Chương 241 + 242
Chương 241. Cần phải làm
Bác sĩ đến nhà để kiểm tra cho Tạ Thiên Ngưng liền nhận được tin nhắn, xem tin nhắn xong, gương mặt ôn hòa hiện lên vẻ khó xử.
Phong Khải Trạch vẫn ngồi bên giường nhìn, đốt nhiên cảm thấy bác sĩ có chút khác lạ, vì vậy trực tiếp hỏi, "Bác sĩ, có chuyện gì sao?."
Nếu như anh không đoán sai, thì chắc chắc có liên quan đến Phong Gia Vinh.
"Phong thiếu gia, rất xin lỗi, chắc sau này tôi không thể đến khám cho thiếu phu nhân nữa, thành thật xin lỗi. Dù sao thì tính hình của cô ấy khá là ổn định, chỉ cần chú ý đến dinh dưỡng và nghỉ ngơi, giữ tinh thần được ổn địng là được, nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì đứa bé sẽ phát triển bình thường." Bác sĩ nặng nề nói, sau đó thu dọn đồ đạc, hơi hốt hoảng bỏ đi.
Phong Khải Trạch không để ý tới ông ta, đắp chăn cho người đang nằm trên giường, lẳng lặng canh chừng cô, đợi cô tỉnh lại.
Đới Phương Dung thì không như vậy, ngăn bác sĩ lại, nghiêm nghị chất vấn: "Bác sĩ, tại sao ông lại nói như vậy, nói không làm liền không làm, vì sao."
"Phong phu nhân, tôi thật sự không có cách nào khác, tôi vừa nhận được tin nhắn của Đường tiên sinh thủ hạ đắc lực của Phong tiên sinh, ông ấy bảo ——" bác sĩ khó mở miệng, căn bản là không biết phải làm sao, dù sao hai bên đều không nên đắc tội, nhưng nghĩ lại thì, vẫn không nên chọc Phong Gia Vinh thỉ hơn.
"Cái tên Phong Gia Vinh chết tiệt kia, ông ta muốn dồn chúng ta vào đường cùng mà, đáng ghét."
"Phong phu nhân, thật xin lỗi, tôi phải đi rồi, thật xin lỗi." Bác sĩ không ngừng xin lỗi, sau đó đi về.
"Bác sĩ, bác sĩ, ông đừng đi mà, bác sĩ ——" Đới Phương Dung muốn chạy theo mời bác sĩ trở về, chưa ra khỏi cửa liền bị Phong Khải Trạch kêu lại, "Không cần đuổi theo."
"Khải Trạch, Phong Gia Vinh đã đã hạ lệnh, bây giờ không có bệnh viện nào giúp chúng ta hết, nếu như bác sĩ tư đi rồi, Thiên Ngưng sẽ rất nguy hiểm. Không được, chúng ta nhất định phải tìm cách giải quyết, không thể để cho ông ta toại nguyện được."
"Mới vừa rồi bác sĩ đã nói, Thiên Ngưng bây giờ rất ổn định, chỉ cần chú ý nhiều một chút là được rồi, không có vấn đề gì lớn đâu, chuyện này không cần gấp, tôi sẽ tìm cách giải quyết. Dì nghỉ ngơi chút đi, thích phòng nào thì lấy phòng đó, bây giờ để Thiên Ngưng nghỉ ngơi cái đã, cần gì thì dì cứ gọi thím Chu."
"Khải Trạch, thật sự con có cách giải quyết à."
"Yên tâm, tôi có cách, không cần gấp, từ từ đi, không bao lâu, nhất định sẽ có bệnh viện khám thai cho Thiên Ngưng."
"Vậy thì tốt rồi, về với Thiên Ngưng đi, dì về Phong gia một chuyến, dọn dẹp đồ đạc, chuyển qua ở với các con, từ từ sẽ quen." Đới Phương Dung không nói nhiều, nhìn Tạ Thiên Ngưng đang nằm trên giường một cái, sau đó đi ra ngoài.
Mặc dù bà không biết tại sao Phong Khải Trạch lại tự tin như vậy, nhưng bà thấy anh có thể làm được.
