Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 24

[Taehyung's POV]

Nhìn bóng dáng bố mẹ của Jisoo vào trong căn hộ ký túc xá của Black Pink mới khiến tôi yên lòng đi đôi chút. Chiếc xe dừng ở đây cũng đã lâu, tôi chỉ có thể thẫn thờ nhắm mắt để làm dịu sự mệt mỏi đến kiệt quệ này.

Không thể lên trên đó, cũng chẳng đủ tư cách để xuất hiện và hỏi thăm. Mọi chuyện vốn đều từ tôi mà thành cớ sự này, chính bản thân tôi đang sợ đối diện với sự thất vọng tột cùng mà cô gái ấy dành cho mình.

Giá như Jisoo biết rằng tất cả những thứ bây giờ tôi làm cũng với mong muốn duy nhất... làm cho cô ấy hồi sinh một lần nữa.

Hai ngày qua, tôi đã lái xe xuống Gyeonggi để gặp gia đình Jisoo. Dẫu họ có đuổi mắng, tuyệt tình từ chối gặp, nhất quyết không cho phép vào thì kẻ lì lợm này vẫn cố gắng hết sức đừng lầm lũi trước cửa.

Biết là rất nhiều ánh nhìn chòng chọc hướng đến mình, biết là khả năng tôi sẽ bị nhà báo bắt gặp vô cùng cao nhưng giờ đây tôi chỉ muốn là một Taehyung bình thường, là con người có lỗi lầm và cần sự tha thứ. Chính tôi đã biến một cô gái vô tư, hồn nhiên trở nên khổ sở, bất lực và cô đơn đến thế...

Vậy nên, tất cả bây giờ tôi muốn là ít nhất Jisoo có thể tồn tại, dẫu rằng sự tồn tại ấy sau này sẽ không còn tôi ở bên cạnh.

Hơn một ngày tôi chôn chân trước cửa nhà Jisoo, không màng ăn uống, nghỉ ngơi. Chiếc cửa đóng kín cũng từ từ mở ra. Tôi bật cười khô khốc, vừa chua xót vừa hạnh phúc, ít nhất giờ đây Jisoo sẽ có gia đình ở cạnh bên và ít nhất khả năng chống chọi căn bệnh sẽ tốt hơn.

Ba mẹ Kim không muốn nhìn tôi, cũng chẳng muốn nói gì, việc họ mở cửa cũng vì thấy tôi quá mức lì lợm. Nhân như thế cũng đủ để tôi có thể cầu xin họ hãy đến bên cạnh Jisoo vào lúc này, khi cô ấy đang hoàn toàn cô độc và suy sụp, tất cả những tội lỗi này tôi có thể gánh chịu nhưng cô gái ấy hoàn toàn xứng đáng được nhiều điều tốt đẹp nhất.

Giờ đây khi thấy Jisoo đoàn tụ cùng gia đình, tôi cũng cảm thấy an lòng đi phần nào. Trầm cảm có lẽ là căn bệnh sẽ được hồi phục nếu được cảm nhận sự ấm áp và tình cảm của gia đình, đồng nghiệp và bạn bè. Các cô gái Black Pink luôn bên cạnh và giờ đây gia đình cũng kề bên Jisoo nhưng còn...

"Bạn bè sao?"

Trái tim tôi chợt nhói đau khi nhớ đến hình ảnh Jisoo bất lực ngã quỵ trước lời nói tàn nhẫn của Nayeon. Cái nhìn sắc lạnh cùng sự tuyệt tình vô tận khiến Jisoo đã đau đớn mà bật khóc nức nở. Dù là đối diện những yêu cầu vô lý của tôi hay những trò đê hèn của hung thủ, cô ấy vẫn dũng cảm đón nhận để rồi tự ôm ấp chính mình đang đầm đìa vết thương. Chỉ riêng với Nayeon, Jisoo đã bất chấp giải thích, khổ sở trong bất lực. Có lẽ đó là tình bạn thuần khiến mà Jisoo không muốn mất đi...

Trong khi chính tôi "lại" là kẻ ép buộc cô ấy đánh mất tất cả. Tôi ôm đầu đau đớn khi nhớ lại tất cả những hình ảnh và ký ức kia, chúng như đoạn phim quay chậm từ từ lăn trì tôi đến mức khó thở.

Phải làm thế nào đây, Taehyung? Phải làm cách nào để khiến Jisoo quay lại như xưa trong khi chính mày lại là kẻ gây ra những đau khổ này? Mày thương nhớ nụ cười ấy và cũng là kẻ đan tâm đoạt đi những điều vui vẻ dù là nhỏ bé nhất của Jisoo.

--------------------------------

"Taehyung?! Chà thú vị nhỉ?! Rồng đến nhà tôm cơ đấy?!"

