Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Giấc mộng tháng 10

Chương​ ​I.​ ​Tìm​ ​kiếm


"​ ​Sometimes​ ​people​ ​put​ ​up​ ​walls,​ ​not​ ​to​ ​keep​ ​others​ ​out,​ ​but​ ​to​ ​see​ ​who​ ​cares​ ​enough​ ​to​ ​break them​ ​down."​ ​Banana​ ​Yoshimoto



Mấy​ ​ngày​ ​nay​ ​trời​ ​nóng​ ​kinh​ ​khủng,​ ​chỉ​ ​mới​ ​đầu​ ​hè​ ​thôi​ ​mà​ ​đã​ ​như​ ​vậy​ ​rồi,​ ​lại​ ​chẳng​ ​có​ ​tí​ ​mưa nào​ ​rơi​ ​xuống,​ ​nếu​ ​cư​ ​thế​ ​này​ ​chắc​ ​có​ ​người​ ​chết​ ​mất.​ ​Lam​ ​1​ ​tay​ ​kéo​ ​cổ​ ​áo,​ ​1​ ​tay​ ​ra​ ​sức​ ​quạt, miệng​ ​ko​ ​ngừng​ ​lẩm​ ​bẩm​ ​nguyền​ ​rủa​ ​ông​ ​trời.​ ​Căn​ ​phòng​ ​trọ​ ​chật​ ​hẹp​ ​ngai​ ​ngái​ ​mùi​ ​nắng​ ​bức bối​ ​trộn​ ​lẫn​ ​với​ ​mùi​ ​mốc​ ​từ​ ​bức​ ​tường​ ​sát​ ​vách​ ​phòng​ ​tắm​ ​càng​ ​khiến​ ​cho​ ​bầu​ ​không​ ​khí​ ​chung quanh​ ​Lam​ ​khó​ ​chịu​ ​hơn​ ​mức​ ​cần​ ​thiết.​ ​Cô​ ​cố​ ​gắng​ ​dồn​ ​hết​ ​sức​ ​tập​ ​trung​ ​vào​ ​cuốn​ ​sách​ ​mỏng trước​ ​mặt,​ ​hy​ ​vọng​ ​giảm​ ​bớt​ ​đi​ ​phần​ ​nào​ ​cái​ ​nóng​ ​chết​ ​người​ ​này.​ ​Nhưng​ ​thực​ ​lòng​ ​mà​ ​nói,​ ​cái quạt​ ​hỏng​ ​nằm​ ​trong​ ​xó​ ​xỉn​ ​tối​ ​tăm​ ​cuối​ ​chân​ ​giường​ ​cứ​ ​trơ​ ​mấy​ ​cái​ ​cánh​ ​đầy​ ​bụi,​ ​ngó​ ​chằm chằm​ ​vào​ ​Lam​ ​như​ ​cười​ ​nhạo​ ​chút​ ​nhẫn​ ​nại​ ​cuối​ ​cùng​ ​của​ ​cô.​ ​Dẹp​ ​đi,​ ​Lam​ ​gấp​ ​cuốn​ ​sách​ ​lại, đứng​ ​dậy,​ ​quệt​ ​quệt​ ​mồ​ ​hôi​ ​ướt​ ​đẫm​ ​rơi​ ​lã​ ​chã​ ​như​ ​nước​ ​mắt​ ​trên​ ​khuôn​ ​mặt​ ​gầy​ ​gò​ ​ửng​ ​đỏ​ ​vì nóng​ ​của​ ​cô.​ ​Nếu​ ​còn​ ​ở​ ​trong​ ​căn​ ​phòng​ ​này​ ​thêm​ ​1​ ​lúc​ ​nữa,​ ​cô​ ​nhất​ ​định​ ​sẽ​ ​phải​ ​nhập​ ​viện​ ​vì thiếu​ ​nước​ ​mất.​ ​Trước​ ​khi​ ​đi,​ ​Lam​ ​lúi​ ​húi​ ​ghi​ ​vài​ ​dòng​ ​vào​ ​tờ​ ​giấy​ ​ghi​ ​chú​ ​rồi​ ​dán​ ​lên​ ​tấm​ ​gương gắn​ ​với​ ​tủ​ ​quần​ ​áo​ ​để​ ​báo​ ​cho​ ​bạn​ ​cùng​ ​phòng​ ​biết​ ​cô​ ​sẽ​ ​về​ ​trễ​ ​vì​ ​làm​ ​thêm​ ​giờ.


