Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

《 12.2 》Rừng rậm Play (2)

Tìm được quả ảnh iu lắm nè~

*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ, không liên quan cốt truyện. (muốn 1 bé quá (^o^)/)

---•---

Editor: Jessi
Beta: Trân Trân

02.

Ngô a ——

Rõ ràng là cô vẫn còn hơn nửa ở bên ngoài, chưa vào hết, nhưng cảm giác đau đớn xen lẫn khoái cảm không gì sánh bằng đã nhanh chóng từ bộ phận đó lan đến bụng, thông qua kinh mạch, ùa vào trong óc.

Cái lồn đó quá mức chật hẹp, khít khao và ướt át. May mà đã được dạy dỗ lâu như vậy, dựa vào những dòng nước không ngừng tràn ra từ sâu bên trong để hòa tan cơn đau. Vách thịt trùng điệp co bóp, vui sướng mà nịnh nọt. Vừa động một cái là nó bắt đầu chủ động co rút, như vô số cái miệng nhỏ cùng lúc mút vào, dẫn dắt cô theo từng nhịp.

Đàm Tửu Cửu áp lên người Hu Dương, không nhịn được mà thở dốc, tay bóp eo anh ngày càng mạnh.

Vẫn là chậm một chút đi, mạnh quá sẽ làm anh ấy bị thương.

Ngược lại là Hu Dương, sau một tiếng hét thất thanh, tiếng thở dốc đã lớn gấp đôi. Anh có thể cảm nhận được đường đi bên trong mình theo từng nhịp rút ra đút vào chậm rãi của Đàm Tửu Cửu bị ma sát đến nóng hổi, nhưng một nơi nào đó sâu hơn trong cơ thể lại không ngừng dâng lên một khao khát sâu thẳm.

Anh sắp phân thành hai người, một người kêu "đau quá, nóng quá, vỡ rồi!", người kia thì kêu "mau vào đi! mau vào đi!".

Hy vọng va chạm, hy vọng nghiền nát, hy vọng được lấp đầy.

Anh rên rỉ: "Khó chịu... Tửu... Cửu... giúp anh... mau..."

Đàm Tửu Cửu bị anh gọi đến mức xương cốt sắp nổ tung, giữa trán đầy những giọt mồ hôi. Cô cuối cùng cũng không nhịn được cảm xúc thô bạo, siết chặt eo anh, cắn răng lập tức cắm vào đến tận cùng.

Hu Dương đột nhiên thẳng lưng, đôi chân dài kẹp lấy cô lập tức duỗi thẳng, ngón chân siết chặt lại, giọng nói phát ra một tiếng rên rỉ quyến rũ, khóe mắt trong thoáng chốc ẩm ướt.

Đầy.

Eo Hu Dương bị véo vừa đau vừa đỏ, xuyên qua lớp lệ mờ ảo, dưới ánh mặt trời phản chiếu ra những sắc màu rực rỡ. Đàm Tửu Cửu không lùi bước, nắm lấy eo anh bắt đầu thúc, nước bên trong anh bị lấp đầy, từng chuỗi tích tụ thành hồ, sau đó bị từng nhát thúc đánh tan thành những con sóng trắng xóa.

Hu Dương kêu lên: "A a... sâu quá... bên trong... ưm ân~...!"

Đàm Tửu Cửu không thể kiểm soát cảm xúc được nữa, cô ghì chặt lấy anh, đè anh lên thân cây, đột nhiên bắt đầu làm.

Mỗi lần va chạm của cô đều khiến mặt Hu Dương cọ vào thân cây đến đỏ ửng, mỗi lần va chạm đều phát ra tiếng sóng vỗ bờ dữ dội, đâm đến mức Hu Dương rên rỉ một tiếng cao hơn một tiếng, mang theo tiếng nức nở mà lúc thần trí còn tỉnh táo anh sẽ không bao giờ phát ra.

Vách thịt của anh kịch liệt cọ xát vào vũ khí hung hãn, căng đến mức bụng anh trong lúc thúc vào rút ra mơ hồ hiện ra một chút hình dạng nhô lên.

"Chịu không nổi!... Chậm... chậm một chút... Cửu Cửu!"

Đàm Tửu Cửu nghe lời anh, chậm lại, thậm chí không động đậy, chỉ dùng tay nắm chặt ngực anh, dùng răng gặm tuyến thể ở cổ.

Sau đó, khi Hu Dương tự mình không nhịn được mà dâng lên khao khát, cô banh chân anh ra, đẩy chân anh ra trước người, ôm lấy eo anh đột nhiên xoay một vòng!