Cũng được, chuyện gì đến sẽ đến, luôn tin rằng sẽ có cách giải quyết vấn đề, nên bây giờ bà phải nhanh dọn dẹp đồ đạc mới được.
Sau khi Đới Phương Dung đi, Phong Khải Trạch liền đem tầm mắt để trên giường, ánh mắt trên mặt của cô từ từ chuyển xuống bụng cô, cười hạnh phúc, vươn tay, đặt trên bụng còn chưa nhô ra của cô, cảm nhận sự phát triển của sinh mệnh nhỏ bé.
Rất nhanh anh đã làm ba rồi, anh sắp có một gia đình hoàn hảo rồi, cảm giác có người thân, thật là tốt.
Để cho gia đình nhỏ của anh có những ngày tháng an bình hạnh phúc, anh cần làm một số việc, bằng không những người khác tưởng rằng anh dễ bị bắt nạt, anh không cho phép ai có thể tổn hại đến gia đình của anh.
Phong Gia Vinh, ông không muốn có một cuộc sống yên ổn, vậy tôi sẽ đáp ứng ông, cho ông bị người ta dạp lên đầu, để cho ông cảm thấy một chút đau khổ.
Lúc này, Tạ Thiên Ngưng tỉnh lại, từ từ mở mắt, thấy có người ngồi ở bên cạnh, trong lòng ngập tràn ấm áp, bất tri bất giác cười, khi cảm thấy tay của anh đặt trên bụng của cô, cảm giác có chút kỳ quái, nhẹ giọng mà hỏi: "Con khỉ nhỏ, anh làm gì mà sờ bụng người ta thế."
Phong Khải Trạch thấy người trên giường tỉnh, cũng không lấy tay ra, chân thành sờ bụng cô, nghiêng người, kề sát mặt cô, cố làm ra vẻ huyền bí nói: "Bởi trong em có một món đồ."
"Trong bụng em có một món đồ, là đồ gì vậy." Cô nghi ngờ đặt tay lên bụng, nhưng cũng không có cảm giác gì, cũng bình thường không có khác biệt.
Mà bụng bình thường làm gì có món đồ gì.
"Vật này phải đợi mười tháng sau mới chui ra." Anh vẫn ra vẻ bí mật, cười tà mị.
Nhìn nụ cười của anh, cô lại sờ bụng của mình, cố gắng hiểu lời của anh nói, "Mười tháng sau mới ra đến, mười tháng ——"
Khi hiểu ra ý của anh, hưng phấn ngồi dậy, hai tay che bụng của mình, vui mừng nói: "Chẳng lẽ em đã mang thai."
Đúng vậy, tháng này dì cả của cô vẫn chưa đến a, cộng thêm phản ứng kì quái của cơ thể, cô nên sớm biết mình đã mang thai mới đúng, thật là ngốc.
"Gần đây em hay nôn mửa, tại sao không nói cho anh biết. Thân thể không thoải mái cũng không nói, em có biết như vậy rất nguy hiểm hay không." Anh ôm cô vào trong ngực, đau lòng khẽ mắng cô. Nếu như cô sớm nói thân thể khó chịu, anh có thể đem cô đi bệnh viện kiểm tra, cũng không phải ngất xỉu mới đi.
"Em cũng không biết, hơn nữa gần đây có nhiều chuyện xảy ra, cho nên em mới không nói. Đứa bé như thế nào, có sao không?" Cô đột nhiên lo lắng hỏi anh, nghĩ đến cơn đau bụng lúc nãy, rất lo lắng cho tình trạng của đứa bé.
"Bác sĩ mới vừa đi, ông ấy nói tất cả đều ổn định, chỉ phải chú ý mội vài điểm là được rồi, nhớ lấy, không thể để cho tâm tình quá kích động, ở Phong gia em đau bụng là do quá khẩn trương, về sau đừng động một chút là khẩn trương, biết không?"
Nhớ tới chuyện xảy ra ở Phong gia, Tạ Thiên Ngưng hơi buồn, thở dài nói: "Con khỉ nhỏ, lần này ba anh rất tức giận, mọi chuyện rất tệ, phải không?."
