Chương 189 + 190
Chương 189. Ông không thể thua
Tạ Thiên Ngưng nhìn thấy tên vệ sĩ cao to lực lưỡng đứng trước mặt, lại nhìn ra bên ngoài thấy còn có người, đại khái người cũng không phải ít, trong lòng càng sợ hãi lo lắng.
Nếu thật sự đánh nhau, người chịu thiệt nhất định là cả hai người. Nhưng chuyện đã thế này, không đánh thì lại phải thỏa hiệp.
Cô không hy vọng thỏa hiệp, càng không muốn phải đánh nhau.
Phong Khải Trạch nhận thấy cô đang sợ, vì thế liền dịu dàng trấn an cô: "Đừng lo lắng, anhc ó cách giải quyết, hãy tin anh."
"Ừ." Cô gật gật đầu, nỗ lực đè nén cảm giác sợ hãi ở trong lòng, đặt hết lòng tin vào anh.
Phong Gia Vinh nghe xong những lời này, chế giễu hỏi: "Trái lại tao cũng muốn xem mày giải quyết thế nào ? Giờ cánh tay mày đã bị thương, muốn đánh nhau, chỉ sợ không dễ đâu. Vả lại bên cạnh mày còn có một đứa con gái, mày định đánh, hay để con bé kia ra đánh hả?"
Phong Khải Trạch cười khinh miệt, xoay người lại, lộ ra vẻ mặt nham hiểm độc ác, "Muốn đi ra cánh cửa này, không cần phải đánh nhau, muốn giải quyết vấn đề cũng có rất nhiều cách, chỉ có kẻ ngu mới sử dụng đến bạo lực."
"Khẩu khí thật lớn, để tao xem mày có bao nhiêu bản lĩnh?"
"Bản lĩnh của rốt cuộc như thế nào, ông không cần biết, nhưng bản lĩnh của ông, tôi đây quá rõ. Ông sợ Hắc Phong Liên Minh, cũng sợ tập đoàn Hồng Thị thu tóm đi Phong Thị đế quốc, càng sợ có người trên đầu ông ngồi."
"Thì đã sao?"
"Không sao, tôi chỉ muốn nói cho ông biết, nếu ông đụng đến một sợi lông của tôi, tôi sẽ hợp tác với Hắc Phong Liên Minh, phá nát Phong Thị đế quốc của ông, chắc hẳn ông biết tôi có bản lĩnh này, có đúng không."
"Mày——"
Phong Gia Vinh thật sự sợ, dù rất giận nhưng lại không dám động thủ.
Ông thật sự sợ Hắc Phong Liên Minh, cũng sợ tập đoàn Hồng Thị thâu tóm Phong Thị đế quốc, lỡ như Phong Khải Trạch thật sự đi theo hợp tác với Hắc Phong Liên Minh để đối phó ông, thì ông chỉ còn nước chịu thua.
Ông không thể thua.
Phong Khải Trạch biết lúc này Phong Gia Vinh đang nghĩ cái gì, cười quỷ quyệt hơn, khiêu khích nói: "Lần trước ở trong hôn lễ, tôi đem cổ phần của Phong Thị đế quốc ra công bố, nên mấy ngày nay ông đã ngủ không ngon giấc rồi. Nếu tôi cùng Hắc Phong Liên Minh hợp tác, chẳng phải làm ông tức chết rồi sao?"
"Phong Khải Trạch ——"
"Phong Gia Vinh, ông nghe kỹ cho tôi, đừng mơ khống chế được tôi, có cưới Hồng thi Na hay không, là do tôi định đoạt, chứ không do ông quyết định đâu. Bây giờ tôi còn nghĩ đến chút tình cha con, thì ông biết điều đừng có xía vào, nếu để tôi xem ông là kẻ thù. Phong Khải Trạch này sẽ không nể chút tình cũng đừng mong khuyên giải, tôi sẽ bắt đối phương trở về với hai bàn tay trắng, thân bại danh liệt, sau đó tôi mới cam tâm. Đừng nghĩ đụng vào người phụ nữ của tôi, nếu cô ấy bị mất một sợi lông nào, tôi sẽ đòi lại trên người ông gấp trăm vạn lần đó, hừ."
"Mày ——"
"Hôm nay tôi nói lại lần cuối cùng với ông là tôi không cưới Hồng Thi Na, sau này nếu ông còn vọng tưởng đến chuyện làm thông gia với nhà họ Hồng, thì đừng có trách tôi sao không nể mặt."
