Chương 4. Video Giết Mẹ
Trời sắp tối, chiếc "Mercedes-Benz" màu đỏ vẫn đang lang thang trên đường.
Ngồi ở ghế lái là Trương Vũ Bằng, lớp 11/3 trường Trung học số Hai địa phương.
Ngồi ở hàng ghế sau là hai người anh em tốt của cậu ta: Tống Đại Đầu, học năm thứ hai của trường dạy nghề và A Tráng, đàn em học lớp 10 của một trường cấp ba khác.
Ba thiếu niên lang thang gần hết buổi chiều, nhưng vẫn không tìm được "chỗ đậu xe" vừa ý.
Trương Vũ Bằng nghĩ đến việc quay lại trường để tặng quà cho bạn gái.
Cuối cùng, cậu ta lái xe đến gần trường, tìm một con hẻm để dừng lại. Con hẻm đó cứ đến tối là vắng tanh, Trương Vũ Bằng cho rằng đậu xe ở đó thì "không sao".
Sau khi ba người tách ra, Tống Đại Đầu bắt taxi về nhà, dọc đường trong lòng bất an.
Anh ta gửi một tin nhắn cho Trương Vũ Bằng, bảo cậu ta đừng trì hoãn đến ngày mai nữa, đêm nayhãy nghĩ cách tìm một nơi ổn thỏa cho chiếc "Mercedes-Benz" đi.
Căn dặn xong, Tống Đại Đầu thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng vài ngày nữa là sinh nhật mình rồi, anh ta có thể cầm số tiền vừa "kiếm" được để chiêu đãi một vài người bạn.
A Tráng không nghĩ nhiều như Tống Đại Đầu, không cần biết ngày mai có ra sao, hôm nay cứ sống thật tốt trước đã.
Cậu ta áng chừng 500 tệ đến quán net, đặt đồ ăn ngoài, gọi hai chai bia, chơi cho thoải mái.
Trương Vũ Bằng cầm tiền và hai chiếc điện thoại quay về trường, đón nhận thời khắc rực rỡ mà cậu ta mong chờ đã lâu.
Sau khi chuyển trường, Trương Vũ Bằng vẫn luôn sống rất ngột ngạt, các bạn cùng lớp dường như đang cô lập cậu ta.
Đa số các bạn học đều giữ khoảng cách với cậu ta, các giáo viên cũng không quan tâm đến cậu ta.
Có lúc, Trương Vũ Bằng thậm chí còn ghen tị với những bạn học bị giao viên phê bình, như thế còn phần nào có cảm giác tồn tại.
Cậu ta thiết tha muốn chứng minh rằng mình cũng có "một cặp", không hề thua kém người khác.
Và khiến hoa khôi lớp trở thành bạn gái chính là cách hay mà Trương Vũ Bằng nghĩ tới gần đây để chứng tỏ cảm giác tồn tại của mình.
Chỉ thấy cậu ta móc ra một xấp tiền, vỗ bộp bộp trong lòng bàn tay rồi vênh váo đi quanh lớp một vòng, trông xuống các bạn trong lớp như vị tướng thắng trận.
Sau đó, cậu ta lấy ra hai chiếc iPhone mới tinh, đưa một chiếc trong đó cho hoa khôi lớp, còn đưa xấp tiền mặt 5000 Nhân dân tệ cho hoa khôi cất giữ.
Cô gái vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, không giấu được nụ cười trên gương mặt.
Nhiều người bạn cùng lớp sau đó ném ra ánh mắt ngưỡng mộ, điều này khiến Trương Vũ Bằng rất tận hưởng.
Trong giờ tự học buổi tối, Trương Vũ Bằng lại kéo lớp trưởng đến một góc sân trường.
Mối quan hệ giữa cậu ta và lớp trưởng không tồi, thường xuyên mời người ta đi ăn, còn dẫn người ta đi chơi.
Khi này, cậu ta dứt khoát đưa một chiếc điện thoại cho lớp trưởng, dặn dò cậu ta mang về kí túc xá, "giấu kĩ".
Làm xong những việc này, Trương Vũ Bằng cảm thấy lần này mình đã "thành công", hiện tại trong lớp không ai dám coi thường cậu ta nữa.
Đêm đó, Trương Vũ Bằng nhận được mấy tin nhắn từ người anh em Tống Đại Đầu, thúc giục cậu ta đổi một nơi khác để đậu xe.
Trương Vũ Bằng trằn trọc trên giường, có chút không kiên nhẫn, cậu ta cần thời gian để suy nghĩ cẩn thận về địa điểm.
Trương Vũ Bằng đi vào giấc mộng chưa được bao lâu, thì điện thoại của tôi đổ chuông.
Khoảnh khắc cầm điện thoại lên, tôi nghe thấy nhịp tim của chính mình, cơn buồn ngủ đã không còn.
"Tìm thấy một thi thể bị trói trong cốp của chiếc Mercedes-Benz màu đỏ." Không còn nghi ngờ gì nữa, là vụ án lớn.
Tôi nhanh chóng mặc quần áo, uống một li nước lớn, nhón chân chạy xuống tầng, cố gắng không đánh thức hàng xóm.
Mặc dù đi ngược lại quy luật tự nhiên, nhưng đây là trạng thái bình thường trong công việc của một bác sĩ pháp y.
Mỗi tối trước khi đi ngủ, tôi đều chuẩn bị tâm lí để ra hiện trường ngay trong đêm.
Hiện trường ở trong một con hẻm, chỗ này rất sầm uất vào ban ngày, giờ cao điểm toàn là những người bán hàng rong, thường xuyên đông đúc.
Mà lúc này, nơi đây lại vừa tối tăm vừa trống trải, đèn cảnh sát xanh đỏ nhấp nháy cũng không thể chiếu sáng con hẻm sâu hun hút.
Tôi để ý thấy bên cạnh xe cảnh sát còn có chiếc xe cứu thương to lớn, giống như Optimus Prime đang lặng lẽ canh giữ chiếc Mercedes-Benz màu đỏ được bao quanh bởi nhiều lớp dây cảnh báo.
Nước sơn màu đỏ của chiếc xe sáng loáng, phản chiếu ánh sáng chói mắt; cốp xe mở rộng, một chiếc khăn lụa màu vàng rủ ra bên ngoài, đang đung đưa theo gió.
Viên cảnh sát già của đồn cảnh sát giới thiệu về quá trình tìm thấy thi thể: Người dân nhiệt tình báo cảnh sát, nói có chiếc ô tô chặn đường trong ngõ, sau khi đến hiện trường, ông ấy tìm ra số điện thoại của chủ xe, gọi điện thì tắt máy.
Đi vòng quanh xe hai lần, ông ấy phát hiện trong cốp xe lộ ra một chiếc khăn lụa màu vàng, đến gần ngửi thử, lại có mùi máu tanh, vậy nên viên cảnh sát già bèn lập tức báo về Trung tâm chỉ huy và liên lạc với Đội Cứu hỏa tới để cạy cốp xe.
Đầu kia của chiếc khăn lụa màu vàng được buộc trên cổ của một người phụ nữ.
Hai tay của người phụ nữ bắt chéo, bị dây cao su màu đen trói ra sau lưng, hai chân bị trói bằng dây cao su màu xanh lá, cả người cuộn tròn trong cốp xe, trên đầu còn trùm một chiếc khăn trải ghế sofa màu nâu.
Vén chiếc khăn trải ghế sofa lên, khuôn mặt bên trong của người phụ nữ đỏ bừng, lỗ mũi và khóe miệng đều có máu chảy ra.
Máu đã thấm ướt hơn nửa chiếc khăn lụa màu vàng, khi có gió thổi qua, tỏa ra từng đợt mùi tanh của máu.
Kĩ thuật viên giám định dấu vết lục bằng lái xe và giấy đăng kí xe từ trong xe ra: Chủ xe Mao Văn Cầm, 44 tuổi. Trong ảnh, cô ấy có khuôn mặt vuông, đôi mắt to, trông rất già dặn.
Mao Văn Cầm, người được cấp cứu nhưng không thành công trong bệnh viện, đã được đưa đến nhà xác gần nhất để tiến hành giải phẫu.
Thi thể vẫn chưa bị phân hủy, có lẽ thời gian tử vong chưa lâu, kết hợp với giác mạc vẩn đục ở mức độ nhẹ, co cứng tử thi khá mạnh, vết hoen tử thi đang trong thời kì lan rộng, tôi suy đoán rằng thời gian tử vong của người chết không quá 12h.
Phần mặt của người chết có vài chỗ xuất huyết dưới da, tứ chi cũng có rất nhiều vết bầm tím, trên đỉnh đầu sưng một cục.
