Chương 48
Mặc kệ nói thế nào, sự tình tạm thời xem như hạ màn —— mới lạ.
Matsuda Jinpei còn cần viết một phần tường tận báo cáo về viên đạn linh tinh các thứ, không chỉ có thế, còn có một chuyện không biết có tính là vấn đề hay không, chính là giới hạn khoảng cách 10 mét giữa tôi và Matsuda Jinpei đã biến mất.
Trước đó vì khẩn trương, chuyện này suýt chút nữa bị tôi quên mất, cũng may Jinpei còn nhớ rõ, nhắc nhở tôi.
“Cứ như vậy tốt nhất vẫn là mua cái di động đi.” Kenji chống cằm ngồi đối diện Matsuda Jinpei, vừa xem anh ấy đối mặt với báo cáo mà sầu não, vừa kiến nghị, “A…… Jinpei-chan, chỗ này anh vẫn nên đổi từ khác đi.”
Ở đội xử lý bom mìn, Matsuda Jinpei xem như một “tay ngang” nổi tiếng, ba ngày hai bữa viết kiểm điểm đã thành chuyện thường ở huyện, mà bản kiểm điểm của anh ấy cũng giống như con người anh ấy, lộ ra một vẻ “Tôi nhận sai, nhưng tôi không thay đổi” khiến cấp trên xem xong tức giận đến chửi ầm lên, nhưng hiện tại bản báo cáo này lại liên quan đến chuyện bắn phạm nhân hôm nay, hơn nữa những chuyện như “Là u linh các anh không thấy được, đồng thời cũng là bạn gái tôi bắn phạm nhân” mà trình lên trên chắc chắn sẽ không ai tin, ngược lại sẽ cảm thấy Matsuda Jinpei đang tức họ, cho nên rất nhiều chi tiết trong báo cáo phải bịa đặt.
Tóm lại, có chút khó khăn. Cũng may cuối cùng dưới sự hợp lực của hai vị cảnh sát vẫn là hoàn thành, hơn nữa ngày hôm sau liền đưa đến văn phòng cấp trên.
Đến nỗi kết quả cuối cùng thì sao, là Matsuda Jinpei nhận được ba ngày tạm thời đình chỉ công tác.
“Loại kết quả này thật ra là nằm trong dự kiến.” Matsuda Jinpei rót cho tôi một ly nước, nói.
Giờ phút này tôi đang ngồi trên sô pha trong chung cư, trên tay còn cầm một quyển truyện tranh đang xem, Jinpei nói xong liền ngồi xuống bên cạnh tôi, tự nhiên thò tay ra rút quyển truyện tranh từ tay tôi, lật úp xuống bàn trà. Tôi đang xem say sưa, thình lình bị người chặn ngang, lập tức trừng mắt nhìn thủ phạm: “Jinpei ai ai ai chờ một chút!!”
Đáng ghét tôi vừa mới xem được một nửa mà!
Đối mặt với ánh mắt lên án của tôi, Matsuda Jinpei hoàn toàn không dao động, tay đè nặng quyển truyện tranh ngược lại càng dùng sức hơn – vốn dĩ tôi còn có thể rút ra một chút, hiện tại hoàn toàn không nhúc nhích được.
“Em nên để mắt nghỉ ngơi một chút.”
Matsuda Jinpei nói: “Từ hôm qua đến giờ, em gần như trừ ăn cơm ngủ ra đều xem truyện tranh, gọi em em cũng không nghe thấy, đẹp đến vậy sao?”
Nói đến câu cuối cùng, vẻ mặt anh ấy đã rõ ràng không vui.
“…… Cũng không đẹp đến mức đó đâu.” Dưới ánh mắt hơi hạ xuống của anh ấy, tôi không kìm được mà liếc mắt đi, “Chỉ là muốn biết tiếp theo thế nào.”
Tôi chỉ đơn thuần có chút tò mò thôi.
“Thôi được, đi thay quần áo, đã nói hai ngày này ra ngoài mua di động, kết quả em từ hôm qua đến giờ gọi một tiếng cũng không phản ứng.”
Tôi khi nào không phản ứng?
Tôi khó hiểu nhìn về phía anh ấy.
Matsuda Jinpei liếc xéo tôi một cái, không chút khách khí vạch trần: “Cũng không thể gọi là không có phản ứng, mỗi lần hỏi em liền ừ ừ đáp ứng hai tiếng, sau đó tiếp tục đắm chìm trong truyện tranh, tôi thấy em căn bản không biết tôi đang nói gì đi?”