". . . . . ."
Phong Gia Vinh quả thực đã bị chọc tức đến phát điên, lại không thể phản bác, chỉ có thể tức giận nhìn lom lom đứa con của mình. Sau đó tầm mắt lại chậm rãi chuyển dời đến lên trên người Tạ Thiên Ngưng, càng nhìn càng thấy hận.
Lúc trước cô gái này còn không xuất hiện, tuy quan hệ cha con bọn họ không được tốt lắm, nhưng cũng không đến mức căng thẳng giống như bây giờ, cũng chỉ vì cô ta, đã khiến mới cho bọn họ giống như kẻ thù, thật đáng giận.
Tạ Thiên Ngưng nhìn thấy ánh mắt Phong Gia Vinh ngập tràn oán giận, lòng ngực thở ra một hơi, rồi hít sâu để gắng giữ bình tĩnh, nhịn không được khẽ hỏi, "Phong tiên sinh, sở dĩ ông không chấp nhận tôi cùng Khải Trạch ở bên nhau, chẳng lẽ chỉ vì tôi không có gia thế thôi sao? Nếu thật là nguyên nhân này, vây tôi xin hỏi ngài một câu, ở trong lòng ngài gia thế thật sự còn quý hơn đứa con ruột sao, vì nó mà ông không tiếc hy sinh cả tình cảm cha con sao?"
"Ở đây không tới lượt cô nói chuyện, cô câm miệng lại cho ta." Phong Gia Vinh không muốn nghe những lời vô nghĩa, tâm trạng cực kỳ khó chịu, khi nghe cô nói lại càng thấy phiền.
"Thiên Ngưng, đừng có lãng phí nước miếng với hạng người này nữa, chúng ta đi." Phong Khai Trạch không muốn Tạ Thiên Ngưng lại chịu uất ức, ôm cô đi thẳng ra cửa.
"Ừm." Tạ Thiên Ngưng biết có nói nhiều cũng vô ích, chẳng thà không nói nữa.
Phong Gia Vinh là loại người chỉ biết đến giai cấp, không thể nào vì hai ba câu nói của cô mà thay đổi ý nghĩ cố chấp trong suốt mấy chục năm nay, chỉ sợ cả đời này không chịu thay đổi.
"Tránh ra." Phong Khải Trạch đi tới cửa, giận dữ ra lệnh đám thanh niên đang chắn ở cửa.
Lệnh của thiếu gia. Làm mấy vệ sĩ đứng chắn cửa, có chút do dự, thấy Phong Gia Vinh không ra chỉ thị nào. Cuối cùng không dám ngăn cản, đành nhường đường đi.
Đới Phương Dung thấy bọn họ bình an rời khỏi, mới thở phào nhẹ nhõm, nhớ tới cảnh gươm súng khi nãy, trong lòng đổ mồ hôi lạnh, nhẩn nại nói vài câu, "Hôm nay Khải Trạch bị thương, chúng ta tới đây là để hỏi thăm thương thế của nó, vậy mà chưa hỏi thương tích nó thế nào, vừa vào cửa liền nhào vào nói chuyện hôn sự giữa hai nhà Phong Hồng, chẳng lẽ trong lòng ông, hôn sự này còn quan trọng hơn cả mạng con trai ông sao?"
"Bà thì biết cái gì, câm miệng lại cho tôi." Phong Gia Vinh không chịu thừa nhận bản thân mình sai, nói không lại liền mượn quyền thế áp chế người.
"Đúng, tôi không hiểu, chỉ có mình ông biết. Chờ một ngày ông già đi, đến mức không đi được nữa, xem ai đồng ý ở bên cạnh chăm sóc cho ông? Con cái không phải công cụ, càng không phải là quân cờ để ông kiếm lợi, ông là người quá tham vọng. Có lẽ khi ông giải quyết xong Hắc Phong Liên Minh, liền quay sang thâu tóm luôn tập đoàn Hồng Thị, ông là kẻ không bao giờ biết thỏa mãn với tiền tài danh vọng. Nhưng con cái thì sao, hai đứa nó đã yêu nhau đến thế, nếu ông cứ cố chấp mãi, thì sau này sẽ phải ân hận suốt đời. Tôi không có con, ông có biết tôi khao khát có được một đứa con đến mức nào không, được thấy bọn chúng yêu nhau như thế nào không? Có lẽ cả đời này ông không hiểu được đâu."
