Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 281 + 282

Chương 281. Bắt người tay ngắn

Ngày thứ hai, Hồng Thi Na lập tức hẹn Tạ Minh San ra, hai bên cùng nhau bàn luận.

Bởi vì có được năm trăm vạn của Hồng Thi Na, những ngày sống gần đây của Tạ Minh San cũng không tệ. Có lẽ sống quá an ổn, khiến cô có chút hài lòng với hiện trạng, không muốn làm việc. Nhưng những ngày sống hiện tại dù sao cũng do người khác ban cho, cô không thể không lưu ý một chút.

"Hồng tiểu thư, hai tháng không gặp, tôi còn tưởng cô đã quên tôi mất chứ? Không biết hôm nay cô hẹn tôi ra, có chuyện gì không?"

"Gần nhất cô quả thật rất an phận, cư nhiên không đi tìm Phong Khải Trạch cùng Tạ Thiên Ngưng để gây sự. Dường như mấy ngày nay sống cũng không tệ!"Hồng Thi Na nói những lời đều có ý đả kích rất lớn, hơn nữa hàm ý của những lời này, chỉ cần suy nghĩ một chút mọi người đều hiểu cô ta muốn nói gì.

Tạ Minh San đương nhiên cũng biết, cho nên giả bộ tức giận, phẫn nộ nói: "Cái gì sống sung sướng, mỗi lúc đi vào giấc ngủ tôi đều nghĩ đến hết thảy những chuyện Tạ Thiên Ngưng cùng Phong Khải Trạch đã làm đối với tôi. Nếu không phải trước đó cô kêu tôi chờ, chờ đợi kế hoạch của cô, tôi đã sớm đi tìm bọn họ tính sổ rồi."

"Tốt, hiện tại cô không cần chờ, có thể đi tìm bọn họ tính sổ rồi."

"Hả, hiện tại, hiện tại phải đi tìm bọn họ tính sổ ư?" Kỳ thực trải qua chuyện lần trước, cô đã e ngại Phong Khải Trạch, lại vì khoảng thời gian này sống quá yên ổn, không còn muốn đi trêu chọc tên ma quỷ đáng sợ này nữa, lời vừa nói tất cả đều là giả.

Trong khoảng thời gian này cô không có đi gây sự với Phong Khải Trạch, nên Phong Khải Trạch cũng không có làm gì cô, cho nên lúc này được sống khá an ổn. Hơn nữa, trong tay cô đã có chút tiền, càng không muốn đi mạo hiểm, thầm nghĩ đến những ngày sống yên ổn kia. Nếu giờ đi chọc giận Phong Khải Trạch, chỉ sợ kết cục còn thảm hơn cả lần trước.

Hồng Thi Na nhìn ra tâm tư Tạ Minh San, không còn muốn đi gây sự với Phong Khải Trạch, cho nên nghiêm túc nhắc nhở cô, "Tạ Minh San, cô cũng đừng quên, hiện tại mỗi một đồng cô đang xài đều là của tôi, nói cách khác, cuộc sống thoải mái hiện tại của cô đều do tôi ban phát cho. Thế giới này không có bữa ăn miễn phí, đạo lý này hẳn là cô hiểu chứ?"

"Tôi đương nhiên biết, kỳ thực tôi cũng không có ý gì khác, chỉ là có chút kinh ngạc,hai tháng trước cô không cho đi tìm Phong Khải Trạch cùng Tạ Thiên Ngưng tính sổ, thế nào hai tháng sau đột nhiên liền ——" Tạ Minh San xấu hổ giải thích, ý thức được sự tình khá nghiêm trọng.

Lúc trước chính cô muốn đi tìm Phong Khải Trạch cùng Tạ Thiên Ngưng tính sổ, giờ lại buộc cô đi chọc tức hai người kia, chuyện này phải làm sao mới tốt chứ?

"Tôi thích khi nào trả thù một người, còn cần sự đồng ý của cô sao?"

