Chương 157 + 158
Chương 157. Khiêu chiến tình địch
Đúng lúc xe đến.
Phong Khải Trạch dẫn Tạ Thiên Ngưng lên xe, bất chấp vẻ mặt cứng ngắc đau khổ của những người khác, lập tức rời đi, tâm tình thật tệ.
Vốn là một ngày hẹn hò tuyệt vời, là kỷ niệm khó quên, vậy mà tất cả lại bị ông già Phong phá hỏng, trong lòng anh cực kỳ khó chịu.
Xem ra sắp phải đối đầu trực diện rồi.
Tạ Thiên Ngưng ngồi trên xe, nhận thấy vẻ mặt Phong Khải Trạch căng thẳng, rất khó coi, vì vậy liền đưa tay lấy bó hoa hồng ở ghế ngồi phía sau, ôm vào trong lòng, mừng rỡ nói chút lời khuấy động không khí "Hoa hồng xinh đẹp của em vẫn còn ở đây, tốt quá. Con khỉ nhỏ, anh xem, hoa hồng anh tặng em trải qua mưa gió mà vẫn đẹp như vậy."
Phong Khải Trạch lái xe, biểu tình không thay đổi trả lời: "Cũng không có ai chạm tới, làm sao có thể mất đi vẻ đẹp?"
"Con khỉ nhỏ, em biết anh vẫn đang tức giận chuyện hôm nay, anh đừng giận nữa có được không? Dù bữa tối chỉ ăn được một nửa nhưng em thấy chúng ta cũng có lời."
"Có lời, là sao?" Nghe cô nói như vậy, cuối cùng trong lòng anh cũng dễ chịu hơn, rất muốn biết cô nói "có lời" là ý gì?
"Bữa tối này chắc hẳn rất đắt, nhưng chúng ta không phải bỏ ra một phân tiền nào cũng có thể vào ăn, hơn nữa em còn ăn được rất nhiều rồi, lỗ chết ông chủ kia. Bữa tối dưới nến chính là bầu không khí của nó mà thôi, cảm giác ấy em đã nhớ kỹ rồi, mặc dù không thể ăn hết, nhưng mà đối với em kết quả cuối cùng còn tốt hơn là chúng ta trả tiền rời đi. Có bữa trưa miễn phí ai lại không ăn, hơn nữa còn là bữa ăn hạng nhất, ha ha -- anh nói xem không phải là chúng ta có lời sao?" Cô ra vẻ tên trộm khôn ngoan cũng vì muốn anh cười một tiếng. Muốn anh vui lên.
Quả nhiên, anh cười, hơn nữa còn cười rất vui vẻ.
Nhìn anh cười, cô không kiềm chế được nói đùa: "Trời ạ, rốt cuộc anh cũng cười, nếu anh không cười em sẽ khóc mất."
"Thiên Ngưng, cám ơn em lúc tâm trạng anh không tốt đã cố gắng làm anh vui vẻ như vậy." Trong lòng anh tràn đầy cảm động và cảm ơn, bởi vì có cô là bạn, tất cả những chuyện không vui đều tan thành mây khói.
Anh cũng chỉ là hận Phong Gia Vinh mà thôi, người này anh đã hận nhiều năm như vậy, lúc này cần gì nghĩ đến ông ta quá nhiều?
"Anh là chồng tương lai của em, lúc tâm trạng anh không tốt khiến anh vui là chuyện em nên làm, hơn nữa cũng là chuyện em thích làm. Lúc tâm trạng anh tốt, em cũng cảm thấy thật vui."
"Xem em nói hay như vậy cho em một phần thưởng, hôn một cái." Anh đưa môi đến, hôn một cái trên mặt cô.
"Đừng làm loạn, lo lái xe đi, bây giờ là buổi tối, ánh sáng không rõ lắm, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, vậy coi như không xong." Nghĩ tới an toàn cô không hề đùa với anh nữa, tránh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
"Tuân lệnh, bà xã đại nhân, anh nhất định lo lái xe, đưa em an an toàn toàn về nhà." Anh trả lời hài hước, sau đó liền nghiêm túc lái xe, không còn nửa điểm phân tâm.
An toàn là nhất, cái này thật sự quan trọng.