"Đừng để ý đến ông ta, nếu ông ta tuyệt tình, vậy thì đừng trách anh không khách khí." Phong Khải Trạch trong mắt tràn đầy oán giận, giống như ngọt lửa đang thiêu đốt.
Phong Gia Vinh lần này hoàn toàn chọc giận anh.
"Con khỉ nhỏ, sau khi em ngất xỉu đã xảy ra chuyện gì vậy?" Nhìn anh tức giận như thế, cô hơi lo lắng, chỉ sợ chuyện sẽ trở nên rất nghiêm trọng.
"Ông ta cho anh hai con đường, một là đưa đứa bé cho ông ta nuôi, chúng ta không được can thiệp vào cuộc sống của đứa bé ——" Anh còn chưa nói hết, cô lập tức ôm chặt bụng của mình, phản đối mãnh liệt, "Không được, em sẽ tự nuôi dưỡng đứa bé, chỉ cho ông ấy chơi đùa với con chúng ta. Con khỉ nhỏ, anh không được chọn con đường này, vậy con đường khác là gì."
Anh tuyệt đối sẽ không cho Phong Gia Vinh nuôi đứa bé của cô.
"Đó là không cho em sinh hạ đứa bé này, Phong lão đầu đã hạ lệnh cho các bệnh viện, không cho bất kỳ một bệnh viện nào để em khám thai, ngay cả thầy thuốc tư cũng bỏ đi, chuyện là như vậy." Anh trả lời, không lo lắng cho tình trạng bây giờ.
Anh không lo lắng, nhưng cô lo lắng, "Con khỉ nhỏ, vậy thì phải làm sao, em không muốn Phong Gia Vinh cướp đi con của chúng ta, mà em muốnbình anh sinh đứa nhỏ ra. Không bằng lúc này chúng ta lúc rời đi thôi, đến nơi khác, Phong Gia Vinh có thế lực rất lớn, nhưng không bao trùm cả nước, chúng ta tìm một nơi xa xôi một chút."
"Đây là biện pháp ngốc nhất." Anh cười lạnh trả lời.
"Biện pháp ngốc nhất, vậy anh có biện pháp gì khác à." Cô tức giận hỏi ngược lại.
"Em bây giờ chỉ là tạm ổn định mà thôi, nếu như đi xa, sợ rằng đối với em và đứa bé sẽ không tốt, cho nên đến chỗ khác sinh con không phải biện pháp tốt nhất. Phong Gia Vinh mặc dù có thể khống chế tất cả các bệnh viện ở đây, đó là bởi vì ông ta là tổng giám đốc Phong thị, nếu như ông ta bị cắt chức, đổi người khác lên thay, thì em xem những người kia còn nghe lời ông ta à."
"Con khỉ nhỏ, anh...anh muốn hạ ba anh à."
"Không sai, anh chính là muốn ông ta bị cắt chức. Anh đã cảnh cáo quá nhiều, nhưng không có hiệu quả, vậy thì nên làm thôi. Vì em và đứa bé, anh nhất định phải cho Phong Gia Vinh xấu mặt một chút, hơn nữa ông ta đã đoạn tuyệt quan hệ cha con với anh rồi, ngày mai sẽ họp báo để công bố." Anh cũng không muốn vì một người chỉ biết đên tư lợi mà làm hại đến những người anh yêu quý nhất.
"Ba anh muốn cắt đứt quan hệ cha con với anh à."
"Có lẽ, dù sao quan hệ giữa anh và ông ta cũng chẳng khá hơn, dù cắt đứt hay không cũng như vậy thôi."
Tạ Thiên Ngưng cúi đầu nhìn xuống bụng, vì đứa nhỏ trong bụng mà suy nghĩ, coi như không suy nghĩ đến chuyện đối phó Phong Gia Vinh, "Con khỉ nhỏ, anh muốn sao cũng được, em chỉ muốn thuận lợi sinh đứa bé, nuôi dưỡng thật tốy, một nhà ba người chúng ta sống an bình qua ngày."
