắm tay Tiểu Sở, dẫn hắn đi về phía trước.
Giống như Sở Khinh Tửu tự nguyện không nhập luân hồi chỉ để biến thành con rối ở bên nàng, bất luận thế nào nàng cũng muốn tìm được Tố Hồn Châu để Sở Khinh Tửu trở lại bình thường.
Huống hồ, Tô Tiện cảm thấy tên ranh tùy hứng này không có tư cách giáo huấn nàng.
"A Tiện! A Tiện!" Quang cầu kêu liền mấy tiếng không thấy Tô Tiện trả lời bèn nóng ruột quay vòng vòng quanh người nàng, thậm chí còn biến đổi thành nhiều màu sắc khác nhau lóe sáng khiến Tô Tiện thiếu chút không nhìn thấy đường đi. Tô Tiện cố gắng không nhìn nó, hai người cứ thế đi hết cả đoạn đường.
Trong lúc quang cầu nhào lên trước định tìm Tô Tiện nói chuyện cho rõ ràng thì một tiếng động như đá rơi xuống đất vang lên, Tô Tiện và quang cầu ngừng lại, quay đầu nhìn về hướng đó.
"Chuyện gì vậy?" Quang cầu khó hiểu hỏi.
Tô Tiện lắc đầu: "Không biết, qua đó coi sao?"
Quang cầu im lặng, mặc dù Tô Tiện không biết mặt nào là mặt chính diện mặc nào mặc lưng nhưng vẫn cảm thấy quang cầu đang nhìn chằm chằm vào mình.
Hai người lại im lặng một lúc, quang cầu hừ một tiếng nói: "Muội chịu để ý tới ta rồi hả?"
Tô Tiện nhướn mày: "Huynh không làm ồn nữa à?"
Quang cầu buồn bã nói: "... Muội chê ta ồn."
"Ta có chê ai cũng không chê huynh, nhưng dù huynh có nói sao ta cũng sẽ không thay đổi ý định đâu." Tô Tiện nói xong thì kéo tay Tiểu Sở, nói với quang cầu, "Chúng ta qua đó xem."
Quang cầu vội vã theo sau, Tô Tiện dẫn hắn đến nơi phát ra âm thanh kia.
Đó là một khu đất trống trong rừng, trên đất còn dấu chân lộn xộn và vết máu, hình như có người vừa đi qua đây không lâu. Bên cạnh dấu chân là một cái hố rất to, bên trong toàn bùn đất lá cây, còn có vết máu linh tinh, dường như vừa xảy ra một cuộc đại chiến.
"Đó kìa!" Quang cầu nhỏ kêu lên, bay đến gần cái hố, Tô Tiện nhìn theo thì thấy một tấm phù chú đã đốt hết một nữa, Tô Tiện nhận ra thứ đó là Ly Trần Phù minh chủ Thiên Cương Minh Túc Thất phát cho mỗi người trước khi vào Hồng Hoang trận, mỗi người đều có một tấm. Hắn nói nếu gặp nguy hiểm không thể ứng phó được thì khởi động phù chú, nó sẽ tự động đưa bọn họ ra ngoài.
"Xem ra có người gặp nguy hiểm nên sử dụng phù chú ra khỏi trận rồi." Tô Tiện chí người nhặt nửa tấm phù lên nhìn một lúc, rồi nói, "Mùi không đúng lắm." Nàng nhìn xuống cái hố khổng lồ kia, hố này không thể do sức mạnh của con người tạo thành.
Quang cầu cũng có phản ứng: "Trận pháp này..."
"Đây chắc không phải là trận pháp, là chúng ta nghĩ sai rồi." Tô Tiện lắc đầu, nghiêm túc nói, "E là có liên quan tới yêu thú."
Yêu cầu của yêu quái đối với hoàn cảnh sinh sống của mình rất cao, giống mấy tiểu yêu trong Huyền Nguyệt Giáo, đám thủy yêu đào một cái ao nước thật lớn trong giáo chỉ để tắm mát mỗi ngày, mà yêu thú cũng thế. Bọn chúng sẽ nghĩ cách biến hoàn cảnh xung quanh thành dạng mà mình yêu thích, những người tùy tiện xâm nhập vào nơi ở của chúng đều sẽ bị đuổi đi, thậm chí bị diệt trừ.
Xem ra cảnh tượng này không phải do trận pháp mà là do yêu thú gây ra.
Tô Tiện lại nhớ đến Tiểu Liễu vừa mới gặp, lúc này mới nghĩ ra tại sao thiếu niên đó thấy nàng một mình ở đây lại kinh ngạc như vậy, tại sao lại nói với nàng nơi này rất nguy hiểm.
Thì ra cậu ta đang tìm tung tích của yêu thú.
Tô Tiện nhớ Mộ Sơ Lương từng nói thực lực của yêu thú rất mạnh, nếu không có sự giúp đỡ của mọi người thì khó mà tiêu diệt, càng không nói tới việc lấy được nội đan.
Mặc dù Tô Tiện rất muốn giành hạng nhất Huyền Thiên Thí, lấy được Tố Hồn Châu, nhưng nàng đâu phải người tự phụ, biết là muốn đối phó yêu thú ít nhất phải tìm ra Yêu Lan, nếu không một mình nàng không thể đối phó với yêu thú. Một suy nghĩ xoẹt qua chỉ ngắn ngủi như một cái chớp mắt, dường như đã nghĩ thông điều gì, nàng nắm tay Tiểu Sở, quay người nói: "Đi mau!"
