Chương 14
Ngày hôm sau Vũ Lục Hàn có lịch phải học đến đầu giờ chiều. Từ tối ngày hôm trước cô đã nói với Hàm Vũ Phong điều đó, nhưng hắn không phản ứng gì, cô cũng chẳng rõ liệu hắn có để ý không. Giờ nghỉ giải lao buổi trưa, Vũ Lục Hàn theo thói quen xuống thư viện. Chỗ ngồi quen thuộc của cô luôn là những vị trí ở cạnh cửa sổ hoặc những chiếc bàn đơn khuất, cũng không khó để chọn một bàn trống vì sinh viên đến thư viện không lấy làm nhiều.
Vũ Lục Hàn vừa ngồi xuống và lật một trang sách thì nhận ra có người kéo chiếc ghế phía đối diện. Cô ngẩng đầu lên nhìn, trước kia chưa từng có ai muốn ngồi cùng cô cả. Một nụ cười rạng rỡ chào đón cô, người vừa ngồi xuống ghế là Triệu Dương.
"Chào Tiểu Lục!" Triệu Dương vẫy tay. "Cậu còn nhớ tôi không?"
"Tôi là Vũ Lục Hàn." Cô sửa lại, không tỏ ra quá khó chịu khi cậu bạn kia gọi sai tên mình. Thay vì thấy ngượng, Triệu Dương lại nhoẻn miệng cười.
"Tôi nhớ mà. Nhưng tôi thích gọi là Tiểu Lục vì nó giống tên Lục Lạc nhà tôi."
"Lục Lạc?"
"Một con chó ngoại giống German Shepherd." Cậu đáp một cách hồn nhiên, nhưng ngay khi thấy biểu hiện của cô liền vội vàng chữa lại. "Tôi không có ý gì đâu! Chỉ là tôi nuôi Lục Lạc từ khi còn nhỏ nên luôn coi nó như bạn thân của mình. Chúng ta nên quen dần với việc coi chó là một người bạn chứ không phải nghe thấy chó là nghe thấy điều gì đó... tồi tệ lắm."
"Tôi... tôi xin lỗi." Cô tỏ ra lúng túng, không nhận thức được rằng bản thân đã tỏ thái độ hơn quá đà. "Tôi không cố ý tỏ ra như thế, chỉ là..."
"Có phải chuyện gì to tát đâu!" Triệu Dương cười khúc khích. "Vì tôi nuôi chó nên tôi thấy vậy, cậu không cần xin lỗi. Cậu có nuôi con vật gì không?"
"Tôi không nuôi con gì cả."
"Ồ, cậu nên có một con vật bầu bạn, như vậy sẽ hạnh phúc hơn." Triệu Dương nheo mắt cười, khoanh hai tay trên mặt bàn và nhìn cô. Vũ Lục Hàn thấy hơi bối rối.
"Tôi... vẫn hài lòng với cuộc sống hiện tại." Cô nói đại, cố rặn ra một nụ cười gượng gạo. Tôi TỪNG hạnh phúc, anh bạn ạ. Cho đến khi tôi bước vào nơi đáng lẽ tôi không nên vào.
"Tôi thấy không hẳn thế." Cậu con trai nhún vai. "Theo tôi, cậu rất hay buồn."
"Sao... lại thế?" Vũ Lục Hàn nhìn cậu hoang mang. Triệu Dương khịt khịt mũi.
"Vì tôi thấy cậu hay một mình. Tôi mới đến học hai ngày đã có bạn, cậu có vẻ học ở đây lâu hơn tôi rất nhiều, vậy mà lúc nào cũng thấy một mình. Người cô đơn thường hay buồn." Triệu Dương nhìn cô, trong ánh mắt có gì khác lạ. Vũ Lục Hàn ngay lập tức cụp mắt xuống.
"Cô đơn không buồn." Cô đáp khẽ. "Chỉ buồn khi cậu phải phụ thuộc vào người khác đến nỗi không chịu được sự cô đơn."
