Chương 84
Giận dữ là phản ứng đầu tiên của Hàm Vũ Phong. Hắn chộp lấy cổ tay của Vũ Lục Hàn, đùng đùng kéo ra khỏi cửa hàng. Hắn dừng lại trước người tài xế Thụy Sỹ, hạ giọng, nói bằng tiếng Ý quen thuộc.
"Tôi cần anh đến gặp Veronica và thuyết phục cô ấy duy trì buổi họp mà không có tôi. Nói rằng tôi có việc khẩn, không thể tới công ty hôm nay."
"Vâng, thưa Ngài."
Rồi hắn không còn bận tâm đến Juliano, kéo cô đi thẳng.
"Em không muốn về với anh."
Vũ Lục Hàn nói khi nhận thấy hắn đang có ý định đi xuống hầm gửi xe. Cô ấn ngay nút thang máy lên một tầng khác, mà bản thân còn chẳng biết nó dẫn đi đâu. Hàm Vũ Phong vô cùng bức bối trước phản ứng khác thường của cô, giữ lấy vai cô để đôi mắt cô phải đối diện hắn.
"Anh đã làm gì sai à?"
"Anh không làm gì sai cả."
"Vậy những phản ứng này là gì? Đây không phải là em!"
"Anh từ trước đến nay đâu có biết em!" Cô đẩy hắn lùi lại, bản thân cũng lùi ra sau vài bước. "Làm sao anh biết bây giờ em có phải là chính mình hay không? Anh thích Vũ Lục Hàn rụt rè kia để tiện bắt nạt chứ gì?"
"Anh không có ý đó..."
"Anh nói đúng đấy. Đây không phải là em!" Cô quay lưng lại với hắn, nhìn vào khuôn mặt mình phản chiếu trên mặt thang máy. "Em chẳng bao giờ thật sự là em... từ khi em có tình cảm với anh..."
"Em vừa nói gì?" Hàm Vũ Phong đặt tay lên vai cô để kéo lại, nhưng cô đã nghiêng người tránh né, để tay hắn buông thõng trên không.
"Em nói rằng... Em! Chưa bao giờ là chính mình! Từ lúc em yêu anh!"
Vũ Lục Hàn quay lại. Giây phút này tưởng chừng đã ngừng lại. Cô nhìn thấy sự bối rối xen lẫn một niềm vui sững sờ trong đôi mắt nâu khói đang mở to nhìn mình. Hàm Vũ Phong không nói nên lời.
"Em yêu anh từ rất lâu rồi, ngài... James... Adam ạ! Em đã chờ đợi từng giây để bày tỏ với anh, nhưng không thể vì em biết em chẳng quan trọng một chút nào đối với anh cả... Nhưng đến bây giờ thì mọi thứ rõ ràng rồi!"
"Em nói cái gì vậy?" Hàm Vũ Phong nhắc lại với thái độ khó hiểu. Hắn nắm lấy khuỷu tay cô, và lần này Vũ Lục Hàn để yên. "Em rất quan trọng đối với anh! Em nghĩ người nào cũng khiến anh bỏ dở công việc để chạy đi tìm ư? Em có biết cảm giác của anh khi gọi cho em bao nhiêu lần cũng không được, về tới nơi lại không tìm thấy em không? Em nghĩ gì mà lại nói như vậy..."
Tiếng chuông báo hiệu thang máy dừng. Cửa mở, Vũ Lục Hàn vụt chạy ra, theo sau là hắn. Cô cũng chẳng biết mình đã ấn lên chỗ nào. Nơi đây chỉ có một vài văn phòng thuê của các công ty, có một cái cầu thang bộ. Vũ Lục Hàn không muốn gây sự chú ý, đi thẳng về phía thang bộ mà không trả lời bất cứ câu hỏi nào của Hàm Vũ Phong. Điều đó khiến hắn tột cùng khó chịu.
"Em đứng lại ngay!"
Hắn chộp lấy tay cô kéo lại nhưng cô không bận tâm đến mà hất ra để đi tiếp. Khi uống rượu cô có một sự gan dạ kinh ngạc, cô hiện giờ lại vô cùng tỉnh táo. Hàm Vũ Phong xen lẫn một chút hoang mang, bám theo không thiếu một bước. Vũ Lục Hàn nhận ra cô đang đi lên tầng thượng của khu thương mại. Gió đang rít bên ngoài, nhưng cô lại cực kì tận hưởng nó. Hàm Vũ Phong dặt cả hai tay lên vai cô, xoay cô lại đối diện với hắn.
