Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

20


Trí Thành quay đầu lại nhìn Tinh Dần, tiếp tục nhắc nhở:

"Cứ coi như cậu không nhịn được hay gì đi nữa tốt xấu cũng phải kéo ra chỗ rừng cây chứ, sao lại làm ở ven đường thế này."

"Nếu có người đi ngang qua thì phải làm sao hả? Cậu da mặt dày thì không nói nhưng da mặt của đứa nhỏ thì làm sao chịu được chứ."

Thắng Mân: "..."

"Cậu cho rằng vừa nãy tôi đang làm gì?"

Trí Thành cúi đầu nhìn Thắng Mân, làm cái thứ không cần nói cũng biết.

Thắng Mân tức giận phản biện: "Lão Hàn, sao cậu lại có những suy nghĩ xấu xa như vậy?"

Trí Thành lúc này mới tỉnh táo lại, thầm nói:

"Còn không phải do hai người các cậu quá mập mờ sao?"

Y đánh giá Thắng Mân từ trên xuống dưới: "Cậu có phải đã coi trọng Tinh Dần rồi không?"

"Cậu ấy là Omega." Thắng Mân đơn giản, rõ ràng tóm tắt.

"Nhưng Tinh Dần không có tin tức tố nha," Trí Thành dừng một chút, "Không phải vừa vặn rồi sao."

Thắng Mân nhớ tới hương vị trên người Tinh Dần, lắc đầu:

"Tôi nghi ngờ bé con do không có đủ chất dinh dưỡng, nên còn chưa phân hoá."

Trí Thành nghi hoặc: "Cậu ngửi thấy được à?"

Thắng Mân gật đầu.

Trí Thành buồn bực, vậy sao cậu lại đối xử khác biệt với Tinh Dần?

Nếu đổi thành Omega khác hẳn đã sớm nổi giận rồi.

"Sau này thì sao? Cậu có dự định gì?"

Thắng Mân kỳ quái nhìn Trí Thành: "Cái gì mà làm gì? Quan tâm bạn học thì có lỗi sao?"

Đúng lúc Tinh Dần đi tới, nói:

"Sắp tới thời gian tập hợp rồi, các cậu không đi sao?"

Thắng Mân liếc nhìn thời gian: "Đi thôi."

Bãi đậu xe núi Đại Ninh.

Lúc Tinh Dần lên xe, Thạch Tâm vừa mới lấy ra danh sách ra để điểm danh.

"Vương Thụ."

"Có."

"Lương Tinh Dần."

"Có."

...

Tinh Dần ngồi ở vị trí cũ, chờ Thạch Tâm điểm danh xong, hắn vẫn không tìm thấy Lâm Hạ.

"Thưa thầy, hình như Lâm Hạ chưa lên xe ạ."

Thạch Tâm giải thích: "Em ấy được người nhà đón đi trước rồi."

Trần Lập đặt mông ngồi vào bên cạnh Tinh Dần, nhỏ giọng nói:

"Sắp tới cậu nhớ đề phòng hoa khôi trường nha."

Tinh Dần ngẩn người.

Biểu tình Trần Lập có chút một lời khó nói hết:

"Tôi nghe nói cô ta Thắng Mân, hơn nữa còn có độ xứng đôi rất cao."

Nhớ tới vừa nãy Trần Lập đột nhiên xuất hiện ở ven đường, Tinh Dần hỏi:

"Có phải cậu cũng đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Ngô Bảo Châu và Ngọc Lan?"

Trần Lập kinh ngạc: "Cậu cũng nghe thấy à?"

Tinh Dần gật gật đầu.

Biết đã có đồng đội, Trần Lập cũng nhịn không nổi, phun tào nói:

"Tôi thật không nghĩ tới cô ta lại là người như vậy đấy, rõ ràng thoạt nhìn sạch sẽ đẹp đẽ như thế, ai ngờ được sau lưng lại có thể làm nhiều chuyện buồn nôn đến như vậy."

"Tôi thật ngu mà, ban đầu thật tình thương cảm cô ta, mẹ nó chứ."

Ngồi ở trước mặt bọn họ là Tằng Hiểu quay đầu lại, hỏi:

"Các cậu đang nói chuyện về hoa khôi trường sao?"

Trần Lập không thể tin hỏi: "Cậu cũng biết à?"