Lúc Phong Khải Trạch cùng Tạ Thiên Ngưng về đến nhà đã là hơn chín giờ tối, cửa sắt đang đóng, nhưng bọn họ cũng không gọi bất kỳ ai ra mở cửa mà cầm cái chìa khóa tự mình mở.
Sau khi hai người xuống xe liền thân mật cùng nhau đi vào cửa chính, thấy bên trong ánh đèn sáng rực rỡ, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, nghĩ rằng là thím Chu hay người hầu khác làm việc ở bên trong, cho nên cũng không hoài nghi nhiều, cũng không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa vào.
Nhưng sau khi cửa lớn mở ra, tất cả những điều trước mắt đều làm họ khiếp sợ không thôi, sững sờ đứng bất động tại chỗ, nhìn đại sảnh một lần nữa.
Tạ Thiên Ngưng hai tay cầm hoa hồng, thấy sảnh trước mắt xa lạ lại vô cùng quen thuộc, kinh ngạc lầm bầm "Trời ạ, không phải em vào nhầm chỗ chứ?"
Lúc đi buổi trưa trong nhà không phải như vậy, sao buổi tối quay lại đã thành cái dạng này rồi?
Phong Khải Trạch cũng nghi ngờ không hiểu, nhưng có một điều anh có thể khẳng định, nơi này chắc chắn là nhà của anh, chỉ là anh không biết nhà mình trở nên như vậy?
Trong đại sảnh, thím Chu cùng các hầu nữ cung kính đứng thành một hàng, cúi đầu không dám nhúc nhích, có thể lờ mờ thấy các cô đang run rẩy, giống như sợ hãi điều gì đó?
Hầu nữ cũng không dám ngẩng đầu nhìn loạn, chỉ có thím Chu nghe thấy tiến mở cửa hơi ngẩng đầu , vừa nhìn thấy ông chủ quay về, lá gan lớn hơn, đi lên cung kính nói: "Ông chủ, cuối cùng ngài cũng về rồi."
"Thím Chu, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?" Lông mày lưỡi mác của Phong Khải Trạch nhíu chặt, rất không hài lòng với tất cả trước mắt, nghiêm nghị chất vấn thím Chu.
"Ông chỉ, buổi trưa hôm nay lúc ngài mới ra ngoài không lâu thì có một phụ nữ tự nhận là vợ ngài, cô ấy lấy thân phận bà chủ ra lệnh cho chúng tôi làm rất nhiều việc, bài trí trong đại sảnh cũng là theo chỉ thị của cô ấy."
"Đáng ghét. . . . . ."
Phong Khải Trạch thấp giọng mắng, cũng không hỏi là người phụ nữ nào.
Không phải anh không hỏi, mà anh đã biết người này là ai, trừ Hồng Thi Na ra không còn người phụ nữ nào vô sỉ như vậy.
Lúc này, Hồng Thi Na mặc áo ngủ màu trắng xuất hiện tại trên lầu hai, nhắm mắt lại vặn cổ và thân thể, giống như giãn gân cốt, không thấy rõ tình hình lầu dưới liền cao ngạo ra lệnh, "Lập tức chuẩn bị cho tôi một phần ăn khuya, thịt bò bít tết chín bảy phần, một ly sữa nóng, sữa tươi không nên quá ngọt."
". . . . . ."
Không ai đáp lại lời của cô ta.
Phong Khải Trạch dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm người phụ nữ trên lầu, mắt đầy vẻ lửa giận.
Tạ Thiên Ngưng dù cũng tức giận, nhưng còn kinh ngạc nhiều hơn, vì áo ngủ Hồng Thi Na đang mặc bây giờ là của cô.
"Đó là áo ngủ của em, sao cô ta lại tùy tiện mặc?"
Cái này áo ngủ cô còn chưa mặc được mấy lần đã bị người phụ nữ này mặc, tức chết cô rồi.
Hồng Thi Na cảm thấy có gì không đúng liền mở mắt, nhìn xuống lầu dưới, trong nháy mắt giao với ánh mắt đáng sợ của Phong Khải Trạch, thoáng chốc sợ đến phát run, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, cười vô cùng dịu dàng, thanh nhã đi từ trên lầu xuống, vừa đi vừa nhẹ giọng hỏi: "Khải Trạch, anh đã về rồi!"