Triệu Dương sửng sốt nhìn cô, im lặng, trong đôi mắt có chút gì đó ngỡ ngàng nhưng thích thú. Cô gái này có phải đọc sách quá nhiều rồi không?
"Dù sao thì... ừm, vẫn nên có một người bạn."
Triệu Dương hắng giọng, khẽ cười và liếc nhìn cô. Vũ Lục Hàn đang cúi mặt xuống, có vẻ như đọc sách nhưng cậu biết cô đang ngại ngùng, cậu thấy hai má cô đỏ hồng vì mái tóc ngắn không che được hết.
"Thế... tôi thấy cậu hay đọc sách về nghệ thuật." Triệu Dương cười, vẫn không ngừng bắt chuyện, liếc vào quyển sách mới mở được hai trang trước mặt Vũ Lục Hàn. Cô ngước lên nhìn cậu, mím môi cười.
"Tôi... thấy nó hay."
"Cậu đúng là sinh viên tiêu biểu của trường nghệ thuật!" Triệu Dương cười khúc khích, phần nào làm giảm nhẹ không khí ngượng ngùng bao vây Vũ Lục Hàn. Cô cười theo cậu như một phản xạ.
"Nghệ thuật đúng là hay." Triệu Dương gật gù. "Trừ những kẻ phê bình nghệ thuật. Ý tôi là, họ chỉ ra những cái tốt, cái xấu của một ngành nghề. Nhưng mỗi thứ có một vẻ đẹp riêng của nó, mỗi người lại cảm nhận một cách khác nhau. Nghệ thuật là một thứ trừu tượng, bất kể trông méo mó, thô kệch thế nào cũng sẽ có vẻ đẹp tự thân, và đẹp hay xấu do tùy mắt người cảm nhận. Không thể cứ mang thước đo, sách vở ra áp đặt vào nghệ thuật rồi tâng bốc quá đáng hoặc chỉ trích nó chỉ vì nó không đẹp đối với mình. Giống như món đậu hũ thối, người không biết ăn sẽ thấy vô cùng kinh khủng, nhưng người biết ăn sẽ cảm nhận được vị béo ngậy tuyệt vời của nó. Tôi không mấy ủng hộ lắm những người làm công việc phê bình."
Vũ Lục Hàn từ bao giờ đã ngây ngô nhìn Triệu Dương. Những gì cậu nói giống y như những điều cô vẫn nghĩ, chỉ là cô không nói ra. Triệu Dương chắc hẳn phải là một người chăm đọc sách, cách nhìn nhận của cậu có chiều sâu và thực tế hơn hẳn cơ số người cô biết xung quanh mình. Một chàng trai dễ nhìn như cậu ở trường đại học thường sẽ mải mê tận dụng vỏ ngoài của mình để gây ấn tượng với các cô gái hơn là ngồi trong thư viện với một người nhàm chán (như cô) và nói về những thứ vô cùng nhàm chán (đối với người khác). Triệu Dương là người đầu tiên mang đến cho cô một cảm giác thân thiết lạ lùng.
"Tôi cũng không thích." Cô vẫn nhìn cậu, sự e ngại ban đầu đã gần như biến mất, đôi mắt cô lấp lánh một niềm vui thích ngây ngô. "Mỗi khi xem một chương trình phê bình ẩm thực, à, ý tôi nó không phải nghệ thuật, nhưng tôi thấy thật tội nghiệp những đầu bếp bị chê bai. Tôi hiểu cảm giác tận tụy làm một điều gì đó, đặt hết đam mê và tài năng vào đấy, rồi lại bị người khác chê tới tấp – nó vô cùng tồi tệ. Tôi nghĩ một sự góp ý sẽ tốt hơn là những câu chê trách nặng nề. Ai cũng cần được góp ý để sửa chữa, phải không? Nhưng chê bai thì lại ở trong một phạm trù khác rồi. Không nên chê bai hay vùi dập ai cả, bởi chính mình cũng còn mắc lỗi cơ mà..."