Tôi không bất ngờ khi thấy Nayeon mở cửa ra và đón nhận tôi bằng nụ cười mỉa mai, so với hàng tá chuyện đã xảy ra thì chắc hẳn cô ấy cũng quá đủ thất vọng.

"Sao thế... Lý do đến ký túc xá của chúng tôi là thế nào vậy?! Muốn khoe khoang mối quan hệ của anh và Jisoo đã xuất hiện đầy trên mặt báo sao? Nếu thế thì phiền anh về cho tôi không có hứng thú càng không muốn nghe."

Ánh mắt sắc lạnh cùng nụ cười cạnh khóe của Nayeon khiến tôi chột dạ khôn nguôi, trong chuyện này cô ấy chỉ là người bị tôi lôi kéo vào, đốn mạt tới nổi chẳng nghĩ gì về tình cảm chân thành kia. Nayeon hừ lạnh một tiếng toang định đóng sập cửa lại, đến lúc này tôi chợt bừng tỉnh dùng bàn tay chặn ngang cánh cửa, cảm giác đau buốt truyền đến bàn tay cuối cũng cũng khiến Nayeon giật mình mà giữ cửa và mở ra một lần nữa.

"Anh phát điên gì phải không?!"

"Nayeon à! Tôi muốn nói chuyện với em, ít nhất em có thể lắng nghe một lần không?" – Tôi thở dài bất lực, cố gắng không để tâm những lời nói với hành động sắc lạnh của cô gái xinh đẹp trước mặt mà nỗ lực bật ra những lời cầu xin thảm hại.

Ánh mắt đối phương hơi ngỡ ngàng dừng lại trên gương mặt khổ sở của tôi, cuối cùng cô ấy vẫn để cửa cho tôi rồi bước vào trong, đối diện với sự thỏa hiệp này tôi cũng không trông đợi nhiều hơn, ít nhất như vậy là Nayeon cũng cố gắng lắng nghe rồi.

"Chuyện gì vậy, Taehyung? Nhìn anh thế này tôi không quen đấy. Một người nổi tiếng lạnh lùng, tự cao và luôn thu hút phái nữ, trong khi bây giờ anh lại quá mức bi thảm. Chuyện hai người hẹn hò không được ủng hộ lắm nên đau lòng sao?! Hay đau lòng xót dạ vì người con gái anh yêu bị cộng đồng mạng đay nghiến?!"

Tôi thở dài, cố gắng hết sức bật những lời trầm khàn. Dẫu chúng rất đơn giản nhưng tôi người con gái đối diện có thể hiểu tôi đã bất lực như thế nào để cầu xin.

"Nayeon à... Em có thể đến thăm Jisoo được không?!... Tình trạng cô ấy hiện tại rất tệ!"

Ban đầu đôi mắt đối phương vô cùng ngỡ ngàng nhìn sang nhưng từ từ khóe môi Nayeon cong lên và bật cười lớn. Cô ấy sững sờ hỏi lại nụ cười vẫn còn khiên cưỡng...

"Kim Taehyung-sshi, anh đang tỉnh táo đó hả? Sau tất cả những chuyện dối trá mà anh và cô ấy thông đồng lừa gạt một đứa ngốc nghếch như tôi mà anh vẫn còn đủ liêm sỉ để qua đấy để nói những lời này?"

"Jisoo thật sự không biết gì cả, cũng không có lỗi trong chuyện này!" – Hơi thở tôi gấp gáp và nỗ lực giải thích, tôi biết trông mình thật thảm hại nhưng chỉ nghĩ đến cô ấy bị hiểu lầm thì chính tôi lại chẳng thể kìm nén

"Nayeon à, chuyện tôi và Jisoo yêu nhau, cố gắng che giấu chỉ vì cô ấy sợ em tổn thương, trong khi em để ý tôi nhiều đến thế thì Jisoo lại không nỡ để em thất vọng. Tôi cũng nói với cô ấy hãy nói cho em biết, ít nhất để thành thật về tình cảm của hai đứa... Nhưng rồi cô ấy vẫn lắc đầu, Jisoo lo sợ em sẽ đánh mất nụ cười và sự vui tươi thuở nào...

Nayeon lẳng lặng nhìn qua tôi, không còn ánh mắt châm chọc nhưng vẫn đầy nghi hoặc. Tôi biết cô ấy đang bán tín bán nghi nhưng vẫn nỗ lực hết mình bày tỏ, bật ra những câu chữ một cách khó khăn nhưng hi vọng Nayeon có thể tin tưởng sự thành thật từ tận đáy lòng này.

"Về việc anh chấp nhận lời tỏ tình của tôi thì sao, Taehyung?! Anh cho tôi những mộng tưởng, giấc mơ tình yêu mà tôi nghĩ rằng cuối cùng anh cũng đã chấp nhận quay lại nhìn tôi... Vậy rốt cuộc là thế nào? Chỉ lợi dụng thôi ư?!"

