Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

...::: Chap 15: Thay đổi :::...

Note : Nhờ phúc bạn Điên mua chuyện tặng sn bạn Gấu. Bạn gấu đã hì hục ngồi gõ một mạch chap 15 hí hí.

Bản này bạn Tịnh Nhã  bị biến đổi :)) Do tâm trạng của Gấu phởn nên tính cách cũng bị edit thành kiểu sắc nữ điển hình của Ngôn tình :D Sò rý baby. 

Bản này chưa được bạn Điên check lỗi nhá :D Hóng quá đăng trước

Bạn Điên có gì cầm bản gốc rồi tự sửa nhá :)))))))))

…::: Chap 15: Thay đổi :::…

Nhờ phúc nụ hôn đột ngột của anh mà cô được một phen mất ngủ. Vì thế, cô đã đặt giấc ngủ lên đầu và bỏ lỡ cơ hội đón ánh bình minh. Đến khi mặt trời mọc quá đỉnh đầu, cô mới mò dậy tìm đồ ăn. Lạ một chỗ anh không thèm gọi cô dậy, có khi nào vẫn ngủ không?

Cô nghi hoặc gõ cửa phòng anh mấy lần, không có động tĩnh, có lẽ không ở đây. Thong thả gọi đồ ăn sáng, nhâm nhi chén trà nóng. Nếu không gọi cô đi làm, hẳn là đã thả cho cô đi du lịch rồi! Tự nghĩ như vậy là đúng, cô xách máy ảnh đi lang thang. Bắt xe buýt mấy tuyến, điểm đến đầu tiên là trường đại học Hokkaido. Đập vào mắt là toà nhà trắng được xây dựng theo phong cách châu Âu. Cô chỉ quanh quẩn bên ngoài, chụp lấy vài tấm ảnh. Nơi đây làm cô nhớ đến những năm tháng còn mài đít quần trên ghế nhà trường ở trong nước. Những trò quậy phá tưng bừng lại thêm cả tình yêu bọ xít tuổi học trò. Tất cả trôi dần theo thời gian, để lại trong lòng cô những kỉ niệm đẹp đẽ, trong sáng và hồn nhiên nhất.

Những điểm dừng chân tiếp theo là các nông trang hoa tươi. Nông trang Tomita, Lavender East, vương quốc hoa Kamifurano. Cô thích cái cảm giác đứng giữa một cánh đồng hoa mênh mông, bạt ngàn, tận hưởng bầu không khí trong lành thoang thoảng hương hoa cỏ; vuốt lên từng cánh hoa mềm mại lấp lánh sắc nắng nhạt. Chậm rãi bước lên thềm cỏ còn hơi ướt sương, cô đã có những bức ảnh thiên nhiên cho riêng mình. Những khoảnh khắc trầm lặng xuyến xao hiếm có. Những bông hoa salvias, hoa cosmos… thi nhau khoe sắc hương diễm lệ. Trong chuyến thăm này, cô chỉ tiếc nhất một điều đây không phải vào độ tháng 7-8. Không được ngắm nhìn thưởng thức một cánh đồng Lavender tím ngắt, quả là một điều thiếu hụt. Cô từng đọc cuốn sách “Ngón tay mình còn thơm mùi oải hương” của Ngô Thị Giáng Uyên. Phải đến khi nào cô mới được gặp cánh đồng oải hương mang màu tím huyền bí dụ hoặc đó?

Thong dong tản bộ, ngắm nhìn trời mây trong veo không chút vẩn đục, cố gắng hưởng thụ nốt ngày cuối cùng tại nơi đây. Nếu không phải Boss gấp gáp đến nỗi ngày mai đã phải quay về thì cô cũng không khẩn trương thế này. Bỗng cô nghe thấy tiếng chạy bộ uỳnh uỵch trong khung cảnh tĩnh lặng thanh bình, rồi người cô bị kéo mạnh về phía sau. Cảm giác lành lạnh ở phía cổ khiến sắc mặt cô trắng bệch. Một con dao!

Ai nha! Không ngờ một xã hội văn minh hiện đại như Nhật Bản vẫn còn chứa chấp những phần tử cặn bã, biến thái bệnh hoạn như tên tội phạm hung tợn đang dùng dao kề cổ cô đây. Chạy đâu không chạy, bị cảnh sát đuổi thì dừng lại luôn cho nhanh lại còn nhiễu sự. Không đâu bỗng nhiên lại bắt cô làm con tin làm gì cơ chứ? Đúng là cái gì cũng có trường hợp ngoại lệ mà! Nhưng mà trời ơi đất hỡi, tại sao trường hợp ấy lại “may mắn” rơi trúng người cô chứ? Thật là xui xẻo!

Chưa khi nào Tịnh Nhã thấy thời gian trôi chậm như lúc này. Từng tích tắc đi qua, mấy cái họng súng đen ngòm của các chú cảnh sát với cái nghĩa vụ cứu dân cao cả kia đang chĩa vào cô cùng sát khí lạnh lẽo rợn người của vật sắc nhọn ở cổ. Không đâu lại còn được xem phim hành động 4D trực tiếp thế này cơ mà!