5​ ​phút​ ​sau,​ ​Lam​ ​thở​ ​dài​ ​nhìn​ ​bầu​ ​trời​ ​chói​ ​nắng​ ​không​ ​1​ ​chút​ ​gió.​ ​Biết​ ​sao​ ​được,​ ​mùa​ ​hè​ ​mà,​ ​ít ra​ ​không​ ​khí​ ​ở​ ​bên​ ​ngoài​ ​cũng​ ​thoáng​ ​hơn​ ​một​ ​chút.​ ​Còn​ ​những​ ​một​ ​tiếng​ ​nữa​ ​mới​ ​tới​ ​giờ​ ​​ ​làm thêm,​ ​nên​ ​cô​ ​quyết​ ​định​ ​đi​ ​tới​ ​thư​ ​viện​ ​thành​ ​phố.​ ​Mục​ ​đích​ ​chính​ ​là​ ​tìm​ ​một​ ​nơi​ ​mát​ ​mẻ​ ​yên tĩnh​ ​ngồi​ ​đọc​ ​sách,​ ​mục​ ​đích​ ​phụ​ ​là​ ​bám​ ​đuôi.​ ​Thực​ ​ra​ ​thì​ ​lần​ ​nào​ ​mục​ ​đích​ ​phụ​ ​cũng​ ​át​ ​luôn mục​ ​đích​ ​chính​ ​hết,​ ​nên​ ​nói​ ​thật,​ ​sách​ ​vào​ ​đầu​ ​chả​ ​đc​ ​bao​ ​nhiêu​ ​mà​ ​máu​ ​cứ​ ​mất​ ​liên​ ​tục.​ ​Thư viện​ ​thành​ ​phố​ ​nằm​ ​khuất​ ​sau​ ​rặng​ ​liễu​ ​ven​ ​sông,​ ​tách​ ​biệt​ ​hẳn​ ​với​ ​khu​ ​dân​ ​cư​ ​náo​ ​nhiệt.​ ​Cách đó​ ​không​ ​xa​ ​còn​ ​có​ ​một​ ​ngôi​ ​chùa​ ​không​ ​lớn​ ​cũng​ ​không​ ​nhỏ,​ ​lặng​ ​lẽ​ ​đổ​ ​bóng​ ​xuống​ ​mặt​ ​sông xanh​ ​biếc.​ ​Lam​ ​dừng​ ​lại​ ​phóng​ ​tầm​ ​mắt​ ​ra​ ​xa.​ ​Dòng​ ​sông​ ​ấy​ ​thật​ ​tàn​ ​nhẫn,​ ​chỉ​ ​luôn​ ​ngước​ ​nhìn bầu​ ​trời​ ​chót​ ​vót​ ​kia,​ ​chẳng​ ​bao​ ​giờ​ ​để​ ​ý​ ​đến​ ​cái​ ​cây​ ​mờ​ ​nhạt​ ​đứng​ ​trên​ ​bờ.​ ​Cô​ ​lắc​ ​khẽ​ ​đầu,​ ​chỉ muốn​ ​​ ​gạt​ ​cái​ ​suy​ ​nghĩ​ ​khó​ ​chịu​ ​ấy​ ​ra,​ ​nhưng​ ​vô​ ​ích. Lam​ ​nhìn​ ​đăm​ ​đăm​ ​vào​ ​quầy​ ​thủ​ ​thư​ ​trước​ ​mặt,​ ​khẽ​ ​cười,​ ​ánh​ ​mắt​ ​long​ ​lanh​ ​hệt​ ​như​ ​con​ ​cún thấy​ ​chủ.​ ​Ai,​ ​cô​ ​đúng​ ​là​ ​cái​ ​loại​ ​ko​ ​có​ ​tương​ ​lai​ ​mà.​ ​