"Đương nhiên không cần thiết, tôi chỉ cảm thấy chuyện xảy ra quá đột nhiên, có chút là lạ, không có ý gì khác, cô đừng hiểu lầm." Quả nhiên là bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, (*)nàng cầm Hồng thi Na tiền, mọi việc cũng phải ngắn một điểm, đây là tất nhiên.

(*) Hán ngữ: cật nhân chủy nhuyễn, nã nhân thủ đoản (Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm) Ý chỉ khi đã nhận ơn của ai, được lợi từ ai thì đối với người đó cũng phải khách khí, châm chước, đôi khi phải giúp đỡ hoặc mắt nhắm mắt mở đối với sai trái của người ta. 

Bất kể thế nào, loại cảm giác bị người dẫm xuống bước qua này quả thật không dễ chịu.

"Cái này không phải đột nhiên, lúc trước là vì thời cơ chưa tới, hiện tại thời cơ đã đến."

"Vì sao?"

"Cô không cần hỏi nhiều, tóm lại tôi nói gì cô cứ làm theo đi." Hồng Thi Na càng nói càng cao ngạo, căn bản không đặt Tạ Minh San vào trong mắt. Bộ dạng thân cận dụ dỗ lúc trước, giờ đã hoàn toàn biến mất, hiện tại giống như chủ nhân đang ra lệnh.

Tạ Minh San cố đè xuống khó chịu trong lòng, hỏi: "Tôi phải làm gì?"

"Nghĩ cách để Phong Khải Trạch cùng Tạ Thiên Ngưng ngày ngày không được yên ổn, cô không cần làm chuyện gì quá đáng, chỉ cần làm cho bọn họ tâm phiền ý loạn là được. Nếu cô có thế khiến con của Tạ Thiên Ngưng biến mất, tôi cho cô ba trăm triệu, từ nay về sau cô sẽ không cần dựa vào người nào, bản thân có thể được sống ngày ngày tốt nhất."

"Hồng tiểu thư, thật sự việc này rất khó làm. Giờ muốn đến gần bọn họ đã rất khó, làm sao có thể khiến họ sống không yên ổn chứ? Muốn con Tạ Thiên Ngưng biến mất, lại càng khó khăn hơn. Từng phút từng giây, Phong Khải Trạch đều ở bên cạnh cô ta, bọn họ như hình với bóng, căn bản không cơ hội động thủ. Dù có mạo hiểm ra tay, chỉ sợ sẽ chuốt lấy thất bại, thậm chí còn có thể bị Phong Khải Trạch trả thù lại."

Đến hiện tại, bọn họ không biết công việc của Phong Khải Trạch là gì, chưa từng thấy qua anh ta đi làm, chỉ thấy anh ta luôn luôn ở bên người Tạ Thiên Ngưng, cho nên chờ lúc Tạ Thiên Ngưng một mình ra tay, quả thực không có cơ hội, huống chi Phong Khải Trạch là người đáng sợ như thế, nghĩ đến bộ dáng ma quỷ của anh lúc trước, càng làm cho cô sởn tóc gáy, hận ý cùng tức giận đều nhanh chóng tiêu giảm. Lúc này không còn dám đi trêu chọc bọn họ.

Hồng thi Na cũng mặc kệ mấy vấn đề này, cười lạnh nói: "Đây là chuyện của cô, năm trăm triệu của tôi không phải cho không."

"Lúc trước, thời điểm cô đưa cho tôi năm trăm triệu cũng không có bảo tôi làm gì mà?"

"Tôi nói là hợp tác, cùng nhau đối phó Phong Khải Trạch và Tạ Thiên Ngưng."

"Không sai, cô nói rằng hợp tác, nhưng theo như lời cô nói hôm nay, này giống hợp tác sao? Tôi không cảm thấy giống như hợp tác, mà giống như cô muốn đẩy tôi, đi vào chịu chết." Tạ Minh San chịu không nổi bộ dáng vênh váo tự đắc của Hồng Thi Na, trực tiếp cãi lại cô.

