Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

2. Chuyện mỗi người

Fourth Nattawat suy nghĩ rất nhiều về nhóm bạn của mình, về cái mớ bòng bong trong chuyện tình cảm của sáu tên đàn ông đang ở cái ngưỡng tuổi đã mấp mé ba mươi, có người chạy vì người kia đang đuổi, lại có người được đuổi nhưng lại chẳng hay biết, hoặc là giả vờ không biết, mà cứ nương theo, thậm chí còn có kẻ nào đó rẽ sang hướng khác để tránh né đi người mình đã từng dốc hết tâm can để yêu.

Cậu, là kẻ đó.

Gemini - vết thương lòng mà Fourth phải đối mặt hằng ngày.

Đến khi nhận ra, có lẽ mọi chuyện đã không còn đơn giản như vậy nữa rồi, cho dù Gemini có dốc sức bày tỏ chân thành đến thế nào, Fourth vẫn sẽ lo sợ.

Cậu sẽ tránh né để mọi chuyện không vượt qua giới hạn của nó, nhưng vẫn cố gắng để giữ lại vài mảnh vụn vặt, rải đều lên những đau thương âm ỉ bản thân đã từng trải qua.

Hai con người đó, từ trước đến giờ vẫn chưa bao giờ cùng nhau ngồi lại mà giải quyết những vấn đề dai dẳng chất trong lòng.

Cũng là hai con người đó, mãi mê trong cái chấp niệm mà mình ôm lấy bao năm, lạc lối trong chính sự yêu thương âm thầm của người còn lại.

...

Đèn bàn văn phòng của Fourth bật lên khi trời đã chạng vạng tối. Lũ sinh viên hành xử ngỗ nghịch đã được tống vào tù vô cùng nhanh chóng, một phần cũng nhờ việc cậu dùng tiền trả ơn Earth Pirapat gửi hằng tháng để làm chi phí cho lần kiện tụng này.

Ban đầu Fourth có từ chối, không muốn nhận, thế nhưng Earth Pirapat đã ra sức thuyết phục cậu dùng tiền đó để giúp người nếu có thể, hoặc giữ lấy mà làm quỹ dự phòng, bằng không anh ta sẽ thuê hacker để cướp sạch tiền trong tài khoản của cậu.

Trên đời này Fourth Nattawat xin thề không sợ ai, chỉ sợ gã giám đốc tài phiệt kia sẽ trở mặt mà làm nên loại chuyện xấu xa đó. Cuối cùng, ngài luật sư ấy cũng chỉ biết gật đầu đồng ý.

Fourth cặm cụi sắp xếp lại hồ sơ vào những ngăn tủ nặng trịch, phân loại danh mục nào là hình sự, dân sự, hành chính và còn cả một dãy những mã số kỳ lạ. Cặp mắt kính đã trở nên mỏng hơn từ sau lần đi mổ mắt đó cùng Gemini. Ngay cả những kỷ niệm nhỏ nhặt và lạ lùng nhất, vẫn là cái tên đó xuất hiện, ai đời lại cùng nhau đi mổ mắt rồi cùng không thấy đường mà phải xin bệnh viện giường trống nằm tạm.

Hăng say miệt mài với những xấp giấy chất chồng, bỗng Fourth nghe tiếng gõ trên mặt bàn, suýt chút nữa quên mất còn một người ở cùng với mình mà định la toáng lên.

"Dậy rồi đó hả? Sao không ngủ tới sáng mai luôn đi thưa ngài bác sĩ đáng kính Norawit Titicharoenrak?"

Rất may, Fourth đã tròn hai - mươi - tám tuổi vào một tuần trước, cậu sẽ đủ chín chắn mà không khiến bản thân mình mất hình tượng như thế.

"Thôi, em không đánh anh thì thằng Pond cũng đủ sức làm bầm dập cái thân bác sĩ èo uột này. Đồ anh vẫn ở trong tủ đúng không? Đợi anh tắm rồi cùng em đến gặp hai tên kia."

Gemini bước tới cái tủ vân gỗ được chạm khắc rõ xấu, rất nhanh đã tìm thấy được cái áo thun đen và quần thể thao trắng mình hay mặc, tiện thể không nể nang mà chôm luôn khăn tắm màu xanh lơ của ngài luật sư rồi huýt sáo đi vào nhà tắm kỳ cọ thân thể. Thật khó tin là đã hai tuần kể từ lần cuối người ta ngửi được mùi thơm tho trên vạt áo blouse của bác sĩ Norawit, nguyên nhân là do phòng cấp cứu đông nghẹt vì tình trạng xuống cấp trầm trọng của đường cao tốc gần đó.

Cuối cùng cũng vừa ý mình, phòng làm việc riêng của Fourth đã trở nên ngăn nắp trở lại. Cậu tháo mắt kính rồi xoa xoa vài cái, lấy thuốc nhỏ mắt lên làm thao tác vô cùng điêu luyện.

"Anh bảo em đổi sang loại nhỏ mắt kia có nhiều Vitamin và dịu hơn rồi mà? Trong túi anh có 1 lốc luôn đấy, đợi anh lấy cho."

Gemini tay lau đầu, một thân còn chẳng buồn mặc đồ, chỉ quấn quanh hông cái khăn của cậu. Đầu ngài luật sư xịt khói, cầm con gấu bông gần đó ném vào đầu bác sĩ Norawit.

