Chương 15: Tin Mật Trong Hoàng Hôn
Chiều ấy, biệt thự Trần gia chìm trong một sắc nắng nhạt màu, yên ả và bình thản như một bức tranh tĩnh vật. Không ai biết rằng dưới cái vỏ yên bình ấy, một cơn sóng ngầm đang rục rịch trỗi dậy, sẵn sàng nuốt chửng tất cả vào bóng tối – hoặc đưa một người trở lại ánh sáng.
Ngoài cổng lớn, một chiếc xe hơi màu đen dừng lại, không gây tiếng động. Từ xe bước ra một người đàn ông trung niên, mặc blouse trắng, gương mặt có phần mỏi mệt nhưng ánh mắt lại sáng rõ và sắc bén.
Bác sĩ Trần Minh – trưởng khoa hồi sức đặc biệt tại bệnh viện tư nhân số 5.
Ông không hề báo trước. Không liên lạc với bất kỳ ai trong Trần gia, ngoại trừ một người: quản gia Trình.
Căn phòng trà nằm cuối vườn, nơi xưa kia bà nội Trần thường lui tới để pha trà thư giãn, giờ đây lại trở thành nơi cất giữ một tin tức động trời. Quản gia Trình đóng cửa, cài then kín đáo, rót hai chén trà nóng rồi mời vị bác sĩ đang ngồi đối diện.
"Bà cụ đã có phản ứng tự nhiên," – bác sĩ Minh nói nhỏ, ánh mắt đầy nghiêm túc.
"Tôi tin rằng trong chiều nay hoặc tối nay, bà sẽ tỉnh. Cơ thể vẫn còn yếu, nhưng nhận thức sẽ trở lại."
Tay ông Trình khựng lại giữa không trung. Chén trà run lên, sóng sánh. Ông ngẩng đầu nhìn bác sĩ Minh, gần như không tin vào tai mình.
"Thật... sự sao?"
"Hoàn toàn chắc chắn. Tình trạng phản xạ thần kinh đang hồi phục nhanh hơn dự đoán. Tôi đã theo dõi riêng, không báo cáo chính thức để tránh tai mắt trong viện. Như ông yêu cầu."
Quản gia Trình khẽ gật đầu. Lồng ngực ông siết lại vì xúc động.
Ba tháng qua, chỉ có mình ông giữ vững niềm tin rằng bà nội Trần chưa bao giờ bị "ngộ độc vì sơ suất." Cái bát canh hôm đó, món ăn do chính tay Hùng nấu nhưng cậu không hề ra khỏi bếp, luôn bị giám sát. Trong lòng ông Trình, một đáp án rõ ràng đã có từ lâu – nhưng không thể nói ra nếu không có bằng chứng. Và bằng chứng ấy... chính là bà.
"Vậy xin bác sĩ, giữ kín thêm một thời gian nữa," – ông Trình nói, giọng trầm.
"Tôi cần biết rõ... bà cụ còn nhớ gì khi tỉnh lại không."
"Hiểu rồi." – Bác sĩ Minh gật đầu. "Tôi sẽ trực tiếp theo dõi. Còn ông, liệu có nên nói với cậu chủ...?"
Ông Trình im lặng rất lâu. Trong đôi mắt đục ngầu, hiện lên hình ảnh Quang Hùng – thằng bé gầy gò, kiên cường cắn chặt răng khi bị đánh, chưa từng oán trách. Và hình ảnh Trần Đăng Dương – người chủ anh kính trọng suốt bao năm, giờ lại bị mù quáng bởi một ả đàn bà có đôi mắt biết khóc và cái miệng biết nói dối ngọt như đường.
"Chưa." – ông Trình nói dứt khoát. "Cậu ấy giờ không còn lý trí. Tôi sợ... nếu biết sớm, lại bị Thư Anh thao túng."
Trong biệt thự, Thư Anh vẫn đang ngồi trong phòng khách, cẩn thận tô lại son, mắt lướt qua điện thoại. Tin tức về cổ phần công ty gần đây khiến cô vui vẻ. Dương bắt đầu giao nhiều giấy tờ hơn cho cô ký duyệt. Sự tin tưởng đã nhen nhóm – và cô đang đợi bà nội chết để đường đường chính chính tiến vào Trần gia với danh nghĩa "người duy nhất Dương có thể dựa vào."
Cô đâu ngờ rằng bà chưa hề chết.
Và càng không hề hay biết, trong khi cô đang tô son chuẩn bị đi dạo phố, thì ở tầng hầm kia – Quang Hùng vẫn còn sống.
Sống dai dẳng như một chiếc gai mắc trong cổ họng cô.
Cuối buổi chiều, khi mặt trời rọi nghiêng qua tán cây trong sân sau, bác sĩ Minh lặng lẽ rời đi như khi đến. Không ai biết sự xuất hiện của ông. Không ai nhìn thấy ông bước vào hay bước ra – ngoài quản gia Trình.
Cánh cửa căn phòng trà khép lại. Nhưng trong lòng ông Trình, niềm hy vọng đã mở toang.
"Chỉ cần bà tỉnh lại... tất cả sẽ sáng tỏ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com