Không có bất kỳ người đàn ông có thể chống lại cô dịu dàng như vậy, cô tin anh cũng không ngoại lệ.
Vậy mà sự thật lại hoàn toàn khác với suy nghĩ của cô.
Phong Khải Trạch căm tức nhìn Hồng Thi Na từ trên lầu đi xuống, ác độc chất vấn: "Là ai cho cô đến nơi này giương oai?"
"Khải Trạch, em, em là vị hôn thê của anh, tới nơi này chắc cũng không có vấn đề gì chứ?" Cô ra vẻ điềm đạm đáng yêu, tận lực tranh thủ tâm lý thích che chở phụ nữ nhu mì của đàn ông.
Nhưng cô không biết trong lòng của một ma quỷ, đối với người chán ghét chưa bao giờ có nửa điểm thương hại.
"Hồng Thi Na, tôi cho cô biết, vị hôn thê của Phong Khải Trạch tôi là cô ấy, không phải cô." Phong Khải Trạch ôm Tạ Thiên Ngưng, sau đó cầm tay trái của cô đưa lên, lấy chiếc nhẫn ở ngón tay cô ra.
Tạ Thiên Ngưng rất phối hợp với anh, tự tin ngẩng đầu ưỡn ngực, mang theo một chút khiêu khích, ôn cười nói: "Tôi chính là vị hôn thê của anh ấy."
Nghe được mấy lời này, người hầu trong sảnh đều đã biết đáp án, biết được ai mới thật sự là bà chủ, cho nên không còn sợ Hồng Thi Na nữa, thậm chí còn rất tức giận.
Họ bị người phụ nữ này làm khổ một ngày, có thể không tức sao?
Hồng Thi Na thấy chiếc nhẫn kia, còn có bó hoa hồng kia, lửa giận trong lòng nháy mắt bốc lên, hận không thể cướp chiếc nhẫn kia. Nhưng cô không thể làm, càng không thể ra vẻ tức giân, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục giả vờ điềm đạm đáng yêu, đau khổ hỏi: "Khải Trạch, mấy ngày nữa hôn lễ của chúng ta sẽ cử hành, chẳng lẽ đến bây giờ anh vẫn không thể chấp nhận em sao? Em biết anh còn rất nhiều điều không hài lòng ở em, chỉ cần anh chấp nhận em, em có thể thay đổi."
Phong Khải Trạch cười lạnh một tiếng, nhạo báng cô, "Một mình cô tham gia hôn lễ sao, nếu như mất hết danh dự trong hôn lễ cũng đừng trách tôi không nhắc cô trước tôi sẽ không mang thân phận chú rể đến hôn lễ."
"Anh sẽ mang thân phận chú rể đến hôn lễ."
"Cô có thể khẳng định như vậy soa? Có phải Phong Gia Vinh cho cô Định Tâm Hoàn khiến cho cô có thể tự tin đến thế không?"
"Em. . . . . ."
Sự thật là thế, Phong Gia Vinh đã cam kết với cô, sẽ khiến Phong Khải Trạch xuất hiện tại trong hôn lễ .
"Hồng Thi Na,tôi cho cô biết, chuyện của tôi, Phong Gia Vinh không làm chủ được, chỉ có tự tôi mới có thể làm chủ. Bây giờ cô lập tức cút đi cho tôi, nếu không tôi sẽ không khách khí."
"Khải Trạch, em thật sự là không hiểu, rốt cuộc em có chỗ nào kém hơn người phụ nữ này, tại sao anh cứ nhất định chọn cô ta mà không chọn em?" Hồng Thi Na không đi, trong lòng vô cùng bất bình, tràn đầy oán hận với Tạ Thiên Ngưng.
Phong Khải Trạch không trả lời câu hỏi của cô, nghiêm nghị hạ lệnh lần nữa "Cô đi hay không đi?"
"Em không đi, em mới là vị hôn thê của anh, người phải đi là cô ta."