"Chúng ta hiện tại không giống như hợp tác ở chỗ nào chứ? Tôi chỉ muốn cô đi quấy nhiễu Phong Khải Trạch và Tạ Thiên Ngưng để họ sống không yên ổn, đâu bắt cô đi làm chuyện gì khác, điều này chẳng lẽ cũng không được sao?"

"Vì sao không phải cô đi gây rối, mà lại là tôi đi?"

"Bởi vì tôi cho cô năm trăm triệu, không phải cô cho tôi năm trăm triệu. Tạ Minh San, xem ra những ngày kia cô đã sống quá thoải mái, nên quên hết thảy mọi chuyện rồi. Nếu thật là như vậy, tôi sẽ để cho biến trở về nguyên trạng, để cô nếm hương vị đau khổ thêm một lần xem nó như thế nào?"

"Cô ——"

"Tức giận sao?"

"Hồng Thi Na, lúc trước cô nói muốn cùng tôi hợp tác, kỳ thực chính là muốn tôi đi vào chỗ chết, năm trăm triệu kia là tiền mua mạng của tôi, có đúng không?" Trên mặt Tạ Minh San tất cả đều là phẫn nộ, sau khi đã rõ sự tình, trong lòng không còn cảm kích, mà chính là oán hận.

Nếu lúc trước cô biết năm trăm triệu là tiền để bán mạng, cô nhất định sẽ không nhận.

Bất quá nghĩ kĩ lại, lúc đó cô quá nóng nảy, giận mất khôn, cứ nghĩ trả thù Phong Khải Trạch và Tạ Thiên Ngưng, cho nên mới nhận tiền Hồng Thi Na. Qua hai tháng, oán hận trong lòng đều dần tiêu mất theo thời gian, bây giờ suy nghĩ kĩ, thực chất cô cũng không còn hận Phong Khải Trạch cùng Tạ Thiên Ngưng, có lẽ vì Phong Khải Trạch quá đáng sợ đi, hiện thời cô đã không còn can đảm lại đi trêu chọc anh nữa.

Hồng Thi Na tao nhã uống tách cà phê, cười khinh thường, trào phúng trả lời, "Đúng, năm trăm triệu này chính là mua cái mạng của cô, không lẽ cô cho rằng có bánh thịt từ trên trời rơi xuống sao?"

"Tôi không có bán mạng, năm trăm triệu này tôi sẽ đem trả lại cho cô."

"Xem ra cô đã không còn hận Phong Khải Trạch và Tạ Thiên Ngưng nữa rồi, cơ hội trả thù ở trước mắt, côlại cư nhiên không biết quý trọng?"

"Vì cơ hồi này rất có khả năng sẽ hủy diệt cuộc đời tôi, nếu tôi đóan không sai, cô muốn lấy tôi ra để lótđường cho cô đi, chờ khi tôi trải trải xong, cô mới an tâm bước qua qua, không sợ bị ngã xuống. Hồng Thi Na, tôi không có ngu ngốc, dại dột để mặt cô sắp xếp đâu."

"Nếu cô thật là tên ngu đần, tôi sẽ không cho cô năm trăm triệu. Tạ Minh San à, nói trắng ra là cô sợ chọc tới Phong Khải Trạch, đúng không? Kỳ thực cô có thể không cần đi gây sự với anh ta, tôi chỉ cần cô khiến cuộc sống bọn họ bị đảo lộn lên, như vậy đã đủ rồi. Nếu chuyện này làm xong, tôi sẽ cho cô năm trăm triệu, còn lời vừa nói, chỉ cần cô có thế làm cho Tạ Thiên Ngưng sanh non, tôi cho cô ba trăm triệu, chuyện này tôi không có bắt buộc tự cô định liệu, thấy sao hả?" Hồng Thi Na phát hiện Tạ Minh San không muốn làm, đành phải dụ dỗ cô.