Ánh mắt cô gái trước mặt tôi từ từ thay đổi, câu chữ nấc nghẹn khiến tôi chua xót không biết nên giải thích ra sao. Tôi quên rằng mình đã vịn vào việc hẹn hò với Nayeon cốt để Jisoo chú ý, hoặc ít nhất sẽ tỏ ra ghen tức khi cả hai chia tay... Rốt cuộc cuối cùng, chính việc này như chiếc hố vô tận, chôn vùi tất cả hi vọng để cả hai trở lại là bạn...

Việc này là do ai gây ra, Taehyung?

Tôi đứng dậy bước đến trước mặt Nayeon từ từ mà để hai đầu gối chạm dưới nền đất. Người con gái đối diện như chẳng thể tin vào mắt mình, hai mắt mở to, khóe miệng run rẩy trước hành động đường đột này. Tôi cất giọng khẩn khiết, những lời nói bật ra dường như lấy hết sức lực của mình.

"Nayeon, em muốn trách anh đánh anh cũng được dù là hận cả đời anh cũng không oán than nhưng Jisoo vô tội, hoàn toàn không có lỗi, tất cả đều từ anh mà ra. Anh cầu xin em, làm ơn hãy đến gặp Jisoo, cô ấy rất cần em ngay lúc này. Jisoo bị mắc chứng trầm cảm rồi, hãy giúp cô ấy! Làm ơn giúp Jisoo, làm ơn...."

"Đủ rồi! Vẫn là Jisoo, cuối cùng cũng là Jisoo... Anh xem tôi là gì?! Lúc cần anh tìm đến, đến lúc không cần thì anh sẵn sàng bỏ rơi?! Có bao giờ anh nghĩ về cảm nhận của tôi không?"

Nayeon vô cùng thảng thốt trước lời nói tôi vừa mới nói ra, câu đáp trả giàn giụa trong nước mắt cùng sự ấm ức đến khổ sở. Tôi có thể hình dung ra được sự những cảm xúc đấu tranh và đau đớn ấy của Nayeon nhưng thật khó khi tất cả những gì tôi quan tâm chỉ là Jisoo. Dù ai đó đánh giá tôi như thế nào, chỉ cần Jisoo có thể quay lại, tôi sẽ bất chấp mọi thứ, bất cứ điều gì...

Thời gian trôi như vô tận, không gian này càng khiến sự căng thẳng tăng lên. Tôi chỉ lầm lũi cúi đầu trước đối phương... Và rồi âm thanh kia vang lên khiến tôi hoàn toàn ngỡ ngàng

"Được, tôi đồng ý với anh! Nếu như đó là tất cả điều anh muốn nói thì có thể về được rồi..."

Nayeon thẫn thờ buông câu nói cuối cùng, gương mặt ngưng trọng nhìn tôi thẫn thờ. Lời nói kia khiến tảng đá đè nặng trong lòng như được trút bỏ, tôi vui mừng đến cực độ chẳng biết phải diễn tả như thế nào. Cứ ngỡ Nayeon sẽ làm khó dễ nhưng lại thành công trong việc thuyết phục cô ấy đến gặp Jisoo.

Tôi không ngừng cảm ơn cô ấy, vốn định tạm biệt Nayeon sau đó ra về nhưng tiếng nói của cô ấy lại vang lên khiến bước chân của tôi chợt khựng lại.

"Tôi còn một câu muốn hỏi anh, Kim Taehyung! Từ trước tới giờ đã có lúc nào anh thật lòng yêu tôi chưa?"

Giọng Nayeon nhẹ tênh nhưng lại như hàng vạn mũi tên đâm trực diện vào tôi.

Làm sao để giải thích với Nayeon những hành động mà trước đây tôi đã đối ra cho cô ấy. Tôi không sợ đối diện với lỗi lầm của mình, càng không sợ sự thù hằn của Nayeon nhưng tôi e ngại lời thú nhận của mình sẽ khiến cô ấy rơi vào hố sâu của sự tổn thương.

Chỉ vì sự tùy hứng không suy nghĩ mà tôi đã đồng ý lời tỏ tình kia trong khi cảm xúc tôi dành Nayeon chưa bao giờ là tình yêu. Thật đáng buồn khi trái tim này từ đó đến bây giờ chỉ có một mình Kim Jisoo.

Nhưng lời nói đó tới miệng lại chẳng thể thốt ra vì nó quá sức độc ác và bất công, chúng chẳng khác nào con dao cứa sâu vào vết thương chưa lành của cô ấy.

Tôi chẳng dám quay đầu nhìn về phía sau, chỉ biết nhắm mắt lại cố gắng hít một hơi thật sâu mà nói một câu cuối cùng

"Anh... xin lỗi em, Nayeon."

[End Taehyung' s POV]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com