Hiển nhiên đã từng bị tấn công bằng vũ lực; nhưng da đầu không bị tổn thương, hộp sọ cũng chưa nứt, chứng tỏ lực đánh không lớn và công cụ gây thương tích tương đối cùn.
Phần cổ của người chết có vết siết hình dải mỏng nổi bật, mặt bị bầm tím và sưng tấy, mặt ngoài tim và phổi có điểm xuất huyết, đây là những dấu hiệu ngạt thở rõ ràng.
Mao Văn Cầm chắc hẳnđã bị người ta bóp cổ, đồng thời bị đánh vào đầu và mặt, cuối cùng ngạt thở mà chết.
Con hẻm, chiếc Mercedes-Benz màu đỏ, người phụ nữ lái xe một mình, một cảnh tượng tội lỗi ngay lập tức hiện lên trong đầu tôi.
Một chiếc Mercedes-Benz màu đỏ, trong xe có hai bóng người, một kẻ siết cổ Mao Văn Cầm bằng dây thừng, nắm đấm của một kẻ khác giáng xuống đầu và mặt của Mao Văn Cầm, Mao Văn Cầm yếu ớt dần dần không còn cử động, mạng sống biến mất trong bóng tối.
Để hoàn thành quá trình phạm tội như vậy, cần ít nhất là hai người.
Ngay sau đó, đồn trưởng đồn cảnh sát vùng ngoại thành đã dẫn đến một người đàn ông và hai người phụ nữ đến chỗ đội chúng tôi.
Khuôn mặt người đàn ông trung niên có phần tiều tụy, nhưng tóc tai bóng mượt, eo thẳng, ánh mắt sắc bén; hai người phụ nữ ăn mặc thời trang, vẻ mặt hơi hoảng loạn.
Đồn trưởng giới thiệu với tôi rằng người đàn ông là bạn của ông ấy, cũng là chồng cũ của Mao Văn Cầm; hai người phụ nữ là bạn thân của Mao Văn Cầm.
Ba người này là những người đầu tiên nhận ra "sự khác lạ" của Mao Văn Cầm.
Buổi sáng hôm thi thể được tìm thấy, Mao Văn Cầm từng gọi điện thoại nhờ chồng cũ đặt phòng khách sạn, buổi tối muốn ăn liên hoan với bạn thân.
Kết quả là đến tối, hai người bạn thân đợi mãi vẫn không thấy Mao Văn Cầm đâu, họ gọi cho Mao Văn Cầm thì lại thấy tắt máy.
Hơn 9 giờ tối, bạn thân không yên tâm, tiếp tục gọi điện thoại cho Mao Văn Cầm nhưng vẫn tắt máy, bạn thân đi lên tầng xuống tầng tìm khắp nhà cũng không tìm thấy Mao Văn Cầm, nên lập tức gọi cho chồng cũ của cô ấy, bảo anh ta nhanh chóng qua đây.
Hơn 10 giờ tối, chồng cũ đến nơi ở của Mao Văn Cầm, cũng lo lắng Mao Văn Cầm sẽ xảy ra chuyện, anh ta bèn gọi điện thoại cho người bạn làm đồn trưởng của mình, xem có thể giúp tìm người được không.
Cho đến khi chúng tôi nhận được tin từ cảnh sát, tìm thấy một nữ thi thể trong chiếc Mercedes-Benz màu đỏ.
Tôi dẫn họ đến nhận dạng thi thể, chồng cũ của Mao Văn Cầm nhìn chằm chằm vào thi thể một lúc, vẻ mặt u ám, gật đầu, hai người phụ nữ ôm nhau khóc nức nở.
Từ chỗ ba người, chúng tôi biết được Mao Văn Cầm là một thương nhân bán trà ở địa phương, kinh doanh mấy cửa hàng trà và một quán trà, chồng cũ là nhà phát triển bất động sản đứng tên nhiều căn biệt thự và ô tô sang trọng.
Hai ngườ đã li hôn cách đầy vài năm, Mao Văn Cầm sống với con trai, cậu bé học nội trú quanh năm.
Họ hàng bạn bè của họ cũng đều là những người giàu có.
Nói chung, các mối quan hệ xã hội của những người có máu mặt này khá phức tạp, việc điều tra cũng vất vả hơn.
Khi nữ giới bị hại, chúng tôi thường nghĩ đến việc giết người vì tình trước tiên, tiếp đó sẽ nghĩ đến việc giết người vì tiền.
Đồn trưởng đồn cảnh sát vùng ngoại thành cho biết, Mao Văn Cầm và chồng cũ có mối quan hệ rất tốt, sau khi li hôn vẫn hỗ trợ lẫn nhau, nên khả năng giết người vì tình là không cao.
Nhưng rõ ràng Mao Văn Cầm là một người giàu có, khả năng giết người vì tiền là cực kì cao.
Tại hiện trường, chúng tôi không tìm thấy túi xách và điện thoại của cô ấy, mọi người suy đoán rất có thể đây là một vụ cướp hoặc bắt cóc vì tiền bạc.
Vài năm trước, ở địa phương từng xảy ra nhiều vụ nữ tài xế bị cướp. Nếu là vì tiền thì vụ án lại có một điểm đáng ngờ rõ ràng: Chiếc Mercedes-Benz màu đỏ của Mao Văn Cầm không bị lái đi.
Chiếc xe này có giá trị rất đắt tiền, theo lí mà nói, nếu đã giết người rồi thì tại sao không lái đi sao đó bán xe để lấy một khoản lớn.
Nhưng nghi phạm lại vứt cả người lẫn xe trong con hẻm nơi phố xá sầm uất, hành động này khiến tôi không thể hiểu nổi.
Kẻ thủ ác rốt cuộc có phải đến đây vì tiền của Mao Văn Cầm hay không?
Cha mẹ của Trương Vũ Bằng đều làm kinh doanh, cậu ta là phú nhị đại hàng thật giá thật, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ lo lắng về chữ "tiền".
Nhưng khoảng thời gian gần đây cậu ta rất buồn bực, vài "chủ nợ" đều đang hối thúc cậu ta trả tiền.
Những ai hiểu rõ Trương Vũ Bằng đều biết rằng cậu ta hào phóng, bình thường đãi khách ăn cơm và giải trí không chớp mắt.
Nhưng không ai biết được đối với Trương Vũ Bằng mà nói, đây là "thể diện", cũng là một loại mánh khóe - Cậu ta cần sử dụng cách này để níu giữ bạn bè.
Khi việc làm ăn của cha mẹ ngày càng phát triển, thời gian ở cùng cậu ta ngày càng ít hơn, Trương Vũ Bằng dành phần lớn thời gian đi ăn chơi với đủ loại bạn bè, cậu ta rất cần bạn bè.
Muốn kết bạn thì phải thể hiện "sức mạnh" của mình trước mặt người khác.
Trước kia, để duy trì chi tiêu trước sau như một mà Trương Vũ Bằng đã nợ rất nhiều tiền, còn vay hơn 6 vạn Nhân dân tệ từ cho vay nặng lãi, sau đó cha đã giúp cậu ta trả tiền.
Nhưng đồng thời, cha cũng cảnh báo cậu ta không được vay nặng lãi, sau này xảy ra chuyện sẽ không giúp cậu ta xử lí nữa.
Mỗi lần vướng vào rắc rối, Trương Vũ Bằng lại bị chuyển trường.
Lần chuyển trường này, cha mẹ đã thỏa thuận với cậu ta, nếu cậu ta còng dám gây chuyện ở trường lần nữa thì cậu ta sẽ không được đi học, tới lúc đó sẽ cắt hỗ trợ tài chính, để cậu ta tự sinh tự diệt.
Trương Vũ Bằng không còn cách nào khác, chỉ đành vay tiền bạn bè để làm phú nhị đại.
Người anh em Tống Đại Đầu của Trương Vũ Bằng thật ra cũng là chủ nợ của cậu ta.
Hơn 1 tháng trước, Trương Vũ Bằng vay của Tống Đại Đầu 3000 Nhân dân tệ, sau đó chỉ trả được 1600 Nhân dân tệ, Tống Đại Đầu cứ dăm ba hôm lại gọi cho cậu ta.
Một tuần gần đây, Trương Vũ Bằng bị những cuộc gọi đòi nợ như vậy làm cho mất ăn mất ngủ, cậu ta phát điên muốn "kiếm tiền".
Sau một hồi tính toán, Trương Vũ Bằng nghĩ ra một kế hoạch, cậu ta muốn liên lạc với Tống Đại Đầu để cùng làm.
Nhưng điều khiến Trương Vũ Bằng tức giận là Tống Đại Đầu nghe xong kế hoạch của Trương Vũ Bằng, thế mà lại từ chối. Trương Vũ Bằng lại nghĩ đến một người bạn khác của mình.