Quả nhiên Tạ Minh San không phải người ngu ngốc, lại còn rất mưu mô, cô không thể xem thường.

"Thật sự chỉ có như vậy thôi sao?" Tạ Minh San không chịu nổi bị tiền hấp dẫn, trong lòng bắt đầu ngứa ngáy khi nghĩ đến mình sẽ có rất nhiều tiền.

Cũng không phải thật sự đi trêu chọc Phong Khải Trạch, hẳn có thể làm? Tuy rằng bây giờ cô đã có chút ít tiền, nhưng chút tiền ấy không đủ để cô tiêu xài cả đời, với cuộc sống hiện tại, chẳng khác nào là miệng ăn núi lở.

"Chỉ có như vậy thôi."

"Làm vậy có lợi gì cho cô chứ?"

"Chuyện này cô không cần biết, cô chỉ cần dựa theo lời tôi nói mà đi làm là được. Thế nào, suy nghĩ xong chưa, làm hay không làm?"

"Hồng tiểu thư, cô muốn tôi mạo hiệu đi làm việc cho cô, nhưng lại không nói rõ mọi chuyện cho tôi biết, chẳng lẽ không cảm thấy rất không công bằng sao?"

"Hiện tại là tôi chi tiền mời người làm việc, tôi là một cố chủ, cần gì đem tất cả mọi chuyện để nói cho cô biết chứ? Tạ Minh San, cô có thể lựa chọn không giúp tôi làm chuyện này, tôi sẽ đi tìm những người khác làm, nhưng những ngày sống an lành của cô sẽ kéo dài được bao lâu đây."

Nghe xong lời này, Tạ Minh San có chút sốt ruột, nghĩ nghĩ, quyết định vẫn làm, nhưng sẽ không chịu để mình phải thiệt thòi, "Được, tôi có thể đi làm chuyện này, nhưng kèm theo điều kiện."

"Chỉ cần điều kiện không quá đáng, tôi đều đồng ý cô." Hồng Thi Na lại một lần nữa tao nhã uống tách cà phê, trong lòng mừng thầm. Rốt cục vẫn đã thuyết phục được cô ta, tuy rằng hao chút sức lực, bất quá đáng giá.

"Cô đã nói, sau này sẽ cho tôi năm trăm triệu, tôi muốn lấy trước một nửa, là hai trăm năm mươi triệu, hơn nữa chuyện này cũng phải có kỳ hạn, tôi không thể cả đời cứ can thiệp vào cuộc sống của Phong Khải Trạch cùng Tạ Thiên Ngưng, nói như vậy năm trăm vạn liền quá ít, hơn nữa còn rất nguy hiểm, cho nên kỳ hạn này nhiều nhất là ba tháng. Nếu cô không đáp ứng hai điều kiện này của tôi, chuyện này khỏi bàn nữa."

"Khó trách cô có thể cướp đi Ôn Thiếu Hoa từ trong tay của Tạ Thiên Ngưng, tâm tư quả nhiên rất cao. Được, tôi đáp ứng cô, trước cho cô hai trăm năm mươi triệu, về phần kỳ hạn, cô nói ba tháng liền ba tháng đi. Nếu cô cầm tiền mà không làm, tôi sẽ có biện pháp để đối phó lại cô, nơi này là chi phiếu hai trăm năm mươi triệu." Qua sự hiểu biết của cô về Phong Khải Trạch, chỉ sợ Tạ Minh San gây loạn chưa đến ba tháng liền xong đời .

Tạ Minh San không chút do dự cầm lấy chi phiếu lại, nhìn nhìn chữ số ở mặt trên, vừa lòng nở nụ cười, sau đó cất kỹ, hứa hẹn nói: "Cô yên tâm, tôi đã nhận tiền của cô, nhất định sẽ làm tốt, nhưng nói rõ ràng trước, tôi chỉ phải đi can thiệp sinh hoạt của bọn họ, chuyện khác, tôi một mực không làm."