"Vũ Lục Hàn, anh yêu em." Hàm Vũ Phong nhìn sâu vào mắt cô để tìm kiếm một chút niềm tin, nói với cô bằng giọng nói chân thành nhất. "Anh vẫn luôn yêu em, dù em có đồng ý hay không đồng ý. Bây giờ, em là tất cả đối với anh. Anh chưa bao giờ có những cảm xúc lạ lùng như thế này, khi ở cạnh em..."
"Chưa bao giờ?" Vũ Lục Hàn đột nhiên bật ra một tiếng cười. "Anh có chắc anh chưa bao giờ có cảm xúc này với ai?"
"Em đang ám chỉ điều gì?"
Ánh mắt của hắn thay đổi ngay tức khắc. Vũ Lục Hàn chột dạ khi đọc được nỗi sợ hãi. Hàm Vũ Phong quả thật chưa từng sợ hãi điều gì, cho đến khi gặp cô.
"Em đang nói đến Emily của anh, hay em nên gọi là Vương Vũ Lam?"
Câu trả lời của cô đã khiến Hàm Vũ Phong hoàn toàn bị đánh bại. Đôi mắt bàng hoàng của hắn bị che phủ hoàn toàn bởi sự kinh hãi, lần đầu tiên Vũ Lục Hàn được thấy trong đời. Cô cảm nhận sự run rẩy của hắn truyền qua cô từ hai bàn tay đang nắm chặt lấy hai bả vai mình. Người đang đứng trước cô bây giờ một vạn lần không phải Hàm Vũ Phong lạnh lùng, kiêu ngạo, khí chất mạnh mẽ, đàn áp như mọi ngày nữa. Hàm Vũ Phong này yếu đuối, nhỏ bé biết bao.
Sự sợ hãi vô hình toát ra từ mọi dây thần kinh căng thẳng của hắn tạo áp lực lên chính Vũ Lục Hàn. Hàm Vũ Phong đã bị đánh bại. Cô có thể nghe thấy những nhịp đập rối bời trong lồng ngực của người đối diện. Và cô tự hỏi, điều gì tác động lên hắn mãnh liệt như vậy. Là vì hắn hoàn toàn muốn che đậy quá khứ, hay vì hắn đã để lộ mối quan hệ lằng nhằng hiện tại của mình với Vương Vũ Lam? Cô vẫn không thể đoán được tâm tư của kẻ đang đứng trước mình.
"Vì sao em biết?"
Hắn đã thay đổi giọng nói, tông giọng lạc đi như một tiếng thì thầm thua cuộc. Vũ Lục Hàn cố không nhìn vào mắt hắn, đành cúi đầu.
"Em đã gặp anh Trần Hải Minh."
Trần Hải Minh? Chúa ơi, có nằm mơ hắn cũng không nghĩ bí mật của mình sẽ bị bộc lộ từ người hắn tin tưởng nhất.
"Anh đừng nghĩ xấu cho anh ấy." Vũ Lục Hàn như đọc được suy nghĩ của hắn, lập tức thanh minh. "Anh ấy không hề hé miệng một chút nào. Nhưng nhờ anh ấy, em đã biết rõ về cô gái trong khung ảnh anh luôn đặt trên bàn. Hàm Vũ Phong, vì sao chưa bao giờ anh nói với em người yêu trước của anh có ngoại hình giống hệt em?"
Hàm Vũ Phong sững sờ nhìn cô. Lần đầu tiên trong hai mươi lăm năm qua, Hàm Vũ Phong cảm nhận sự thất bại chạy khắp cơ thể mình. Lần đầu tiên trong hai mươi lăm năm qua, Hàm Vũ Phong cảm thấy sợ hãi. Hắn nghĩ hắn đã trải qua những cảm giác tồi tệ nhất khi chia tay với Vũ Lam rồi. Thế mà lúc này, cơ thể hắn rã rời, run rẩy, hắn không còn sức lực để tỏ ra cứng rắn. Vũ Lục Hàn, lúc này hắn chỉ thấy cô thật lạnh lùng.