Cả hai cùng lúc run lên, chỗ kết hợp cọ xát ra một ngọn lửa nóng bỏng.

"Ưm ân...!"

Hu Dương bị lật ra đối diện, vừa hay trông thấy Đàm Tửu Cửu mặt mày xuân sắc. Anh run lên, bên trong ướt ra một dòng nước lớn, dọc theo vị trí róc rách chảy xuống.

Bị anh tiết ra như vậy, Đàm Tửu Cửu chính mình cũng suýt chút nữa đầu hàng.

Nhưng cô nhịn được, ôm lấy eo anh tiếp tục động tác. Bên trong vừa nóng vừa khít, Đàm Tửu Cửu dứt khoát ra vào mạnh mẽ, cảm nhận đầu cặc đã phá vỡ một vết nứt nhỏ, đụng phải một vũng nước mềm mại.

Cô mài mài, cười rộ lên, răng nanh lộ ra ngoài, có chút hương vị tàn bạo.

Ngay sau đó, hạ thân dùng sức cắm xuống, hung hăng đâm thủng vũng nước đó, lúc rút ra còn mang theo một dòng chất lỏng lớn.

Hu Dương lập tức toàn thân run rẩy, co giật kêu lên đồng thời vô số chất lỏng cùng nhau phun trào, ngay cả phía trước cũng run rẩy đứng lên.

Khoái cảm như dòng điện xẹt qua thần kinh, sóng triều nhấn chìm đỉnh đầu, cảm giác cả người đều bay lên. Hu Dương sướng đến hai mắt có chút vô thần, duỗi tay lay Đàm Tửu Cửu, gần như là khóc lóc thở dốc, dùng những lời lẽ xấu hổ mà chỉ có lúc này mới nói ra để cầu xin: "Cửu Cửu, Tửu Tửu... thô quá... em... sâu quá... đủ rồi... ra ngoài đi..."

Đàm Tửu Cửu sướng đến tận mây xanh, làm sao có thể dừng lại. Nhưng đang định tiếp tục động tác, lại đột nhiên nghe thấy có tiếng động khác thường.

Dừng lại một chút, năng lực tinh thần của cả hai đều hơn người, rất nhanh đã nắm bắt được thông tin: có người đang đi về phía này.

Hu Dương run lên, cảm giác xấu hổ mang theo thần trí trở về. Anh dùng hết năng lực tinh thần mới nuốt tiếng rên trở lại, đánh bay lời cầu xin trong sâu thẳm tâm hồn về nguyên hình, còn theo bản năng mà đẩy Đàm Tửu Cửu, định trốn tránh.

Đàm Tửu Cửu không có ý định buông ra, cô đè thấp giọng hỏi: "Anh quan tâm người ta làm gì? Tiếp tục chứ."

"Tiếp tục cái gì hả? Em... em buông ra!" Hu Dương đỏ mặt mắng, thần trí vừa trở về, khí thế cũng mạnh hơn một chút.

"Không buông, kẻ phá hoại chuyện tốt của người khác phải bị lừa đá!" Đàm Tửu Cửu có chút bất mãn, duỗi tay xoa nắn mông anh, một tay che miệng anh lại, bên dưới thì không nhanh không chậm tiếp tục va chạm. Hu Dương bị cô dùng ngón tay đè lên môi, dọc theo đường cong ấn xuống, không có cơ hội mở miệng.

Năng lực tinh thần khuếch tán đã bắt được tiếng bước chân của người đang đến ngày càng gần, cho đến khi chỉ cách nhau trăm mét. Khoảng cách này, người đó hẳn đã sớm ngửi được pheromone khuếch tán và mùi xạ hương giao thoa.

Nhưng Đàm Tửu Cửu đã sớm dựng lên một lớp chắn cách ly mùi hương, đối phương hoàn toàn không biết gì mà tiếp tục đi về phía này.

Con nhỏ này muốn biểu diễn tại chỗ sao?!

Cảm nhận được đối phương ngày càng gần, Hu Dương lập tức trừng lớn mắt.

Đàm Tửu Cửu vừa hay lại gần hôn lên môi anh, tiện thể nuốt hết tiếng kinh hô của anh xuống, chỉ có tiếng sột soạt vang vọng ở đây. Hu Dương định áp chế cô, nhưng đã bị Đàm Tửu Cửu đọc được ý đồ, lập tức cắn vào tuyến thể, bị hung hăng rót vào vài luồng pheromone. Đồng thời, bên dưới kịch liệt thúc vào rút ra vài cái, cơ thể đang trong kỳ phát tình không có sức mạnh như ngày xưa, anh lập tức mềm nhũn.

Gần rồi!

Càng gần hơn!

