Chương 92: Còn muốn thò tay vào quân đội?
"Hắn vô dụng quá rồi."
・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・
Trong điện Vô Cực, quan lại Lễ bộ đang báo cáo về việc tổ chức kỳ thi hội vào mùa xuân năm sau tại kinh thành.
Chuyện này lẽ ra đã phải được quyết định vào mùa thu và bắt đầu chuẩn bị từ mùa đông. Nhưng do năm nay Kỳ Xuyên gặp nạn lũ, Hoàng đế tuần tra phương Nam nên không ở trong cung, chỉ xử lý một số công vụ cấp bách được gửi đến. Vì thế, kỳ thi hội tạm thời bị gác lại, đến hôm nay mới được đưa ra bàn bạc.
Theo lễ chế của Đại Nguỵ, kỳ thi hội được tổ chức vào mùng một tháng hai năm sau. Nay đã sắp đến cuối năm, việc trình Hoàng đế phê duyệt cần được thực hiện ngay, để sang năm có thể bắt đầu chuẩn bị.
Phải nói rằng, thi hội diễn ra tại kinh thành, nên cần phân phát trước tiền đi lại và phù hiệu qua thành cho các sĩ tử đủ điều kiện từ các quận huyện, quả thật thời gian khá gấp rút.
Vì vậy, ngoài các công việc thường lệ, buổi chầu hôm nay chủ yếu bàn về kỳ thi hội.
Đề thi đã chuẩn bị xong, chủ khảo cũng đã định sẵn. Chỉ có giám khảo chấm thi năm nay có sự thay đổi, không còn là đại học sĩ Đệ Ngũ Ngôn của Văn Uyên Các, điều này khiến nhiều người ngạc nhiên. Tuy nhiên, sắc mặt Đệ Ngũ Ngôn không hề thay đổi, vẫn chăm chú lắng nghe.
Sau khi bàn bạc xong, quan lại Lễ bộ lui xuống. Lúc này, Xích Huyền lặng lẽ bước lên Kim Đài từ phía sau điện, quỳ một gối bên cạnh Tần Huyền Hiêu.
Lễ quan hầu hạ lập tức nhường chỗ.
Vị thủ lĩnh Huyền Y vệ này rất hiếm khi xuất hiện công khai trong triều hội, nhưng mỗi lần xuất hiện đều mang theo tin tức khẩn cấp và quan trọng.
Xích Huyền dâng lên một phong mật hàm, Tần Huyền Hiêu nhận lấy, mở ra đọc lướt qua, sắc mặt hắn không đổi, chỉ phất tay cho Xích Huyền lui xuống.
Như thể chuyện này chưa từng tồn tại.
Triều hội gần kết thúc, đang chuẩn bị bãi triều thì Lận Tê Nguyên bỗng đứng ra khỏi hàng.
"Bệ hạ! Thần còn một việc muốn tấu!" Lận Tê Nguyên đứng giữa đại điện, ôm quyền cúi đầu, nghiêm nghị nói: "Bắc Cương vẫn chưa yên ổn, người Hồ vẫn ngoan cố quấy nhiễu biên cương. Mà thể lực của binh sĩ tướng quân chính là nền tảng để chiến thắng kẻ địch. Thần cả gan dâng tấu, mong bệ hạ để tâm đến việc rèn luyện quân đội, đừng vì nhất thời an nhàn mà quên đi hiểm họa chiến tranh."
Tần Huyền Hiêu nhìn Lận Tê Nguyên sâu hơn một chút.
Không chỉ hắn, mà tất cả triều thần khác cũng vậy.
Bình thường Lận Tê Nguyên ăn nói thẳng thắn theo phong cách hào sảng của Bắc Cương, tuyệt đối không văn hoa thế này. Hôm nay ông làm sao vậy? Cứ như thể đã học thuộc bài từ đêm qua.
"Khanh muốn nói gì thì cứ nói thẳng." Tần Huyền Hiêu lờ mờ đoán được.
"Thần khẩn cầu bệ hạ hạ chỉ, cử giáo quan đến huấn luyện quân đội, phải tinh luyện không ngừng."