"Hàm Vũ Phong, em biết cô ấy là mối tình đầu của anh. Em cũng biết anh đã rất khó khăn để quên đi cô ấy, vì anh là người chung tình. Khi anh nói yêu em, em đã thật sự hạnh phúc, và cảm kích..."
Hắn nhìn vào mắt cô, tìm thấy nỗi xúc động trong đó là thật. Hắn chỉ muốn ôm cô vào lòng, hắn không thể nói bất cứ lời nào. Hắn không biết phải nói gì, cả cơ thể đều bất động.
"Nhưng anh có biết... khi em nhận ra anh yêu em vì điều gì... em đã hoàn toàn tuyệt vọng..." Vũ Lục Hàn đột nhiên bật khóc. Cô thay đổi nhanh đến mức hắn chỉ biết cứng người nhìn theo. Điều tồi tệ nhất mà hắn luôn sợ hãi đã đến rồi.
"Em không trách anh khi anh yêu em. Bởi em giống người mà anh vẫn... còn... yêu rất nhiều..." Cô đã kìm nén cơn xúc động để nói hết ý của mình. "Nhưng mà... đáng lẽ... anh không nên để em yêu anh... Như vậy... là cực kì độc ác! "
Vũ Lục Hàn òa lên khóc, đẩy hắn ra và bỏ đi. Hàm Vũ Phong như một kẻ mất hết phương hướng, thấy trời đất quay cuồng. Cơ thể hắn giật lên liên tục, nóng bừng vì sợ hãi xâm chiếm. Vũ Lục Hàn đang rời xa khỏi mình, hắn nhìn cô, chao đảo. Vũ Lục Hàn đang bỏ đi.
Vũ Lục Hàn đã thật sự bỏ đi rồi.
**********
"Anh Hải Minh, em cần biết sự thật!"
Chu Bạch Thảo đã uống cạn ly rượu vang thứ hai. Nàng và cô đã ở đây hơn nửa tiếng, thuyết phục Tóc Đỏ bằng đủ mọi cách, nhưng cậu vẫn không nói một lời. Vũ Lục Hàn cảm giác bất an, để Chu Bạch Thảo một mình cưỡng ép cậu. Tóc Đỏ đứng dậy khỏi ghế, liếc nhìn Vũ Lục Hàn, đi về phía khay bánh thơm phức, lấy tiếp bánh vào đĩa và mang đến cho cô.
"Vậy mục đích duy nhất của cả hai chỉ là để biết người yêu cũ của Hàm Vũ Phong?"
"Anh Hải Minh, anh biết... anh biết em thật sự có tình cảm với anh ấy!" Chu Bạch Thảo chớp ngay thời cơ, nàng đã ngà ngà say rồi. "Nhưng anh có thấy anh ấy đối xử với em thế nào chưa? Anh ấy hoàn toàn lờ em đi! Anh ấy còn không bận tâm đến cảm xúc của em nữa! Em không cam tâm, suốt những năm qua em luôn ở bên cạnh chăm sóc, lắng nghe anh ấy, vậy mà tâm tư anh ấy một chút cũng không rời cô ả đã đá mình một cú đau điếng. Thậm chí, em đã tệ hại đến mức một cô gái với quen như Vũ Lục Hàn cũng đánh bại được em. Anh ấy cơ bản không hề... yêu em mà!"
Nàng bật khóc vì tủi thân và buồn bã, có lẽ rượu đã phần nào tác động đến cảm xúc của nàng. Trần Hải Minh ngồi xuống cạnh nàng, vòng một tay ôm lấy nàng và xoa nhẹ dọc bắp tay Chu Bạch Thảo.
"Mọi thứ sẽ ổn thôi..." Tóc Đỏ nói. "Mọi thứ sẽ ổn thôi."
"Chị Bạch Thảo..." Vũ Lục Hàn rụt rè lên tiếng. "Em không hề muốn... tranh giành... một tí nào... Chị đừng hiểu nhầm..."
Nàng không đáp mà chỉ nhìn lướt qua cô bằng đôi mắt long lanh đẫm lệ. Trần Hải Minh nhìn cô đăm chiêu.
"Tiểu Hàn, vì sao em phải tò mò điều này? Nếu cũng yêu em, rồi một ngày cậu ta sẽ nói cho em tất cả."