"Anh mà không mặc đồ vào thì một lát nữa đến cái họ của anh cũng sẽ không còn đâu, đừng nói đến cái thân già chát đó!"

"Sao, bộ em định đưa anh về dinh, đổi họ anh thành Jirochtikul luôn à?"

"NO - RA - WIT"

Ngay lúc này vị bác sĩ kia đã biết mình phạm sai lầm lớn liền rút lui, nhanh chóng thay đồ rồi xếp gọn lại chiếc khăn xanh lơ đã sớm bị anh làm cho nhăn nhúm. Gemini lấy ra trong balo của mình ngổn ngang đồ, mãi mới tìm thấy lốc nước nhỏ mắt mua trong nhà thuốc bệnh viện rồi đặt ngay ngắn lên chiếc bàn gỗ màu nâu được đục đẽo vô cùng tỉ mỉ.

"Giờ mình đi gặp Dunk với Pond chứ nhỉ?"

"Còn hỏi, lẹ lên, không hai người đó lại bắt mình karaoke bây giờ."

...

Dunk Natachai và Pond Navarit đã đợi cặp đôi kia được mười lăm phút có lẻ, đã chào được bốn mươi sáu người hâm mộ, chụp hình với hơn hai mươi ba chàng trai và mười cô gái.

Cặp bạn thân tốt nghiệp đại học kỹ thuật ra nhưng lại đẹp trai ngời ngời, không hề giống như vùi đầu vào sách vở cả ngày cả đêm.

Gemini bước vào trước rồi lịch thiệp giữ cửa cho Fourth, việc này đã trở thành thói quen đến nỗi cậu đã sớm cất đi vẻ mặt kỳ thị vào hai năm trước rồi. Riêng bốn con người còn lại trong hội bạn ấy vẫn ra sức khinh bỉ đến cùng.

"Rõ là sến đến điên."

Cậu chàng ca sĩ Natachai quay qua thì thầm với bạn mình, lắc đầu ngán ngẩm.

"Vậy mà chưa bao giờ ngồi nói chuyện với nhau đàng hoàng, trong khi mặt thì in rõ to chữ 'yêu'."

Pond Navarit gật gù, khoanh tay lại rồi chờ hai người kia tiến tới mà làm một pha đến Dunk cũng không đỡ kịp.

"Ơi nào cặp đôi mới cưới, làm gì mà để chúng tôi đợi lâu thế?"

Mặt của ba con người còn lại, mỗi người một sắc thái, cậu ca sĩ đã xám xịt mặt lại rồi ngắt đùi bạn mình một cái rõ đau, ngài luật sư mặt đỏ thẹn cả lên, còn gã đồ tể được dịp đắc ý mà khoác tay lên vai ngài, để rồi bị đẩy ra một cách thô bạo.

Norawit bị Nattawat đẩy sang ngồi với Navarit, còn lại Natachai bị một con chuột lớn bám cứng lấy.

"P'Dunk, em sẽ bên cạnh P' vĩnh viễn."

Dunk gật đầu, tay phải xoa tóc Fourth, tay trái đã giữ chặt lấy cậu trước hai con cáo thành tinh kia.

"Đặt đồ ăn đi, để anh bây và Fourth yên."

Fourth và Gemini dù cho đã hai mươi tám tuổi, về lại hội bạn của mình cũng chỉ là em út của mấy anh.

"Để em ra quầy đặt với nhân viên luôn, quán đông đúc quá."

Ngay lúc Gemini vừa dợm chân bước đi, một hội bàn tròn được thành lập. Dunk kéo đầu Fourth lại sát với Pond, thì thào:

"Mày vẫn chưa nói với thằng ôn đó chuyện tám năm trước, rồi để quằn quại nhau cho đến bây giờ đó hả?"

"Phải đó, thà tụi bây giải thích với nhau rõ một lần luôn, đứa lần đứa đoán, tám năm trời có nghĩa lý mẹ gì đâu?"

Fourth nhăn mặt, đẩy hai người kia ra khỏi mình.

"Đừng nói tới em, nhìn lại hai người đi. Một người thì sợ người kia vẫn lăng nhăng như hồi đại học nên chỉ dám nửa vời đáp lại, dẫu cho lúc nào cũng đau lòng khi thấy người ta bên cạnh ai đó. Một người thì theo đuổi nhưng lại chẳng bao giờ dám nói một câu tỏ tình hoàn chỉnh..."

Dunk phải bịt miệng Fourth lại, lắc đầu ngao ngán rồi nói:

"Chính vì hai đứa, cho nên anh muốn ít ra tụi út được hạnh phúc chứ không phải là như thế này."

Pond tiếp lời, "Hơn nữa, tụi anh là người của công chúng, không phải cứ muốn là sẽ được. Hai đứa là cặp đôi duy nhất có cơ hội đến với nhau mà không quan tâm người ta nghĩ gì."

Ba con người một lần nữa thở dài, ngưng nói, chỉ nghĩ "chuyện mỗi người, không ai giống ai, nhìn vào tưởng chừng có thể triệt để giải quyết, nhưng lại không thể dễ dàng như vậy".

Norawit cười toe toét, chạy ra bảo mình vừa dùng vẻ đẹp trai này để xin chủ nhà hàng giảm giá, kết quả là lời được tận 1000 baht bữa ăn hôm đó, trong lòng Nattawat não nề, hận không thể đạp vô người tên kia.

Chuyện mỗi nhà mỗi khác, chỉ giống nhau ở chỗ có can đảm giải quyết hay không thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com