Sau khi chuyển đến trường Trung học số Hai, Trương Vũ Bằng thu nhận một người "em trai" chính hiệu, bạn học Hồ Văn Kì.
Cả hai đều là học sinh chuyển trường, rất hợp nhau. Cậu ta hẹn Hồ Văn Kì đến nhà chơi, thuyết phục đối phương tham gia vào "kế hoạch kiếm tiền" của mình.
Nhưng Hồ Văn Kì quá nhát gan, vừa nghe đã ngẩng người: "Tớ không làm được chuyện này đâu, cậu xem tớ gầy thế này..."
Trương Vũ Bằng bị từ chối một lần nữa nên rất hỗn loạn, cả đêm ngủ không ngon.
Sáng sớm hôm sau, cậu ta lại nhận được một cuộc gọi đòi nợ của chủ nợ, Trương Vũ Bằng không chịu được nữa, bèn tìm đến Tống Đại Đầu.
Cậu ta cho rằng trước đó đối phương không giúp đỡ mình có lẽ là do không có lợi ích gì, thế là tăng giá lên, đồng ý sẽ trả lại tiền đã nợ "sau khi nên chuyện", ngoài ra còn đưa cho anh ta 1000 Nhân dân tệ phí vất vả.
Lần này, Tống Đại Đầu đồng ý nhanh gọn.
Trong khi chờ Tống Đại Đầu, Trương Vũ Bằng đã lên kế hoạch tiêu tiền thế nào sau khi kiếm được rồi, cậu ta không nén nổi sự phấn khích trong lòng.
Lấy điện thoại ra liên lạc với hoa khôi lớp: Giờ tự học buổi tối đợi tớ nhé, tớ tặng cậu một chiếc điện thoại.
Hoa khôi lớp không từ chối, Trương Vũ Bằng cảm thấy cơ hội của mình đã đến.
Ngày đầu tiên chuyển đến lớp này, Trương Vũ Bằng đã "xếp hạng" các nữ sinh trong lớp, cô gái này xinh đẹp, hào phóng, dáng người đẹp, nên được cậu ta xếp thứ nhất.
Trương Vũ Bằng âm thầm quyết tâm phải khiến hoa khôi trở thành bạn gái của mình.
Nhưng rất nhanh cậu ta phát hiện ra tình địch của mình không hề ít, ngoài những bạn học sinh nam thường xuyên xum xuê bợ đỡ trong lớp ra, còn có những đàn anh khóa trên nữa, điều này khiến Trương Vũ Bằng có cảm giác khủng hoảng.
Có lần trong giờ tự học buổi tối, Trương Vũ Bằng đang tán dóc với hoa khôi lớp, đối phương than phiền rằng điện thoại của mình đã quá cũ, cảm ứng càng ngày càng chậm.
Trương Vũ Bằng ghi nhớ chuyện này trong lòng. Đã đâm lao thì phải theo lao, cậu ta đã hứa với cô gái mình yêu rồi, "kế hoạch kiếm tiền" lần này bắt buộc phải thành công.
Ở nhà, Trương Vũ Bằng lặng lẽ đợi người anh em tốt Tống Đại Đầu đến cửa.
Bạn thân của Mao Văn Cầm cung cấp cho chúng tôi một manh mối: Nơi ở của Mao Văn Cầm dường như không ổn lắm.
"Một số đồ đạc được bày biện không hợp lí, trên bàn uống trà có mấy chiếc li giấy dùng một lần, phòng khách và cầu thang còn có vài viên gạch tráng men vỡ nát."
Gia đình Mao Văn Cầm nằm ở khu biệt thự nổi tiếng của địa phương, ban đầu tôi chỉ nghe nói đến khu biệt thự này, nhưng vì vụ án nên lại dần dần quen thuộc.
Trong khu dân cư đúng là có rất nhiều "nhân vật có máu mặt", từng có một ông chủ bị vợ và tài xế thông đồng giết chết tại nhà. Vụ án kia khi đó đã gây chấn động một thời.
"Xem ra nơi người giàu sống cũng chẳng an toàn". Kĩ thuật viên giám định dấu vết bên cạnh tôi lắc đầu, đẩy cánh cổng căn biệt thự của gia đình Mao Văn Cầm.
Bởi vì trước đó đã từng xử lí cụ án ở đây, cho nên lần này chúng tôi đã không còn ngạc nhiên trước sự sang trọng của căn nhà nữa, nhưng vẫn kinh ngạc về số lượng phòng, có một loại cảm giác như bước vào mê cung.
Trong căn biệt thự rộng lớn như vậy chỉ có hai người là kí thuật viên giám định dấu vết và tôi, nói chuyện cũng có tiếng vọng lại.
Quả đúng như người bạn thân nói, trên bàn uống trà của phòng khách bày biện 3 chiếc li giấy dùng một lần, vừa nhìn là biết dành cho khách dùng.
Vị trí của li nước về cơ bản có thể phản ánh vị trí của khách, khi đó có 3 người ngồi trên ghế sofa.
Trên bàn uống trà còn có một chiếc lọ trong suốt đựng hạt dẻ cười, bên trong chỉ còn lại chưa đến một nửa số hạt dẻ cười, cạnh chiếc lọ là một mảnh giấy vệ sinh đã được mở ra, vỏ hạt đã bóc đặt lên trên, trong thùng rác cạnh bàn uống trà còn có rất nhiều vỏ hạt và vỏ dưa hấu.
Vừa uống nước, lại ăn hạt dẻ cười, còn gặm dưa hấu, xem ra mấy vị khách này khá chân thành, thời gian nán lại nhà Mao Văn Cần cũng rất dài, hiềm nghi rất lớn.
Ngay sau đó, tầm nhìn của tôi đã bị hút vào chiếc ghế sofa, trên ghế sofa rõ ràng là thiếu một chiếc khăn, những chiếc khăn ghế sofa màu nâu còn lại giống hệt chiếc khăn ghế sofa quấn vào phần đầu của Mao Văn Cầm.
Bên cạnh phòng khách có một cầu thang dẫn lên tầng trên, chỗ giao giữa phòng khách và cầu thang có vài viên gạch tráng men bị vỡ.
Nghĩ đến vết thương trên đầu Mao Văn Cầm, rất giống như bị đập bởi những viên gạch này mà tạo thành.
Trên bệ bếp có một phích cắm điện ba pha, nối với nó là một đoạn dây điện nhỏ màu đen, bên cạnh còn có chiếc máy sấy tóc chỉ còn non nửa sợi dây điện màu xanh lục.
Chúng đều bị cắt đi một đoạn, mà phần bị cắt ra rất có thể được dùng để trói Mao Văn Cầm.
Ở nhà Mao Văn Cầm càng lâu thì tôi lại càng tin chắc hơn, đủ loại dấu vết cho thấy hiện trường đầu tiên của vụ án này chắc hẳn chính là ở đây - trong nhà của Mao Văn Cầm, nghi phạm ít nhất là ba người, hơn nữa khả năng người quen gây án là rất cao.
"Không thể nào!"
Hai người bạn thân của Mao Văn Cầm khóc đến đỏ mắt, nói rằng chị Mao là người ít gây chuyện, không bao giờ khoe khoang sự giàu có, tính tình cũng dễ chịu, có gì nói nấy, không bao giờ che giấu điều gì.
Mao Văn Cầm là người đáng tin cậy trong ba người, thường xuyên tổ chức một số hoạt động, mọi người có chuyện gì buồn phiền đều sẽ tìm cô ấy dốc bầu tâm sự.
"Con người chị Mao tốt như vậy, sao lại có người làm hại chị ấy cơ chứ?"
Khi rời khỏi nhà Mao Văn Cầm, tôi quay đầu nhìn căn biệt thự tráng lệ này, trong căn biệt thự hàng nghìn mét vuông lại không nhìn thấy một chút sức sống nào.
Sống trong căn nhà trống trải như vậy có thật sự thoải mái không?
Lúc trở lại đội, trời đã hơi sáng rồi, tôi lấy máu cho chồng cũ của Mao Văn Cầm, dặn anh ta nhanh chóng gọi người thân trực hệ của Mao Văn Cầm đến lấy máu.
Con trai họ học nội trú quanh năm, người đàn ông nói đợi trời sáng sẽ tới trường đón con trai, sau đó sẽ báo cho bố vợ.
Khi người đàn ông quay lại lần nữa, theo sau là một cậu bé mặc đồng phục, chính là con trai của anh ta và Mao Văn Cầm.
Cậu bé sắp cao bằng người đàn ông, vừa bước vào cửa thì đã nhìn đông ngó tây, liên tục không nhìn thẳng vào tôi.