Ngay lúc đó, tiếng gió từ phía gần đó thổi tới, cánh hoa đào bay bay trong không trung, chúng như lưỡi đao sắc bén hướng tới chỗ nàng.
"Cẩn thận!" Quang cầu la lên một tiếng.
Tô Tiện ở phía trước đã có hành động, nàng lui lại vô số bước, dùng tốc độ nhanh nhất triệu ra Ly Hồn kiếm, kiếm phong chưa ra khỏi vỏ đã xoay tròn đỡ lấy công kích.
Ngay lúc nàng vừa buông kiếm xuống, một hình dáng to lớn xuất hiện trước mắt.
Thứ ấy cao cỡ ba người, thân hình to lớn như một ngọn núi làm mặt đất chấn động, Tô Tiện bất giác nhìn sang cái hố bên cạnh, xem ra cái hố đó là con yêu thú này phá ra.
Yêu thú này chắc là một con hồ ly, không biết có bao nhiêu năm tu vi, nhưng vừa xuất hiện không khí xung quanh liền thay đổi, Tô Tiện biết mình bây giờ không phải là đối thủ của yêu thú bèn kéo Tiểu Sở đề phòng lui về sau, muốn tìm cơ hội thoát thân.
Quang cầu ở bên cạnh nói: "A Tiện để ta giúp muội!"
"Không được." Tô Tiện lập tức từ chối, nàng không chắc chắn có thể đánh lại yêu thú, cho dù có thêm Tiểu Sở cũng không được, huống chi nàng không muốn để Tiểu Sở bị thương, nàng im lặng nhìn yêu thú, không biết nên nói vận may của mình quá tốt
hay quá tệ nữa.
Mục đích bọn họ vào trận là tìm yêu thú, nàng chưa từng nghĩ vừa vào Hồng Hoang trận đã tìm được rồi, thật là may, nhưng tìm được cũng chẳng đối phó được.
Trong lúc Tô Tiện đánh giá yêu thú, nó cũng đang nhìn nàng, hai con mắt màu vàng cực lớn nhìn chằm chằm Tô Tiện, trong mắt tràn ngập sự phẫn nộ và mất kiên nhẫn sau khi bị quấy rầy. Một lúc sau đó, nó rống lên một tiếng mạnh mẽ rồi nhào tới Tô Tiện.
Lần này Tô Tiện không lùi, phía sau nàng là Tiểu Sở, nàng không hề có ý định lui bước, thậm chí còn bước lên trước một bước.
Trong một bước đó, Tô Tiện rút kiếm khỏi vỏ, mũi kiếm chỉ thẳng vào điểm yếu là mắt của yêu thú.
Yêu thú lại thét dài một tiếng, thân hình khổng lồ lộn vòng trên không trung, tấn công từ hướng khác. Nó rất thông minh, nhìn ra Tô Tiện đang bảo vệ Tiểu Sở phía sau nên chiêu này không đánh vào Tô Tiện mà đánh về phía Tiểu Sở. Tô Tiện cầm kiếm chặn lại, nhưng sức yêu thú lớn mạnh như vậy đâu phải sức người có thể địch lại, nếu nàng không chống đỡ nổi thì một đòn đó ngay lập tức sẽ đánh lên người Tiểu Sở, nàng kéo hắn lăn một vòng trên đất, né được móng vuốt của hồ yêu.
Tô Tiện biết mình không có cơ hội do dự,
bò dậy móc một tấm phù chú ra dán lên người Tiểu Sở: "Đi mau!"
Quang cầu nhất quyết không chịu: "Ta không đi!"
Tiểu Sở ở bên cạnh nghe lệnh quay người đi, chớp mắt đã rời khỏi chiến trường.
Quang cầu: "..."
Tô Tiện lo liệu xong cho Tiểu Sở, thấy hắn rời khỏi rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Bấy giờ cảm thấy cánh tay hơi đau, thì ra lúc nãy khi né đòn của yêu thú nàng đã bị nó cào một đường trên tay.
Nàng không màng tới vết thương, thấy yêu thú đang lạnh lùng nhìn mình, biết nó muốn ra tay lần nữa, nàng thấp giọng nói với quang cầu: "Huynh cũng đi đi."
"Ta ở bên muội. Nếu mà đánh không lại thì dùng Ly Trần Phù đi." Quang cầu bướng bỉnh bay tới bên người nàng, ngữ khí kiên định nói, "Muội mà cố chấp không đi, có chết ta cũng theo muội."
Tô Tiện im lặng, không nhịn được đáp: "Sao mà dễ chết như vậy được."
Nàng vừa nói xong, yêu thú trước mắt đã phóng tới.
Chỉ là lần này Tô Tiện chợt phát hiện điểm lạ.
"A Tiện!" Thấy yêu thú nhào tới, quang cầu bất giác la lên.
Tô Tiện không tránh bởi vì nàng phát hiện yêu thú phóng tới nhưng trên người không có sát khí.
Cát bụi cuồn cuộn dưới chân, lá cây rụng lào xào, Tô Tiện đứng yên nhìn chằm chằm về phía trước, mà trước mặt nàng con yêu thú đó quỳ rạp xuống đất, giống như đang thành kính quỳ bái.
- Hết chương 37 -
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com