Chương 259 + 260
Chương 259. Vẫn thích cô
Tạ Thiên Ngưng vì lo lắng Phong Khải Trạch. Cả đêm không ngủ. Nằm ở trên giường thao thức. Trời còn chưa sáng đã rời giường. Thấy Phong Khải Trạch chưa trở về. Gấp gáp đến mức muốn khóc rồi.
Cả đêm cô không ngủ. Thật ra thì Đới Phương Dung cũng không khác cô là mấy. Đi theo cô xem anh về chưa. Bởi vì không thấy người. Cho nên chính mình cũng gấp gáp. Nhưng vẫn giả bộ khuyên nhủ cô một chút."Thiên Ngưng. Đừng lo lắng. Ăn điểm tâm trước đi. Nói không chừng một hồi nữa Khải Trạch sẽ về thôi."
"Mẹ. Con không đói bụng. Không bằng bây giờ chúng ta đi ra ngoài tìm con khỉ nhỏ đi." Tạ Thiên Ngưng hiện tại trừ lo lắng cho Phong Khải Trạch ra. Chuyện gì cũng không muốn làm. Căn bản không có khẩu vị để ăn uống cái gì. Sẽ lo lắng.
"Muốn đi ra ngoài tìm nó thì cũng phải ăn sáng đã. Con không thể để đứa bé đói bụng. Nghe lời. Ăn bữa ăn sáng trước đi. Sau đó mẹ với con cùng nhau trở về Phong gia xem một chút."
"Nhưng ——"
"Đừng nhưng nhị nữa. Nếu Khải Trạch trở về phát hiện con không tự chăm sóc mình tốt. Nó nhất định sẽ rất tức giận đấy. Con cũng không muốn nó tức giận. Đúng không?"
"Vâng." Tạ Thiên Ngưng không nói lại được. Vì đứa nhỏ trong bụng mà suy nghĩ. Miễn cưỡng uống ly sữa bò. Ăn một chút. Nhưng vẫn không có khẩu vị. Cũng cố gắng ép mình ăn vào.
Vậy mà còn chưa ăn xong bữa ăn sáng. Lại nghe được điện thoại di động của mình vang lên. Cho là Phong Khải Trạch gửi tin nhắn. Vội vàng dừng việc ăn điểm tâm lại. Nhanh chóng lấy điện thoại di động ra xem. Cho dù thấy số lạ gửi tin nhắn tới cũng nhìn xem. Nhưng sau khi xem. Sắc mặt trở nên tái nhợt. Trong mắt đều là sợ hãi và lo lắng. Hoảng hốt nói."Tại sao có thể như vậy. Tại sao lại có thể như vậy?"
"Sao thế?" Đới Phương Dung thấy phản ứng đột ngột của cô. Không hiểu vì sao. Vì vậy lấy điện thoại di động. Tự mình xem. Chỉ thấy được tấm hình thứ nhất. Cũng bị hù sợ như vậy. Kinh hoảng không dứt."Này. Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
"Con khỉ nhỏ bị người bắt cóc rồi. Đối phương muốn số tiền chuộc là mười tỷCon sẽ lập tức đi lấy tiền cứu con khỉ nhỏ." Tạ Thiên Ngưng cái gì cũng không muốn nghĩ. Chỉ muốn lấy tiền cứu anh ra.
Đới Phương Dung kéo cô lại. Không để cho cô quá xúc động. "Thiên Ngưng. Cái đối phương cần chính là mười tỷ. Lúc này. Chúng ta đào đâu ra nhiều tiền như vậy. Trừ phi trở về tìm Phong Gia Vinh."
"Mẹ. Con có mười tỷ. Bây giờ chúng ta lập tức đi đến ngân hàng chuẩn bị tiền đi."
"Con có mười tỷ. Làm sao con có mười tỷ?"
"Đó là do ba con để lại cho con. Gần đây con mới biết. Đừng nói nhữngb chuyện này nữa. Nên đi chuẩn bị tiền đi."
"Thiên Ngưng. Đợi chút. Con đừng quá hấp tấp mà rối loạn. Ngộ nhỡ đây là lừa gạt sao đây?"