Phong Khải Trạch ôm cô chặt hơn, hôn nhẹ trán cô, cam kết: "Em yên tâm, anh sẽ giúp em thực hiện nguyện vọng này, chúng ta một nhà ba người sống hạnh phúc qua ngày, nhưng lại có thêm một người."
"Thêm một người, là ai vậy." Cô không phản ứng kịp, nghi ngờ nhìn anh.
"Đới Phương Dung. Anh biết dì ấy thật sự quan tâm chúng ta, hôm nay dì và Phong Gia Vinh cãi nhau, sau này sẽ ở với chúng ta, em có thích không?."
"Dĩ nhiên thích, có người ở với em, như vậy lúc anh làm việc thì em cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán. Đúng rồi, mẹ đâu rồi, sao lại không thấy bà a."
"Dì trở về Phong gia thu dọn đồ đạc, sẽ trở lại nhanh thôi. Em nghỉ ngơi một chút đi, anh kêu thím Chu làm chút gì cho em ăn , bác sĩ nói dinh dưỡng của em không đầy đủ, cần phải bồi bổ."
"Em muốn uống nước chanh."
"Được, anh lập tức gọi người đi mua."
"Vâng."
Tạ Thiên Ngưng mỉm cười ngọt ngào, sau đó nằm xuống, không nhắm mắt lại, chỉ nhìn người trước mắt, hai tay đặt ở bụng mình, cảm thụ loại hạnh phúc này.
Cô đang có một người chồng yêu cô, một đứa bé của bọn họ, dù cho cuộc sống khá giản dị, cô cũng đã thỏa mãn.
***
Chương 242. Chỉ muốn trả thù
Đới Phương Dung quay lại Phong gia thu dọn đồ đạc, ai ngờ vừa ra khỏi cửa liền bắt gặp Phong Gia Vinh trở về, cục diện có chút căng thẳng, vốn định phớt lờ ông ta, cứ thế rời đi, nhưng lại bị gọi lại.
"Đứng lại." Phong Gia Vinh đứng chắn lối ra vào, không để cho bà đi, trong mắt ngập tràn tức giận, trừng mắt nhìn chằm chằm bà.
"Ông còn chuyện gì sao?" Đới Phương Dung đứng bất động, nét mặt khinh thường, lạnh lùng nhìn ông ta.
"Bà và thằng nhóc kia muốn chống đối tôi sao?"
"Phong Gia Vinh, thằng nhóc ông nói chính là con ruột của ông đấy, chúng tôi không hề muốn đối nghịch với ông, mà là do ông ép chúng tôi, ông luôn coi mình là người cao quý nhất ở thế giới này, luôn muốn khống chế tất cả, bắt mọi người phải tuân theo ý ông, ông không cảm thấy mình rất đê tiện hay sao?"
"Nếu như tôi không khống chế người khác, thì người khác sẽ khống chế tôi, đây là thế giới người ăn ngừơi, bà không ăn người khác, thì người khác liền nuốt chửng bà, cho nên, tôi phải ra tay trước."
"Người mà ông nói, bao gồm cả người thân của mình sao? Vậy ông cứ từ từ ăn đi, ăn hết những người bên cạnh ông đi, tới lúc đó chỉ còn lại một mình ông thôi. Chờ đến khi ông già, rồi bệnh, xem ai sẽ bầu bạn với ông, hừ." Đới Phương Dung không nói thêm nữa, kéo hành lí đi ra cửa, mới đi mấy bước liền nghe thấy tiếng mắng chửi.
"Nếu hôm nay bà bước chân ra khỏi cửa, thì vĩnh viễn đừng bao giờ trở lại nữa." Phong Gia Vinh quay lưng về phía bà, cảnh cáo.
"Bây giờ tôi cũng chẳng thèm quan tâm nữa, giữa tôi với ông đến đây là chấm hết."
"Bà —— Đới Phương Dung, bà quay trở về cho tôi, có nghe không?"