"Tôi chỉ không muốn để hạng người rẻ mạt này bước vào nhà Phong Gia mà thôi."
"Có được gia thế nhất định mới là người tốt sao? Hãy xem Hồng Thi Na đi, cô ta là loại người gì, hẳn trong lòng ông đã quá rõ.Buộc Khải Trạch cưới loại phụ nữ đó, chính là đẩy nó xuống Địa ngục. Tôi lại thấy Tạ Thiên Ngưng là người rất tốt, vừa dịu dàng lại biết chuyện, là người rất lương thiện. Ông đừng dùng ánh mắt hám lợi của ông để nhìn người khác, như vậy sẽ không biết ai thật ai giả đâu."
"Đủ rồi, câm miệng lại cho tôi." Phong Gia Vinh càng ngày càng thấy bực dọc, trong lòng rối thành một nùi, không thể biết rõ mình nên gì mới tốt đây.
Con cái đối nghịch ông, vợ lại không ủng hộ ông, chỉ có một mình ông chiến đấu, thật sự rất mệt mỏi.
Rốt cuộc ông phải làm sao đây?
Đới Phương Dung không có nói thêm nữa, lạnh lùng trừng mắt nhìn ông, tức giận xoay người rời đi, để ông ở lại một mình trong bệnh viện.
Phong Khải Trạch cùng Tạ Thiên Ngưng vừa rời khỏi cửa bệnh viện, thì thấy Đường Phi đi đến, ba người trực tiếp chạm mặt, làm cho không khí càng thêm nóng.
Đường Phi biết hai người rất hận hắn, cho nên chỉ biết cúi thấp đầu, hít một hơi thật sâu, mới có thể hạ thấp giọng hỏi: "Thiếu gia, vết thương trên cánh tay cậu không sao chứ?"
"Không liên quan đến cậu." Phong Khải Trạch lạnh lùng nói, sau đó tiếp tục đi về phía trước, khi đi đến bên cạnh hắn, dừng bước lại, ghé vào lỗ tai hắn cảnh cáo: "Nếu cậu còn dám nói tầm bậy, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu, hãy làm tốt nhiệm vụ của một tên tay sai ở bên cạnh Phong Gia Vinh đi."
". . . . . ."
Đường Phi nghe xong lời này, biểu cảm càng khó nhìn, không tự chủ nhìn về phía Tạ Thiên Ngưng, trong lòng hoàn toàn hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Xem ra Tạ Thiên Ngưng đã nói hết toàn bộ cho thiếu gia nghe, nên thiếu gia mới hận hắn như vậy.
Quan hệ của hắn với thiếu gia đã trở nên cực kỳ xấu, không thể nào trở lại như trước. Kỳ thực như vậy cũng tốt, khi hắn làm việc sẽ không cần phải lo lắng đến đạo nghĩa anh em gì nữa.
"Thiếu gia, giữa chúng ta đã đến mức này rồi sao?"
"Giữa chúng ta, chỉ có thể như thế này, trừ phi cậu không làm tay sai cho Phong Gia Vinh." Phong Khải Trạch lại dừng bước lại, đưa lưng về phía hắn trả lời.
"Tôi không giống cậu, đây chính là công việc của tôi. Khi cậu sinh ra là đại thiếu gia, còn tôi lại với hai bàn tay trắng đã phải cố gắng không ngừng làm việc. Nếu tôi phản bội lại Phong tiên sinh , kết cuộc của tôi sẽ là không thể ngốc đầu lên làm người được. Tôi chỉ có thể tận trung làm hết phận sự, chẳng lẽ đó lại là sai sao?" Đường Phi kích động hỏi, đem toàn bộ những điều khó xử trong lòng nói ra hết.
"Cái này chỉ có thể nói do cậu quá tham lam, không chỉ có cậu, còn có rất nhiều người đều như vậy, cho nên giữa chúng ta không còn là anh em nữa, tự giải quyết cho tốt đi."
“Từ nhỏ cậu đã được sống trong sung sướng, đương nhiên không biết người nghèo khổ chúng tôi vất vả như thế nào. Bất quá tôi chỉ muốn được sống cuộc sống tốt hơn thôi, vì sao cậu lại nói tôi tệ đến thế?”