"Buổi tối con khỉ nhỏ cũng không về. Điện thoại di động lại không gọi được. Nhất định là đã xảy ra chuyện. Hơn nữa còn có hình. Không thể nào là lưà gạt được. Con khỉ nhỏ nhất định là bị bắt cóc rồi. Mẹ. Tiền không phải là quan trọng nhất. Quan trọng là có thể cứu con khỉ nhỏ. Con lên trên lầu lấy sổ tiết kiệm. Lập tức đến ngân hàng để chuẩn bị tiền mặt."
Tạ Thiên Ngưng nóng nảy chạy lên lầuu. Giành giật từng giây. Muốn mau chóng lấy tiền đi cứu anh. Con khỉ nhỏ ở trong tay bọn kia rất nguy hiểm. Giờ không phải lúc cô lãng phí.
Đới Phương Dung đi theo cô vào phòng. Vừa nhìn thấy cô tìm sổ tiết kiệm. Bên cạh phân tích những điểm nghi vấn."Thiên Ngưng. Chuyện con có mười tỷ ngay cả mẹ cũng không biết. Bọn cướp làm sao biết được? Nếu như bọn họ không biết. Thì chính là có người đứng phía sau. Người đứng sau là Phong Gia Vinh. Nhưng ông ta không hề biết chuyện này. Như vậy có thể thấy được. Bọn cướp nhất định là biết chuyện con có mười tỷ chuyện. Con ngẫm lại xem. Rốt cuộc còn có ai biết con có này khoản tiền này không."
"Chuyện này ——" nghe Đới Phương Dung phân tích như vậy. Tạ Thiên Ngưng cũng cảm thấy chuyện này rất khả nghi. Cầm ssổ tiết kiệm trong tay mà trầm tư. Trong miệng lẩm bẩm nói qua."Ngoại trừ con và con khỉ nhỏ biết chuyện này ra. Còn Ôn Thiếu Hoa hình như cũng biết. Con khỉ nhỏ nói bây giờ Ôn Thiếu Hoa căn bản là không có năng lực tra được con có được số tiền kia. Cho nên sau lưng hắn còn có người thao túng. Về phần người này là ai. Con không biết."
"Mặc dù mẹ không nghĩ Ôn Thiếu Hoa có khả năng làm chuyện đó. Nhưng hắn ta là người đang nghi ngờ nhất. Không bằng chúng ta tìm đáp án từ hắn."
"Bây giờ con không biết Ôn Thiếu Hoa đang ở nơi nào. Cũng không biết hắn ở nơi nào. Càng không biết phải tìm hắn ở đâu. Nếu như con tuỳ tiện gọi điện thoại cho hắn, mà hắn ta lại bắt cóc con khỉ nhỏ. Mẹ cảm thấy hắn sẽ trả lời thế nào?"
"Chuyện này —— cũng đúng. Đường đột hỏi như vậy. Không thể biết được còn có thể bứt dây động rừng. Đối phương lại không muốn chúng ta báo cảnh sát. Chuyện này thật là khó quá."
"Mẹ. Chúng ta đi ngân hàng một chuyến. Mặc kệ là ai bắt cóc con khỉ nhỏ. Chỉ cần có thể bỏ tiền ra mà bảo vệ anh ấy bình an. Con cũng bằng lòng." Tạ Thiên Ngưng lấy được sổ tiết kiệm. Không nghĩ nhiều nữa. Bước nhanh đi ra ngoài. Mới vừa ra cửa phòng. Lại nhận được một tin nhắn. Cũng là số lạ gởi tới. Cô dừng bước lại. Nhìn tin nhắn một chút. Đối phương lại gửi mấy tấm hình của Phong Khải Trạch. Không giống với lần trước. Lần trước trên người Phong Khải Trạch không có thương tổn. Lần này bị đánh đến thương tích khắp người. Mấy tấm hình này là cho cô càng thêm sợ hãi.
"Thiên Ngưng. Chú ý đến đứa bé. Đừng quên bây giờ con là phụ nữ mang thai." Đới Phương Dung đi theo ở phía sau. Đuổi theo cô. Thấy cô đột nhiên ngừng lại. Bà cũng dừng lại theo. Nghiêng đầu qua cùng nhìn màn hình điện thoại di động. Thấy tấm hình Phong Khải Trạch thương tích khắp người. Bị doạ sợ đến kinh hồn bạt vía."Trời ạ. Bọn họ dám đánh Khải Trạch thành như vậy."