Tiếng​ ​bước​ ​chân​ ​của​ ​Lam​ ​không​ ​to​ ​lắm,​ ​lại cũng​ ​không​ ​đặc​ ​biệt,​ ​nhưng​ ​Minh​ ​chẳng​ ​cần​ ​ngẩng​ ​đầu,​ ​vẫn​ ​cứ​ ​nhận​ ​ra​ ​đó​ ​là​ ​Lam.​ ​Riêng​ ​điều đó​ ​thôi​ ​cũng​ ​khiến​ ​cô​ ​mừng​ ​rỡ​ ​ra​ ​mặt.​ ​Giọng​ ​Minh​ ​trầm​ ​thấp,​ ​lại​ ​chậm​ ​rãi,​ ​vừa​ ​êm​ ​tai​ ​vừa​ ​không kém​ ​phần​ ​chín​ ​chắn.​ ​Ai​ ​đã​ ​nghe​ ​1​ ​lần​ ​đảm​ ​bảo​ ​nghiện​ ​ngay​ ​luôn.​ ​Lam​ ​chẳng​ ​hạn.​ ​Minh​ ​vừa​ ​ghi vừa​ ​hỏi

 -​ ​Tới​ ​sớm​ ​hơn​ ​mọi​ ​ngày​ ​nhỉ? Lam​ ​lấy​ ​sách​ ​trong​ ​túi​ ​ra,​ ​ ​đáp:

 -​ ​Quạt​ ​phòng​ ​em​ ​hư​ ​rồi. 

Anh​ ​khẽ​ ​lắc​ ​đầu,​ ​cười​:

 -​ ​Thanh​ ​niên​ ​thời​ ​nay​ ​đúng​ ​là,​ ​đến​ ​thư​ ​viện​ ​chỉ​ ​để​ ​tránh​ ​nóng. 

Lam​ ​không chịu yếu thế:

-​ ​Vâng,​ ​đặc​ ​​biệt​ ​là​ ​mấy​ ​thanh​ ​niên​ ​làm​ ​thủ​ ​thư. 

Minh​ ​nhún​ ​vai,​ ​tay​ ​lật​ ​lật​ ​kiểm​ ​tra​ ​mã​ ​số,​ ​chưng​ ​hửng:

 -​ ​Em​ ​biết​ ​thủ​ ​thư​ ​có​ ​quyền​ ​đuổi​ ​mấy​ ​vị​ ​ko​ ​tuân​ ​theo​ ​luật​ ​thư​ ​viện​ ​ko. 

Cô​ ​giả​ ​vờ​ ​ngạc​ ​nhiên. 

-​ ​Nhưng​ ​mà​ ​em​ ​không​ ​làm​ ​sai​ ​luật,​ ​sợ​ ​gì!?

 Anh​ ​ra​ ​vẻ​ ​đạo​ ​mạo,​ ​gạch​ ​cái​ ​tên​ ​cuối​ ​cùng​ ​trong​ ​đống​ ​sách​ ​cô​ ​mang​ ​trả: 

-​ ​Xúc​ ​phạm​ ​thủ​ ​thư. 

Lam​ ​vờ​ ​nhăn​ ​nhó:

 -​ ​Ôi​ ​thôi​ ​nào,​ ​đau​ ​lòng​ ​quá​ ​đấy.​ ​Anh​ ​thủ​ ​thư​ ​đẹp​ ​trai,​ ​đừng​ ​có​ ​chấp​ ​vặt​ ​mấy​ ​đứa​ ​trẻ​ ​con​ ​như​ ​em chứ.

 Minh​ ​hài​ ​lòng​ ​gật​ ​đầu: 

-​ ​Được,​ ​nhưng​ ​vẫn​ ​chưa​ ​đủ. 

Lam​ ​tròn​ ​mắt​ ​: 

-​ ​Thiếu​ ​gì​ ​nữa.

 Anh​ ​gõ​ ​gõ​ ​bàn​ ​thiếu​ ​kiên​ ​nhẫn 

-​ ​Em​ ​quên​ ​chưa​ ​nói​ ​về​ ​độ​ ​đẹp​ ​trai​ ​của​ ​anh,​ ​còn​ ​chưa​ ​nói​ ​anh​ ​thông​ ​minh​ ​xuất​ ​chúng,​ ​năng khiếu​ ​đầy​ ​mình​ ​như​ ​thế​ ​nào.​ ​Còn​ ​chưa​ ​có​ ​kính​ ​cẩn​ ​nghiêng​ ​mình​ ​tạ ơn​ ​1​ ​người​ ​​ ​rộng​ ​lượng như​ ​anh. 

Khoé​ ​miệng​ ​Lam​ ​giật​ ​giật: 

-​ ​Hoang​ ​tưởng​ ​giai​ ​đoạn​ ​mãn​ ​tính,​ ​anh​ ​đi​ ​chết​ ​đi.