Tạ Thiên Ngưng tiếp xúc được ánh mắt oán hận của Hồng Thi Na, cũng không để trong lòng, to gan phản bác, "Hồng tiểu thư, nói thế nào cô cũng là danh viện, sao làm việc thô tục như vậy? Trên người cô, tôi nhìn không thấy bất kỳ khí chất nào của tiểu thư khuê các danh môn, chỉ thấy là kẻ làm phiền, chết không biết xấu hổ. Nhà trai vẫn chưa gật đầu đồng ý cưới cô, cô lại tự cho mình cái danh vị hôn thê của anh ấy, cô không thấy rất buồn cười, rất mất mặt sao?"
Bây giờ cô không còn sợ tập đoàn Hồng thị, cho nên càng không sợ Hồng Thi Na.
Hơn nữa, họ là tình địch, nếu như cô biểu hiện ra ý sợ hãi, vậy đồng nghĩa với thỏa hiệp.
"Tạ Thiên Ngưng, không tới lượt cô đánh giá tôi, cô có tư cách gì mà đánh giá tôi. Bây giờ mỗi một phân tiền cô tiêu đều là tiền của người khác, cô chẳng khác gì loại phụ nữ hạ tiện." Hồng Thi Na dữ tợn giận dữ mắng mỏ, không cách nào chấp nhận một người thân phận hèn mọn vậy sỉ nhục.
"Chỗ này còn chưa đến lượt cô nói, cút đi cho tôi." Phong Khải Trạch ra mặt thay Tạ Thiên Ngưng, chỉ vào cửa chính, cường thế ra lệnh, thậm chí đã kích động tự yêu cầu.
Tạ Thiên Ngưng đẩy tay Phong Khải Trạch, tiến lên một bước, cười lạnh, giễu cợt hỏi: "Tiểu thư Hồng Thi Na, xin hỏi cô bây giờ mỗi một phần tiền cô tiêu đều là của cô sao? Nếu tôi đoán không sai, cô sống đến giờ cũng chưa thật sự dựa vào hai tay mình kiếm một xu nào, tiền cô tiêu đều là tiền của ba cô. Chính cô mới là người tiêu tiền của người khác, cô có tư các gì mà nói tôi?"
Hôm nay cô ra oai phủ đầu với người phụ nữ này, xem cô ta sau này còn dám lớn lối không?
***
Chương 158. Tìm ai ở cùng
Những lời này của Tạ Thiên Ngưng khiến Hồng Thi Na tức sùi bọt mép, giận đến không cách nào giữ vững hình tượng ôn nhã điềm tĩnh của mình, có phần phát điên, lập tức quát lại "Tôi dùng tiền nhà mình có gì mà mất mặt. Còn cô, cô không chỉ không có nhà, ngay cả công việc cũng không có, bây giờ ăn ở đều là dùng của ngưiờ khác vậy mà còn ở trước mặt tôi hô to gọi nhỏ, thật đáng xấu hổ. Cô cứ quấn lấy Phong Khải Trạch như vậy không phải là vì tiền của anh ấy sao? Tài khoản của anh ấy bây giờ đã bị đóng băng, những ngày an nhàn của các người không còn kéo dài được lâu đâu."
"Thì ra là cá ăn bám tộc, trong mắt tôi người chỉ biết ăn bám là đáng thẹn nhất. Bây giờ tất cả những gì tôi tiêu dùng đều là của vị hôn phu của tôi, cô ngưỡng mộ hay là ghen tỵ?" Tạ Thiên Ngưng không những không bị lời của Hồng Thi Na đả kích mà còn có thể hùng hồn phản bác lại.
Phong Khải Trạch phối hợp hoàn cảnh trước mắt cho nên đưa ngón tay cái ra khen ngợi cô.
Sự khen ngợi này càg khiến Hồng Thi Na thêm tức giận nên không khua môi múa mép với Tạ Thiên Ngưng nữa, ngược lại dùng giọng nói hung hăng chất vấn Phong Khải Trạch: "Khải Trạch, giữa em và cô ta, anh chọn ai? Anh nên biết, nếu anh chọn cô ta nhất định sẽ là hai bàn tay trắng, bác Phong tuyệt đối không cho anh thừa kế Phong thị đế quốc."
"Cô đang uy hiếp tôi sao?" Phong Khải Trạch lạnh lùng nói, trong mắt lạnh lẽo giống như cái băng lạnh của tuyết.