"Con sẽ gọi đến. Kêu bọn họ không được động đến con khỉ nhỏ." Tạ Thiên Ngưng rất ngây thơ. Gọi điện thoại đến. Muốn nói chuyện cùng với bon cướp. Nhưng đối phương lại không nghe cuộc goi. Trực tiếp cúp điện thoại của cô. Tiếp tục gửi tin nhắn.
Không bao lâu. Lại nhận được một tin nhắn của bọ cướp: không nhận điện thoại. Chỉ gửi tin nhắn. Không chừng lại đổi số.
Thấy tin nhắn như vậy. Thật là khiến cô sắp điên lên mất. Nhưng không có cách nào. Không thể làm gì khác hơn là làm theo yêu cầu của đối phương. Gửi tin nhắn: các người không được gây tổn hại đến chồng. Tôi lập tức đi đến ngân hàng chuẩn bị tiền.
Ôn Thiếu Hoa thấy tin nhắn này. Trong lòng xuất hiện một đám lửa lớn. Lại đạp Phong Khải Trạch mấy cú. Không có tin nhắn trả lời Tạ Thiên Ngưng. Chỉ tức giận.
Đường Phi lần một lần nữa ngăn hắn laị. Kéo hắn đến một bên. Cảnh cáo nói: "Đánh tiếp nữa nó sẽ mất mạng đấy. Đến lúc đó lấy cái gì mà đi đổi mười tỷ?"
"Đáng ghét. Cái con nhỏ chết tiệt kia thật sự nguyện ý cầm mười tỷ tới cho Phong Khải Trạch. Thật là làm tôi tức chết mà." Ôn Thiếu Hoa tức giận dùng chân đạp tường. Hận đến là cắn răng nghiến lợi.
Tạ Thiên Ngưng nhiều năm nay dấu hắn mười tỷ. Cũng không nói cho hắn biết nửa chữ. Vậy mà cô lại vì Phong Khải Trạch mà mười tỷ cũng không cần. Đủ để chứng minh trong lòng của cô gái này này yêu người đàn ông này nhiều như thế nào.
Cô yêu người đàn ông này. Không phái hắn
"Thật ra thì cậu vẫn thích Tạ Thiên Ngưng. Có đúng không?" Đường Phi nhìn thấu ý đồ của Ôn Thiếu Hoa, nói thẳng ra.
"Ai nói tôi còn yêu cô ta. Tôi căn bản là không có yêu cô ta. Nếu như mà tôi thật sự yêu cô ta. Ban đầu cũng sẽ không vứt bỏ cô ta mà đi cưới Tạ Minh San." Ôn Thiếu Hoa mãnh liệt phản bác. Không muốn thừa nhận mình là vì yêu Tạ Thiên Ngưng mà ghen tức.
Hắn làm sao có thể yêu người phụ nữ kia. Nếu như không phải có cải tạo Phong Khải Trạch. Cô ta chỉ là một người người phụ nữ quê mùa. Hắn tuyệt đối không thể nào thích.
"Người bên trong thì u mê. Người ngoài cuộc thì sáng suốt. Coi như cậu có thừa nhận hay không thì không thể nào thay đổi sự thật là cậu còn yêu cô ta. Loại thích của cậu. Không giống Phong Khải Trạch là sủng ái nồng đậm. Mà là bá đạo đoạt lấy. Khi cậu có cô ta. Cậu không cảm thấy cô ta có gì đặc biệt. Nhưng khi mất đi. Thì cậu lại cảm thấy muốn cô ấy vô hạn. Cậu đối với cô ta là thích. Đã sớm nảy sinh trong lúc vô tình. Chỉ là chính cậu cũng không biết thôi."
"Đừng nói nữa. Đừng nói nữa. Tôi không thể nào thích ta. Không thể nào."