"Cậu đáng yêu hơn tôi nghĩ đó, Tiểu Lục." Triệu Dương cười khúc khích nhìn cô. Câu nói nửa khen ngợi, nửa trêu đùa khiến cô ngại ngùng, hai má lại hồng đỏ nhưng cô đã mỉm cười. "Tôi không nghĩ có thể tìm thấy một người bạn có sở thích giống mình. Quan điểm của tôi thường không gây được ấn tượng với các cô gái."
"Không, nó rất tuyệt!" Vũ Lục Hàn nói, cô cuối cùng cũng thấy phấn khích và vui vẻ khi thật sự, reo lên như một đứa trẻ mới được điểm mười. "Tôi thật sự rất ấn tượng trước sự sâu sắc của cậu. Người như cậu... ừm, hiếm lắm!"
"Thế à?"
Giọng nói lạnh lùng đột ngột xuyên ngang qua tim cô như một mũi tên sắc nhọn, Vũ Lục Hàn rùng mình ớn lạnh. Cô biết giọng nói ấy. Vũ Lục Hàn ngồi im thít, gần như bất động, không dám quay lại đằng sau. Triệu Dương nhìn qua vai cô, chau mày thể hiện một sự khó hiểu.
Hàm Vũ Phong, trong bộ suit đen trắng chỉnh chu lịch lãm, đứng ngay sau lưng cô, nhìn thẳng vào Vũ Lục Hàn với vẻ mặt cứng đờ không một chút hài lòng. Hắn đã mải mê với công việc nên không hề nhớ lời cô nói, đang trong một cuộc họp nhỏ thấy sắp đến giờ tan học vội vã phóng xe đến trường Vũ Lục Hàn. Trễ năm phút, hắn nhìn đồng hồ sốt ruột. Hắn vẫn có mặt ở trường cô đúng giờ nhưng không hề thấy Vũ Lục Hàn. Hàm Vũ Phong rút điện thoại gọi cho cô, cả hai lần đều đổ chuông nhưng không chịu nghe máy.
Những hành động biến mất và phớt lờ ấy khiến Hàm Vũ Phong cảm thấy mất kiên nhẫn. Bởi vậy, hắn bước ra khỏi xe, vào trường và đi thẳng lên lớp học của Vũ Lục Hàn.
Có hai sinh viên còn ngồi trong lớp, nói với hắn rằng họ không biết Vũ Lục Hàn ở đâu nhưng có thể tìm thử ở thư viện và chỉ đường cho hắn. Hàm Vũ Phong đã tức điên người khi thấy bóng cô gái tóc ngắn ngồi khuất bên cửa sổ, ung dung như không hề nhớ đến việc có người đang đợi rước cô về nhà. Bước thêm hai bước nữa, Hàm Vũ Phong lại thấy một chàng trai lạ ngồi đối diện, cười nói với cô vô cùng thân mật. Vũ Lục Hàn thậm chí còn xấu hổ, hai má đỏ ửng hồng nhìn tên kia cười rạng rỡ.
Thằng khỉ đó là ai chứ? Hàm Vũ Phong nhăn mặt, lục lại trong suy nghĩ. Không, lí lịch đã được điều tra kĩ lưỡng của Vũ Lục Hàn không hề có cậu ta, hay bất kì người bạn nào. Tên kia hoàn toàn vô danh và lạ hoắc. Nhan sắc cũng không tệ nhưng sao bằng mình được. Chắc chắn không phải vị hôn phu Từ Thiên kia, không phải bất cứ ai thuộc phạm vi hiểu biết của hắn.
Vậy cậu ta là ai mà có thể thân thiết với Vũ Lục Hàn như thế? Không lẽ là họ hàng của cô?