Cái rừng cây nhỏ kia đến cuối cùng đã có bao nhiêu người vậy?

"Mọi người đều biết mà," Tầng Hiểu căm phẫn nói, "Cô ấy thật sự quá hiền lành nên lúc nào cũng bị khi dễ."

"Tay đã bị thương đến thế mà còn khuyên mọi người tuyệt đối đừng mách giáo viên."

Trần Lập nghi hoặc: "Cái gì?"

Tằng Hiểu kỳ quái nhìn bọn họ: "Các cậu không phải đang nói về chuyện này sao?"

"Bảo Châu bị Ngọc Lan khi dễ đấy, bị doạ khóc chạy trở về."

Tinh Dần không nhịn được, rõ ràng Ngọc Lan mới là người bị hại mà.

Đám con người này thật quá dễ bị lừa gạt!

Ngu ngốc!

Tinh Dần phản bác: "Không phải là Ngọc Lan bắt nạt cô ta, mà là do bản thân cô ta tự khóc."

Miệng Tinh Dần lập lại một lần nữa chuyện mình nghe được.

Sau khi nghe xong, Tằng Hiểu lại bật cười: "Ngọc Lan nói thế với cậu à?"

"Cô ta muốn tẩy trắng bản thân mà cậu lại còn tin?"

"Cậu mới tới còn không biết, cô ta còn có thể giả..."

Trần Lập bỗng nói: "Không phải đâu, tôi cũng đã nghe thấy."

"Điều Tinh Dần nói là sự thật."

Tằng Hiểu vẫn không tin.

Y nghi ngờ nhìn Trần Lập, hỏi:

"Trần Lập, cậu sẽ không phải bởi vì bị hoa khôi trường từ chối nên mới ghi hận trong lòng chứ?"

Trần Lập bị tức chết, quay đầu nhìn Tinh Dần nói:

"Đừng để ý đến cậu ta, tên này vốn là một kẻ ngốc."

Tằng Hiểu cũng không muốn cãi nhau với bọn họ, quay người lên, không tiếp lời nữa.

Tinh Dần một đường đều nghiêm mặt, tới trường học cũng không để ý tới ai, thở phì phò chạy về phòng ngủ.

Thắng Mân đi theo phía sau cậu, thấy Tinh Dần không quay đầu lại, chạy thẳng về tòa nhà O, nhấc tay nắm lấy cổ áo của cậu:

"Sao không ăn cơm tối?"

Tinh Dần tức giận nói: "Tôi bị tức đến no rồi."

"Tức giận chuyện gì? Trần Lập chọc giận cậu sao?"

Thắng Mân hỏi, hắn nhìn thấy Trần Lập ngồi cùng với Tinh Dần trên xe.

Tinh Dần ngửa đầu, nhìn mặt Thắng Mân.

Bình tĩnh xem xét, Kim Thắng Mân lớn lên đúng thật là rất xuất sắc, mặt mày thâm thúy, bên môi mang cười. Hắn có khí chất đặc biệt giữa vị thành niên và thanh niên. Khi thì như một chàng trai, đôi khi lại quá mức cẩu thả, khiến người bình thường không thể chịu đựng được.

Cậu nhìn quá chăm chú, mắt chẳng chớp lấy một cái.

Thắng Mân khẽ cười một tiếng, bóp lấy mặt của cậu: "Bị vẻ đẹp trai của tôi mê hoặc rồi à?"

Tinh Dần lúc này mới chú ý tới bên môi Thắng Mân có hai cái xoáy, như ẩn như hiện.

Cậu kinh ngạc hỏi: "Cậu có xoáy kìa."

Ý cười của Thắng Mân cứng đờ, mím môi: "Cậu nhìn lầm rồi."

"Đi ăn cơm thôi, Trí Thành đang chờ chúng ta."

Tinh Dần từ chối: "Tôi không muốn ăn."

Thắng Mân xốc quần áo cậu:

"Không ăn cơm sẽ không lớn được."

Tinh Dần bĩu môi: "Có ăn cơm cũng sẽ không lớn lên."

Thân thể này của cậu không nhờ cơm mà lớn.

"Không được, phải đi ăn cơm."

"Không ăn."

Hai người đứng trước dưới lầu tòa O lằng nhà lằng nhằng, hấp dẫn không ít sự chú ý, các bạn học đi ngang qua đều nhỏ giọng thầm thì, Tinh Dần không thể làm gì khác hơn là từ bỏ giãy dụa, cùng Thắng Mân đi ra ngoài trường.