Lúc lấy máu cho cậu ta, tôi cảm nhận rõ ràng rằng tay cậu bé đang run rẩy, lòng bàn tay cũng đang đổ mồ hôi.
Tôi nghĩ, cậu bé trước mặt giờ đây hẳn là đang chìm đắm trong cú sốc và nỗi đau mất mẹ.
Nhưng hết thảy những gì xảy ra tiếp theo hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi.
Chồng cũ của Mao Văn Cầm vừa định dẫn con trai rời đi thì Đại Hàn bước vào văn phòng, vươn tay chặn đường hai cha con lại.
Anh ấy liếc nhìn cậu bé đang trốn sau lưng người đàn ông: "Có chút chuyện chúng ta phải nói cho rõ ràng."
Chính vào lúc chúng tôi khám nghiệm cản biệt thự, tổ chuyên án đã tra ra tung tích chiếc điện thoại của Mao Văn Cầm.
Trong kí túc xá nam của trường Trung học số Hai địa phương, lớp trưởng lớp 11/3 đã giao cho tổ chuyên án một chiếc điện thoại màu đỏ.
Lớp trưởng nói với các đồng nghiệp của tổ chuyên án rằng, chiếc điện thoại là do bạn cùng lớp Trương Vũ Bằng đưa cho cậu ta giữ, đồng thời còn có một tấm thẻ ngân hàng, một chiếc chứng minh thư.
Đó là một chiếc chứng minh thư của người phụ nữ, người phụ nữ có khuôn mặt vuông, đôi mắt to trong ảnh chính là Mao Văn Cầm - người lúc này đã nằm trên bàn giải phẫu.
Và người mà Đại Hàn chặn lại là cậu bé tôi vừa lấy máu cho: Trương Vũ Bằng.
Ngay khi tổ chuyên án chuẩn bị triển khai cuộc điều tra tại trường học, Tống Đại Đầu với sự hộ tống của cha mẹ đã xuốngđồn cảnh sát gần đó để đầu thú, tình hình anh ta kể cực kì ăn khớp với tình hình hiện trường mà chúng tôi khám nghiệm tại nhà của Mao Văn Cầm.
Đồng phạm thứ ba A Tráng là do Tống Đại Đầu gọi tới, A Tráng kém anh ta và Trương Vũ Bằng một lớp, học ở một trường trung học khác.
Sau khi xảy ra vụ án, A Tráng vẫn luôn không thấy tăm hơi, cuối cùng là mẹ của A Tráng dùng một tin nhắn "Về nhà ăn cơm" để gọi cậu ta quay về.
Chỉ có điều, A Tráng vừa vào nhà thì đã bị tổ chuyên án đang đợi bên trong dẫn đi, không được ăn bữa tối do mẹ chuẩn bị cho cậu ta.
Mọi người vốn tưởng rằng đây là một vụ án phức tạp khó giải quyết, không ai ngờ vào buổi tối tiếp theo sau vụ việc, tất cả các nghi phạm đã ra trước vành móng ngựa.
Nhưng trên dưới toàn đội không có một ai cảm thấy nhẹ nhõm. Hung thủ lại là mấy học sinh vị thành niên thế này sao?
Dĩ nhiên, còn nhiều cú sốc và sự hoang mang hơn, bởi vì tại thời điểm Trương Vũ Bằng bị bắt giam, các tình tiết vụ án bỗng chốc trở nên kinh khủng - Vào ngày Mao Văn Cầm bị hại.
Quả thật có 3 người đã đến nhà, nhưng có một người không phải là "khách", mà là chủ nhân ban đầu của căn biệt thự lớn: Trương Vũ Bằng, con trai của Mao Văn Cầm.
Con trai thông đồng với hai người bạn học để giết chết mẹ mình ư? Đây thật sự không phải là một thông tin dễ tiêu hóa.
Ba cậu bé thoạt nhìn không khác gì những học sinh trung học bình thường, thậm chí còn non nớt hơn mấy phần.
Trương Vũ Bằng có làn da trắng trẻo, trên khuôn mặt hình bầu dục có vài nốt mụn trứng cá, để kiểu đầu thời trang; Tống Đại Đầu để tóc ngắn, trông rất già dặn; A Tráng bởi vì từng tập thể thao được vài năm nên cánh tay vô cùng cứng cáp.
Trước ngày hôm qua, họ đều là học sinh trong bộ đồng phục, những đứa con trai cưng của các bậc cha mẹ.
Điều đi ngược lại dự liệu của chúng tôi là cuộc thẩm vấn với ba cậu bé không hề suôn sẻ, cả ba dường như đã đạt đến việc "giữ miệng cho nhau", cố gắng che đậy quá trình phạm tội cụ thể.
Nhưng giống như ông trời đang đùa giỡn với mấy đứa trẻ, ngày hôm đó, trong căn biệt thự, thật ra có cặp mắt thứ tư.
Lớp trưởng trình báo vụ việc sớm nhất cho biết, bạn học cùng kí túc xá Hồ Văn Kì đã âm thầm nói cho cậu ta biết một "bí mật".
"Đêm hôm trước tớ ở nhà Trương Vũ Bằng, cậu ta bảo tớ đánh ngất mẹ cậu ta." Hồ Văn Kì nói rằng lúc đó cậu ta không đồng ý vì sợ hãi, nhưng cũng không rời đi.
Khi vụ án xảy ra vào ngày hôm sau, cậu ta đang ở trong căn biệt thự của Trương Vũ Bằng. "Khán giả" Hồ Văn Kì đã trở thành mấu chốt để giải quyết vụ án.
Tổ chuyên án tìm thấy Hồ Văn Kì, đây là một nam sinh gầy gò đeo kính.
Sau khi vụ án xảy ra, cậu ta không báo cảnh sát mà chỉ nói với lớp trưởng, là vì cho rằng "Anh Bằng rất trung thành, cũng rất hào phóng, tớ không thể bán đứng cậu ấy."
Đối mặt với sự thẩm vấn của chúng tôi, ban đầu Hồ Văn Kì vẫn không muốn nói, nhưng sau một hồi nói chuyện với đồng nghiệp của tôi và được tận tình khuyên bảo, Hồ Văn Kì bèn lấy ra một chiếc điện thoại.
Ngày xảy ra vụ việc, cậu ta đã dùng điện thoại quay một đoạn video. Một ngày trước khi xảy ra vụ án, Trương Vũ Bằng hẹn Hồ Văn Kì tới nhà chơi, dì Mao còn tiếp đón cậu ta.
Hai người chơi game được một lúc thì Trương Vũ Bằng đột nhiên nhìn chằm chằm vào cậu ta, hỏi: "Cậu có muốn ra ngoài chơi không?"
Hồ Văn Kì gật đầu, ai ngờ Trương Vũ Bằng lập tức nói ra một suy nghĩ đáng sợ.
"Trong nhà tớ có mấy viên gạch, cậu cầm gạch đánh mẹ tớ bất tỉnh đi, tớ sẽ lấy thẻ ngân hàng của bà ấy đưa cậu ra ngoài chơi!"
Hồ Văn Kì xưa nay vốn nhát gan lập tức đứng hình: "Tớ không làm được chuyện này đâu, cậu xem tớ gầy thế này..."
"Thế thì quên đi, tối nay tớ chẳng muốn đi đâu cả." Nói xong, Trương Vũ Bằng lại vùi đầu chơi điện thoại.
Không bao lâu sau, Trương Vũ Bằng đứng dậy đi vệ sinh, điện thoại đặt trên bàn, Hồ Văn Kì lại gần xem điện thoại của người anh em tốt, phát hiện ra Trương Vũ Bằng đang tìm kiếm trên mạng những loại nội dung như "Làm sao để khiến người ta ngất xỉu một cách nhanh chóng".
Sáng sớm ngày hôm sau, Trương Vũ Bằng nhận được một cuộc điện thoại đòi nợ, cúp điện thoại xong, cậu ta quay lại nhìn Hồ Văn Kì: "Cậu giúp tớ đánh ngất mẹ tớ, tớ sẽ cho cậu thêm 500 tệ."
Hồ Văn Kì vẫn lắc đầu, không dám đồng ý. "Cậu thật không đáng mặt bạn bè!"
Trương Vũ Bằng vừa mắng cậu ta, lại vừa gọi điện thoại cho người khác, dường như đang tìm người giúp đỡ.
Gần trưa, Tống Đại Đầu vội vã đến nhà Trương Vũ Bằng, Mao Văn Cầm mang một đĩa dưa hấu đã cắt.
Tống Đại Đầu cũng không khách sáo, cầm một miếng lên cắn mạnh.