"Đây không phải là uy hiếp, đây là sự thật, em chỉ nói sự thật cho anh biết mà thôi. Bác Phong giờ đã hạ lệnh xuống, phong tỏa tài khoản ngân hàng của anh, em nghĩ cái nhà này rất nhanh cũng chẳng còn nữa, chẳng lẽ anh định đợi đến khi trở thành tên ăn mày đầu đường xó chợ mới quay đầu lại sao?"
"Hồng Thi Na, cô yên tâm đi, khả năng cô trở thành ăn mày đầu đường xó chợ cao hơn tôi nhiều, cô nên tự lo lắng cho mình trước mới đúng. Còn sự lựa chọn của tôi sẽ không thay đổi, cô đã quấy rối nghiêm trọng đến cuộc sống của tôi, tôi muốn cô lập tức biến mất, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đến giải quyết, kiện cô xâm phạm trái phép vào nhà dân, còn chạm đến đồ vật riêng tư, khiến tội của cô lớn một chút, đó chính là ăn cắp. Nếu như chuyện này lộ ra ngoài, giới truyền thông nhất định sẽ không e dè viết báo."
"Em, em ăn cắp lúc nào?" Tâm trạng Hồng Thi Na rất kích động, vốn không thể tiếp nhận tội hữu danh vô thực này.
"Quần áo cô đang mặc trên người là của vợ tôi, cô chưa được phép đã tự tiện lấy ra mặc, cái này có khác gì ăn cắp?"
"Được, vậy báo cảnh sát đi, báo cảnh sát đi, tốt nhất là làm lớn chuyện, gây dư luận xôn xao khiến cho mọi người đều biết. Em không còn mặt mũi nào nhưng có thể kéo các người cùng mất mặt cũng không tồi."
Vốn Hồng Thi Na có hơi sợ, nhưng nghĩ một lát cũng không hoảng, thậm chí lớn lối hơn lúc nãy. Dù sao những thứ này chỉ là chuyện nhỏ, nếu thực đến đồn cảnh sát chưa chắc cô đã thiệt thòi.
Phong Khải Trạch không ngờ da mặt của cô ta dày như thế, không thể nào chịu đựng được nữa, vì vậy dùng sức nắm chặt cổ tay của cô ta, mạnh mẽ kéo cô ta ra ngoài.
"A -- đau quá, Phong Khải Trạch, anh đang làm gì đấy, buông em ra, rất đau." Hồng Thi Na đau đến mức kêu to, dù cô cố gắng giãy giụa thế nào cũng vô dụng, rất nhanh đã bị kéo ra đến bên ngoài.
Tạ Thiên Ngưng đi theo ra ngoài, xem tình hình thế nào.
Thím Chu và những người khác cũng đều cùng đi ra, đối với chuyện xảy ra, chỉ nhìn không nói, cũng không ra tay.
"A -- xương em sắp gãy, Phong Khải Trạch, anh buông em ra, tay em sắp gãy rồi, đau quá." Tiếng kêu của Hồng Thi Na càng lúc càng lớn, nhưng không có tác dụng gì.
Phong Khải Trạch không nói lời nào, kéo tay cô không chút nào thương tiếc lôi đến cổng, sau đó đẩy cô ra ngoài, khóa cổng lại.
"A --"
Hồng Thi Na bị đẩy, trọng tâm không vững ngã xuống đất, đợi lúc cô bò dậy, cổng đã bị khóa lại, không vào được cô chỉ có thể đứng chửi rủa bên ngoài "Phong Khải Trạch, sao anh có thể đối xử với em như vậy, anh thật là quá đáng." Nét mặt thay đổi.
Trên người cô bây giờ chỉ mặc một cái áo ngủ, bên trong không mặc gì, đôi dép dưới chân vì giãy giụa lúc này mà đánh rơi trên đường nên bây giờ chỉ còn chân trần.
Bộ dạng chật vật như vậy bảo cô làm sao ra đường?
"Không phải là tôi quá đáng mà là cô không biết xấu hổ, sau này cô đừng mơ tưởng bước chận vào nơi này một bước nữa, hừ." Phong Khải Trạch không nhìn cô, xoay người lại, ra lệnh với mọi người, "Bắt đầu từ hôm nay, không có lệnh của tôi, không cho phép để bất cứ người nào đi qua cánh cửa này, biết không? Nếu ai còn dám để đây người phụ nữ này vào, thì cút cho tôi."