Mồ hôi lạnh đổ xuống khiến chiếc áo phông của cô bết dính vào người. Rùng mình một cái, nguy hiểm a! Nếu con dao mà cắt trúng động mạch chính thì chẳng phải cô sẽ quy tiên sao. Trời ơi! Cuộc đời cô còn nhiều việc chưa hoàn thành mà. Cô cũng không muốn chết ở nơi đất khách quê người này!

Trong lúc cô ngàn cân treo sợi tóc như thế thì Phong Thần lại ung dung đi trực thăng tư nhân đến sân golt.

Quạt gió thổi đám cỏ tạt sang hai bên, đậu lại trên thảm cỏ xanh mượt được chăm sóc chu đáo. Anh bước xuống, trên người thay vì bộ âu phục lịch lãm như mọi khi là bộ đồ thể thao phóng khoáng, năng động nhưng vẫn không mất đi vẻ lạnh lùng, phong thái đĩnh đạc. Anh có vẻ quỷ dị, huyễn hoặc lạ thường. Sải bước dài, tiến đến một người đàn ông trẻ đang vung cây gậy đánh golt. Người đàn ông đó quay lại, mới biết đó chỉ là một thanh niên trẻ măng có khuôn mặt baby. Anh ta nâng tay nhìn đồng hồ, mỉm cười:

- Triệu tổng, anh rất đúng giờ!

- Luôn là như vậy! – Phong Thần cũng cười theo.

Đúng là anh luôn đúng giờ hẹn. Anh tính chính xác rất chi li từng giây phút nên mới có chuyện cô bị bắt bẻ như lần trước. Trong công việc, 1 giây cũng đủ để thay đổi cả thế giới.

- Tuổi trẻ tài cao, Hàn tổng còn rất trẻ!

Người thanh niên với chức danh Hàn tổng kia cười nhẹ, khoé miệng nhếch lên:

- Cũng chỉ như anh ba năm trước thôi!

Anh hơi nheo mắt nhìn theo quả bóng vừa đánh vút xa rồi lập tức trở lại vẻ lãnh đạm thường thấy. Cậu ta lên ghế CEO khi chỉ có 24 tuổi. Không có ai tin vào cậu ta. Bởi vì… nó không phải sự thật. Không quá khó để đánh vào tâm lí của một người đang mang áp lực và hưởng quyền thừa kế. Nhưng đây cũng là một cản trở nếu như mấy lão già trong hội đồng quản trị không phục. Anh không quan tâm quá về việc này. Người thông minh có bản lĩnh lãnh đạo cả một tập đoàn lớn phải biết cách giải quyết thế nào. Nếu không… cậu ta chưa đủ tư cách để đứng nói chuyện với anh.

- Hàn tổng, chắc không phải câu hẹn tôi đến đây để nói chuyện phiếm chứ? – Anh hơi liếc nhìn đồng hồ. Đã đến bữa rồi!

- Tất nhiên không! – Hàn tổng tinh ý nhìn thấy cái liếc mắt nhanh chóng đó, chủ động mời – Chúng ta đế nhà hàng!

Trên đường đến nhà hàng, suy nghĩ gì đó, Hàn tổng bỗng nói, giọng nói lạnh băng pha chút châm biếm:

- Tôi đã nhìn thấy anh rất nhiều trên báo chí, có lúc tôi thấy chúng ta thật giống nhau.

Phong Thần cười khẩy. Giống? Thật giống!

***

Trong cả quãng thời gian nói chuyện giữa Phong Thần và Hàn tổng, hoàn cảnh của cô vẫn chẳng tiến triển hơn là bao trừ việc có thêm vài chú cảnh sát quây lại thành vòng tròn. Chỉ cần cô động thủ, cái dao kia sẽ sẵn sàng biến cô thành một con ma không đầu xinh xắn. Ai da, sao cảnh sát còn chần chừ chưa giải quyết, cho một phát là xong mà. Lòng mong muốn của cô đã được đền đáp. Trong vài giây phút lơ đãng, tên tội phạm đã ăn ngay một “viên kẹo” vào bắp chân khiến hắn khuỵu gối xuống. Một cảnh sát đã bắn trúng hắn. Nhưng đồng thời cô cũng có cảm giác đau nhói ở cổ. Cô chạm vào thấy nhức nhối vô cùng. Một chất lỏng ấm ấm chảy qua các kẽ tay. Hềy, máu mình cũng đỏ gớm! Cô bị bàn tay đầy máu của mình doạ cho khiếp đảm. Ngã xuống đất, mơ hồ thấy ồn áo tiếng xe cấp cứu, cảm giác mình được đưa đi… Nhanh nhanh đưa bà đi, bà đây sợ chết!!