“……”
Chuyện đó giống như thật sự là việc tôi có thể làm ra.
Tôi đuối lý mà trầm mặc một lát, sau đó lập tức đứng dậy từ sô pha về phòng thay quần áo.
*
Di động đổi mới rất nhanh, chiếc di động trước đây của Matsuda Jinpei kích cỡ hiện giờ trong tiệm đã hoàn toàn bị đào thải, vì thế cuối cùng hai chúng tôi mỗi người một bộ di động mới ra cửa.
Matsuda Jinpei trước sau lưu số của anh ấy và số của Kenji bọn họ, cùng với số của chị Chihaya vào di động của tôi, sau đó đưa điện thoại cho tôi.
“Nếu mua di động rồi, vậy dứt khoát đi mua thêm cái móc khóa đi.” Tôi nhận lấy di động, lật qua lật lại nhìn một chút, nói. Di động màu trắng toàn bộ, không có hoa văn họa tiết, làm tôi cảm thấy có chút trống trải, cứ cảm giác thiếu cái gì đó.
Vì thế chúng tôi vốn định về nhà nửa đường rẽ vào một cửa hàng tiện lợi – đi ngang qua lúc đó tôi liếc thấy trên kệ hàng một loạt móc khóa, hơn nữa trong đó có một cái hình như là Doraemon.
“Thật sự muốn cái này sao?” Matsuda Jinpei nhận lấy móc khóa từ tay tôi đi trước quầy tính tiền.
Tôi không đi theo cùng, mà đi ra ngoài cửa, dựa vào tủ kính chờ anh ấy.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, nhưng dù sao cũng là tháng mười một, ánh mặt trời chiếu vào người cũng không thực ấm áp. Người đi đường trên phố vội vã, ánh mắt tôi nhẹ nhàng lướt qua họ.
Lúc này tôi cảm thấy một trận kéo nhẹ, tôi cúi đầu nhìn, cư nhiên là một bé gái còn chưa cao đến đùi tôi, bé đang kéo vạt áo tôi, ngửa đầu nhút nhát sợ sệt nhìn tôi: “Chị ơi, chị mua hoa không?”
Nói rồi, bé chỉ chỉ cửa hàng hoa cách đó chỉ vài bước chân.
Tôi sững sờ một chút, theo bản năng từ chối nói: “Xin lỗi em, nhưng chị hiện tại không cần hoa.”
Sau đó tôi kinh hãi nhận ra, bé gái này làm sao nhìn thấy tôi?
Không đợi tôi nghĩ lại, một người phụ nữ vẻ mặt lo lắng vội vàng chạy ra từ cửa hàng hoa, khắp nơi nhìn quanh, như đang tìm ai đó. Ngay sau đó ánh mắt cô ấy rơi vào chỗ tôi, rồi vội vã chạy đến chỗ tôi, kéo bé gái đang túm vạt áo tôi qua.
Người phụ nữ nở nụ cười xin lỗi và xấu hổ với tôi: “Vị tiểu thư này…… Xin lỗi, To To luôn chạy lung tung.”
Tôi lắc đầu: “…… Không, không sao, bé rất đáng yêu.”
Người phụ nữ lại lúng túng nói xin lỗi tôi hai câu, rồi dắt con mình rời đi.
Tôi nhìn theo bóng dáng họ biến mất ở cửa hàng hoa, có chút hoảng hốt và không dám tin.
Việc bị người khác nhìn thấy đánh tôi một đòn bất ngờ, khiến tôi không khỏi cảm thán, cũng may sau khi ra cửa tôi vẫn luôn đi bộ, không có bay lên, bằng không đó thật sự là một câu chuyện kinh dị.
“Haruka-chan.”
Tôi quay đầu lại, Matsuda Jinpei đứng ở cửa tiệm vẫy tay với tôi, tôi lập tức đi qua.
“Sao lâu vậy?” Tôi hỏi.
Matsuda Jinpei: “Đến lượt tôi thì vừa lúc máy tính bên kia bị đơ.”
Thì ra là như vậy.
Tôi và Matsuda Jinpei song song đi trên con đường nhỏ về nhà, con phố này rất hẹp, chỉ một chiếc xe có thể đi qua, nếu hai chiếc xe cùng vào sẽ bị kẹt lại, bất quá vì rất ít người chọn đi đường này, nên giờ phút này ở đây không có tiếng còi xe, cũng không có tiếng nói chuyện.
Tôi nói với Jinpei chuyện tôi bị nhìn thấy, Matsuda Jinpei có chút ngoài ý muốn.