"Dạ, ông chủ."
"Vâng"
Thím Chu cùng đám hầu nữ lập tức trả lời.
Hồng Thi Na dùng sức lay cổng sắt, còn chưa cam tâm, nghiêm nghị ra lệnh, "Mở cửa cho tôi, có nghe thấy không, mở cửa!"
Tạ Thiên Ngưng thấy bộ dạng của cô ta như vậy, có chút cảm thấy không ổn, vì vậy cô nói chút lời "Con khỉ nhỏ, anh xem cô ta bây giờ cũng chỉ mặc một bộ áo ngủ, một cô gái như vậy mà đi ra ngoài khó tránh khiến mọi người chỉ trích, không bằng để cho cô ta mặc quần áo đã."
Phong Khải Trạch không trả lời cô, mà ra lệnh cho thím Chu đứng một bên "Thím Chu, bà lấy tất cả quần áo và đồ vật khác ném ra cho cô ta."
"Dạ, ông chủ." Thím Chu nghe lệnh sau lập tức đi làm.
Hồng Thi Na nghe thấy rõ những lời này, vốn còn chút tình cảm say đắm với Phong Khải Trạch nhưng trong mặt giây này hóa thành oán hận.
Cho dù không chiếm được người đàn ông này, cô cũng không cho người khác chiếm được, cô sẽ khiến anh phải trả giá thật đắt cho sự vô tình này.
Không bao lâu, thím Chu đã đem toàn bộ quần áo của Hồng Thi Na đi ra, đưa cho Phong Khải Trạch "Ông chủ, toàn bộ những thứ này đều là đồ của cô ấy."
Phong Khải Trạch nhìn cũng không nhìn một cái, lạnh lùng nói: "Ném hết ra cho cô ta, chỉ cần là những đồ cô ta đã dùng qua đều ném hết đi cho tôi, lập tức bài biện đại sảnh lại như cũ."
"Vâng"
Thím Chu nghe lệnh làm theo, đến gần một chút, ném những thứ trong tay ra cổng đưa, sau đó quay về đại sảnh làm việc.
Hồng Thi Na nhìn thấy quần áo cùng ví da của mình, ngay cả đồ lót cũng có, loại cục diện lúng túng để khiến cô thật căm hận, vì vậy đầu tiên là nhặt mấy thứ lên, sau đó hung dữ nhìn chằm chằm Phong Khải Trạch, bỏ lại một câu hung ác "Phong Khải Trạch, tôi sẽ không quên sự sỉ nhục anh mang đến cho tôi hôm nay, một ngày nào đó, tôi muốn anh trả giá gấp mười lần."
Phong Khải Trạch nghe được câu nói hung ác ấy quay người lại, khuôn mặt cười xấu xa, tà ác nói: "Hồng Thi Na, đây mới là bộ mặt của cô phải không, gì mà tiểu thư danh giá, gì mà dịu dàng điềm tĩnh, tất cả đều là cô giả tạo lừa gạt người, ác độc, nham hiểm, vô sỉ hèn hạ, mới phải bản chất của cô."
"Tôi toàn tâm toàn ý đối với anh, anh lại nhiều lần nhục nhã tôi như vậy, chà đạp tôi, Phong Khải Trạch, anh chờ đó, cho dù ngọc nát đá tan, tôi cũng không để yên cho anh."
"Chỉ sợ là cô lấy trứng chọi đá."
"Vậy chờ xem, anh càng không muốn lấy tôi, tôi càng muốn anh phải lấy, ngược lại tôi muốn xem anh có thể hài lòng bao lâu? Hừ." Hận ý trong lòng Hồng Thi Na đã đạt đến đỉnh, vì hận cùng giận khiến cho khuôn mặt vốn mềm mại trở nên vô cùng hung ác, nham hiểm trừng mắt liếc Tạ Thiên Ngưng, sau đó giận đùng đùng xoay người rời đi.
Tạ Thiên Ngưng thấy ánh mắt cô ta như thế, lại nghe lời cô ta mới nói, trong lòng thấp thỏm lo lắng nói, "Con khỉ nhỏ, chúng ta chọc Hồng Thi Na như vậy chỉ sợ sau này cô ta sẽ quay lại trả thù chúng ta, nói không chừng sẽ làm ra loại chuyện cực đoan."