"Cậu thích một người phụ nữ mà không có dũng khí thừa nhận. Còn làm chuyện lớn gì nữa. Khó trách cái gì cậu cũng thất bại. Bởi vì cậu không có can đảm. Chỉ là chuyện cậu thích hay không quan trọng. Bởi vì trong lòng Tạ Thiên Ngưng cũng chỉ có Phong Khải Trạch. Cậu không có chút vị trí nào cả."
Ôn Thiếu Hoa không chịu nổi những lời kích thích này của Đường. Tức giận níu lấy áo trước ngực hắn. Cảnh cáo hắn."Đường Phi. Anh câm miệng cho tôi. Nếu còn nói lung tung nữa. Vậy thì đừng trách tôi không khách khí. Nếu chọc tức tôi nữa. Vậy thì chúng ta cùng nhau đồng quy vu tận*."
* Cùng nhau chết chung
"Được được được. Tôi không nói là được chứ gì. Buông tay." Đường Phi nói với hắn. Coi như không nói. Thật ra thì trong lòng đang nghĩ về chuyện này.
Không ngờ Ôn Thiếu Hoa còn thích Tạ Thiên Ngưng. Chỉ tiếc là hắn đã không còn có bất kỳ cơ hội nào nữa.
"Cô ta hại tôi thê thảm như thế này. Làm sao tôi còn có thể thích cô ta. Làm sao có thể?" Ôn Thiếu Hoa buông Đường Phi ra. Vẻ mặt có chút hoảng hốt. Giống như là bị cái gì kích thích. Ở nơi nào đó tự lẩm bẩm.
Đường Phi nhìn bộ dáng này của hắn. Đột nhiên nghĩ đến kế này. Âm thầm cười tà. Dụ dỗ nói: "Thích một nữ người phụ nữ không phải là chuyện đáng xấu hổ. Nếu như cậu là đàn ông chân chính. Vậy thì hãy lập tức cuớp cô ấy trở về. Nếu như tôi mà là cậu. Nhất định sẽ dùng hết tất cả thủ đoạn để cướp đi cô gái này này."
Hắn ngập ngừng."Trong lòng cô ấy cũng chỉ có Phong Khải Trạch. Giành như thế nào?"
"Không chiếm được trái của cô ta. Lấy được thân xác của cô ta cũng không tồi. Không phải sao?"
"Hiện tại cô ấy là người của Phong Khải Trạch. Còn mang thai đứa bé của hắn. Tôi không đoạt được."
"Đừng nản chí. Chuyện là do người làm. Nếu như Phong Khải Trạch không còn. Vậy cơ hội của cậu chẳng phải là càng lớn sao."
"Lời của anh là có ý gì?" Ôn Thiếu Hoa có chút hiểu. Nhưng lại không dám làm như vậy. Dù sao đây chính là tội giết người. Ngộ nhỡ sự việc bại lộ. Hắn có thể phải đền mạng .
"Mặc kệ tôi là có ý gì. Quyền tự chủ ở trong tay cậu. Cậu nghĩ thế nào thì như thế ấy. Tôi không quyết định được. Tốt lắm. Bây giờ tôi nên trở về bên cạnh Phong Gia Vinh. Giám sát cử động của Tạ Thiên Ngưng. Nếu như cô ta báo cảnh sát. Tôi lập tức thông báo cho cậu. Tất cả theo y nguyên kế hoạch mà tiến hành. Tôi sẽ âm thầm giúp cậu." Đường Phi không nói rõ. Sau khi xoay người. Hả hê cười lạnh. Lúc này mới bắt đầu rời đi.
Ôn Thiếu Hoa không hoài nghi gì nhiều. Chỉ nghe lời nói của Đường Phi. Trong lòng rục rịch ngóc đầu dậy. Đối với Phong Khải Trạch sinh ra sát niệm*.
* Ý giết người
Kể từ khi cưới Tạ Minh San. Hắn không thể nào vui vẻ. Thậm chí rất hối hận. Đủ để chứng minh hắn thật ra là thích Tạ Thiên Ngưng .
Nếu thích, cần gì chịu đựng. Không chiếm được lòng của cô. Lấy được con người của cô cũng tốt. Coi như không chiếm được cô ấy. Cũng không để cho Phong Khải Trạch lấy được. Hắn không cho phép hai người kia sống hạnh phúc với nhau.