Quả nhiên! Lận Tê Nguyên cũng nhắm vào A Dã của hắn rồi! Lông mày Tần Huyền Hiêu giật giật, hắn đè tay lên trán, kiên nhẫn nghe Lận Tê Nguyên thao thao bất tuyệt.
"Về giáo quan, thần đã có ứng cử viên, Văn Tình Hạc đại nhân của Lại bộ." Lận Tê Nguyên không công khai chuyện Tần Đạc Dã am hiểu võ thuật của quân Trường Dã.
Lời này vừa thốt ra, cả đại điện bùng nổ, tiếng hít sâu không ngừng vang lên trong điện Vô Cực.
Văn Tình Hạc? Ai cơ? Người mới đây còn đổ bệnh ngất xỉu trong triều, sau đó lại đột nhiên được sủng ái, nhưng vẫn mang dáng vẻ yếu ớt. Một người như vậy mà làm giáo quan cho quân sĩ biên cương sao?
Dù có lời đồn rằng y đã giương cung bắn chết mãnh hổ trong buổi săn thu, nhưng người tận mắt chứng kiến không nhiều, đa phần vẫn bán tín bán nghi.
Gì đây? Văn Tình Hạc không chỉ khiến bệ hạ mê muội, mà còn dụ dỗ được cả vị đại tướng quân ở Bắc Cương nữa à?
Sao hả? Có được ân sủng và quyền lực rồi vẫn chưa đủ, còn muốn thò tay vào quân đội?
To gan quá đấy!
Các triều thần không rõ nội tình thầm oán thán, thuyết âm mưu nổi lên khắp nơi.
Chỉ có Tần Huyền Hiêu - người biết rõ tất cả vẫn đang ngồi trên long ỷ, cố gắng đè cơn giật giật ở khóe mày.
Hắn biết mà!
Hắn biết ngay là chỉ cần A Dã bộc lộ một chút phong thái cá nhân, nhất định sẽ có kẻ để mắt tới!
Dù gì thì y cũng là Thành Liệt đế, vị Hoàng đế đã huấn luyện nên quân Trường Dã bất khả chiến bại trăm năm trước. Thành Liệt đế từng thân chinh ra trận, dẫn quân Trường Dã công phá chín thành liên tiếp, đánh người Hồ về tận thảo nguyên.
Làm gì có ai không ngưỡng mộ y?
Đội quân Trường Dã đã trải qua trăm trận chiến và truyền thừa hậu thế, không ai không biết, không ai không hay, cũng chẳng có ai không kính trọng.
Tần Huyền Hiêu hiểu rằng binh sĩ của quân Trường Dã có ơn với Lận Tê Nguyên, hắn cũng biết hơn hai mươi năm trước, quân Trường Dã gần như bị diệt toàn bộ, suýt nữa bị thiêu rụi hoàn toàn. Dù khi ấy bá quan văn võ trong triều ai nấy đều có những toan tính riêng, nhưng khi nghe tin toàn quân hy sinh bảo vệ thành, trong lòng cũng bừng lên một ngọn lửa phẫn nộ.
Hiện tại, thuộc hạ của Lận Tê Nguyên, từng người một đều cuồng nhiệt tôn sùng binh sĩ quân Trường Dã. Bao năm nay, họ không ngừng tìm kiếm những bí thuật chiến đấu thất truyền của quân Trường Dã trong dân gian, những ghi chép còn sót lại dù không đầy đủ, cũng được họ nghiên cứu tỉ mỉ hết lần này đến lần khác, chỉ mong có thể tái hiện phong thái oai hùng của quân Trường Dã năm nào.
Thậm chí Tần Huyền Hiêu không dám tưởng tượng, chỉ là bí thuật của quân Trường Dã thôi đã khiến bọn họ phát cuồng, nếu như Thành Liệt đế Tần Đạc Dã đích thân xuất hiện, thì đám cựu binh tân binh đó sẽ điên rồ đến mức nào.
Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy mọi thứ đều chệch khỏi quỹ đạo.
Bỗng dưng, hắn nhận ra rằng có quá nhiều kẻ đang thèm khát A Dã của hắn!