Lời này khiến Tạ Thiên Ngưng càng thêm khinh bỉ Đường Phi, xoay người lại phản bác lời anh nói, “Cái anh gọi vất vả chỉ là do không thể sống cuộc sống giàu sang, vậy anh có biết mùi vị từ nhỏ đã không được ăn no như thế nào không? Tôi nói cho anh biết, trong mắt anh cái gọi thiếu gia được được sống trong nhung lụa đầy đủ kia, còn sống khổ sở hơn anh gấp mấy lần, anh không có tư cách nói anh ấy như vậy đâu.”
“Thiếu gia____” Đường Phi rất kinh ngạc, bỗng nhiên nhớ đến thời điểm Phong Gia Vinh đưa Phong Khải Trạch về là năm cậu ta chỉ mới mười mấy tuổi.
“Đường Phi, không phải ai cũng y như cậu đâu, chỉ biết lo nghĩ hưởng cuộc sống vinh hoa phú quý.”
“Thiên Ngưng, đừng nhiều lời với hắn nữa, chúng ta đi.” Phong Khải Trạch tiếp tục đi về phía trước, căn bản không quay đầu lại nhìn Đường Phi, đối với hắn ta, không còn chút tình cảm nào cả.
“Đi theo lão Phong Gia Vinh vô lương tâm đi, chưa hẳn có ngày yên ổn, tự lo cho mình đi.” Tạ Thiên Ngưng nói một câu ngụ ý, sau đó chạy theo Phong Khải Trạch, dìu anh đi về phía trước, dự định sẽ tìm một chiếc taxi.
Đường Phi đứng bất động tại chỗ, hai mắt cứ chăm chăm nhìn theo họ, trong lòng cực loạn.
Cho đến giờ hắn đều cho rằng, chỉ cần đi theo Phong Gia Vinh sẽ không cần lo cái ăn cái mặc, chẳng lẽ đã sai rồi sao?
Mặc kệ đúng sai, hắn đã không còn đường thối lui. Hắn không thể sửa, lại càng không muốn sửa đổi.
***
Chương 190. Ma quỷ hóa thân
Hồng Thừa Chí vốn định nhân cơ hội này giải quyết luôn Phong Khải Trạch, sau đó chi tiền ra tìm kẻ gánh tội thay, nhưng không ngờ tới mọi chuyện lại thất bại. Sau khi suy nghĩ tường tận, quyết định tạm thời không nên hành động, liền cho rút toàn bộ người bố trí bên cạnh Phong Khải Trạch về, xem như mình chẳng có liên can.
Không biết, làm như vậy chính là giấu đầu lòi đuôi.
Chỉ vì cánh tay của Phong Khải Trạch bị thương, nên không thể lái xe, đành phải bắt xe trở về. Xuống xe ở ngoài cổng, nhưng vừa bước xuống lập tức nhận thấy được khác thường.
Hôm nay người đến giám sát hắn dường như ít hơn một nửa, có thể thấy được, một nhóm người đã bỏ chạy. Anh dám chắc đám người bỏ chạy không phải người của Phong Gia Vinh, mà chính là người của Hồng Thừa Chí.
"Thật sự là tên đần độn."
Tạ Thiên Ngưng đỡ anh đi vào trong, lúc này đã đi vào đại sảnh, liền đỡanh ngồi lên trên ghế sofa, nghe câu nói khó hiểu thế, nghi hoặc hỏi, "Khỉ con, anh đang nói ai ngu ngốc vậy?"
"Anh đang nói Hồng Thừa Chí là một thằng ngu ngốc." Anh châm biếng, càng ngày càng xem thường Hồng Thừa Chí, chẳng những không làm ra được tích sự gì, lại thêm không có đầu óc.
"Vô duyên vô cớ, mắng hắn làm chi?"
"Nếu anh đoán không sai, kẻ sai người đâm anh chính là hắn."
"Anh khẳng định sao? Người vừa rồi ở hiện trường đã khai là không phải người của hắn ta, nếu không có chứng cớ, thì chúng ta đã hết cách với hắn rồi."
"Một người không có đầu óc, sau khi luôn làm đại chuyện xấu, thường thường sẽ có một loại hành động khác hẳn với người bình thường. Hồng Thừa Chí vốn đã phái một số người đến giám sát chúng ta, nhưng người của hắn hiện tại đã không còn thấy nữa, đủ để biết hắn đang chột dạ, tạm thời sẽ không xuất hiện ở trước mặt anh, cũng vì hắn chột dạ, kẻ hiềm nghi lớn nhất chính là hắn. Tuy anh không có chứng cứ, nhưng anh dám khẳng định, hắn chính là kẻ chủ mưu phía sau."