***

Từng bước chậm rãi trong bóng tối, mò mẫm tìm đường, phía xa đằng kia là một tia sáng, vội vã chạy tới…

Từ từ mở mắt, nhìn trần nhà trắng toát. Mọi thứ xung quanh mang một màu trắng lạnh lẽo. Mùi ête, thuốc khử trùng xộc lên khoang mũi. Túi nước truyện bên cạnh chảy từng giọt tí tách. Cô chớp chớp mắt, tự hỏi đây là đâu, mình lên thiên đàng chưa vậy? Bỗng có tiếng nói vang lên bên tai: “ Tỉnh? “ . Ô hay, mình bị ám ảnh hay sao mà giọng của thần tiên phương nào mà nghe giống sếp tổng thế nhỉ?

Hơi nghiêng đàu, bàng hoàng nhìn anh ngồi đó ung dung tự tại. Dù không muốn nhưng anh cũng nên biểu cảm lo lắng ra mặt chút chứ! Gì thì gì, cô vì đến đây mới xui xẻo thế này. Nhắc mới nhớ, cô đưa tay sờ lên cổ. Máu hơi rỉ ra tấm gạc trắng. Vết thương tuy không dài nhưng khá sâu, may mắn cho cái mạng nhỏ của cô là lưỡi dao chưa chạm đến động mạch chủ, chỉ cách có đúng 1cm. Haizz, cái tên tội phạm chết dẫm kia, chết thì đi một mình lại còn kéo cô theo làm gì?

Nghĩ đến thời khắc nguy hiểm vừa qua, Tịnh Nhã bỗng bật khóc như một đứa trẻ. Phong Thần hơi sững lại. Rồi tiến về phía Tịnh Nhã, giơ tay lên bóp chặt mũi cô.

Cô đang khóc nấc từng hồi, bóp mũi lại càng khó thở, do vết thương ở cổ nên cố há miệng mà không hít được khí vào, mặt dần chuyển sang trắng bệch. Cô ngừng khóc, anh cũng không ép cô nữa, chỉ lãnh đạm hỏi một câu, giọng nói đầy tính khiêu khích:

- Sợ gì chứ?

Cô cố gắng hô hấp lại như bình thường, đỏ mặt tức giận trách anh:

- Anh không bảo vệ thì thôi! Còn muốn giết người ta sao?

Rồi câm bặt. Có cái gì đó không đúng lắm. Giọng điệu của cô hình như là nũng nịu hờn dỗi thì phải? Và cái này chỉ dành cho người yêu thôi!

Cô chợt hiểu ra tất cả. Cô đã đọc không ít tiểu thuyết ngôn tình, dĩ nhiên sẽ hiểu được những hành động và lời nói của cô với anh thể hiện điều gì. Gương mặt nhỏ nhắn hiện lên vài nét bàng hoàng rồi sau đó trở thành một nỗi muộn phiền, hằn sâu trong đôi mắt.

Những giọt lệ còn đọng lại trong khoé mắt lại tiếp tục trào ra. Cô cắn chặt môi để tiếng khóc không bật ra. Anh dường như hiểu được khuôn mặt đau khổ, uỷ khuất của cô không phải do sợ hãi việc kia.

Cuối cùng, cô không chịu được, vừa khóc vừa gào lên thảm thiết:

- Em phải làm sao? Em không thể ngờ mình lại… thích anh. Em không điều khiển nổi tình cảm của bản thân để mình thôi thích anh. Nhưng em đã hứa với Thiên Kỳ không rời bỏ anh ấy. Anh ấy đã đặt lòng tin vào em rất nhiều, làm sao em có thể phản bội lại lời hứa đó đây? Em có lỗi với Thiên Kỳ. Thực có lỗi với anh ấy! Anh nói em phải làm sao?

Cô ôm mặt nức nở trong khi anh ngây người nhìn cô.

Đúng! Tình cảm của cô đối với Thiên Kỳ đã thay đổi. Hình bóng của anh đã phai nhạt dần và thay vào đó, hình ảnh Phong Thần luôn hiện hữu trong từng giấc ngủ của cô. Vẻ đẹp mạnh mẽ nam tính lại yêu mị gợi cảm cùng tính cách quyết đoán lạnh lùng của anh không khỏi khiến cô rung động. Cô thích anh, nhưng anh có thích cô không?

“Một lần thất tín, vạn lần không tin”. Cô đã phản bội lời hứa trước kia, anh biết, liệu anh có còn đặt niềm tin vào cô? Tình cảm này biết trước là không thể tiến triển tốt đẹp, vậy mà cô như con thiêu thân lao đầu vào lửa, cuối cùng người chịu đau vẫn là mình. Cô đang đứng giữa hai lựa chọn.

Theo đuổi mối tình đơn phương hay quay trở về vun đắp lại mối tình tươi đẹp cũ?

Một Phong Thần với một Thiên Kỳ…

Cô chậm rãi mở đôi mắt…

Cô đã đưa ra quyết định cuối cùng…

Một quyết định không hề sai lầm trong cuộc đời cô!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com