Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 58 + 59

Chương 58. Anh đã định lấy rồi

Tạ Thiên Ngưng ngồi xe hai giờ mới về tới chỗ ở của mình, cả người mệt lử chỉ muốn ngủ thật say.

Hiện thực có quá nhiều phiền muộn và tàn khốc, nếu như ngủ say thì sẽ không cần phải đối mặt với nó.

Đúng, ngủ say.

Cô muốn ngủ thật lâu qua mấy ngày mấy đêm, đem toàn bộ phiền muộn ngủ theo.

Tạ Thiên Ngưng quyết định như vậy, ngây ngô lấy chìa khóa ra, mở cửa phòng, tiếp đó đi vào, hơn nữa còn lập tức khóa cửa lại. Khóa xong còn không yên tâm, lại lắc thử, xác định xem có khóa được hay chưa.

Cô biết cái bệnh thần kinh ở đối diện, cho nên khóa cửa kỹ một chút, không phải là chuyện xấu gì.

Khóa cửa xong, cô mới xoay người lại, đang muốn đi vào phòng. Nhưng người trước mắt lại làm cô sợ hết hồn, trọng tâm cả người không ổn định phải tựa vào cửa, toàn bộ những gì trên tay đều rơi xuống đầy đất.

"Anh, anh vào hồi nào?".

Cô cố ý khóa cửa, chính là đề phòng cái tên bệnh thần kinh đi vào. Nhưng không nghĩ tới, anh ta đã vào được, hơn nữa còn ngồi trong phòng khách, thảnh thơi xem tạp chí, giống như nhà của mình vậy, một chút ngại ngùng cũng không có.

Thật là gặp quỷ.

"Nửa giờ trước đi." Phong Khải Trạch tiếp tục xem tạp chí, bộ dáng không sao cả, cố ý không nhìn tới cô, nhưng nhất cử nhất động của cô, anh đều rất rõ ràng, nhất là một màn cô mới vừa hoảng sợ đến phải tựa vào cửa kia, khiến anh không nhịn được bật cười trong lòng.

Trong mắt anh, bất kỳ hành động của cô đều đáng yêu như thế.

Trước kia nhìn phụ nữ, anh đều có một cảm giác ghê tởm. Thế nhưng với cô, cho dù là mắng chửi người, anh cũng thích.

"Nửa giờ trước, làm sao có thể?" Tạ Thiên Ngưng kêu to, quay đầu lại kiểm tra khóa cửa, phát hiện khóa không sao, căn bản không có bị cạy qua.

Nếu không phải là cạy cửa, vậy anh vào bằng cách nào?

"Anh, anh vào bằng cách nào?"

"Đương nhiên là đi vào".

"Tôi hỏi là làm sao anh mở được cửa?" Cô tức giận hỏi, cả người đều là cơn thịnh nộ.

Vốn định trở về ngủ ngon một giấc, nhưng bị cái tên bệnh thần kinh này quấy rầy, e rằng không ngủ được rồi.

"Đương nhiên là dùng chìa khóa mở cửa, không lẽ anh lấy tay mở sao?" Anh không nóng không lạnh mà trả lời, thái độ bình thản như nước. Nhưng loáng thoáng bên trong có hương vị rượu ngọt. Đối với cô, dường như là cưng chìu, nhưng dường như có một chút trêu chọc cô.

"Từ đâu anh lấy được chìa khóa cửa phòng tôi?".

"Chưa nghe nói tiền có thể sai khiến được ma quỷ sao?".

Chỉ cần có một chút tiền, hơn nữa là một chút thủ đoạn, lấy cái chìa khóa không phải là việc khó.

"Phong tiên sinh, rốt cuộc anh muốn thế nào mới có thể buông tha tôi?" Cô mệt mỏi hỏi, bị anh làm phiền đến sắp không chịu nổi.

Người đàn ông này quá thần bí, hơn nữa bản lãnh rất lớn, rốt cuộc anh ta muốn làm gì?

"Đời này anh sẽ không buông tha em, anh tuyên bố, đời này Tạ Thiên Ngưng em chỉ có thể làm vợ Phong Khải Trạch anh. Em, anh đã định là lấy rồi".

".........."

Tạ Thiên Ngưng bất đắc dĩ lắc đầu một cái, cười gượng trả lời anh: "Anh, tôi tuyệt đối không gả".

Anh ta muốn cưới, cô còn không muốn gả đây.

Ai nguyện ý lấy tên bệnh thần kinh chứ!

Phong Khải Trạch không phản bác ngay, mà chỉ đứng lên, đi tới trước mặt cô, hơi khom người xuống, để mặt mình đối mặt với mặt cô, tự tin nói: "Một ngày nào đó, em nhất định sẽ cam tâm tình nguyện lấy anh. Được rồi, vừa mới trở về nhất định là rất mệt, tắm rửa một chút, sau đó nghỉ ngơi thật tốt, anh tạm thời không quầy rầy em".

Nói xong, lấy tay sờ đầu của cô, sau đó đi ra cửa.