"Chuyện khác, cũng không tới phiên cô làm." Hồng Thi Na đứng lên, bỏ lại một câu khinh miệt, rồi rời đi.

Cô cũng muốn nhìn xem Phong Khải Trạch cùng Tạ Thiên Ngưng, sau này sẽ sống thế nào?

***
Chương 282. Liền xử lý như thế

Tạ Minh San sau khi nhận hai trăm năm mươi triệu của Hồng Thi Na, tuy rằng rất sợ chọc Phong Khải Trạch, nhưng vẫn kiên trì đi.

Chân khẽ bước đến trước cửa phòng bệnh, do dự nửa ngày mới dám gõ cửa.

Nghe tiếng gõ cửa, Tạ Thiên Ngưng lập tức đi mở cửa, cứ tưởng thím Chu đưa cơm đến, sau khi mở ra nhìn thấy người đến là Tạ Minh San, có chút kinh ngạc, lại càng lo lắng nhiều hơn, vì thế cảnh giác hỏi: "Cô tới làm gì?"

Khi nhìn thấy đối phương, liền nhớ lại khoảng thời gian giả điên giả dại của người này, làm cho cuộc sống của cô không được yên ổn thật sự khiến người ta cảm thấy buồn bực.

"Thế nào, đến xem anh rể của em một chút, không được sao?" Tạ Minh San không màn đến Tạ Thiên Ngưng, không chờ đối phương trả lời, cô liền đi vào.

Nhưng vừa đi vào cửa nhìn thấy Phong Khải Trạch đang nằm ở trên giường, cho dù bị treo một chân nằm ở trên giường, hành động không được thuận tiện, nhưng cặp ánh mắt sắc bén kia làm phải hút một ngụm khí, sợ tới mức hai chân như nhũn ra, vì trấn định bản thân, không thể không giả bộ không sợ hãi, khiêu khích nói chuyện, "Không thể tưởng được Phong đại thiếu gia danh tiếng lẫy lừng cũng sẽ có thời điểm chật vật thế này, thật sự làm cho người ta không thể tin được."

"Mục đích cô tới nơi này là để châm chọc có phải hay không?" Phong Khải Trạch cười lạnh hỏi, ánh mắt càng thêm âm trầm đáng sợ.

Ả đàn bà ghê tởm này lại bắt đầu muốn gây sóng gió, xem ra lần trước giáo huấn còn chưa đủ, anh phải giáo huấn cô nhiều hơn mới được, để nàng về sau không dám lại xuất hiện ở trước mặt anh.

"Tôi chỉ là ăn ngay nói thật, chẳng lẽ nói thật cũng sai sao?"

"Được, cô thích nghe lời nói thật đúng hay không, tôi đây liền nói thật. Tạ Minh San, lần trước đâm thủng bàn tay của cô, có vẻ chưa đủ để giáo huấn, lại muốn tôi đâm thủng bàn tay khác của cô hay là hủy dung mạo của cô, cô mới có thể an phận hả?"

"Tôi ——"

Lời này thật sự đã dọa Tạ Minh San, trên mu bàn tay còn có vết sẹo, lần trước khi bị dao găm đâm thủng bàn tay, loại thống khổ này đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rất rõ, nên không muốn nếm thêm một lần nữa.

Nhưng cô lại không thể không làm, bằng không không thể giao phó với Hồng Thi Na.

"Tạ Minh San, nói vậy cô hẳn nên biết chân này của tôi do ai đánh gãy chứ, mà kết cục hiện giờ cho việc đánh gãy chân tôi, cô có biết thế nào không?" diendanlequydon.com Phong Khải Trạch cười quỷ dị nhìn cô, không để cho cô nửa điểm mặt mũi. Hôm nay anh phải hoàn toàn triệt để làm cho cô gái này về sau không còn dám lại xuất hiện ở trước mặt anh.