Tống Đại Đầu ngẩng đầu nhìn, nhận thấy vóc dáng của Mao Văn Cầm tựa người về phía Trương Vũ Bằng, nhỏ giọng lầm bầm, "Hay là chúng ta bỏ đi nhé."
"Đã đồng ý rồi! Không thể thất bại được".
Trương Vũ Bằng thấy Tống Đại Đầu bỏ cuộc, cậu ta sốt ruột, "Ít người có thể không ổn lắm, hay là cậu tìm thêm một người giúp đỡ đi? Người đông sức mạnh."
Trương Vũ Bằng hứa ngay tại chỗ rằng có thể đưa riêng cho người giúp đỡ chút phí vất vả. "Được rồi!"
Tống Đại Đầu cắn răng, liên lạc với "người anh em" A Tráng của mình.
A Tráng ngay lập tức tới căn biệt thự. Lúc này, căn biệt thự lớn trở nên sôi động hơn nhiều so với ngày thường do sự có mặt của mấy vị "khách".
Mấy thiếu niên ăn uống trong phòng khách, đến giờ cơm, Mao Văn Cầm nấu vài món cho họ, còn ăn cùng mấy cậu bé này.
Có lẽ là do mấy thiếu niên đã che giấu quá tốt, có lẽ là do Mao Văn Cầm cũng hoàn toàn không nghĩ tới điều này, nên cô ấy không mảy may nhận ra sự nguy hiểm.
Sau bữa trưa, Mao Văn Cầm trở về phòng ngủ trên tầng hai để nghỉ ngơi, dặn dò Trương Vũ Bằng đừng chơi quá muộn.
Ba người Trương Vũ Bằng, Tống Đại Đầu và A Tráng vừa ăn dưa hấu và hạt dẻ cười mà Mao Văn Cẩm chiêu đãi họ trong phòng khách, vừa bàn bạc làm sao để đánh ngất cô ấy.
Bởi vì trước đây Hồ Văn Kì đã hai lần từ chối tham gia "hành động", nên bị Trương Vũ Bằng đuổi lên phòng ngủ trên tầng ba, cậu ta dứt khoát chơi máy tính trong phòng ngủ của Trương Vũ Bằng.
Hơn chục phút sau, ba người trong phòng khách đã bàn bạc xong phương án hành động và phân công cụ thể: Tống Đại Đầu thu hút sự chú ý của Mao Văn Cầm, A Tráng thừa cơ không chuẩn bị để khống chế cô ấy, con trai ruột Trương Vũ Bằng ra tay đánh mẹ bất tỉnh.
A Tráng lôi chiếc khăn từ trên ghế sofa rồi cầm trên tay, nhón chân, chậm rãi bước lên cầu thang, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng đóng kín trên tầng hai.
Tim cậu ta đập loạn xạ, chỉ lo cánh cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra.
Câu ta đi một mạch đến góc tường phía Tây phòng ngủ của Mao Văn Cẩm, dán sát vào tường, nấp vào, sau đó ra hiệu một dấu "OK" với Tống Đại Đầu ở đầu cầu thang.
Tống Đại Đầu đứng ở đầu cầu thang, quay đầu nhìn Trương Vũ Bằng một cái, Trương Vũ Bằng gật đầu với anh ta.
Tống Đại Đầu hít mạnh một hơi, lớn tiếng gọi với lên tầng: "Dì ơi, hết nước rồi ạ!"
Vài giây sau, không có tiếng trả lời, Tống Đại Đầu lại hét lớn: "Dì ơi, cháu muốn uống nước!"
Lại qua vài chục giây, cửa phòng ngủ cạch một tiếng được ra.
"Tới đây, tới đây!" Mao Văn Cầm bước ra khỏi phòng ngủ, vội vàng định đi xuống tầng.
Nhưng một chân của cô ấy vừa bước xuống cầu thang, trước mắt chợt tối sầm lại, ngay sau đó thì thấy ngạt thở, không hô hấp nổi.
A Tráng xuất hiện sau lưng Mao Văn Cầm như bóng ma, chiếc khăn ghế sofa trong tay trùm vào đầu Mao Văn Cầm.
Cánh tay to khỏe siết chặt lấy cổ của Mao Văn Cầm, Mao Văn Cầm không nói ra được tiếng nào, chỉ có thể cào lên cánh tay của A Tráng, ra sức kéo xuống.
"Ôi!" Móng tay của Mao Văn Cầm cắm vào cánh tay của A Tráng, A Tráng không kìm được đau đớn.
Cậu ta hét lên một tiếng, sức lực trên cánh tay cũng yếu đi rất nhiều, Mao Văn Cầm hét lên: "Các cháu muốn làm gì?"
Trương Vũ Bằng nôn nóng trong lòng, đẩy Tống Đại Đầu từ đằng sau một cái, Tống Đại Đầu ngầm hiểu ý, nhanh chóng chạy lên cầu thang, lôi Mao Văn Cầm và A Tráng xuống tầng.
"Mau buông dì ra!" Mao Văn Cầm vừa nói, vừa xé chiếc khăn ghế sofa trên đầu.
A Tráng và Tống Đại Đầu liều mạng ngăn cản, dù thế nào cũng không được để Mao Văn Cầm nhìn thấy họ.
Lúc này, con trai ruột Trương Vũ Bằng nhặt một viên gạch đá hoa cương đã chuẩn bị từ trước lên, tàn nhẫn đập vào đầu mẹ mình.
Viên gạch vỡ thành nhiều mảnh, vương vãi rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh lanh lảnh. Tiếng ồn đã làm kinh động đến Hồ Văn Kì đang ở trong phòng ngủ trên tầng ba.
Cậu ta chạy từ tầng ba xuống tầng hai, đúng lúc nhìn thấy Trương Vũ Bằng và hai cậu bé khác đang khống chế Mao Văn Cầm.
Trương Vũ Bằng đột ngột ngẩng đầu, nhìn thấy cậu ta, xua tay bảo cậu ta lên tầng.
Sự việc e rằng sẽ ồn ào rồi. Hồ Văn Kì trốn trong góc cầu thang nghĩ vậy, phản ứng đầu tiên là móc điện thoại ra, bật chức năng quay video.
Nhưng cậu ta không dám quay công khai, ống kính vẫn luôn hướng về phía cầu thang.
Tuy không trực tiếp quay được cảnh tượng ba người gây án, nhưng âm thanh lúc vụ án xảy ra vẫn rất rõ ràng.
Hồ Văn Kì không dám ở lại quá lâu, sau khi quay được hơn 1 phút, bèn trốn lên tầng ba.
Cậu ta vừa bước vào phòng ngủ thì lại nghe thấy tiếng khóc lóc của Mao Văn Cầm.
Mao Văn Cầm không hề ngất xỉu như con trai ruột tưởng tượng, điều này khiến Trương Vũ Bằng rất sốt ruột.
Lỡ như mẹ thoát được thì với tính cách của bà ấy, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho mình.
Trong tình thế cấp bách, Trương Vũ Bằng chạy vào nhà bếp, cắt đứt sợi dây điện bằng con dao làm bếp, rồi quàng đoạn dây điện đã cắt lên cổ mẹ.
Những người anh em tốt Tống Đại Đầu và A Tráng lần lượt kéo hai đầu của sợi dây điện, ra sức sang hai bên.
Trương Vũ Bằng như bị ma xui quỷ khiến bèn nhặt một mảnh gạch men sứ khá lớn từ dưới đất, đập nhiều lần lên người mẹ.
Cậu ta không nhớ mình đã đánh vào chỗ nào, cũng không nhớ đã đánh bao nhiêu lần.
Sức chống cự của Mao Văn Cầm không còn mạnh mẽ nữa, căn biệt thự ồn ào bỗng yên tĩnh trở lại, mấy thiếu niên đều nghe thấy tiếng hít thở của nhau, họ từ từ buông lỏng tay.
Ba người vây quanh quan sát Mao Văn Cầm trong hai phút, Mao Văn Cầm đã bất động.
A Tráng thò tay vào bọc khăn ghế sofa, có lẽ là đang chạm vào mũi, sau đó ngẩng đầu nói với cậu ta: "Không còn thở nữa."
Nhìn thấy mẹ ngã trước mặt mình, Trương Vũ Bằng chỉ nói: "Tâm trạng của tớ vô cùng phức tạp."
Cậu ta biết bản thân đã gặp rắc rối, trong lòng rất sợ hãi, nhưng đồng thời, cậu ta cảm thấy một kiểu vui sướng chưa từng có, "Chẳng còn ai cằn nhằn mình nữa rồi."
Cậu ta đặc biệt nhắc đến "cách cư xử" của mẹ vào một ngày trước khi vụ án xảy ra.