***
Chương 260. Cùng là bạn bè
Tạ Thiên Ngưng đến ngân hàng để lấy mười tỷ, điều này khiến cho nhân viên ngân hàng trợn trong mắt, lập tức báo cáo sự việc này cho cấp trên, bởi vì cô muốn ngay lậy tức rút tiền mặt, mà lúc này ngân hàng không thể ngay lập tức đào ra một số tiền lớn như thế, không thể làm gì khác hơn là đến ngân hàng lân cận, mượn ngân hàng Thiên Tường, bởi vì tiền quá lớn, Dư Tử Cường tự mình ra mặt xử lý chuyện này, trong quá trình tìm hiểy, biết được người cần số tiền này là Tạ Thiên Ngưng, thậm chí hơi giật mình, vì vậy tự mình đến ngân hàng của đối phương một chuyến, tìm hiể ra chuyện này.
Tạ Thiên Ngưng đang ngồi đợi ở trong ngân hàng, chờ nhân viên chuẩn bị số tiền đó cho cô.
Đơi Phương Dung ngồi bên cạnh cô, cầm điện thoại trong tay, do dự không biết có nên báo chuyện này cho Phong Gia Vinh biết hay không, cuối cùng thật sự không biết làm sao nữa, đành hỏi cô: "Thiên Ngưng, Von nói xem chuyện này có nên nói cho Phong Gia Vinh biết không?"
"Nói cho ông ấy biết đi ạ, dù sao con khỉ nhỏ củng là con của ông ấy, con khỉ nhỏ xảy ra chuyện lớn như thế này, cũng nên nói cho ông ấy biết."
"Vậy thì tốt rồi, bây giờ mẹ đi gọi điện thoại cho ông ấy biết đây." Đới Phương Dung không do dự nữa, gọi cho Phong Gia Vinh, nói cho ông ta biết chuyện này, nhưng lại không nói chuyện Tạ Thiên Ngưng có mười tỷ, chỉ nói là bọn cướp muốn mười tỷ, "Gia Vinh, Khải Trạch bị người ta bắt cóc rồi, bọn cướp nói muốn số tiền chuộc là mười tỷ."
Phong Gia Vinh nhận được cú điện thoại này, vốn là không tin chuyện này, nhưng nghe đến số tiền mười tỷ, bực tức đứng lên, rống to chất mắng, "Đới Phương Dung, bà đừng mơ dựa dẫm vào tôi hay là muốn lừa tôi một phân tiền nào hết, hừ. Mười tỷ, làm sao có thể có số tiền lớn như vậy, chỉ có cách bà ché chế chủ nhà băng mà đi lấy tiền thôi."
"Ai muốn gạt tiền của ông? Trong mắt ông cũng chỉ có tiền thôi, vậy ông cứ mang đống tiền của ông theo quan tài của ông đi." Nghe lời nói của ông ta, Đới Phương Dung cả giận, mắng ngược trở lại, sau khi mắng xong liền trực tiếp cúp điện thoại, không muốn nghe những lời nói kinh tởm của Phong Gia Vinh nữa.
Con của ông ta bị người khác bắt cóc, ông ta lại còn nghĩ tới tiền của mình, thật là ham tiền như mạng, làm người khác buồn nôn.
Tạ Thiên Ngưng nghe Đới Phương Dung phẫn nộ không nói được lời nào, đại khái cũng có thể đoán được Phong Gia Vinh nói cái gì, nhưng vẫn muốn hỏi một chút, "Mẹ, cha nói thế nào?"
Bà bực tức nói."Ông ta lại nói chúng ta đang tính lừa lấy tiền của ông ta, con nói xem có đáng tức không?"
"Thôi, mẹ đừng nóng giận, có thông báo cho ông ấy là được rồi, dù sao chúng ta cũng có đủ tiền rồi, không cần làm phiền đến ông ấy."
"Đúng là hoạn nạn mới biết chân tình, thật đúng là có đạo lý, rốt cuộc mẹ cũng hiểu rõ tại sao Khải Trạch lại yêu con như thế rồi, bởi vì con cũng rất yêu nó."