Phong Gia Vinh không muốn tất cả mọi người rời bỏ ông, xoay người lại, hướng về bóng lưng Đới Phương Dung đang rời đi rống to. Nhưng bất kê ông gọi thế nào, bà vẫn không quay đầu lại, ông nổi cơn thịnh nộ đập đồ, vừa đập vừa mắng, "Các người đi hết đi, ngược lại tôi muốn xem các người có thể đi được bao lâu."
Đường Phi đứng ở bên cạnh, nhìn những đồ vật bị đập bể, không nói gì, chỉ nghĩ đến gian kế của mình: chờ Phong Gia Vinh và Phong Khải Trạch đấu đá với nhau, đến lúc đó cậu mới ra tay, chẳng phải làm thế sẽ tốt hơn sao.
"Phong Khải Trạch, Tạ Thiên Ngưng, Đới Phương Dung, một ngày nào đó, tôi bắt các người quỳ xuống cầu xin tôi, các người sẽ phải trở về cầu xin ta, a ——" Phong Gia Vinh lật đổ bàn, hét to một tiếng, sau đó ngừng đập đồ đạc, mắt nhìn sang Đường Phi, hỏi: "Chuyện ta giao đã làm xong chưa?"
"Phong tiên sinh, mọi thứ đã xong rồi. Tôi đã ra lệnh cho tất cả bệnh viện, bọn họ sẽ không khám thai cho Tạ Thiên Ngưng, và cũng sẽ không cung cấp thiết bị y tến cho bọn họ. Tôi đã gửi tin nhắn, cảnh cáo bác sĩ gia đình của họ, chắc bây giờ ông ta cũng đã bỏ đi rồi." Đường Phi báo cáo mọi chuyện, không còn e ngại đắc tội Phong Khải Trạch.
"Vẫn còn chưa đủ, vận dụng tất cả quan hệ cùng thế lực, khiến bọn họ không có thức ăn, nước uống. Phong Khải Trạch có rất nhiều vệ sĩ, cậu hãy đi tra xem là người của công ty nào, đưa bọn họ đến đây cho tôi."
"Phong tiên sinh, chuyện này, có lẽ không ổn lắm."
"Đừng nói lời vô ích, mau làm theo lời tôi. Không qúa ba ngày, bọn họ sẽ quay về quỳ xuống cầu xin ta thôi."
"Phong tiên sinh, làm như vậy sẽ ảnh hưởng xấu đến Phong thị, không những thế còn tổn hại đến danh tiếng của Phong thị, ông nhất định phải suy nghĩ kĩ." Đường Phi ra sức khuyên ngăn, không phải vì Phong Khải Trạch, mà sợ số tiền mười tỷ kia còn chưa nắm chắc trong tay, thì chỗ dựa Phong thị đã không còn.
Nếu như lúc này Phong thị sụp đổ, thì hắn sẽ mất tấ cả.
Nhưng Phong Gia Vinh lại không chú tâm đến chuyện này, giờ đầu óc bị sự tức giận làm ê muội, chỉ muốn đem Phong Khải Trạch và Tạ Thiên Ngưng dồn vào chân tường, "Mặc kệ ra sao thì ra. Chờ sau khi Phong Khải Trạch trở về cầu xin, ta tất nhiên sẽ nghĩ cách gầy dựng lại danh tiếng. Mượn chuyện này, để răng đe người nào dám lén lút chống đối ta, dù là Phong Khải Trạch cũng không bỏ qua, huống chi là người khác. Câu mau chóng đi làm ngay, cành nhanh càng tốt. Đúng rồi, bên Hồng Thiên Phương có hành động gì không?"
"Thời gian này Hồng gia vẫn luôn an phận, Hồng Thi Na cũng không dám trêu chọc thiếu gia nữa, nhưng tôi nghe đồn, Hồng Thi Na đã mang thai, nhưng đối phương không muốn tin tức này bị lộ ra, cho nên hiện tại vẫn chưa ai biết rõ."
"Đứa bé này không phải của Khải Trạch, nên không cần chú tâm, chỉ cần Hồng gia không làm loạn là được, giờ đây ta không có tâm trạng để ý tới bọn họ. Được rồi, cậu hãy đi làm việc đi, nhất định phải làm cho xong chuyện này, có biết không?"