Vũ Lục Hàn không hề nhắc đến sự hiện diện của một người bạn nào, đừng nói tới bạn trai. Hàm Vũ Phong đột nhiên giận dữ vô cớ, không chần chừ liền ngay lập tức tiến đến hắng giọng. Nếu cô có bạn, liệu bạn cô có chịu để yên cho cô làm việc cùng một nhà với hắn? Chắc chắn không đời nào! Những sự xía mũi vô duyên vào mọi phía trong tính toán của hắn chính là những thứ hắn vô cùng khinh bỉ.
Hắn biết chắc nếu Vũ Lục Hàn có một người bạn và cô ta nói về chuyện giữa mình với hắn cho người bạn ấy, người bạn kia chắc chắn sẽ giúp đỡ cô; chẳng hạn cho cô mượn tiền, hay thay mặt cô gặp hắn đòi lại công lý. Hắn chẳng sợ những chuyện đó, hắn chỉ thấy vô cùng phí thời gian; mà với hắn thời gian là vô giá. Hắn không có thì giờ để giải quyết những vấn đề không đáng bận tâm nằm ngoài kế hoạch. Vì thế, phải giữ cho mọi thứ đúng theo những gì phải có, hắn không muốn bất kì cái gì, bất kì ai khiến hắn bị phân tâm.
Người ngoài cuộc không bao giờ hiểu được chuyện của người trong cuộc. Bạn của Vũ Lục Hàn có thể thấy ngay sự vô lý khi hắn ép buộc cô tới làm việc cho hắn trong thời gian dài, một nam một nữ ở chung nhà không một sự e ngại. Hàm Vũ Phong chắc chắn sẽ không để bất cứ ai làm lung lay suy nghĩ đơn thuần của Vũ Lục Hàn.
"Ai thế Tiểu Lục?" Triệu Dương hỏi cô, liếc nhìn hắn hoài nghi. Chà, Tiểu Lục cơ đấy! Gọi nhau bằng tên thân mật như vậy, liệu cậu ta có phải bạn thân của Vũ Lục Hàn không? Việc bản thân không nắm được sự chủ động và phải đối mặt với một kẻ lạ bất ngờ xuất hiện này khiến Hàm Vũ Phong cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Không... là..." Vũ Lục Hàn lắp bắp, trước Hàm Vũ Phong bỗng dưng rối ren lạ thường. Cô vội vã đứng bật dậy, luống cuống gấp hết sách vở lại và ôm vào lòng. "Tôi... tôi phải đi rồi... Hẹn gặp cậu ngày mai!"
"Ơ... Cậu đi đâu vậy?" Triệu Dương nhíu này không hài lòng, định vươn người đưa tay giữ lấy Vũ Lục Hàn nhưng lại e ngại trước cái nhìn gây cho cậu cảm giác khó chịu của Hàm Vũ Phong. "Chiều nay cậu không tham dự tiết ngoại khóa sao?"
"Có... tôi có..." Vũ Lục Hàn trở nên hấp tấp, ngay cả giọng nói cũng gấp gáp thấy rõ. "Vậy nha... ừm, gặp lại sau. Chào cậu."
Vũ Lục Hàn nói vội rồi xoay người lại, đụng ngay gương mặt giận dữ kinh khủng của Hàm Vũ Phong. Cô nhìn thoáng qua với sự hoảng loạn nho nhỏ, nhưng rồi thu hết can đảm, cúi đầu xuống lảng tránh cái nhìn ấy và... tóm lấy tay hắn kéo đi thật nhanh.
Hàm Vũ Phong có chút kinh ngạc trước hành động táo tợn này của Vũ Lục Hàn, nhưng vẫn không khỏi trong lòng bứt rứt khó chịu. Hắn giật tay lại, đút hai tay vào túi quần ngay khi họ bước ra khỏi thư viện, giữ khoảng cách nhất định đi bên cạnh cô. Trong hắn có một nỗi khó chịu âm ỉ mà bản thân hắn không tài nào lí giải.
"Muốn ăn gì?"