"Trời ạ, không thể ngờ tên Hồng Thừa Chí này lại dám làm thế, cư nhiên muốn giết người, hắn quá đáng sợ, đáng sợ."
Tạ Thiên Ngưng nghĩ đến chuyện độc ác của Hồng Thừa Chí, cả người đều sởn tóc gáy, nhất là nhớ đến chuyện lúc trước cô đã từng trêu chọc anh, quả là đáng sợ.
Xem ra loại nhân vật có tiền có tiền có thế quả là không thể chọc, bằng không lúc nào bị người ta đâm một đao cũng không biết.
Phong Khải Trạch chẳng để ý đến, cười lạnh, khinh thường nói: "Nếu anh là Hồng Thừa Chí, tuyệt đối không dùng phương thức đó để trả thù, hắn đâu ngờ đã tự đào mồ chôn mình, đưa mình vào con đường cùng."
"Em không hiểu." Lời nanh nói quá cao thâm, cô thực không thể nào hiểu.
Khó trách Cự Phong nói cái đầu của anh rất lợi hại, thật sự là quá lợi hại.
"Em nghĩ anh sẽ buông tha cho Hồng Thừa Chí sao? Chỉ cần anh không bỏ qua, thì hắn nhất định sẽ phải đi chầu diêm vương thôi." Bộ mặt u ám thâm độc, ánh mắt tựa như ma quỷ, lạnh đến thấu tâm.
Nếu không phải vì quen anh đã lâu, nàng dám khẳng định sẽ bị biểu cảm cùng ánh mắt của anh mà dọa sợ.
Theo lời đồn đãi thì đại thiếu gia Phong Khải Trạch của Phong Thị đế quốc chính là ma quỷ hóa thân, xem ra lời này không phải là giả, anh ta đúng thật là tên ma quỷ.
Nhưng đối với cô mà nói, cũng là một con quỷ ôn nhu dịu dàng.
"Khỉ con, cánh tay của anh bây giờ còn đau không?" Cô nhìn cánh tay anh đang quấn băng, lập tức gạt chuyện này sang một bên, lo lắng cho anh trước.
"Em hôn anh một cái sẽ không còn đau rồi." Anh đưa mặt, để cho vợ hôn, bộ dáng ma quỷ vừa rồi hoàn toàn biến mất, giờ phút này giống như là một đứa trẻ đang đòi kẹo.
"Anh đừng nghịch, em đang nói nghiêm túc với anh đó. Vừa rồi bác sĩ nói cánh tay anh cần phải được xử lý cẩn thận mới được. Nếu không sẽ bị nhiễm trùng, cho nên mấy ngày nay, anh không cho được đi ra ngoài, tránh để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."
"Không đi thì không đi, dù sao chỉ cần có em ở cùng anh là được rồi, có em ở bên cạnh anh, anh ở đâu cũng cảm thấy rất vui." Anh dùng cánh tay không bị thương, ôm cô vào trong lòng, sau đó hôn lên trên mặt cô một cái, bộ dạng cực kỳ rất hưởng thụ.
Tuy rằng trước mặt bọn họ còn có Bụi Gai, nhưng anh đã có thể nhìn thấy được hạnh một con đường bằng phẳng ở phía Bụi Gai, đó là nơi bắt đầu của hạnh phúc.
"Anh nha ——" cô bất đắc dĩ lắc đầu, không có để ý của hắn loạn thân, thậm chí còn có điểm thói quen , không có nửa điểm thẹn thùng cảm giác.
Đừng nói là hôn, ngay cả ngủ cùng nhau, đã trở nên không còn xa lạ, trong lòng bọn họ dường như đã xem chuyện này rất bình thường.
Có lẽ đây gọi là chuyện vợ chồng, cô cũng sớm đã xem mình là vợ của anh.
"Thiên Ngưng, bây giờ em còn có tâm nguyện gì? Nói ra để anh giúp em thực hiện." Anh dịu dàng ôm lấy cô, bất tri bất giác suy nghĩ đến, liền mở miệng hỏi.
"Sao lại đột ngột hỏi chuyện này?" Cô khẽ ngẩng đầu lên, nghi hoặc.