Bỏ qua một luồng khoái cảm kỳ lạ đột ngột trào dâng trong lòng, Hu Dương với tâm thái của một người bình thường sợ đến mức mặt mày thất sắc. Bên dưới một trận co rút kịch liệt, vừa phun nước, vừa không ngừng hút chặt, siết đến mức Đàm Tửu Cửu đau lòng.

Đàm Tửu Cửu nổi điên, cô cũng rất kích thích, thế là mặc sức đem sự bốc đồng này chọc vào người anh, cô thích nghe anh gọi.

Kết quả vẫn là tình dục chiếm thế thượng phong. Hu Dương mất hồn, bất lực bị Đàm Tửu Cửu từng chút từng chút thúc, mặc cho cô đâm, mặc cho cô hôn. Anh chỉ có thể thút thít nức nở phát ra những tiếng rên rỉ mang theo tiếng khóc, bị kích thích đến suýt chút nữa đã quên có người đang đến gần.

Ngay lúc anh mơ hồ ý thức được mình sắp trở thành đồng loại với những cặp đôi làm tình trên quảng trường, trong lòng một trận bi ai quỷ dị sau đó là bị đụ đến mức muốn mặc kệ tất cả cho xong, thì Đàm Tửu Cửu ngược lại tranh thủ ngẩng đầu nhìn cây cổ thụ, cười một tiếng, chân phát lực, ôm anh nhảy lên một cành cây thô ráp.

Cô cũng không có sở thích biến thái là để người khác thưởng thức.

Hành động kịch liệt kích thích đến mức Hu Dương trợn trắng mắt, nhưng vũ khí hung hãn trong cơ thể anh vẫn như một cái đinh đóng chặt lấy anh, thậm chí trong lúc di chuyển còn cắm sâu hơn.

"Ngô a a a... ân... Tửu Tửu... sâu... sâu quá... ra... ân a... Tửu, Tửu..."

Hu Dương thấp giọng nức nở, quân nhân mạnh nhất lịch sử ngày xưa lúc này lại toàn thân mềm mại gục trong lòng cô, vùi đầu vào ngực cô, như sắp chết mà vừa chống đẩy, vừa khao khát.

Đàm Tửu Cửu mỉm cười.

Cô chọn vị trí rất tốt, dưới một đống lá rụng che khuất, dù ở vị trí nào dưới gốc cây cũng không thể nhìn thấy họ. Họ lại có thể nhìn thấy bầu trời, mây và núi rừng ở xa. Ánh mặt trời lấm tấm rơi trên người, chiếu lên hai người ấm áp.

Đàm Tửu Cửu nhìn Hu Dương, làn da ẩn chứa vô số sức mạnh của anh lúc này chỉ là một công cụ để tận hưởng nguồn gốc của tình yêu. Đôi chân dài quấn trên eo cô dưới ánh nắng còn chảy ra chất lỏng ái muội, vẩn đục, lấp lánh như ngọc trai.

Một bữa tiệc thịnh soạn.

Cô tắm mình trong ánh nắng, banh chân ngồi trên cành cây, để hai chân anh quấn trên eo cô, ngồi trên người cô, không ngừng thúc vào anh.

Miệng thì hôn tới cắn môi anh, hai tay thì cởi áo trên người anh.

Những mảnh vải đó đã sớm rách nát, Đàm Tửu Cửu vốn không định xé, nhưng vừa chạm vào kéo một cái đã rách toạc.

Như vậy cũng không tệ.

Đàm Tửu Cửu nghĩ.

Người đang đến gần không phát hiện ra điều gì khác thường, tiếng gió nổi lên đã che đậy tất cả. Hắn thậm chí không lại gần, không hề hay biết mà đi vòng ra.

Anh bây giờ chắc là yên tâm rồi nhỉ.

Đàm Tửu Cửu nghĩ, sau đó lại hôn anh.

"Ân a a a... sướng... sướng quá... nhưng mà ân nhẹ thôi... a!... Tửu Tửu... sâu~ ân lên em... đụ ân... tới."

Thật ra Hu Dương làm sao có thể nghĩ nhiều như vậy, anh hiện tại bị làm đến mức không thể suy nghĩ, chỉ biết mơ màng đáp lại nụ hôn của cô, trong miệng quên hết mọi sự ngượng ngùng mà mở lời dâm đãng. Tay còn lộn xộn, Đàm Tửu Cửu dứt khoát tóm lấy hai tay anh ghì chặt, tay kia thì xoa nắn mông anh, nâng lưng anh lên mà liều mạng thúc vào rút ra.

