Bà dì độc ác
Sau bữa trưa, Diệp Sở Sở trở lại với công việc của mình, nhưng lần này là với một quyết định đầy ấm áp. Cô gọi điện cho viện trẻ mồ côi nơi Linh Linh đã sống, gửi lời cảm ơn sâu sắc vì đã chăm sóc cô bé trong suốt hai năm qua.
— Từ nay, viện trẻ sẽ được trợ cấp đầy đủ từ mẹ con tôi — cô nói với giọng dịu dàng nhưng kiên quyết.
Không dừng lại ở đó, Diệp Sở Sở còn mời mẹ nuôi của Linh Linh trong trại trẻ về làm việc trong nhà họ Diệp, giao cho bà những nhiệm vụ chăm sóc và giáo dục Linh Linh:
— Mẹ sẽ luôn bên con, vừa giúp con trưởng thành vừa giữ gìn sự hồn nhiên của con.
Bà mẹ nuôi rưng rưng nước mắt, cúi đầu cảm ơn:
— Cảm ơn cô chủ, tôi hứa sẽ chăm sóc tiểu thư thật tốt.
Diệp Sở Sở mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn Linh Linh đang chơi bên cạnh:
— Từ nay, Linh Linh sẽ có gia đình trọn vẹn, và những người yêu thương con sẽ luôn ở bên cạnh.
Trong căn biệt thự rộng lớn, tiếng cười của Linh Linh, tiếng bước chân bà mẹ nuôi và ánh mắt trìu mến của Sở Sở tạo nên một không gian đầy ấm áp, hạnh phúc, như một mái ấm thực sự vừa mới được hình thành.
Cánh cửa phòng mở ra, bà dì ác độc của Diệp Sở Sở bước vào, ánh mắt lạnh lùng và nụ cười mỉa mai khiến không khí trong phòng lập tức trở nên căng thẳng. Bà ta tiến gần, nhưng Diệp Sở Sở đứng thẳng người, khuôn mặt không chút dao động, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng bà dì.
— ĐUỔI BÀ TA RA NGOÀI! — giọng Sở Sở vang lên, dứt khoát, không cho phép bất kỳ sự phản kháng nào.
Quản gia lập tức đứng dậy, nghiêm nghị tiến tới, giọng cứng rắn:
— Vâng ạ, xin cô dì rời khỏi phòng ngay lập tức.
Bà dì cau mày, biết không thể chống lại uy quyền của Diệp Sở Sở, cuối cùng cũng nhẫn nhịn quay gót ra ngoài, để lại bầu không khí yên bình và quyền lực tuyệt đối của cô chủ trong căn biệt thự.
Diệp Linh Linh nhìn mẹ, đôi mắt ngây thơ nhưng đầy niềm tin, khe khẽ nói:
— Mẹ… giỏi quá…
Sở Sở mỉm cười, cúi xuống hôn nhẹ trán con gái, ánh mắt đầy quyết tâm:
— Mẹ sẽ luôn bảo vệ con, Linh Linh à.
( Xin lưu ý,đây chỉ là truyện không được quá tức giận)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com