Trước mặt Trí Thành đã bày đầy đồ ăn, y còn chưa ăn, mắt lom lom nhìn.

Nhìn thấy hai người đang khoan thai đến chậm, lập tức cầm lấy đũa:

"Cuối cùng cũng đã tới, lâu chết tôi rồi, mau ăn, mau ăn."

Đồ uống chỉ có bia, Thắng Mân kêu nhân viên phục vụ đưa tới một ly sữa bò.

Trên bàn hầu như đều là thịt, Tinh Dần chỉ ăn đĩa cải xanh duy nhất.

Thắng Mân nhíu mày: "Bé con, cậu là thỏ à? Sao lại thích ăn rau thế."

Nhớ tới tiên thảo Tinh Dần liền đau lòng, liếc nhìn Thắng Mân không lên tiếng.

Thắng Mân đoán được, cười cười gắp cho cậu miếng sườn:

"Ăn thịt nhiều một chút, lớn lên có thể cùng bạn bè sánh vai."

Tinh Dần cũng muốn mình sẽ cao lớn lắm, nhưng nếu không tìm được cơ duyên thì cũng đều là toi công.

Bạch cha không chịu tiết lộ chút thông tin nào cả, nên cậu cũng chỉ có thể chờ đợi thôi.

Tinh Dần tàn nhẫn cắn miếng sườn, nhìn Thắng Mân nói:

"Trong vòng một năm tôi nhất định sẽ cao lớn."

"Tôi tin cậu."

Thắng Mân nhấp một ngụm bia, lòng nói nuôi cậu một năm, sao có thể không cao lớn chứ.

Ăn xong sườn, Tinh Dần lại bắt đầu gắp cải xanh, Thắng Mân liền gắp thịt qua cho cậu.

Trí Thành ngồi ở một bên nhìn, càng nhìn càng cảm thấy có vấn đề.

Quan tâm bạn bè cái chó má gì, cái này là nuôi vợ thì đúng hơn!

"Sữa bò của cậu đây."

Thắng Mân đưa sữa bò đẩy lên trước mặt Tinh Dần: "Của cậu đây."

Tinh Dần một mặt ghét bỏ: "Tôi không thích uống sữa, không có mùi vị."

Thắng Mân cười nói: "Ngọt lắm, đã thêm đường rồi."

"Có thật không?"

Tinh Dần nửa tin nửa ngờ mà nếm thử, quả thật là ngọt, có bỏ thêm mật ong, vị rất ngon.

Cậu uống một hớp lớn, liếm liếm vệt trắng bên môi, nói với Thắng Mân:

"Uống ngon lắm."

Trí Thành đột nhiên cảm thấy thịt kho tàu trong miệng chẳng còn mùi vị gì nữa.

Y để đũa xuống, hít sâu nói: "Tôi no rồi."

Tôi chỉ là người phụ trách gọi món ăn.

"Hả," Thắng Mân miễn cưỡng nói, "Vậy đi trả tiền đi."

Trí Thành: "... Được."

Y quá ngây thơ rồi.

Cơm nước xong xuôi, vừa đi tới dưới lầu ký túc, Tinh Dần liền nhận được điện thoại của Trí Minh.

"Dần Dần, ở chỗ nào thế? Ta đến đưa ít đồ cho con nè."

Tinh Dần trả lời: "Con vừa tới dưới lầu ký túc."

"Vậy được, chờ ta một lát nhé."

Không lâu sau, Tinh Dần thấy Trí Minh xách hòm hành lý và trà sữa đi tới phía mình.

Cậu tò mò hỏi: "Cái gì vậy ạ?"

Trí Minh đưa trà sữa cho cậu: "Ta cũng không biết, Cửu đội trưởng kêu ta đưa tới cho con, có thể là quần áo chăng?"

Tinh Dần mở rương hành lý ra, bên trong có hai cái áo khoác lông màu trắng, một cái ngắn, một cái dài.

Trí Minh ngẩn người: "Áo khoác lông chồn?"

Tinh Dần nhìn này đám lông trắng, chậm rãi nói: "Lông hồ ly."

Trí Minh biết với tính tình của Cửu đội tuyệt đối sẽ không cho Tinh Dần dùng hàng thứ phẩm.