"Vâng" Đường Phi vâng lệnh, xoay người rời đi, không chút do dự, lập tức bắt tay hành động.
Phong Gia Vinh đấu với Phong Khải Trạch, càng tốt, như vậy hắn sẽ có tìm cơ hội để ra tay, cướp mười tỷ của Tạ Thiên Ngưng.
Bất quá vẫn còn có một người có thể lợi dụng được, đó chính là Hồng Thi Na. Chỉ cần càng có nhiều người nhúng tay vào chuyện này, thì mọi chuyện sẽ càng trở nên phức tạp hơn, tới lúc đó sẽ là cơ hội tốt để hắn ra tay.
Mấy ngày nay, Hồng Thi Na luôn chờ đợi tin tức của Ôn Thiếu Hoa, xem hắn ta có thể làm cho Tạ Thiên Ngưng biến mất khỏi thế giới này không? Mặc dù cô không có lòng tin đối vớ hắn ta, nhưng vẫn đồng ý chờ, nhưng chờ đến mấy ngày, vẫn không có tin tức gì của Ôn Thiếu Hoa cả, lại nhận được tin nhắn của người lạ, bảo Tạ Thiên Ngưng đang mang thai, làm cô ta tức chết đi được, ngập tràn lửa giận, vốn không muốn gọi cho Ôn Thiếu Hoa, do không thể chịu đựng được nên mới gọi sang.
Mấy ngày nay, Ôn Thiếu Hoa đều cố nghĩ cách tiếp cận Tạ Thiên Ngưng, nhưng vô dụng, từ trong ra ngoài đều có người canh giữ, chỉ bên ngoài thôi đã gây khó khăn cho hắn chớ đừng nói là đi vào bên trong, giống như bây giờ, hắn đợi cả ngày ở bên ngoài mà vẫn chưa tìm ra cơ hội.
Lúc này, điện thoại di động vang lên, vừa lấy ra nhìn, là Hồng Thi Na gọi tới, liền rất mừng, lập tức nghe, nhưng chưa kịp nói gì, đối phương liền mắng hắn té tát.
Hồng Thi Na gọi cho Ôn Thiếu Hoa, điện thoại vừa kết nối liền trực tiếp mắng, "Ôn Thiếu Hoa, tôi cho anh mười ngày, bây giờ đã qua ba ngày rồi, mà anh vẫn không có động tĩnh gì, có phải không cần đứa bé không?"
"Tôi đã cố đến gần Tạ Thiên Ngưng, nhưng không được, cô ta vẫn trốn trong nhà không ra ngoài, tôi lại không vào được, hết cách rồi?" Ôn Thiếu Hoa ra sức giải thích, rất khó hành động, nhưng thật ra là do trong lòng rất sợ.
Ngộ nhỡ không làm được chuyện gì, lại bị cảnh sát bắt vào tù, vậy chẳng phải hắn lỗ to rồi sao. Hắn thật sự muốn dựa vào Hồng Thi Na, cũng muốn giữ đứa bé, nhưng nếu như mình ngồi tù rồi, làm sao trở mình đây?
Không, hắn không thể mạo hiểm.
Bởi vì nói chuyện qua điện thoại, nên Hồng Thi Na không thấy được nét mặt lúc này của Ôn Thiếu Hoa, không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, chỉ bực tức nói, "Tôi mặc kệ lý do của anh, tóm lại bảy ngày sau anh không làm được, tôi liền bỏ đứa bé, sau đó cắt đứt quan hệ. Tôi nói cho anh biết một chuyện, Tạ Thiên Ngưng đang mang thai, chi bằng như vầy, anh không cần khiến Tạ Thiên Ngưng biến mất khỏi thế gian này, nhưng nhất định phải để con cô ta biến mất. Nhưng nếu con cô ta vẫn còn, thì con của anh sẽ biến mất, ngược lại, con cô ta không còn, con của anh có thể bình an chào đời."
Cô phải phá hủy tất cả hạnh phúc của Tạ Thiên Ngưng, thì mới hả dạ.