Có một số người không thấy quan tài không rơi lệ, còn có một số người muốn nằm vào trong quan tài mới rơi lệ, xem ra anh đã gặp phải một người muốn nằm vào trong quan tài mới rơi lệ.

"Tôi, tôi biết." Tạ Minh San bởi vì quá mức khẩn trương cùng sợ hãi, nói chuyện đều cà lăm, cô cũng không thể ngờ Ôn Thiếu Hoa lại thảm như vậy.

"Đã biết mà còn dám chọc tôi, xem ra cô muốn vào trong tù cùng Ôn Thiếu Hoa nối lại tiền duyên, không bằng tôi giúp cô toại nguyện, thế nào?"

"Tôi, tôi hôm nay đến chỉ là muốn thăm bệnh, không có ý gì khác, chẳng lẽ đến thăm anh, lại biến thành chọc giận anh sao?"

"Cô thiệt tình chỉ muốn đến thăm bệnh thôi sao?"

"Tôi, tôi là." Kỳ thực không phải.

"Cô cảm thấy lời cô nói có độ tin cậy cao bao nhiêu?" .

"Tôi ——" Tạ Minh San không phản bác được, lại càng không dám nói chuyện với Phong Khải Trạch, vì thế chuyển ánh mắt sang Tạ Thiên Ngưng, thấy bụng cô đã thoáng lồi ra, cứng đờ người chào hỏi, "Chị họ ——"

Trời ạ, hiện tại cả nói chuyện cũng không có gan để nói, đừng mong đẩy mục tiêu vào đứa con của Tạ Thiên Ngưng. Nếu tiếp tục gây sự nữa, chỉ sợ kết cục của cô sẽ thê thảm vô cùng. Khó trách Hồng Thi Na muốn cô đến đánh trận này, té ra nguy hiểm đến thế.

Thời điểm cầm tiền, cô còn hứa sẽ đến phá gia đình họ trong vòng ba tháng, sau khi đến đây mới biết, e là lần sau cũng không dám tới nữa.

Cô nên làm gì bây giờ mới tốt?

"Minh San, nếu cô thật xem tôi là chị họ, vậy thì không cần lại đến phá hoại hạnh phúc của tôi, chỉ cần cô sống an phận, tôi cam đoan khỉ con sẽ không làm gì với cô." Tạ Thiên Ngưng cũng không muốn cô ta đến quậy phá nữa, trực tiếp nói rõ mọi chuyện.

Đã trải qua nhiều chuyện như thế, cô cũng đã mệt, thầm nghĩ muốn sống tốt qua ngày.

"Em, em, em không có a, em chỉ tới thăm mà thôi."

"Theo hiểu biết của tôi đối với cô, nếu không có mục đích khác, cô không có khả năng tới thăm khỉ con. Lúc trước tôi cũng đã biết cô cùng Hồng Thi Na đều một bọn, các người tưởng muốn hợp tác cùng nhau đối phó với chúng ta, chúng ta đã sớm đề phòng rồi. Nghĩ đến chú, tôi không muốn cô rơi vào kết cục giống Ôn Thiếu Hoa, cô vẫn sớm mau quay đầu đi."

"Chị họ, em, kỳ thực, kỳ thực em cũng không muốn gây khó dễ với chị, nhưng, nhưng mà em ——"

"Nhưng mà cái gì?"

"Chị họ, Ôn Thiếu Hoa ngồi tù , chẳng lẽ chị thật sự không có chút khó chịu nào sao? Nếu thật sự một chút cũng không, vậy tình cảm mười năm kia của chị đối với hắn ta đều là giả ư." Tạ Minh San suy nghĩ nửa ngày không thể nghĩ ra ý kiến gì hay,đành mượn chuyện cũ năm xưa ra, nhìn xem có hữu dụng hay không, cho dù vô dụng, Phong Khải Trạch cũng không thể trách cứ cô, dù sao cô chỉ nói sự thật, hơn nữa Ôn Thiếu Hoa là tình địch của anh ta, nếu như xung đột nhau, bọn họ sẽ không có ngày yên ổn rồi.