"Không có con khỉ nhỏ thì sẽ không có con ngày hôm nay, càng không có được hạnh phúc như bây giờ, tiền đối với con mà nói chỉ cần đủ sống là được rồi, quá nhiều cũng không có ý nghĩa gì hết, không sao cả. Hiện tại con chỉ hy vọng có thể cứu con khỉ nhỏ bình an trở về, những thứ khác con không quan tâm, nhưng ——"
Nhưng cô cũng sợ, sợ bọn cướp giết sẽ con tin, dù sao cũng không có nhiều vụ bắt cóc con tin có thể sống sót trở về .
Nghĩ tới những điều này, cô lo âu nhanh chóng bật khóc, hai tay nắm chặt lại thành quyền, đáy lòng rất sợ hãi.
Đới Phương Dung biết cô đang lo lắng cái gì, nắm tay của cô, an ủi cô, "Không có chuyện gì đâu, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu, con đừng suy nghĩ nhiều như vậy. Lúc nó nhỏ mẹ đã đi xem bói cho Khải Trạch, coi bói nói nó có thể sống đến hơn tám mươi tuổi, mẹ tin tưởng lời thầy tướng số nói."
"Vâng, nhất định con khỉ nhỏ sẽ không có chuyện gì." Biết rõ đây chỉ là cách nói mê tín, nhưng sau khi cọ nghe xong cũng trở nên vui vẻ lại.
"Cái tên Phong Gia Vinh chết tiệt kia, quả nhiên là xem trong tiền còn hơn cả tình thân, con trai mình bị bắt cóc cũng không quan tâm tới."
"Mẹ, cha là người như thế nào chúng ta đều đã biết rõ, đây là chuyện con đã tính trước, mẹ đừng tức giận nữa."
"Dù thế nào, thì mẹ nghĩ đến ông ta là loại người như thế mẹ cũng rất tức giận."
"Vậy thì không nghĩ đến nữa." Hiện tại cô chỉ muốn cứu con khỉ nhỏ, về phần Phong Gia Vinh là loại người gì, cô không có tâm tư đi để ý tới.
Sau Phong Gia Vinh nhận được điện thoại của Đới Phương Dung, tức giận đến nổi trận lôi đình, nhưng lại hơi cảm thấy Đới Phương Dung không giống như là đang nói dối, nhưng tự dưng lại muốn mười tỷ, đây quả thực là muốn tánh mạng của ông mà, ông ta tình nguyện chọn không tin bà ta..., cũng không nguyện ý động đến tiền của mình.
Đường Phi đi vào, cung kính nói: "Phong tiên sinh, tôi đã trở về."
"Trở về thật đúng lúc, vừa đúng lúc tôi có chuyện cần cậu giúp tôi đi điều tra một chút." .
"Chuyện gì ạ?"
"Đới Phương Dung nói Khải Trạch bị người ta bắt cóc, cần tiền chuộc là mười tỷ, cậu điều tra giúp tôi chuyện này là thật hay giả."
"Vâng" Trong lòng Đường Phi cực kỳ vui, anh ta trở về chính là muốn làm chuyện này, sau khi nhận lệnh sau lập tức đi làm.
Hắn có thể theo dõi Tạ Thiên Ngưng, quan sát mọi chuyện, họ làm bất kỳ chuyện gì, hắn đều có thể biết rõ, biết chiến thuật của đối phương, thì muốn đánh thắng trận, đó là chuyện rất dễ dàng.
Cho dù là ai cũng sẽ không ngờ được, người bên cạnh bọn họ chính là người chủ mưu việc này, thế nên mười tỷ này nhất định thuộc về hắn.
Tạ Thiên Ngưng biết chuyện muốn lập tức lấy mười tỷ từ ngân hàng là chuyện rất khó khăn, cho dù là gấp đến mức nào đi nữa, nên cô cố gắng ngồi đợi trong phòng nghỉ, cô vẫn nắm chặt điện thoại di động trong tay, ngồi đợi tin nhắn tiếp theo của bọn bắt cóc, trong lòng không ngừng cầu nguyện, cầu khẩn, cầu khẩn con khỉ nhỏ không bị gì.
Dư Tử Cường vội vàng chạy tới, hỏi thăm biết được Tạ Thiên Ngưng đang ngồi chờ, vì vậy liền tìm tới đây, không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa vào, nghiêm túc hỏi: "Thiên Ngưng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao chị phải lấy nhiều tiền như vậy?"