"Tôi sẽ cố nghĩ cách, cố gắng làm hết sức." Ôn Thiếu Hoa liền hứa, sau đó ngắt máy. Thật ra hắn không hề muốn đi làm chuyện này.
Bởi chuyện này quá nguy hiểm, hắn cũng không muốn nửa đời sau phải ăn cơm tù, hơn nữa Phong Khải Trạch cơ hồ luôn luôn ở bên Tạ Thiên Ngưng, căn bản không có cơ hội xuống tay.
Nếu như thật sự không làm được, hắn đành phải buông tha cho Hồng Thi Na cùng đứa bé.
Hồng Thi Na cúp điện thoại xong, trong lòng vẫn tức giận, chỉ cần nghĩ đến bộ dạng hạnh phúc của Tạ Thiên Ngưng, cô ta liền nổi giận, hận không thể làm cô ta đau khổ.
Cô ta không thể ngồi chờ tin tức của Ôn Thiếu Hoa, người đàn ông này quá vô dụng, không làm được việc gì cả, phải nghĩ biện pháp khác mới được.
Đúng rồi, còn Tạ Minh San.
Hồng Thi Na nghĩ đến Tạ Minh San, lạnh lùng nở nụ cười xấu xa, sau đó gọi cho Tạ Minh San.
Tạ Minh San có năm trăm vạn, lúc này cuộc sống coi như được thoải mái, vừa nghe điện thoại của Hồng Thi Na, lập tức hưng phấn hỏi: "Có phải có cách đối phó với Tạ Thiên Ngưng rồi không?"
"Ừ, nhưng hơi khó, bây giờ Tạ Thiên Ngưng đang trốn trong nhà, đi ra ngoài liền có Phong Khải Trạch ở bên cạnh, rất khó xuống tay."
"Được, tôi sẽ cố nghĩ cách đưa cô ta ra ngoài, xem tình huống mà hành sự. Nếu quả thực không làm được, tôi cũng hết cách."
Ninh Nghiên đi vào, vừa lúc nghe Tạ Minh San nói, thấy cô ta cúp máy, lo lắng hỏi: "Minh San, ai gọi điện thoại tới vậy."
"Là Hồng Thi Na."
"Cô ta, cô ta muốn con làm gì?" Vừa nghe Hồng Thi Na, Ninh Nghiên bắt đầu hốt hoảng, rất sợ xảy ra chuyện gì.
"Cô ta muốn con dụ Tạ Thiên Ngưng ra ngoài, còn lại để cô ta lo. Mẹ, mẹ có cách gì để dụ Tạ Thiên Ngưng ra ngoài không?"
"Minh San, con đừng làm những chuyện ngu ngốc nữa có đươc không? Thiên Ngưng không có lỗi gì với con, con cần gì phải làm như vậy? Không phải cuộc sống bây giờ của chúng ta rất tốt sao, chỉ cần con thành tâm thành ý nhận lỗi, cố sống tốt, nhận sai với Thiên Ngưng, thì chúng ta có thể đến chỗ ba con. Tới lúc đó cả nhà ba người chúng ta đoàn tụ, trải qua những ngày tháng vui vẻ, đúng là không tồi. Việc kinh doanh vườn hoa của ba con rất tốt, sau này có thể kiếm ra nhiều tiền, tới lúc đó chúng ta không cần phải dựa vào người khác để sống nữa."
"Mẹ, nếu như mẹ không muốn giúp con..., vậy thì đừng nói nữa, tự con nghĩ cách." Tạ Minh San không nghe lời khuyên bảo, bị cơn giận che mắt lí trí, chỉ muốn trả thù.
"Minh San ——"
"Đủ rồi, con không muốn nghe nữa, mẹ ra ngoài đi."
"Haizz ——" Ninh Nghiên hết cách, chỉ biết thở dài, lắc đầu đi. Lúc này bà không còn muốn con mình gả cho nhà giàu nữa, mà chỉ hy vọng nó đừng mê muội, mà hãy sống tốt.
Xảy ra nhiều chuyện, bà cũng đã hiểu ra, không còn tình thân gia đình thì dù có nhiều tiền hơn nữa cũng vô nghĩa thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com