Hắn không dám tưởng tượng, nhất là ở biên cương – nơi khí hậu khắc nghiệt, phong tục kết nghĩa huynh đệ lại thịnh hành. Nếu Tần Đạc Dã xuất hiện ở đó, với phong thái hiên ngang, khí chất mạnh mẽ cùng những chiêu thức chiến đấu điêu luyện, chắc chắn sẽ thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Nếu có ai đó tỏ tình với A Dã, mà A Dã lại đồng ý thì sao? Nếu A Dã cảm thấy hắn phiền phức, đáng ghét, rồi không cần hắn nữa thì sao? Nếu có kẻ nào đó hợp gu y hơn hắn thì sao?
Ý thức nguy cơ trong lòng Tần Huyền Hiêu đột nhiên bùng nổ.
"Ha!" Hắn gắng gượng nở một nụ cười lạnh: "Nằm mơ!"
Lận Tê Nguyên: "?"
Lão tướng quân có chút mơ hồ, rõ ràng hôm đó trên đường trở về từ chùa Hộ Quốc, bệ hạ đã gật đầu đồng ý rồi, thậm chí còn đến bãi tập thị sát, sao hôm nay lại lật lọng?
Lận Tê Nguyên lại khẩn cầu: "Bệ hạ! Văn đại nhân thực sự rất quan trọng đối với chúng thần!"
Trẫm biết rất quan trọng! Chính vì rất quan trọng nên trẫm không dám buông tay!
"Đừng để trẫm nói lần thứ hai." Tần Huyền Hiêu nghiến răng nghiến lợi, vung mạnh tay áo, lạnh giọng ra lệnh: "Bãi triều! Lui hết đi!"
Dù Tần Huyền Hiêu không muốn, nhưng hắn cũng chỉ dám mạnh miệng trên triều mà thôi. Nếu Tần Đạc Dã liếc hắn một cái, nói y muốn đi, hắn nhất định không dám hé răng phản đối.
Có điều, bây giờ y không ở bên hắn, chẳng ai giám sát hắn cả, có thể bướng bỉnh thêm một lúc thì cứ bướng đi.
Cứng miệng đi, Tần Huyền Hiêu!
Hắn tự mắng mình.
Những suy nghĩ trong lòng chỉ mình hắn biết. Cùng lúc đó, văn võ bá quan trong triều, ai nấy đều có toan tính riêng.
Buổi chầu lần trước Văn Tình Hạc đã mất đi đặc ân, hôm nay còn không đến, xem ra đã trở thành kẻ bị Hoàng đế vứt bỏ. Một thời phong quang giờ lại lụi tàn. Không có y ngăn cản, một số kế hoạch của chủ nhân cũng có thể bắt đầu triển khai.
Thông thường lúc bãi triều, thần sắc mọi người thường thả lỏng nhất, những suy tính thâm sâu cũng khó mà che giấu.
Tần Huyền Hiêu ngồi trên ngai vàng, cụp mắt nhìn xuống, quan sát toàn cục, chỉ cần liếc mắt là có thể đoán được bọn họ đang nghĩ gì.
Xem ra, hôm nay A Dã không đến triều đình, ngược lại lại vô tình khiến một số kẻ lơi lỏng cảnh giác, để lộ những mưu đồ ẩn trong bóng tối.
Tần Huyền Hiêu cụp mắt, thần sắc dần bình ổn lại, gương mặt khuất trong bóng râm của đế miện, ẩn mình giữa ánh sáng chập chờn trong điện Vô Cực.
Các vị đại thần đang xếp hàng rời khỏi, chẳng ai có thể nhìn rõ biểu cảm của hắn.
Tần Huyền Hiêu ngả người ra sau, tựa vào ngai vàng, liếc nhìn chiếc ghế trống bên cạnh rồi nở nụ cười.
A Dã hẳn đã dự liệu trước chuyện này, nên tối qua mới mặc cho hắn tùy ý quấy phá cả đêm. Dù sao thì, một người lý trí, nghiêm khắc với bản thân như y, sao có thể đắm chìm trong sắc dục mà lơ là chính sự?
Nhưng dù không phải hoàn toàn vì hắn, chỉ cần ánh mắt của y lưu lại trên người hắn, Tần Huyền Hiêu cũng đã thấy mãn nguyện rồi.