Anh như một con thuyền nhỏ ngồi trên người cô bị lật lên lật xuống, bị không ngừng chống đối. Khoái cảm bén nhọn từng đợt ập đến, công cụ phía trước của anh thỉnh thoảng cọ qua người cô, kích thích đến anh từng trận nức nở. Cả người ngâm trong dục vọng sướng đến tê cả da đầu, hô hấp không thông.

"Ngô a...!... Cửu Cửu ô a... thật... Tửu Tửu... sâu quá... a a...!"

Đàm Tửu Cửu cũng sướng, cô đè anh ngã xuống, đè hai tay anh lên đỉnh đầu, cả hai cùng lúc ngã xuống cành cây. Một tay khác nắm lấy đùi trắng ngần của anh, để cô mạnh mẽ hưởng dụng mỹ thực. Động tác thúc vào rút ra quá tàn nhẫn, lực đạo lại lớn, gần như lần nào cũng vào hết đến tận gốc, nhiều lần đụ xuyên qua vết nứt, phá vỡ thành tử cung.

Tiếng "bạch bạch" chưa bao giờ gián đoạn.

Cành cây là Đàm Tửu Cửu đã chọn lựa kỹ, đủ rộng, đủ chống đỡ trọng lượng của cả hai, nhưng lúc này cũng bị chấn đến tả hữu trên dưới lung lay, lá cây lạch cạch rơi, hòa cùng hơi thở nóng rực của cả hai và tiếng nước vỗ bập bẹ.

Hu Dương vặn vẹo, không ngăn được khoái cảm cuồng loạn ùa vào. Hai tay thoát khỏi sự trói buộc, múa may trên lưng cô để lại mấy hàng vết đỏ.

Hai người giằng co rất lâu, cho đến khi cành cây lay động, lá rụng đều trở nên có quy luật, cho đến khi ánh mặt trời càng thêm gay gắt chiếu thẳng vào hốc mắt, mới có người đột nhiên phát ra tiếng thở dốc dồn dập, cán súng lưu lại trong cung của con mồi run rẩy, bắt đầu bắn ra những viên đạn như lửa.

Mũi chân Hu Dương lập tức duỗi thẳng, toàn thân đỏ bừng, lồn trong kịch liệt run rẩy, tuyến thể tử cung run rẩy xoắn chặt, lại phun ra một dòng nước lớn, cùng với vật bắn vào từ bên ngoài nghênh diện chạm vào nhau, tưới ướt tận gốc.

Bị bắn vào trong hơn năm sáu phút, Hu Dương trong tiếng "bốp" khi đối phương rời khỏi tử cung, ngậm lấy tất cả những gì được tặng, mới cả người liệt xuống, biến thành một vũng nước, nằm gọn dưới thân cô.

Cô không hoàn toàn rút ra, còn nạm trong cơ thể anh, một bên hôn anh chờ anh hoàn hồn, một bên dịu dàng xoa bóp những chỗ đã trở nên xanh tím trên người anh.

Cô quyết định, chỉ cần anh hồi thần lại sau đó mắng cô một câu hoặc là hôn lại một cái, hoặc là ánh mặt trời từ chân cô vừa hay bò đến ngọn tóc anh, thì sẽ làm thêm một lần nữa, chỉ một lần thôi.

...

Dù sao thì ngày phát tình cuối cùng của Hu Dương, từ lần đầu tiên bắt đầu đã không thoát khỏi ma chưởng của Đàm Tửu Cửu.

Chắc là Đàm Tửu Cửu cũng biết phải nắm chắc bữa ăn ngon cuối cùng, lật qua lật lại mà chơi đủ trò. Hai người liên tục quấn lấy nhau, động tác không ngừng. Hu Dương thân thể cường tráng thế mà cũng bị làm đến ngất đi ba lần, sau đó lại trong nụ hôn ướt át và những cú thúc của đối phương mà tỉnh lại.

...

Cuối cùng hoàng hôn sắp xuống núi, phương xa một mảnh đỏ rực mờ ảo. Đàm Tửu Cửu ôm Hu Dương đã kiệt sức, chết sống không buông tay, lúc thì nhìn hoàng hôn, lúc lại cúi đầu hôn anh.

Sau đó thứ chôn trong cơ thể anh lại hồi phục sinh động, một lần nữa lao tới.

Nói tóm lại, đây là một cuộc tình vô cùng điên cuồng.

Hu Dương: ...

---

Hu Dương: Đàm Tửu Cửu, cô cứ chờ đấy, tôi mà không đụ lật cô thì tao theo họ cô!

(Có chi tiết muốn lật muốn đâm, nhưng mà nửa chương, không đáng kể =)))

*:.. o(≧▽≦)o ..:*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com