"Về đấu hiểm độc, cô ta không đấu lại anh, về tâm cơ, cô ta còn chưa đủ trình độ để so với anh, về thực lực, cô ta càng không thể, sợ cái gì?" Phong Khải Trạch căn bản không đem lời nói của Hồng Thi Na để trong lòng, xem cô ta như cái rắm.
Người phụ nữ này trừ dựa vào tập đoàn Hồng thị còn biết cái gì?
"Có câu nói ‘Chó cùng rứt giậu’, lỡ như cô ta cùng đường làm liều thì sao? Không phải em cố ý muốn tổn hại anh, ngạn ngữ Trung Quốc có câu ‘Kiêu binh tất bại’, thực lực của anh bây giờ cùng mưu lược thực sự rất lợi hại, nhưng cũng không có nghĩa là anh vô địch, mọi việc vẫn nên coi chừng thì tốt hơn, tránh cho đắc ý quên mình bên dưới nhiễu loạn."
"Tuân lệnh, bà xã đại nhân. Hôm nay giằng co một ngày, thời gian cũng không còn sớm, tắm một cái rồi ngủ đi, ngày mai còn phải đến Ôn gia!"
Thiên Ngưng nói đúng, ‘Kiêu binh tất bại ’, xem ra anh không nên khinh địch.
"Anh không nhắc suýt nữa em quên ngày mai phải đến Ôn gia. Hôm nay xảy ra nhiều chuyện khiến em cảm thấy thật lộn xôn, thật choáng váng."
"Đừng nghĩ nhiều như vậy, những chuyện này em xem như không phả chuyện gì quan trọng là được rồi. Hai ngày nữa anh thuê bảo vệ lợi hại một chút, tuyệt đối không để chuyện như vậy xảy ra nữa."
Thật sự là nên thuê bảo vệ, còn phải nuôi mấy con chó lợi hại, hơn nữa còn phải là chó biết cắn người.
"Cũng được, không sao nữa rồi. Anh cũng tắm một cái rồi ngủ đi, em thật sự mệt, ngủ ngon." Tạ Thiên Ngưng ngáp một cái, sau đó đi về tắm rồi ngủ, đem toàn bộ những chuyện không vui hôm nay vứt qua một bên, không muốn tiếp tục suy nghĩ quá nhiều, vì suy nghĩ nhiều cũng không làm được gì.
Chơi một ngày, cũng náo loạn cả một ngày, toàn thân mệt mỏi, nên nghỉ ngơi, giữ tinh thần thật tốt mới có thể đối mặt với những khó khăn.
Ban đêm, sau khi tắt đèn ngủ, một mảnh mờ tối, không tới một phút, lập tức khiến cô liên tưởng đến những gì đã thấy ở nhà ma hôm nay, kết quả tự hù mình cả người đổ mồ hôi lạnh, dù dùng chăn che kín cả người cũng không giúp ích gì, bởi vì những hình ảnh kinh khủng đều ở trong đầu cô, hơn nữa còn tuần hoàn hiện ra, khiến cô vốn không còn chuyện gì để nghĩ càng không cách nào an tâm ngủ.
Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện khiến trong thời gian ngắn cô quên đi chuyện ở nhà ma nên không thấy sợ. Nhưng sau khi an tĩnh lại, tất cả tất cả cùng hiện ra.
Xong rồi xong rồi, chuyện cô sợ nhất lại tới, hiện tại cô cũng không thể đi tìm Đinh Tiểu Nhiên ngủ cùng?
Nhưng ngủ một mình lại thấy sợ.
Làm thế nào?
Trong lòng Tạ Thiên Ngưng run sợ vươn một bàn tay, rất nhanh sau đó ấn công tắc, bật đèn trong phòng sáng lên, lúc này mới dám kéo chăn che đầu xuống, miệng hít thở không khí mới.
Cho dù trong phòng sáng, nhưng cô vẫn thấy sợ như vậy, cứ có cảm giác bốn phía đều u ám.
Buổi tối nay nếu không có người ở cùng, nhất định cô không ngủ được, nhưng tìm ai đây?
Phong Khải Trạch --
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com