Được rồi, làm như thế đi.

Vừa nghe đến Ôn Thiếu Hoa, Tạ Thiên Ngưng liền tức giận, nhưng đều khiến cô càng giận hơn chính là Tạ Minh San, cư nhiên giờ phút này còn dám nhắc lại, vì thế phẫn nộ đuổi người, "Tạ Minh San, cô cút ra ngoài cho tôi!"

"Chị họ, chị giận sao? Chị tức giận là vì tôi nói sai, vẫn là vì tôi đã nói đúng sự thật? Nếu nói sai, vậy thì chứng tỏ chị còn tình cảm đối với Ôn Thiếu Hoa, nếu nói đúng, chứng tỏ tình cảm mười năm chị đối với Ôn Thiếu Hoa kia đều là giả, cho nên chị nhẫn tâm như vậy. Chị họ, chị nói xem là đúng hay là sai đây?"

"Cô hôm nay tới để nói móc tôi sao?" Hỏi như vậy, cô nói đúng cũng không được, sai cũng không ổn.

"Tôi chỉ nói sự thực mà thôi, nào nói móc hay không móc gì chứ, nếu chị nghe không lọt tai lời nói thật lòng, em đây không nói, đáp án này chỉ có bản thân chị là rõ ràng nhất."

"Cô hôm nay tới thăm người, hay đến nói sự thật gì đó?" Tạ Thiên Ngưng tức giận, không còn nghĩ đến tình nghĩa chị em gì nữa, nghiêm khắc chất vấn cô.

Lão hổ không phát uy, xem cô là mèo bệnh sao? Cô sẽ để cô ta nhìn rõ ra, cái gì là sự thật.

"Thăm người cùng nói chuyện thực, có quan hệ sao?" Bởi vì đối phương là Tạ Thiên Ngưng, chị họ mà cô luôn xem thường từ khi con rất nhỏ, cho nên Tạ Minh San không cảm thấy sợ hãi nhiều, dù sao người trước mặt không đáng sợ bằng Phong Khải Trạch.

"Đương nhiên có quan hệ, thăm hỏi phải quan tâm đến vết thương, chứ không phải đến để xả những chuyện cách xa ngoài vạn dặm, còn nếu muốn nói chuyện, tôi cùng cô nói. Mục đích hôm nay cô đến chỗ này, là muốn hiểu rõ sự thật mọi chuyện giữa tôi cùng Ôn Thiếu Hoa, được thôi, tôi cũng nói rõ một chút chuyện giữa cô cùng Ôn Thiếu Hoa, cô hao tổn tâm tư cướp đi Ôn Thiếu Hoa, không phải là vì muốn làm thiếu phu nhân Ôn gia sao, xin hỏi, hiện tại cô trở thành thế nào a?"

"Tôi ——"

"Tôi không quan tâm chuyện cô cướp tên cặn bã Ôn Thiếu Hoa kia đi, thậm chí tôi còn phải cám ơn cô nữa kìa, càng cám ơn cô đã giúp tôi nhận ra con người của hắn, nếu không có cô, tôi sẽ không có hạnh phúc hôm nay, cho nên thật sự phi thường cám ơn cô. Về phần vấn đề cô vừa mới nói có đúng hay không, giờ đây tôi có thể cho cô đáp án, đúng hay sai, đều là chuyện trước kia, không ảnh hưởng đến hiện tại, kết cục hiện giờ của Ôn Thiếu Hoa, tôi không thấy có gì cảm thông cả, đó là tội hắn đáng nhận. Về phần cô, nếu cô cảm thấy cuộc sống bây giờ quá đơn điệu, tôi không ngại giúp cô tăng thêm màu sắc." Cứng rắn nói thắng ra mọi chuyện.