"Tử Cường, anh...Vì sao cậu lại tới?" Tạ Thiên Ngưng có chút kinh ngạc, nhưng bởi vì đầu óc quá mệt mỏi, không có hơi sức suy nghĩ quá nhiều, khuôn mặt buồn rầu.
“Ngân hàng này không đủ tiền mặt, tìm ngân hàng Thiên Tường để mượn, cho nên em mới biết, nhưng em càng muốn biết tại sao em cần ngay lập tức số tiền lớn như thế?"
"Con khỉ nhỏ bị bắt cóc rồi, bọn cướp nói muốn có mười tỷ làm tiền chuộc, cho nên ——"
"Cái gì, Phong Khải Trạch bị bắt cóc rồi, làm sao có thể như thế? Cái tên kia lợi hại như thế nào, người nào có bản lĩnh bắt cóc anh ta?" Dư Tử Cường hiển nhiên không thể tin được chuyện này, nhưng nhìn nét mặt Tạ Thiên Ngưng trầm trọng như thế, tràn đầy ưu sầu, không giống như đang nói đùa, từ từ cũng tin cô.
"Cậu nhìn xem." Tạ Thiên Ngưng không còn hơi sức nói chuyện nữa, đưa điện thoại di động cho anh ta, để cho anh ta tự xem tin nhắn.
"Rốt cuộc là ai có bản lãnh này dám bắt cóc Phong Khải Trạch?"
"Không biết, đối phương không nghe điện thoại, chỉ gửi tin nhắn, chắc là sợ chúng ta nghe giong biết hắn ta là ai."
"Nếu sợ các người nhận ra âm thanh của hắn, rõ ràng người này là người quen của các người, chị ngẫm lại xem, người nào khả năng nhất làm chuyện này."
"Chị nghi là Ôn Thiếu Hoa, nhưng hắn ta lại không không đủ bản lĩng làm chuyện như vậy. Đây chỉ là suy đoán của chị, không có bằng chứng cụ thể thì khó mà nói, coi như là Ôn Thiếu Hoa thật sự bắt cóc con khỉ nhỏ, nếu như chúng ta đường đột đi tìm hắn, chỉ sợ hắn sẽ nóng vội, lưới rách cá chết, đến lúc đó con khỉ nhỏ càng thêm nguy hiểm. Tử Cường, cậu nhanh lên một chút giúp chị chuẩn bị tiền mặt đi, chị muốn lấy tiền đi cứu con khỉ nhỏ, cầu xin cậu đấy." Cô đã không còn cách nào khác, coi như hoài nghi Ôn Thiếu Hoa cũng không thể gì được, không thể làm gì khác hơn là theo ý đối phương làm.
"Không cần chuẩn bị tiền nhanh như vậy, chuẩn bị chậm một chút thì tốt hơn, lúc này cố hết sức trì hoãn chúng lại, bọn cướp còn chưa có được tiền, tuyệt đối sẽ không làm gì được con tin đâu, nếu như một khi bọn họ lấy được tiền, Vì để giữ bí mật, việc giết chết con tin có xác suất cực lớn."
Nghe Dư Tử Cường phân tích như vậy, Tạ Thiên Ngưng càng luống cuống hơn, căn bản là không biết nên làm gì tiếp theo, "Chị nên làm thế nào a, không chuẩn bị tiền, làm sao chị cứu con khỉ nhỏ, nhưng chuẩn bị tiền lại khiến con khỉ nhỏ lâm vào nguy hiểm, làm thế nào bây giờ?"
"Thiên Ngưng, con đừng nóng vội, coi chừng đứa nhỏ trong bụng." Đới Phương Dung nắm tay của cô, để cho cô ổn định một chút.
Nhưng vô dụng, bây giờ cô không thể nào thả lỏng được, khống chế không được sự lo lắng, "Mẹ, con không làm được, con vừa nghĩ tới chuyện con khỉ nhỏ sẽ gặp nguy hiểm, trong lòng con vừa vội lại vừa loạn. Thật xin lỗi, con thật sự vô dụng, mỗi lần gặp phải nguy hiểm con khỉ nhỏ cũng có thể cứu con, nhưng lúc anh ấy gặp phải nguy hiểm, con lại không cứu được anh ấy, con thật sự cực kỳ vô dụng."