Thực tế tôi cũng rất ngoài ý muốn…… Về việc tôi có thể hay không vẫn luôn xuất hiện ở trạng thái linh hồn như vậy, cùng với việc có phải vẫn luôn duy trì mối liên hệ 10 mét với Matsuda Jinpei hay không, khi còn ở trường cảnh sát Furuya Rei và họ đều tò mò hỏi và cùng nhau thảo luận.
Cuối cùng kết luận là có khả năng, bất quá chắc là sẽ có một khoảng thời gian.
“Rốt cuộc Haruka-chan ở chung với chúng ta lâu như vậy dường như cũng không có xu hướng bị người khác nhìn thấy.” Furuya Rei nói.
“Mối liên hệ 10 mét cũng là ngay từ đầu đã có đúng không?” Morofushi Hiromitsu nói, “So với những vấn đề khác thì mối liên hệ 10 mét mới phiền phức chứ?”
Khi đó thật sự không ngờ nhanh như vậy…… Tôi không chỉ có thể bị người khác nhìn thấy, mà còn giải trừ mối liên hệ 10 mét với Jinpei.
Chuyện tôi bị người khác nhìn thấy rất nhanh đã bị chị Chihaya biết. Chị ấy vô cùng vui vẻ nói với tôi rằng sau này mua quần áo có thể mang tôi theo, giọng điệu háo hức khiến tôi có một dự cảm không lành. Quả nhiên, cuối tuần chị ấy xông đến tận cửa – chị ấy kéo tôi đi dạo phố cùng, thấy quần áo đẹp liền bắt tôi thử, cả một buổi chiều tôi gần như chỉ ở trong phòng thử đồ, hết bộ này đến bộ khác. Tôi luôn nghi ngờ chị Chihaya coi tôi như một con búp bê mặc đồ, bất quá tôi không nói ra, rốt cuộc chị Chihaya trông thật sự rất vui vẻ.
Hơn nữa bởi vì chị ấy tương đối chịu chi, chờ đến khi chúng tôi buổi tối từ trung tâm thương mại ra về thì không còn là mức độ thắng lợi trở về nữa, mà quả thực là nhập hàng, hai người tay lớn tay nhỏ xách theo một đống lớn túi mua sắm, khiến hai vị đến đón chúng tôi – chính là Matsuda Jinpei và Hagiwara Kenji – xem đến trợn mắt há hốc mồm.
“Hai người cũng thật là giỏi…… Nhiều túi mua sắm như vậy không thấy đi đường bất tiện sao?” Matsuda Jinpei ngoài miệng than thở, ôm hết tất cả đồ trên tay tôi, tay tôi lập tức trống không.
Tôi có chút bất đắc dĩ: “Kỳ thật vốn không định mua nhiều như vậy.”
Kết quả tỉnh lại thì đã như vậy rồi.
Matsuda Jinpei liếc mắt nhìn những chiếc túi trên tay.
“Đều là quần áo?”
“Ừm…… Còn có giày.” Tôi khoác tay anh ấy, trả lời.
*
Sau khi xác nhận tôi có thể bị người khác nhìn thấy, Matsuda Jinpei tìm Furuya Rei hỏi anh ấy có thể giúp một chút không, giúp tôi làm một phần chứng minh thân phận, bằng không tôi vẫn luôn là một người không có hộ khẩu.
Đầu dây bên kia Furuya Rei hùng hùng hổ hổ một hồi lâu, cách ngày liền tự mình mang giấy tờ chứng minh đến, vì thế tôi và Jinpei cũng nhân tiện hỏi anh ấy và Morofushi Hiromitsu đang làm gì – đang tiếp thu huấn luyện, chuẩn bị cho việc làm nằm vùng.
Tôi hỏi Furuya Rei bên kia có phải có rất nhiều rượu không, Furuya Rei sững sờ một chút hỏi tôi: “Cái này cô cũng biết?”
Cái này tôi đương nhiên biết, đây chính là cốt truyện chính mà!
“Tôi biết cũng không nhiều lắm…… Bất quá xưởng rượu nói, loại rượu giả của các anh ấy, rất nhiều.” Tôi không dùng những từ như Tổ chức Áo đen và nằm vùng, để tránh lời nói bị bóp méo.
Furuya Rei lập tức hiểu ý tôi, hơn nữa đối với cách gọi khác của tôi bày tỏ quan điểm: “…… Tôi hiểu ý cô, nhưng cách gọi khác của cô cũng……”
“Không hình tượng sao?”