Một ngày trước khi xảy ra vụ án, khi Trương Vũ Bằng hẹn Hồ Văn Kì đến nhà chơi, vốn tưởng rằng mẹ sẽ nhiệt tình chiêu đãi người em trai của mình.
Giống như trước đây cậu ta hẹn bàn tốt đến nhà chơi, mở tiệc sinh nhật vậy, nhưng không ngờ cách cư xử của người mẹ Mao Văn Cầm ngày hôm đó lại khiến cậu ta rất thất vọng.
"Làm cho tớ rất mất mặt!"
Trương Vũ Bằng vẫn rất tức giận khi nhớ lại chuyện hôm ấy. Cậu ta là một người rất sĩ diện, ai không nể mặt cậu ta thì chính là đang gây khó dễ cho cậu ta, mẹ cũng không ngoại lệ.
Trương Vũ Bằng nhờ Mao Văn Cầm rửa hoa quả, đặt đồ ăn để chiêu đãi bạn mình, Mao Văn Cầm tỏ ra không nhiệt tình: "Con có tay có chân, không tự làm được sao?"
Cô ấy còn hỏi cậu ta đã làm xong bài tập chưa, làm xong bài tập trước đi rồi hẵng chơi.
Đây thật sự là chọc trúng nỗi đau - Khoảng thời gian đó, Trương Vũ Bằng đều chép bài tập về nhà của Hồ Văn Kì.
Hôm đó bị xấu hổ trước mặt Hồ Văn Kì, Trương Vũ Bằng cảm thấy trong lồng ngực có một mồi lửa đang bùng lên, nên đã cãi mẹ vài câu rồi dẫn Hồ Văn Kì về phòng.
Đến sẫm tối, mẹ gọi Trương Vũ Bằng xuống tầng ăn cơm, cậu ta thấy thức ăn tương đối phong phú, mới nguôi giận một chút.
Bầu không khí bữa tối cũng coi như hòa thuận, Mao Văn Cầm liên tục gắp thức ăn cho Hồ Văn Kì, bảo cậu ta ăn thêm.
Trương Vũ Bằng cho rằng tâm trạng của mẹ không tồi, chắc có thể hỏi mẹ xin ít tiền để đưa Hồ Văn Kì ra ngoài giải trí thư giãn.
Nhưng cậu ta vừa xin tiền, Mao Văn Cầm đã lạnh mặt ngay lập tức, thái độ cương quyết: "Làm gì có tiền mà cho con?"
Trương Vũ Bằng không nói nữa, thái độ của Mao Văn Cần cũng dịu lại đôi chút, khuyên con trai bớt ra ngoài chơi, phải đặt tâm tư vào việc học, sau này khi cô ấy già đi, rất nhiều chuyện đều phải dựa vào chính Trương Vũ Bằng.
Mao Văn Cầm có lẽ chẳng thể ngờ, Trương Vũ Bằng thật ra đã chán ngấy những lời giảng đạo của mẹ từ lâu, vừa nghe những câu kiểu này là lại đau đầu.
"Lúc nhỏ không bao giờ quan tâm tôi, lớn lên lại kiểm soát tôi, quan tâm tôi sao?" Đặc biệt là lại nói như vậy trước mặt người bạn tốt Hồ Văn Kì.
Trương Vũ Bằng đỏ mặt tía tai, ngọn lửa trong lòng càng bùng cháy dữ dội.
Cả đêm cậu ta ngủ không ngon, trong đầu toàn là suy nghĩ về "bộ mặt" mà mẹ không cho cậu ta thể diện, thậm chí còn liên hệ với một số chuyện trước kia.
Khi đang học tại địa phương, có lần mẹ xông vào trong trường, túm tai cậu ta lôi ra khỏi phòng học trước mặt cả lớp và giáo viên, Trương Vũ Bằng sẽ vĩnh viễn không quên được vẻ mặt hả hê của các bạn học lúc đó.
Vì vấn đề yêu sớm nên nhà trường đã hẹn phụ huynh hai bên để nói chuyện, tâm trạng người mẹ của cô gái rất kích động và nói mấy lời khó nghe.
Ý tứ đại khái là cha mẹ thế nào thì giáo dục ra con cái thế ấy, gia đình Trương Vũ Bằng tuy giàu có, nhưng phẩm chất của cha mẹ lại quá kém.
Mao Văn Cầm trở về nhà bèn trực tiếp cho cậu ta một cái bạt tai. Lần đó, Trương Vũ Bằng ngơ ngác.
Từ nhỏ đến lớn, Mao Văn Cầm chưa từng đánh cậu ta, cậu ta tức giận đến nỗi cả người run rẩy, nắm chặt tay thành nắm đấm, buông ra, lại nắm chặt lần nữa.
Kể từ đó, Trương Vũ Bằng cảm thấy hình như mẹ không còn yêu cậu ta như trước nữa.
Sau này, cha mẹ li hôn, ban đầu Trương Vũ Bằng sống với mẹ, nhưng ở giữa có một khoảng thời gian, mẹ nhẫn tâm "bỏ rơi" cậu ta, khăng khăng cho cậu ta chuyển trường, lên tỉnh lị sống với cha.
Trương Vũ Bằng càng nghĩ càng tức giận, khó khăn lắm mới thức đến khi trời sáng, nghe thấy Mao Văn Cầm gọi cậu ta và Hồ Văn Kì xuống tầng một ăn sáng.
Nhìn một bàn bữa sáng thịnh soạn, nhìn khuôn mặt tươi cười của mẹ, Trương Vũ Bằng chỉ cảm thấy "giả tạo".
"Bà ấy chỉ thể hiện ra bên ngoài, chứ chưa bao giờ thật sự tôn trọng tôi cả!"
Mao Văn Cầm đã dùng "cách cư xử đáng thất vọng" như vậy để khiến cậu con trai Trương Vũ Bằng quyết tâm ra tay.
Từ đầu đến cuối, Trương Vũ Bằng không hề quên "việc lớn hàng đầu" của mình: kiếm tiền, trả nợ, mua điện thoại tặng cho hoa khôi.
Nhân lúc cơ thể mẹ chưa cứng lại, cậu ta lập tức dùng ngón tay của cô ấy đã mở khóa điện thoại, đăng nhập vào tài khoản Alipay của mẹ, rồi vào phòng ngủ tìm chứng minh thư và tài khoản ngân hàng của mẹ, sau đó liên kết thẻ ngân hàng với Alipay, chuyển 6 khoản tiền vào Alipay của mình, tổng cộng hơn 7 vạn Nhân dân tệ.
Túi tiền của Trương Vũ Bằng đột nhiên phồng lên, mọi món nợ đều không còn là vấn đề nữa.
Chiều hôm đó trên trường còn có tiết học, Trương Vũ Bằng bèn lấy điện thoại của mẹ, bắt chước giọng điệu của cô ấy để gửi tin nhắn cho giáo viên chủ nhiệm, xin cho mình nghỉ.
Sau đó, mấy người ngồi trên ghế sofa trong phòng khách bàn bạc làm sao để xử lí thi thể, trao đổi hơn nửa giờ mà cũng không nghĩ ra cách nào cụ thể, nhưng mọi người đều cho rằng không thể vứt thi thể tại nhà được.
"Chúng ta cứ ra ngoài trước rồi nói."
Mặc dù Trương Vũ Bằng tuổi tác quá nhỏ nên không có bằng lái xe, nhưng cậu ta thường xuyên lái trộm xe của cha mẹ, kĩ năng xuất sắc lại liều lĩnh.
Ba thiếu niên khiêng Mao Văn Cầm vào Garage, nhét Mao Văn Cầm vào cốp của chiếc xe Mercedes-Benz.
Sau đó Trương Vũ Bằng lên tầng gọi Hồ Văn Kì, lái xe đưa mọi người ra khỏi khu dân cư cao cấp.
Khi đi ngang qua cánh cổng khu dân cư, nhân viên bảo vệ đẹp trai cúi chào Trương Vũ Bằng.
Trên khuôn mặt tràn đầy sự vui vẻ, Trương Vũ Bằng chỉ liếc nhìn anh ta, cậu ta đã quen với kiểu "đãi ngộ trang trọng" này rồi.
Tuy chưa nghĩ ra địa điểm vứt xác, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến những việc khác.
Trương Vũ Bằng lái xe đến Trung tâm thiết bị điện gia dụng gần đó, mua hai chiếc iPhone, còn rút hơn 9000 Nhân dân tệ thông qua phương thức chuyển khoản.