"Không có gì, chỉ muốn thực hiện tất cả nguyện vọng giúp em thôi."
"Trước kia em chưa gặp anh, chỉ nghĩ đến chuyện được gả cho ôn Thiếu Hoa, làm một người vợ ngoan hiền ——"
Tạ Thiên Ngưng vừa mới bắt đầu nói, Phong Khải Trạch lập tức không vui chau mày, thở phì phì nói: "Không cho lôi tên Ôn Thiếu Hoa vào, cũng không cho nhắc đến người của Ôn Gia."
"Anh hãy nghe em nói hết đi, sao chỉ có biết ăn dấm chua thôi hả."
Chưa từng thấy qua chàng trai nào lại thích ăn dấm chua thế, thật hết cách.
"Anh vừa nghe em nhắc đến Ôn Thiếu Hoa, trong lòng ta liền thấy rất khó chịu, dù biết em không thể thích hắn, anh vẫn thấy rất khó chịu. Mặc kệ, anh vẫn không cho em nhắc đến hắn, chỉ cần nghe thấy tên của hắn, trong ba ngày anh cũng sẽ không nuốt nổi cơm." Anh nói chuyện cứ thích hay nhấn mạnh, thái độc cực kỳ bình tĩnh, không hề có chút vui vẻ, có thể thấy anh đang nói sự thật.
Cô khẽ thở dài, dịu dàng giải thích, " Không phải em lúc đó chưa gặp anh, giờ đã quen anh, nên mọi chuyện đều đã thay đổi. Giờ nguyện vọng lớn nhất của em chính là cả đời được ở anh, làm người vợ hiền của anh."
"Nguyện vọng này, nhất định anh sẽ thực hiện cho em." Nghe xong lời này, anh hài lòng nở nụ cười, nhanh ôm lấy cô, trong lòng cảm thấy ngọt tựa như mật đường, chỉ luôn nghĩ đến hai chữ ‘người vợ’.
Rất nhiều năm trước, anh từng cho rằng nếu không thể tìm được cô, định sẽ không cưới vợ sinh con. Bất quá giờ xem ra, ông trời thật sự để anh chờ không uổng phí, cho hắn một tương lai tốt đẹp.
"Cho dù anh không giúp, em cũng sẽ tự mình thực hiện. Em nói cho anh biết, em là người bán day lắm, Ôn Thiếu Hoa đã bị em bám suốt mười năm, đủ để thấy công phu của em lợi hại thế nào rồi."
"Đã nói không được nhắc đến Ôn Thiếu Hoa, sao em lại nhắc đến nữa?"
Nghe thấy tên Ôn Thiếu Hoa, mặt bắt đầu biến sắc, cực kỳ không vui.
"Được được được, không nhắc thì không nhắc, em không nói là được, anh đúng là cái bình dấm chua." Cô chìu anh, anh không muốn nghe, cô liền không nhắc.
Cô cũng không ngờ chỉ vì một tên đàn ông vô dung lại khiến anh tức giận khó chịu.
Lúc này, di động trong túi xách vang lên, Tạ Thiên Ngưng rời khỏi lồng ngực ấm áp của Phong Khải Trạch, từ trong túi móc điện thoại ra, thấy Tạ Chánh Phong gọi đến, lập tức tiếp nghe.
"Chú, buổi triển lãm hoa sao rồi?"
"Thật vậy chăng? Chú, chúc mừng chú, giờ chú đã nổi danh rồi, con thật sự rất mừng cho chú."
"Khỉ con khỏe lắm, không có tổn thương đến gân cốt, chú yên tâm đi. Dạ, hiện tại con đang xem tivi, mấy ngày nay e là không thể đi gặp chú, chờ vết thương của khỉ con lành lại, con sẽ đi lại vườn hoa gặp chú, chú nhớ chăm sóc bản thân cho thật tốt nha, bái bái."
Phong Khải Trạch luôn luôn ngồi ở bên cạnh nghe cô nói chuyện điện thoại, đại khái đoán có thể được đang nói chuyện gì, cầm lấy điều khiển từ xa, mở TV, tìm kênh nói về buổi triển lãm hoa.
Tạ Thiên Ngưng cúp điện thoại, cực kỳ vui mừng, "Khỉ con, chú đoạt giải quán quân trong hội triển lãm hoa, chú thật sự thành công rồi."