"Em không nghĩ vậy." Vũ Lục Hàn thẳng thừng đáp. "Có phải cô ấy tên là Emily không?"
"Vì sao Hàm Vũ Phong không nói, mà em lại biết tất cả những điều này?"
Trần Hải Minh vô cùng kinh ngạc trước Vũ Lục Hàn. Cậu cảm thấy may mắn vì đã không dụ dỗ cô uống rượu, nhờ vậy, cậu biết rằng những lời cô nói bây giờ hoàn toàn là tỉnh táo.
"Vậy cô ấy đúng là Emily rồi... Sáng hôm nay em vô tình thấy Emily nhắn tin hẹn gặp Hàm Vũ Phong. Và hôm nay anh ấy cũng không ăn trưa ở nhà như mọi ngày, về nhà được khoảng một tiếng rồi lại đi. Em xin lỗi, em bắt buộc phải biết..."
"Chúa ơi... Cậu ta đã đi gặp con bé đó..."
Trần Hải Minh cảm thấy sống lưng lạnh toát. Bất chấp sự can thiệp của cậu, Hàm Vũ Phong vẫn phá vỡ tất cả. Biểu hiện này của cậu đã là quá đủ với Vũ Lục Hàn.
"Vậy là em đã đúng? Emily là Vũ Lam, người yêu cũ của Hàm Vũ Phong, người hàng xóm giống-em-như-đúc của anh Từ Thiên?"
"Khoan đã nào, Tiểu Hàn..." Trần Hải Minh thấp thỏm không yên trên ghế, muốn gọi hắn nhưng không thể. "Thật ra cô gái đó không giống em lắm đâu..."
"Không giống?" Vũ Lục Hàn bỗng dưng gắt gỏng khác thường khiến cậu ngỡ ngàng. "Chính em còn thấy cô ấy giống em, anh đang bảo vệ anh ấy phải không?"
"Cái gì? Em nhìn thấy Vương Vũ Lam rồi ư?"
"Không ạ, ảnh cô gái ấy luôn được Hàm Vũ Phong đặt trên bàn làm việc."
"Tên khốn này điên rồi!"
Tóc Đỏ lầm bầm tức giận. Cậu nhận ra Chu Bạch Thảo đã ngừng khóc, liền nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống ghế và đi đến lấy điện thoại di động của mình.
"Anh làm gì vậy?"
Vũ Lục Hàn hỏi dù cô linh cảm cậu đang muốn liên lạc với Hàm Vũ Phong. Trần Hải Minh ra dấu yên lặng, tuy vậy, điện thoại của Hàm Vũ Phong được chuyển tiếp tự động đến số bàn của người thư kí Veronica. Cô thư kí nói rằng Hàm Vũ Phong vừa rời một cuộc họp, đang trên đường về nhà vì chuyện đột xuất.
"Anh ấy không biết em sẽ đi gặp anh." Vũ Lục Hàn tiếp tục. "Em sẽ không để anh khó xử đâu. Em sẽ đi về cùng chị Bạch Thảo."
"Em định làm gì vậy?"
Trần Hải Minh nghi ngờ nhìn cô. Vũ Lục Hàn lúc này thay đổi đến không ngờ so với chỉ vài ngày trước, cậu chưa bao giờ nghĩ bên trong Vũ Lục Hàn lại cứng rắn đến vậy. Cô thậm chí còn khá thông minh và hiểu chuyện rất nhanh. Chẳng trách cả ba người bạn khó tính của cậu lại có thể cùng nảy sinh tình cảm với cô gái này.
"Bọn em sẽ đi mua sắm!" Chu Bạch Thảo đột ngột lên tiếng. "Em cũng không muốn anh Vũ Phong đến đây."
"Vậy là Hàm Vũ Phong đang đi tìm hai em?"
"Không, em nghĩ anh ấy chỉ đi tìm Vũ Lục Hàn."
Chu Bạch Thảo miễn cưỡng đáp lời với chất giọng buồn man mác. Vũ Lục Hàn đột nhiên không thể kiềm chế được một cảm giác đau buồn.
"Bọn em sẽ đi ngay." Cô quay sang cậu, nói dõng dạc. "Nhưng trước tiên... anh có thể mời em một ly rượu được không?"
**********
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com