Đến thời khắc phân chia chiến lợi phẩm, Trương Vũ Bằng đưa cho Tống Đại Đầu 2500 Nhân dân tệ tiền mặt, trả xong món nợ 1400 Nhân dân tệ, còn trả thêm 1100 Nhân dân tệ; đưa cho A Tráng 500 tệ coi như là phí vất vả; cũng đưa cho Hồ Văn Kì 500 tệ, trả lại số tiền đã vay của cậu ta trước đó.
Sau khi đưa Hồ Văn Kì về trước, ba thiếu niên lại bắt đầu tìm kiếm địa điểm vứt xác, chiếc Mercedes-Benz màu đỏ được lái ra khỏi nội thành, ánh nắng chói mắt khiến Trương Vũ Bằng rất khó chịu.
Trên đường đi, Tống Đại Đầu không ngừng thúc giục, Trương Vũ Bằng bị hỏi tới mức càng lúc càng lo lắng, đúng lúc đi qua hồ chứa lớn nhất địa phương, bèn thuận miệng nói: "Nếu không được thì ném vào hồ chứa nước đi!"
"Bây giờ không được, ban đêm thì được".
Tống Đại Đầu nhìn hồ chứa nước bên ngoài cửa sổ, ánh sáng phản chiếu lấp lánh, mặt nước trong vắt, trông ra vô biên, nhưng ven bờ có nhiều người đang câu cá.
Một lúc sau, anh ta nói với Trương Vũ Bằng: "Tôi nghe nói người chết sẽ nổi lên khỏi mặt nước."
Ba thiếu niên lái xe lòng vòng gần hết buổi chiều, cũng không tìm được địa điểm vứt xác phù hợp, thấy trời sắp tối, Trương Vũ Bằng lo nghĩ về việc quay lại trường để tặng quà cho bạn gái, nên đề nghị: "Về trước đã, buổi tối chúng ta bàn bạc tiếp."
Ba người mang nhiều suy nghĩ trong lòng, mỗi người một ngã. Thật ra, trong kế hoạch của Trương Vũ Bằng, một số thành viên trong gia đình đều từng là "con mồi" của cậu ta.
Người đầu tiên mà cậu ta nghĩ tới là cậu của mình.
Người cậu là quản lí cấp cao trong công ti bất động sản của cha, tiêu tiền hào phóng, trước đây vào mỗi dịp Tết, anh ta đều cho Trương Vũ Bằng rất nhiều tiền mừng tuổi.
Nhưng công khai xin tiền chắc chắn là không được, cha mẹ đã thông báo cho tất cả người thân, kiên quyết không cho Trương Vũ Bằng vay tiền.
Trương Vũ Bằng liên lạc với Tống Đại Đầu, đưa ra "kế hoạch kiếm tiền" đầu tiên, lại hỏi đối phương xem liệu anh ta có thể giúp cậu ta hạ gục người cậu hay không, "Sau khi lấy được tiền, tôi có thể trả hết những khoản nợ còn lại cho anh."
Tống Đại Đầu đã từ chối.
Người cậu là người cường tráng, khó có thể đánh bại, sau khi cân nhắc nhiều lần, Trương Vũ Bằng lại nhắm đến người cô. So với cậu, cô rõ ràng là "con mồi" lí tưởng hơn.
Cô và dượng cùng nhau kinh doanh, cũng rất giàu có, điều quan trọng hơn là đánh ngất người cô gầy yếu chắc hẳn không phải là vấn đề gì lớn.
Vào buổi trưa hai ngày trước khi xảy ra vụ việc, Trương Vũ Bằng lại liên lạc với Tống Đại Đầu: "Anh giúp tôi trói cô lại, dọa nạt bàấy đòi tiền, mọi việc xong xuôi thì tôi có thể trả lại số tiền đã vay cho anh rồi, ngoài ra sẽ đưa thêm cho anh 800 tệ nữa."
Hôm xảy ra vụ án, lúc Tống Đại Đầu nhận được cuộc gọi từ Trương Vũ Bằng, anh ta mới biết được "con mồi" đã đổi từ người xô của Trương Vũ Bằng sang người mẹ.
Nhưng thật ra điều này đối với Tống Đại Đầu cũng chẳng có gì khác biệt, khi Trương Vũ Bằng hứa sẽ cho anh ta thêm 200 tệ phí vất vả, sau khi tăng thù lao lên 1000 Nhân dân tệ, Tống Đại Đầu đã đồng ý nhanh gọn.
Chỉ là Trương Vũ Bằng hoàn toàn không ngờ rằng, cặp mắt thứ tư trong góc - Người "em trai" Hồ Văn Kì đã sớm nói cho lớp trưởng biết về tội ác của cậu ta, mà lớp trưởng lại chủ động thú nhận mọi chuyện với cảnh sát.
Có được "bằng chứng không thể chối cãi" trong video, tổ chuyên án đã lấy được khẩu cung của ba người Trương Vũ Bằng ngay sau đó.
Lời khai của Tống Đại Đầu trong số đó là chi tiết nhất, anh ta không những có tình tiết đầu thú, mà cũng từng đề nghị đưa Mao Văn Cầm đến bệnh viện để cấp cứu.
Kết quả xét nghiệm giám định DNA của vật chứng tại hiện trường cũng đã có.
Điều này càng khẳng định sự thật về việc phạm tội của ba người Trương Vũ Bằng, đồng thời cũng chứng thực quá trình phạm tội của họ.
Vụ án đã sáng tỏ, nhưng tôi không làm sao vui vẻ nổi.
Tôi không thể đoán được suy nghĩ của Mao Văn Cầm khi bị giết hại, đối mặt với bàn tay gây tội ác bất ngờ xảy ra, cô ấy đã không hề phòng bị.
Dù rằng Mao Văn Cầm bị trùm vào đầu, hơn nữa mấy cậu bé đều không nói gì trong toàn bộ quá trình gây án.
Nhưng vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, cô ấy nhất định đã biết con trai mình thông đồng cùng vài đứa trẻ khác để ra tay tàn độc với bản thân.
Cô ấy mang theo sự phản bội, phụ lòng, hối hận, cùng với nỗi đau không thể hình dung bằng lời, giống như đang đợi một lời giải thích mà chết không nhắm mắt vậy.
Và con trai cô ấy - Trương Vũ Bằng, người đã tự tay kết liễu mạng sống của Mao Văn Cầm.
Từ đầu đến cuối cũng không nói ra lí do nào chấn động để cứ phải nhanh chóng giết Mao Văn Cầm, cho tất cả mọi chuyện một lời giải thích cả.
Không có nguyên nhân gì đặc biệt, chỉ là muốn kiếm chút tiền, đúng lúc người thân rất giàu có, vừa hay hôm đó mẹ lại "cư xử không tốt".
So với quá trình tàn nhẫn sát hại mẹ, điều khiến tôi ớn lạnh sống lưng hơn là thái độ khi kể lại sự việc của Trương Vũ Bằng có phần hối hận, nhưng chỉ một chút, cũng không quá khó chịu.
Lúc nhắc đến mẹ, cậu ta tựa như nói về một người xa lạ, việc giết người dường như chỉ là một sai lầm nhỏ.
Tất cả các bằng chứng liên quan đến vụ án đều trùng khớp, nhưng xét nghiệm DNA cho ra một kết quả không ngờ tới: Trương Vũ Bằng và chồng cũ của Mao Văn Cầm, thậm chí là Mao Văn Cầm, đều không có quan hệ huyết thống.
Tôi cũng đơ luôn. Nói chung, chúng tôi chỉ cung cấp giấy giám định DNA, chứ không hề chịu trách nhiệm giải thích kết luận giám định.
Sau khi cân nhắc nhiều lần, chúng tôi tạm thời chưa thông báo kết quả này cho chồng cũ của Mao Văn Cầm, suy cho cùng, kết quả này không quá liên quan đến bản thân vụ án.
Nhưng cho dù chúng tôi không nói, thì những bằng chứng này cuối cùng cũng sẽ được phơi bày trước tòa.
Bởi vì liên quan đến kẻ phạm tội vị thành niên, mà vụ án này không được xét xử công khai.
Chồng cũ của Mao Văn Cầm choáng váng tại chỗ khi nghe kết quả xét nghiệm giám định DNA tại tòa, anh ta đã nghẹn ngào hồi lâu rồi mới thốt ra một câu: "Sao lại thế này?"
Người bạn đồn trưởng kia sau này đã nói cho tôi biết, Trương Vũ Bằng có lẽ là do mang thai hộ mà có.
Mao Văn Cầm lần lượt sinh ra 3 cô con gái sau khi kết hôn, chồng cũ vẫn luôn mong muốn một đứa con trai để "có người kế tục".
Nhưng Mao Văn Cầm không thích hợp sinh thêm con vì lí do sức khỏe. Hai vợ chồng hẳn là đã nhờ người mang thai hộ, rồi bị người ta bày mưu lừa gạt.