"Anh đã nghe, cũng đã thấy." Anh chỉ vào màn hình TV, bên trong là hình ảnh Tạ Chánh Phong giành được giải thưởng. Bất quá đối với chuyện này cũng không cảm thấy vui, bình tâm để suy nghĩ.
Nhưng cô không như thế, giống như nhặt được khoản tiền lớn mấy trăm vạn, vui đến mức muốn nhảy cựng lên, miệng không ngừng thét lên, "Chú quá giỏi, quá tuyệt vời, vạn tuế."
Giờ chú đã là danh nhân, xem ai còn dám nói rằng ông vô dụng.
Lúc này Ninh Nghiên đang ở trong nhà dọn vệ sinh, đột nhiên có người quen gọi điện thoại cho cô, nói rằng trên TV Tạ Chánh Phong đã nhận được giải thưởng, vì thế liền chạy nhanh mở TV, tìm chuyên mục hội triển lãm hoa, thấy người trên màn hình, trợn tròn mắt, quả thực không thể tin, nghĩ mình đã hoa mắt, liền ra sức dụi dụi, cẩn thận nhìn lại, nhưng kết quả vẫn giống nhau, người trên màn hình vẫn không thay đổi.
Bà luôn cho rằng ông là kẻ vô dụng, giờ đã công thành danh toại, làm sao có thể?
"Minh San, Minh San, con mau ra đây, mau ra đây." Ninh Nghiên vẫn còn khiếp sợ, vì thế hô to kêu Tạ Minh San ra xem.
Tạ Minh San đang định tìm kế hoạch theo đuổi Phong Khải Trạch, nghe thấy Ninh Nghiên gọi cô, tuy có chút bất mãn, nhưng vẫn đi ra, tức giận hỏi: "Mẹ gọi con làm gì?"
"Minh San, con mau lại đây xem, ba con ông ấy, ông ấy ——"
"Ba con như thế nào?" Thái độ của Tạ Minh San vẫn tồi tệ như cũ, khi thấy người trên màn hình TV, vô cùng kinh ngạc, ngây người hỏi, "Này, đây là ba con sao?"
"Đương nhiên là ba con, làm sao sai được."
"Này, loại hoa này cũng có thể làm người ta nổi tiếng sao?"
Ở trong mắt cô, bất kể chuyện gì dính đến ruộng, đất đều là những nông dân tâm thường. Nhưng khi thấy Tạ Chánh Phong cầm cúp, đứng trên khán đài sáng chói nhận giải, bỗng nhiên cảm thấy đây chính là một loại quang vinh.
Chẳng lẽ cô đã sai sao?
Trong lòng Tạ Minh San cảm thấy rất mâu thuẫn, sau khi suy nghĩ kĩ, lập tức đưa ra kết luận. Cô không có sai, không phải không có nông dân đạt thành tựu, cúp này chỉ có thể nói ba cô chỉ là một người thành công thôi.
"Lúc trước mẹ thực không nên ly hôn ông, không nên a!" Ninh Nghiên lộ vẻ hối hận, nghĩ đến lúc trước cứ quyết đòi ly hôn với Tạ Chánh Phong, quả là khó khăn lớn đây.
Nhưng Tạ Minh San lại không cảm thấy, không có chút hổ thẹn trong lòng, nói thẳng ra: "Làm gì phải hối hận, xã hội bây giờ cũng có nhiều người ly hôn rồi kết hôn lại thôi, chỉ cần lúc mẹ ở bên ba, nói những lời hay, là có thể về lại bên ông ta rồi."
"Này, có thể được không? Lúc trước chúng ta không phải nói đã không còn quan hệ gì với nhau sao."
"Nói dỗi mà mẹ cũng tưởng thật sao? Mẹ, giờ ba đã không còn như xưa, mẹ đã cả đời phải khổ vì ông, giờ ông được nở mày nở mặt, chẳng lẽ mẹ cứ muốn tiếp tục chịu khổ sao, bình thường mẹ rất thông minh, sao giờ trở nên ngu ngốc thế? Bất kể dùng cách gì, để cần được trở lại bên cạnh ba, đây mới chính là việc người thông minh luôn làm."
". . . . . ."
Ninh Nghiên nghĩ nghĩ, cảm thấy rất có đạo lý, gật gật đầu, trong lòng đã quyết định, trở lại bên cạnh Tạ Chánh Phong. Dù có bị mắng chửi cũng sẽ nhịn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com