“Không, rất có hồn.” Anh ấy bình luận, sau đó truy vấn, “Tuy rằng tôi ít nhiều có chút suy đoán…… Tôi và Hiro hẳn đều sẽ trở thành rượu giả như cô nói, cho nên…… Hiro hẳn là bại lộ, bất quá cụ thể bại lộ như thế nào thì khó nói.”
Tôi lắc đầu: “Cái này tôi bó tay, tôi đã nói trước là tôi biết…… Cũng không nhiều lắm.”
Conan là bộ phim hoạt hình tôi theo dõi từ thời thơ ấu, tôi biết nó sau này vẫn tiếp tục, nhưng vì phong cách và quá dài chờ đợi nên tôi cũng không xem trọn vẹn, trong ấn tượng của tôi những nội dung tôi xem thậm chí không có nhân vật Morofushi Hiromitsu…… Điều này cũng có thể tha thứ, rốt cuộc Conan mới là nhân vật chính.
Bất kể là Matsuda Jinpei hay Hagiwara Kenji…… Họ cũng vậy, có lẽ đều là nhân vật phụ, lên sân khấu vài tập kiểu đó…… Trong nhiều tập Conan như vậy tôi thật sự không có ấn tượng.
À, đương nhiên trừ Matsuda Jinpei cái tên khốn thản nhiên chịu chết ở vòng đu quay ra.
Đối với sự nhận biết của Furuya Rei và Morofushi Hiromitsu, hoàn toàn xuất phát từ việc tôi đi theo Matsuda Jinpei sau này.
Mười sáu lần luân hồi đó, mà sau khi Matsuda Jinpei chết hết thảy sẽ trở lại, cho nên tôi không biết những chuyện xảy ra sau khi Matsuda chết.
“Morofushi cậu ta……” Tôi nghĩ nghĩ nói, “Kỳ thật trong ấn tượng của tôi, ít nhất trước khi Jinpei lên vòng đu quay thì cậu ấy vẫn còn sống.”
Rốt cuộc khi đó họ tế điện mộ chỉ có Hagiwara Kenji, đây là điều tôi có thể khẳng định.
Tôi không tận mắt nhìn thấy Morofushi Hiromitsu chết, nhưng…… Tôi biết anh ấy sẽ chết, bất quá điều này không phải vì tôi đã xem manga anime hay phim chính xuất hiện tình tiết này…… Mà là tôi nhớ ra, tôi dường như đã xem một đoạn video tổng hợp về Conan, hình như nhấn mạnh về Morofushi Hiromitsu, hơn nữa chính là ở lần luân hồi này tôi mới nhớ ra.
“Tôi biết rồi, tôi và Hiro đều sẽ chú ý.” Furuya Rei trông cũng không thất vọng vì không có được nhiều thông tin hơn, anh ấy đơn giản cáo biệt chúng tôi rồi rời đi.
*
Bốn năm sau, giữa tháng mười hai.
“Ý cậu là ba người các cậu trong Whiskey đều là nằm vùng sao?” Tôi trầm tư, một lát sau giơ ngón tay cái lên với người đối diện bàn rượu, “Xưởng rượu thật là cơ chế tuyển dụng ưu tú.”
“Lời nói không thể nói như vậy.” Furuya Rei đỡ trán, “Tuy rằng đây quả thật là một sự trùng hợp khiến người ta há hốc mồm.”
“Tóm lại Morofushi Hiromitsu cậu không chết thật sự là quá tốt.” Tôi dứt khoát nói.
Nơi chúng tôi đang ở là một quán nhậu Izakaya có tính bảo mật rất cao, quán này có những phòng nhỏ riêng và cách âm rất tốt, rất thích hợp cho những cuộc tụ tập bí mật. Đến nỗi nhân viên tụ tập, tự nhiên là năm thành viên trường cảnh sát cùng với tôi.
Bởi vì tính chất công việc của Furuya Rei và Morofushi Hiromitsu, kỳ thật số lần chúng tôi tụ tập cũng không nhiều, về cơ bản một năm cũng chỉ hai ba lần. Tháng trước chúng tôi vừa tụ tập một lần, theo lý thuyết không nên nhanh như vậy lại đến lần nữa, nhưng tháng này đã xảy ra chuyện lớn.
Thân phận nằm vùng của Morofushi Hiromitsu đã bị tổ chức bên kia biết được, vì thế không thể không trốn lên sân thượng, cũng may người muốn thủ tiêu anh ấy là một thành viên khác của Whiskey – mà thành viên còn lại của Whiskey vừa vặn cũng là một người nằm vùng, lại còn là FBI.