Trương Vũ Bằng đã trải qua cuộc sống của phú nhị đại với vợ chồng Mao Văn Cầm kể từ khi chào đời, cả gia đình trông coi một dòng "độc đinh" như vậy.
Đãi ngộ với Trương Vũ Bằng khiến ba người chị trong nhà rất ghen tị.
Có lần, cha mua cho Trương Vũ Bằng một món đồ chơi, người chị thứ ba cũng muốn chơi nên đã tranh giành với Trương Vũ Bằng.
Trương Vũ Bằng đã dứt khoát phá nát món đồ chơi đó, cậu ta thà rằng mình không chơi chứ không cho người khác chơi.
Trương Vũ Bằng cho biết, khi còn nhỏ, cậu ta đã nghe rất nhiều tin đồn, có người nói rằng cậu trông không giống cha mẹ và các chị gái, là một đứa trẻ được nhặt về.
Trương Vũ Bằng chạy đến hỏi mẹ, Mao Văn Cầm ôm chặt lấy cậu ta, nói: "Đừng nghe người ta nói bậy bạ, con chính là con ruột của mẹ!".
Mấy ngày sau, Trương Vũ Bằng đánh vỡ đầu chảy máu một trong số những đứa trẻ "bịa truyện".
Ông ngoại của Trương Vũ Bằng từng nhắc nhở vợ chồng Mao Văn Cầm, đứa trẻ Trương Vũ Bằng này rất "xấu".
Nhất định phải dạy dỗ cần thận, nhưng hai vợ chồng "già mới có con" không nghe lọt tai, cho là ông cụ có thành kiến.
Đến sau này, vợ chồng Mao Văn Cầm phát hiện ra Trương Vũ Bằng có rất nhiều thói xấu, lúc muốn dạy bảo nghiêm khắc hơn thì đã quá muộn.
Trương Vũ Bằng không những không nghe lời mà ngược lại càng nổi loạn, vì lí do này nên phải chuyển trường đến hai lần.
Mao Văn Cầm sau đó đã ly hôn, nhưng mối quan hệ với chồng cũ vẫn luôn tốt đẹp.
Có người nói, hai vợ chồng vì để trốn nợ nên mới ly hôn.
Sau khi ly hôn, Trương Vũ Bằng không còn được cảm nhận sự sum họp của gia đình nữa, "Họ đều bận rộn ở bên ngoài, hoàn toàn không để ý đến cháu."
Trương Vũ Bằng ban đầu sống với người mẹ Mao Văn Cầm, nhưng để "giành giật" một bạn học nữ với nam sinh khác, hai bên đã hẹn đánh nhau rồi bị nhà trường buộc thôi học.
Đúng lúc chồng cũ có vài căn nhà ở tỉnh lị, nên lúc này Mao Văn Cầm mới sắp xếp cho Trương Vũ Bằng đến học ở tỉnh lị, sống cùng cha.
Trong thời gian Trương Vũ Bằng học ở tỉnh lị, người cha hạn chế tiêu dùng của cậu ta, ý định ban đầu là muốn từng bước dạy dỗ nghiêm khắc.
Nhưng điều này khiến Trương Vũ Bằng đã quen tiêu xài phung phí không thích ứng được.
Cuộc sống về ở tỉnh lị muôn màu muôn vẻ, Trương Vũ Bằng thường xuyên đến quán net, phòng game để chơi bời.
Thậm chí còn trốn học đi uống rượu, đi quẩy, ghé thăm hộp đêm, quen biết với rất nhiều người bạn có "niềm hứng thú tương tự".
Ban ngày, cậu ta lúc nào cũng ngủ gật trong giờ học, bị giáo viên dạy dỗ nhiều lần cũng không biết hối cải, sau đó bởi vì liên tiếp vi phạm nội quy mà bị thôi học.
Lại chuyển trường về địa phương, tiếp tục đi học dưới sự giám sát của người mẹ Mao Văn Cầm.
Mao Văn Cầm cũng dần dần nhận ra cần phải dạy bảo nghiêm khắc Trương Vũ Bằng, nhưng thói quen khó sửa, Trương Vũ Bằng thiếu sự dạy bảo từ khi còn nhỏ.
Làm sao dễ dàng nghe theo như vậy, trái lại dẫn đến mâu thuẫn giữa mẹ con ngày càng trở nên nghiêm trọng.
Mao Văn Cầm cố gắng sử dụng kinh nghiệm học tập của 3 người chị gái để giáo dục Trương Vũ Bằng, bảo cậu ta hãy học tập chăm chỉ như ba người chị gái, mai sau vào một trường đại học tốt.
Kết quả là Trương Vũ Bằng vừa nghe Mao Văn Cầm nhắc đến chị gái thì nổi điên: "Các chị tốt như vậy, các người còn sinh con ra làm gì? Cứ bóp chết con đi cho rồi."
Chỉ cần Mao Văn Cầm giảng đạo là Trương Vũ Bằng sẽ thấy rất ác cảm, hoặc là tranh cãi mấy câu, hoặc là dứt khoát không nói chuyện.
Đừng thấy Mao Văn Cầm làm kinh doanh hùng hổ, mà các mối quan hệ các nhân cũng xử lí tốt, nhưng đối với con trai mình, Mao Văn Cầm lại đành bất lực.
Đôi khi, Mao Văn Cầm sẽ thổ lộ với bạn thân về những phiền muộn của mình, những người bạn thân thường sẽ an ủi cô ấy: "Đứa trẻ khỏe mạnh là được rồi, sau này còn có thể bỏ đói nó không?"
Những người bạn thân của Mao Văn Cầm cũng không ngờ rằng, người chị Mao Văn Cầm giỏi giang, thẳng thắn, có sức hút sau cùng lại chết trong tay "con trai" của chính mình.
Cuối cùng, vụ án được xác định là vụ cướp tài sản, ba thiếu niên phạm tội đều phải chịu sự nghiêm trị của pháp luật.
Nhưng sự việc vẫn chưa hề kết thúc.
Một buổi chiều của mấy tháng sau, một người bạn cùng lớp là thẩm phán hẹn tôi uống trà, chúng tôi ngồi trước cửa sổ đầy ánh nắng.
Người bạn học nói về chuyện của gia đình Trương Vũ Bằng với vẻ phẫn nộ.
"Lần đầu tiên tôi thấy một gia đình như vậy."
Người bạn học nhấp một ngụm trà, ngẩng đầu nghiêm túc nói, "Gia đình này đều vứt hết tiền vào trong mắt rồi!"
Hóa ra, 3 người chị của Trương Vũ Bằng đã đưa nhau ra tòa để tranh giành tài sản, bạn cùng lớp của tôi là chủ tọa phiên tòa.
Sau cái chết của Mao Văn Cầm, vấn đề về quyền thừa kế tài sản đã trở thành trọng điểm mà 3 người chị của Trương Vũ Bằng quan tâm.
Lần đầu tiên họ gạt bỏ quyền thừa kế của Trương Vũ Bằng, bởi vì Trương Vũ Bằng không phải là con trai ruột của Mao Văn Cầm, hơn nữa cậu ta là tên tội phạm đã giết mẹ.
Vào ngày mở phiên tòa, ba người chị của Trương Vũ Bằng đã ẩu đả với nhau.
Tôi không thể đi sâu vào tìm hiểu một cách toàn diện về gia đình này, nhưng chuyện tranh chấp tài sản này ít nhiều có thể phản ánh rằng gia đình này cực kì coi trọng lợi ích.
Mỗi người đều mong muốn bản thân sẽ giành được lợi ích lớn nhất, thậm chí mỗi thành viên trong gia đình cũng chỉ là công cụ có thể lợi dụng trong mắt nhau.
"Kẻ giết mẹ" Trương Vũ Bằng trong mắt mọi người, trước đây không hề biết gì về thân thế của bản thân cho đến giây phút cuối cùng trước khi Mao Văn Cầm tắt thở.
Người mà cậu ta đánh vẫn là người mẹ đã nuôi dưỡng mình hơn chục năm.
Lúc di chuyển thi thể của mẹ, Trương Vũ Bằng đột nhiên cảm thấy muốn để mẹ ra đi "xinh đẹp" hơn.
Thế là cậu ta vào phòng ngủ tìm một chiếc khăn lụa màu vàng mà Mao Văn Cầm thường đeo, rồi buộc lên cổ của cô ấy.
Đây đã trở thành việc cuối cùng cậu ta làm cho "mẹ", cũng là một chút bằng chứng duy nhất chứng thực được họ từng là "mẹ con" mà tôi nhìn thấy trong quá trình thụ lí vụ án.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com