Thật là... sự bao dung dịu dàng đó, như một tấm lưới tráng lệ siết chặt lấy hắn, khiến hắn không cách nào thoát ra được.
Chỉ cần hồi tưởng một chút về đêm điên cuồng hôm qua, gương mặt người hắn yêu lập tức hiện lên trong tâm trí. Đôi mắt sáng rực như sao, phản chiếu làn nước long lanh, nhắm lại rồi mở ra, hàng mi khẽ run, hơi thở ướt át hòa vào sắc đỏ ở đuôi mắt. Đôi mắt đó, trong khoảnh khắc chỉ phản chiếu duy nhất hình bóng của hắn, đôi tay siết chặt lấy hắn, từng tiếng thở gấp không thể kìm nén vang lên bên tai.
Hắn gần như phát điên.
Ngay cả sau đó, khi đối phương tức giận, nhíu mày nhìn hắn bằng đôi mắt thấm đẫm tình dục, trách móc hắn không chịu dừng lại.
Có lẽ lúc đó y đã đoán trước sáng hôm sau chắc chắn không thể dậy nổi, nhưng cũng không thực sự giận hắn, vẫn để mặc hắn tùy ý tận hưởng đến khi hài lòng mới thôi.
Đúng là A Dã, mỗi bước đi đều đã tính toán cẩn thận. Tần Huyền Hiêu nhận ra mình còn rất nhiều điều cần học hỏi, hắn phải nhanh chóng trưởng thành, xử lý chính sự thật tốt, để A Dã có thể yên tâm, không cần hao tâm tổn sức vì hắn nữa.
Tần Huyền Hiêu siết chặt tay, lập tức đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi điện Vô Cực.
Ba canh giờ chưa gặp, hắn phát hiện mình nhớ Tần Đạc Dã đến phát điên, không thể kiềm chế nổi, chỉ muốn lập tức quay về, ôm chặt y trong vòng tay.
Không biết A Dã đã dậy chưa, đã thấy quyển sách trên án thư chưa?
Hay vẫn còn ngủ?
Cũng đúng, tại hắn cả. Đêm qua là lần đầu tiên mà hắn lại hơi quá đà, làm khổ y rồi, hắn phải về xác nhận một phen, dỗ dành người ta thật tốt.
Tần Huyền Hiêu bước đi vội vã, lập tức trở lại trước cửa điện Hàm Chương, nóng lòng vươn tay đẩy cửa điện ra.
Két.
Sau đó, Tần Huyền Hiêu đứng sững ngay tại cửa.
"..."
Dường như trong điện có chút náo nhiệt.
Tần Đạc Dã đứng giữa đại điện, y phục chỉnh tề ngay ngắn, tinh thần cũng không tệ, chỉ có khóe mắt vẫn còn vương chút mệt mỏi. Y đang tựa nghiêng vào một cây cột, giơ tay chỉ huy Huyền Y vệ làm việc.
Những Huyền Y vệ được cử đi Tị Thuỷ tịch thu tài sản đã trở về, lúc này đang chuyển một số sổ sách và chứng cứ phạm tội vào trong điện. Bọn họ đi qua đi lại, khuân từng thùng sách, rồi phân loại sổ sách theo chỉ đạo của Tần Đạc Dã, sắp xếp chúng vào vị trí tương ứng.
Bàn làm việc mà Tần Huyền Hiêu đã tỉ mỉ sắp xếp không biết bị vị Huyền Y vệ nào đó đóng sầm ngăn kéo lại, ngay cả cuốn truyện ký cũng bị nhét vào bên trong, giờ đây trên bàn toàn là sổ sách.
Cả điện Hàm Chương tràn đầy bầu không khí nghiêm túc, ai nấy đều tất bật làm việc.
Tuyệt nhiên không còn chút dấu vết nào của sự ám muội đêm qua.
Tần Huyền Hiêu: "..."
Hắn còn mong có thể thân mật với Tần Đạc Dã một lúc.
Nhưng dường như Thành Liệt đế vĩ đại chẳng hề cần đến hắn.
Tần Huyền Hiêu có chút tan vỡ.
Hắn vô dụng quá rồi.
•••
Hết chương 92.
Tác giả: Miêu Miêu Lê
Wattpad: Buzhijiangyue
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com