***
Chương 59. Ngạc nhiên

Tạ Thiên Ngưng chỉ ngây ngốc đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Phong Khải Trạch tiêu sái rời đi, chờ khi anh đi vào phòng đối diện, không nhịn được rống lên.

"A --------".

"Đáng ghét -------".

Tại sao trên đời này lại có người đàn ông nhàm chán như vậy chứ?

Phong Khải Trạch ở đối diện, nghe rõ ràng tiếng gào to của cô, cười cười yên tâm, sau đó đóng cửa lại làm chuyện của mình.

Có thể gào to như vậy, chứng tỏ thân thể của cô đã khỏe rồi, cho nên anh không cần quá lo lắng nữa.

Còn tổn thương lòng của cô, anh nên làm thế nào mới giúp cô vượt qua đây, nhất là cái tên Ôn Thiếu Hoa kia, anh muốn cô quên hắn triệt để.

Tạ Thiên Ngưng thấy cửa phòng đối diện đóng lại, vì thế vô cùng tức giận đến bên cạnh cửa nhà mình, dùng sức đóng lại.

Rầm ------

Tiếng đóng cửa to như vậy, cơ hồ rung động cả gian phòng, có thể thấy cơn giận của cô lớn đến cỡ nào.

Nhưng cô không quan tâm, bởi vì trong lòng tràn đầy lửa giận, hơn nữa càng lúc càng bùng nổ.

"Thật là phiền chết đi được, tại sao mình lại bị kẻ điên này quấn lấy chứ?".

Tạ Thiên Ngưng có chút phát điên, hai tay nắm tóc, buồn bực vò đầu, thật sự không nghĩ ra biện pháp gì tốt để hả giận, vì vậy cô vào phòng tắm tắm nước lạnh, dội vài lần từ đầu đến chân.

Sau khi tắm nước lạnh xong, tâm tình đã ổn định, đầu óc cũng tỉnh táo, lúc này cô mới có thể bình tĩnh ngồi xuống, suy nghĩ xem nên đối mặt với chuyện này như thế nào.

Đầu tiên không cần nói đến mục đích của tên điên này khi quấn lấy cô, chỉ nhìn vẻ bá đạo của anh ta thôi, đã làm cho cô có chút không thể tiếp thụ nổi.

Nếu như anh có thể giống như người bình thường một chút, lễ phép trong cách cư xử thì cô có thể miễn cưỡng đáp ứng làm bạn bè với anh.

Đáng tiếc ------

Thôi mặc kệ hắn đi.

Ùng ục -----

Bụng cứ đánh trống, làm cô lấy lại tinh thần trong khi còn chìm trong suy nghĩ. Lúc này cô mới nhớ mình vẫn chưa ăn cơm trưa, nhìn thời gian thì đã thấy là hai giờ chiều rồi.

Cô mới đến đây ngày hôm qua, căn bản chưa kịp mua đồ, hôm nay cũng chỉ có mỳ gói. Vậy thì ăn mỳ gói đi.

Với phương diện ăn uống, Tạ Thiên Ngưng cũng không phải người kén ăn, thường có gì ăn nấy, muốn ăn mỳ liền đi nấu nước ngay.

Chờ nước sôi xong, đang chuẩn bị chế mỳ vào, ai ngờ cửa đột nhiên "Két" một tiếng, dường như có người đang dùng chìa khóa mở cửa, làm cô đờ người dừng động tác lại, đôi đũa vẫn còn kẹp trong tay, liền ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn cánh cửa, sững sờ người nhìn chằm chằm người đi vào.

Mẹ nó, nơi này là chỗ cô ở, vậy mà anh ta lại tùy tiện ra ra vào vào như nhà mình vậy, cũng may bây giờ cô ăn mặc đàng hoàng, chẳng may hở chút gì đó thì đã bị anh ta nhìn sạch rồi sao?

"Anh lại đến làm gì?".

Phong Khải Trạch mang theo hai túi lớn, vừa mở cửa xong liền đi vào, ngẩng đầu thấy Tạ Thiên Ngưng ăn mỳ gói, khuôn mặt không vui nói: "Em đã biết dạ dày mình không tốt lại còn ăn cái này, chẳng lẽ em không quan tâm đến thân thể mình hay sao?".

"Cái này thì sao chứ, tôi đã ăn nó mấy năm rồi, mà vẫn thấy rất khỏe mạnh đó sao, có gì không tốt đâu chứ, xùy." Tạ Thiên Ngưng không để ý tới anh, tiếp tục ăn mỳ gói của mình.

Còn chưa kịp bỏ vào miệng thì chiếc đũa đã bị người ta đoạt đi, ngay cả cái tô cũng bị lấy mất.

Phong Khải Trạch cướp đôi đũa trong tay cô, sau đó cầm lấy cái tô đặt ở trên bàn đi tới bên cạnh thùng rác, không chút do dự ném vào đó ngay.

"Anh, sao anh lại vứt hết đồ của tôi hả?" Cô vội vàng chạy tới, muốn cướp lấy tô mỳ gói của mình, tiếc rằng đã chậm một bước, chỉ có thể nhìn vào thùng rác mà thở dài.

Người này thật bá đạo khiến cho người ta chán ghét.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com