Nhưng bạch hồ ở Thanh Khâu tổng cộng cũng chỉ có vài con.

Trí Minh gật đầu nhìn cái áo choàng dài, hỏi:

"Sẽ không phải là của cửu vĩ chứ?"

Tinh Dần gật đầu, hóa ra tiếng gào tức đến nổ phổi ngày đó là của Hồ thúc thúc.

"Móa nó."

Trí Minh ngồi xổm xuống, sờ sờ lông.

Trí Minh mơ ước lông xù của cửu vĩ rất lâu rồi, cứ tưởng rằng đến chết cũng không được sờ vào.

Tinh Dần thấy Trí Minh yêu thích như thế, hỏi:

"Có hai cái, Trí thúc thúc, thúc có muốn một cái không?"

"Ta không dám lấy đâu."

Trí Minh lắc đầu liên tục, sợ y không có mệnh để dùng.

Tinh Dần dừng một chút, nhìn Trí Minh nói:

"Trí thúc thúc, thúc có thể giúp con điều tra một người không?"

"Làm sao vậy?" Trí Minh hơi nhướng mày, "Có người bắt nạt con sao?"

Tinh Dần chậm rãi nói: "Không phải, chỉ là con muốn tìm hiểu chút chuyện thôi."

Trí Minh tự nhiên đáp: "Được, chờ ta sẽ trở lại trong cục sẽ điều tra."

"Cảm ơn Trí thúc thúc." Tinh Dần nhìn y cười cười.

Trí Minh sờ đầu cậu: "Ngoan, ở trường học chơi đùa, có việc thì cứ gọi ta."

"Ta về trước đây."

"Dạ được."

Tinh Dần ôm lấy Trí Minh, rồi vẫy tay tạm biệt.

Nhìn bóng lưng Trí Minh biến mất trong màn đêm, cậu bấm số của Cửu cha.

Phượng Cửu cười hì hì hỏi: "Bảo bối, nhận được áo rồi sao?"

"Đã nhận được rồi," Tinh Dần đóng hòm hành lý lại, bất đắc dĩ nói, "Hồ thúc thúc không tìm cha gây phiền phức chứ?"

Phượng Cửu đắc ý: "Hắn chạy sao nhanh được bằng ta chứ."

"Lương Tinh Dần."

Phía sau vang lên một giọng nữ, Tinh Dần quay đầu lại, hóa ra là Ngô Bảo Châu.

Trên mặt cô ả vẫn là nét hiền dịu như trước, miếng vải băng bao tay thành bánh chưng, vô cùng gây chú ý.

Ngô Bảo Châu vuốt sợi tóc đến tai sau, nhẹ giọng nói: "Nếu cậu đã có Alpha rồi, thì làm ơn có thể tránh xa Kim Thắng Mân ra một chút được không?"

"Đừng tưởng rằng không có tuyến thể là có thể tùy tiện câu dẫn người."

Tinh Dần ngây ngẩn cả người: "Cái gì?"

Ngô Bảo Châu cười nhạo nói: "Giả thanh thuần cái gì."

"Đều là hồ ly ngàn năm, cậu còn chơi trò liêu trai."

Tinh Dần càng bối rối hơn: "Cậu nhận lầm yêu rồi."

Tôi không phải hồ ly mà.

"Cái gì mà yêu với không yêu," Ngô Bảo Châu cắn răng nói, "Tôi cho cậu biết, tôi đã chụp hình rồi."

"Sau này đừng để tôi thấy cậu đeo bám Kim Thắng Mân nữa, nếu không đừng mong ở lại trường này!"

Nói xong, cô ả quay người đi lên lầu.

Tinh Dần đứng tại chỗ suy nghĩ một lát, cuối cùng mới hiểu rõ ý tứ của Ngô Bảo Châu.

Tư tưởng của con người thực sự quá sai lệch.

Nghe thấy toàn bộ quá trình Phượng Cửu hé mắt, thấp giọng hỏi:

"Người kia là ai?"

Tinh Dần suy nghĩ một chút, đem chuyện của Ngô Bảo Châu và Ngọc Lan nói cho Phượng Cửu nghe.

Hỏi Phượng Cửu: "Cửu cha, nếu cha là con, cha sẽ xử lý sao?"

Phượng Cửu phun ra một chữ:

"Ăn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com