"Đứa ngốc này, nói những lời nói nhảm này làm gì? Ai nói con vô dụng, con là người hữu dụng nhất, con khiến cho tất cả mọi người được sống rất hạnh phúc. Về sau không cho phép con lại nói những lời ngu ngốc như vậy, nếu là Khải Trạch nghe được, nhất định sẽ rất buồn."
"Vâng."
Dư Tử Cường suy nghĩ một chút, đưa ra đề nghị, "Không bằng như vậy, chị nói với bọn cướp, mười tỷ cần thời gian để chuẩn bị, lúc này trì hoãn một chút, có thể kéo bao lâu thì cố mà kéo, em sẽ âm thầm phái người đi điều tra Ôn Thiếu Hoa, nếu như tra được cái gì, lập tức nói cho chị biết."
"Tử Cường, cám ơn cậu." Tạ Thiên Ngưng chân thành nói cám ơn, bởi vì mình có người bạn như thế này thật là tốt.
Không ngờ bọn họ sẽ trở thành những người bạn tốt của nhau, duyên phận thật là kỳ diệu.
"Bạn bè với nhau, cần gì phải cảm ơn? Việc điều tra Ôn Thiếu Hoa không phải hiểu rõ, nếu quả thật muốn điều tra hắn, chỉ sợ phải phí thời gian, em phải làm nhanh thôi."
"Chị sẽ tìm Tiểu Nhiên giúp cậu, Tiểu Nhiên hiểu khá rõ Ôn Thiếu Hoa, thậm chí còn hiểu hơn so với chị, có lẽ còn có thể tìm ra hắn ở đâu nữa. Chỉ là Tiểu Nhiên phải đi làm, chỉ sợ không đúng lúc ."
"Xin nghỉ không được sao?"
"Mã quản lý sẽ không dẽ dàng cho nghỉ phép, chị đã từng làm ở đó rồi, chị rất rõ, rất nghiêm khắc."
"Vậy thì lén trốn đi, tất cả tổn thất em sẽ chịu trách nhiệm cho cô ấy, nếu như không có việc làm, vừa đúng lúc em đang thiếu một thư ký. Được rồi, hai người không cần chờ ở ngân hàng nữa, đi về trước đi, chờ tin tức của em, em sẽ bảo ngân hàng kia không cần phải chuẩn bị tiền gấp, chị nhớ giữ liên lạc với bọn cướp." Dư Tử Cường hài hước mà nói một câu, đột nhiên trở nên rất nghiêm túc, ngay ngắn phân công rõ ràng rồi rời đi, vừa đi vừa lấy điện thoại di động ra gọi cho Đinh Tiểu Nhiên, hẹn cô ấy ra.
Đới Phương Dung nhìn bóng lưng Dư Tử Cường đi xa, hồ nghi hỏi: "Thiên Ngưng, người này có thể tin tưởng không?"
Tạ Thiên Ngưng hơi cười cười, khẳng định nói: "Có thể tin tưởng. Mẹ, chúng ta đi về trước, ở chỗ này chờ cũng không phải là cách hay."
"Cũng được, thật ra thì coi như chúnhg ta đã chuẩn bị xong mười tỷ, hai người phụ nữ chúng ta mà đi giao tiền cho bọn cướp, chỉ sợ là có đi không về, nguy hiểm rất lớ, còn không bằng nhiều tìm nhiều người giúp đỡ. Nếu như Phong Gia Vinh đồng ý giúp đỡ là tốt rồi, chỉ cần cái đầu tính toán của ông ta thì nhất định sẽ được việc, chỉ tiếc ——"
"Thôi, không nên miễn cưỡng cha." Cô cho rằng không nên miễn cưỡng,Phong Gia Vinh mà ra tay, cô lại càng lo lắng, lo lắng Phong Gia Vinh sẽ lấy chuyện này viện cớ tách cô và con khỉ nhỏ ra.
Nếu như cuối cùng thật sự hết cách rồi, thì lại đi cầu cứu ông ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com