Hàm Vũ Phong hỏi cộc lốc trong khi lái xe lòng vòng quanh phố. Không khí trong xe u ám và lạnh lẽo đến buồn tẻ. Vũ Lục Hàn im lặng. Cô vẫn không hiểu mình đã làm sai điều gì mà Hàm Vũ Phong lại khó chịu nhường ấy. Ban đầu đúng là cô thấy sợ, như một phản xạ của cơ thể khi nghe thấy giọng nói rờn rợn của hắn. Nhưng người đó càng im lặng, cô lại càng cảm nhận được sự khó chịu ngày càng tăng dần đối với cô. Cô nghĩ mãi vẫn không thể hiểu được hắn khó ở điều gì.
Nếu là chuyện tan học không xuống cổng trường đợi mà ngồi lê la ở thư viện thì Hàm Vũ Phong giận dỗi oan rồi. Rõ ràng cô đã thông báo cho hắn, là hắn không thèm nhớ tự mò đến đón rồi bực mình vì phải chờ đó chứ. Hắn biết cả đường lên tận thư viện tìm cô, là tự hắn mua thêm việc cho bản thân thì có. Hà cớ gì lại mang giận dữ khó chịu trút hết lên cái đầu vô tội của Vũ Lục Hàn?
"Ăn gì???"
Hàm Vũ Phong đột nhiên gắt lên, phá vỡ không khí im ắng trong xe một cách bất ngờ khiến người cô giật thót. Cô nhìn sang hắn, chỉ thấy một gương mặt cáu kỉnh đang nhìn chằm chằm về phía trước.
"Tôi đã làm gì sai à?"
Vũ Lục Hàn đánh liều hỏi, câu hỏi này đáng lẽ cô phải nói ra ngay từ lúc họ rời khỏi thư viện mới phải. Dù Hàm Vũ Phong có trả lời hay không, cô cũng không thích cảm giác người ta không hài lòng điểm gì đó ở mình mà lại không chịu nói ra. Cô cụp mắt xuống khi hắn có vẻ muốn phớt lờ; ngay cả nhìn hắn, cô cũng thấy ngột ngạt bức bối.
Hàm Vũ Phong không đáp, rõ ràng không có thiện chí muốn cải thiện không khí căng thẳng trong chiếc xe kín bưng. Hắn cứ lái xe loanh quanh, vô định, trong đầu hoàn toàn không để tâm đến điều gì cả. Vũ Lục Hàn nhận ra họ đã đi qua đoạn đường này đến lần thứ ba rồi, nếu cô không trả lời câu hỏi của hắn, e là hắn sẽ đi thêm vài vòng nữa cho đến khi hết xăng mất.
"Tôi muốn ăn chân gà xả ớt."
"Cái gì cơ?" Hàm Vũ Phong gần như phanh xe lại, nhìn cô với khuôn mặt cau có xen lẫn sửng sốt. Hắn đã giảm tốc độ, trong giây lát không khí như nhẹ thêm vài phần.
"Anh chưa ăn bao giờ à?" Vũ Lục Hàn hỏi ngược lại. Hàm Vũ Phong đã tấp hẳn xe lại bên lề đường, vẫn nhìn cô với đôi lông mày nhăn lại cau có, tỏ ra khó hiểu.
"Tôi không ăn những thứ đó."
"Thế thì đi, tôi dẫn anh đến chỗ này ngon lắm!" Vũ Lục Hàn nhìn hắn chờ đợi, nhe răng cười gượng gạo. Không hiểu sao, trò chuyện với Hàm Vũ Phong khiến cô hồi hộp hơn cả lên bảng trả bài. Hắn nhìn cô với gương mặt nhăn nhó, lâu đến mức cô phải cụp mắt xuống vì ngại.
"Mang về nhà ăn nhé?" Hắn hơi chau mày, bộ dạng như đứa trẻ đang thương lượng với bố mẹ. Vũ Lục Hàn thở ra nhẹ nhõm, rất nhanh chóng gật đầu. Hàm Vũ Phong không nói thêm lời nào, cũng không hề giảm bớt thái độ khó chịu ấy, phóng xe đi theo sự dẫn đường của Vũ Lục Hàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com