"Chị ——"

"Tôi là chị họ ruột của cô, cô hôm nay cố ý nói những lời này chỉ muốn chọc tức tôi, vậy cô có nghĩ tới hậu quả làm tôi tức giận không? Tôi giờ là phụ nữ có thai, nếu chọc giận tôi, cô nghĩ chồng tôi sẽ bỏ qua cho cô sao? Bất quá giờ tôi không chút tức giận nào, ngược lại cảm thấy cô giống như tên hề, thật buồn cười, cả đời luôn lấy mục đích là giật chồng người khác, chuyên làm tiểu tam phá hư hạnh phúc người khác, nhưng làm được lại không muốn đối mặt, làm ra mọi chuyện rất tự nhiên, cư nhiên công khai chạy đến nhà chồng của người khác, làm ra nhiều chuyện không biết xấu hổ thế, thời điểm cô ra đường không cảm thấy mình rất mất mặt sao?"

"Tôi ——"

Tạ Thiên Ngưng không nhường nhịn đối phương, trút hết bực bội của mình, đánh vào lòng kiêu ngạo của cô ta, "Hôm nay nói tới đây, nếu cô không phục, có thể tiếp tục nói, nhưng phải tự gánh lấy hậu quả."

Tạ Minh San bị nói có chút khẩn trương, có chút sợ hãi, nhưng vẫn không phục, phản bác lại cô, "Chị họ, em chỉ nói những đều phát sinh là thực, không có cố ý chọc giận chị, chị cần gì tức giận như vậy chứ? Tức giận, là vì em đã nói đúng, bây giờ chị vẫn còn để ý đến Ôn Thiếu Hoa? Nhớ ngày đó chị vì yêu người đàn ông này như vậy, nhưng nói quên liền quên, bất luận kẻ nào đều cũng có nghi vấn, không phải sao?"

"Chuyện lúc trước là thực, chỉ là cô đã đoạt người tôi không hề yêu, sau đó lại chuyển sang người tôi yêu, nhưng không giành được liền tới nơi kích bác, khóc lóc om sòm để gây rối."

"Chị quả nhiên đang tức giận."

"Tôi tức giận, nhưng tôi tức giận nguyên nhân không phải bởi những chuyện cô nói, mà là cô nhiều lần muốn phá hư hôn nhân của tôi, phá hư hạnh phúc của tôi. Tạ Minh San, tôi nói cho cô biết, chuyện lúc trước cô cướp đi Ôn Thiếu Hoa tôi không để ý đến, nhưng đừng có bao giờ mơ chuyển sang cướp lấy chồng của tôi."

"Lòng của một người đàn ông không thể chỉ đặt trên một người phụ nữ mãi, chị chỉ có thể che chở anh ta trong nhất thời, không thể bảo vệ anh ta cả một đời."

"Những lời này hẳn là phải để tôi nói với cô mới đúng chứ, cô cảm thấy lòng Phong Khải Trạch đang đặt trên người cô, hay ở trên người tôi?"

"Này ——" Tạ Minh San không phản bác được, nghĩ nghĩ, muốn nói gì đó, nhưng bên tai lại truyền đến giọng nói khác, dọa cô kinh hoảng thất sắc.

Phong Khải Trạch luôn luôn nghe những lời của hai người phụ nữ này nói, thật sự nhịn không được , vì thế cầm lấy điện thoại, gọi cho Đỗ Nguyên, trực tiếp truyền đạt mệnh lệnh, "Đỗ Nguyên, giải quyết giúp tôi một người phụ nữ tên là Tạ Minh San, vô luận cậu dùng biện pháp gì, chỉ cần khiến cô ta vĩnh viễn biến mất khỏi ở trước mặt tôi là được rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com