Cho nên cuối cùng Morofushi Hiromitsu vẫn sống sót, thoát khỏi tổ chức.
Tôi biết chỉ có vậy, những cái khác không rõ lắm, rốt cuộc đây cũng là bí mật, Furuya Rei và họ không có khả năng nói quá kỹ càng tỉ mỉ.
“Nhưng cái tên FBI đó thật là khó chịu!” Furuya Rei khó chịu nói.
Lại nữa rồi, cứ nhắc đến FBI là Furuya Rei lại như vậy, toàn thân tỏa ra hắc khí, trông đặc biệt đáng sợ. Lần tụ tập trước nhắc đến việc đặc vụ FBI liên hệ với họ bên công an cũng là như vậy, hơn nữa cuối cùng còn uống say ở quán nhậu.
“Cái kia…… Lớp trưởng, cậu và Natalie khi nào tính kết hôn?”
Để phòng ngừa chuyện lần trước tái diễn, tôi lập tức chuyển chủ đề.
Ánh mắt mọi người trên bàn lập tức tập trung vào Date Wataru.
Động tác uống nước của Date Wataru dừng lại, trên mặt lộ ra một nụ cười ngượng ngùng. Lập tức chúng tôi hiểu rõ, hai người này quả nhiên vẫn còn đang trong giai đoạn thuần ái!
“Nói trở lại hình như lần trước lớp trưởng còn nói muốn cầu hôn.” Morofushi Hiromitsu lặng lẽ đâm thêm một dao, “Cậu không thể nào một năm trôi qua rồi mà vẫn chưa cầu hôn chứ?”
“Đúng vậy đúng vậy.” Tôi liên tục gật đầu phụ họa.
Ngồi bên cạnh tôi Matsuda Jinpei cũng nói: “Lớp trưởng cậu ấy thế này không được đâu.”
“Chỉ có cậu không được nói thế Matsuda.” Ánh mắt Furuya Rei nhìn lại, lộ ra vẻ mặt nửa tháng kinh điển, “Tiến độ của cậu và Haruka-chan cũng căn bản không tiến triển được bao nhiêu đúng không? Cậu không biết xấu hổ nói lớp trưởng sao?”
Matsuda Jinpei: “…… Furuya Rei cậu có phải muốn đánh nhau không?”
“Tôi nói hẳn là sự thật đúng không?” Furuya Rei nói, “Đúng không, Hagiwara?”
“Điểm này Jinpei-chan quả thật là như vậy đó.” Ánh mắt Kenji cũng từ chỗ lớp trưởng chuyển qua, vẻ mặt tiếc hận, “Lần trước cậu và Haruka-chan đi ngồi vòng đu quay cơ hội tốt như vậy, kết quả hai người chỉ dán môi một chút rồi kết thúc…… Học sinh cấp ba còn chưa ngây thơ bằng hai người.”
Chờ, chờ một chút, vì sao lại nhảy sang chuyện của tôi và Jinpei vậy hả!
Tôi không nhịn được che mặt lại.
Còn nữa lần trước ở công viên giải trí Jinpei nói có người đang xem thì ra thật là các anh hả!
Người khác hẹn hò các anh theo làm gì hả! Tò mò bảo bảo sao!
“Hagi!”
“Hảo hảo.” Date Wataru kịp thời ngăn chặn một hồi hỗn chiến sắp bắt đầu, hỏi tôi, “Haruka-chan, Natalie…… Có hỏi em chuyện hôn lễ không?”
“Nếu anh nói là kiểu nói chuyện phiếm giữa con gái với nhau ấy, thì có ạ.” Tôi nói, “Lớp trưởng muốn hỏi cụ thể về cái gì?”
Date Wataru có chút ngượng ngùng nói: “Cô ấy…… Có nói thích kiểu gì không?”
“Để em nghĩ xem.” Tôi buông ly xuống, chậm rãi hồi tưởng lại.
Quan hệ giữa tôi và Natalie rất tốt…… Tuy rằng không đến mức là bạn thân thiết biết hết mọi chuyện, nhưng cũng là bạn bè rất tốt, tôi hy vọng cô ấy có thể hạnh phúc. Cho nên hôn lễ cả đời có một lần đương nhiên cũng muốn thật ấn tượng sâu sắc – làm cô ấy thích đến không được, nhớ lại sẽ rất ngọt ngào hạnh phúc kiểu ấn tượng sâu sắc ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com