Anh​ ​cười :

-​ ​Nếu​ ​anh​ ​chết,​ ​em​ ​sẽ​ ​tốn​ ​tiền​ ​viếng​ ​đấy. 

Lam​ ​chán​ ​nản​ ​đập​ ​trán: -

​ ​Ko​ ​nói​ ​nhiều​ ​với​ ​anh​ ​nữa.​ ​Em​ ​đi​ ​tìm​ ​sách​ ​đây. 

Cô​ ​quay​ ​người​ ​đi​ ​trước​ ​khi​ ​Minh​ ​nói​ ​thêm​ ​câu​ ​nào.​ ​Mắt​ ​thoáng​ ​buồn,​ ​quả​ ​nhiên​ ​cô​ ​chẳng​ ​bao giờ​ ​dịu​ ​đang​ ​được​ ​với​ ​anh​ ​cả.​ ​Lam​ ​nắm​ ​chặt​ ​tay,​ ​đầu​ ​ko​ ​ngừng​ ​nguyền​ ​rủa​ ​bản​ ​thân.​ ​Rõ​ ​ràng trên​ ​đường​ ​tới​ ​đây​ ​đã​ ​nghĩ​ ​ra​ ​một​ ​đống​ ​câu​ ​đượm​ ​tính​ ​gợi​ ​tình,​ ​ko​ ​ko,​ ​dịu​ ​dàng​ ​nữ​ ​tính​ ​mới đúng,​ ​nhưng​ ​mà​ ​cứ​ ​vừa​ ​chạm​ ​mặt​ ​anh,​ ​từ​ ​ngữ​ ​trong​ ​đầu​ ​Lam​ ​liền​ ​biến​ ​thành​ ​khói​ ​bốc​ ​hơi​ ​hết sạch.​ ​Cô​ ​đi​ ​vòng​ ​lui​ ​sau​ ​khu​ ​văn​ ​học​ ​nước​ ​ngoài,​ ​mắt​ ​lướt​ ​qua​ ​từng​ ​góc​ ​một​ ​của​ ​thư​ ​viện.​ ​Phải, đây​ ​chính​ ​là​ ​phòng​ ​chứa​ ​kí​ ​ức​ ​của​ ​Lam,​ ​nơi​ ​cô​ ​ghét​ ​nhất​ ​và​ ​cũng​ ​yêu​ ​nhất. ​ ​

Lúc​ ​Lam​ ​11​ ​tuổi,​ ​vẫn​ ​còn​ ​là​ ​một​ ​con​ ​bé​ ​gầy​ ​gò​ ​ốm​ ​yếu,​ ​luôn​ ​bám​ ​váy​ ​mẹ​ ​không​ ​rời.​ ​Hễ​ ​có người​ ​tỏ​ ​vẻ​ ​thân​ ​thiện​ ​một​ ​chút,​ ​cô​ ​vội​ ​vàng​ ​né​ ​tránh,​ ​nhăn​ ​nhó​ ​trốn​ ​sau​ ​lưng​ ​mẹ.​ ​Người​ ​lớn​ ​cho rằng​ ​Lam​ ​nhát​ ​gan​ ​nên​ ​cũng​ ​không​ ​làm​ ​phiền​ ​cô​ ​lắm.​ ​Với​ ​lại,​ ​mẹ​ ​Lam​ ​cũng​ ​không​ ​ép​ ​buộc​ ​cô này​ ​nọ​ ​như​ ​mẹ​ ​của​ ​mấy​ ​đứa​ ​khác,​ ​chỉ​ ​dặn​ ​cô​ ​phải​ ​chào​ ​người​ ​lớn​ ​thôi.​ ​Cũng​ ​chỉ​ ​ba​ ​chữ​ ​"Cháu chào​ ​bác",​ ​Lam​ ​đành​ ​nhận​ ​lệnh.​ ​Cô​ ​yêu​ ​mẹ​ ​mình​ ​cực​ ​kì.​ ​Mẹ​ ​rất​ ​hiền,​ ​ăn​ ​nói​ ​từ​ ​tốn,​ ​lại​ ​hay​ ​để​ ​ý đến​ ​cảm​ ​nhận​ ​của​ ​người​ ​khác,​ ​hơn​ ​nữa​ ​cái​ ​gì​ ​cũng​ ​giỏi,​ ​nói​ ​chung​ ​là​ ​1​ ​phụ​ ​nữ​ ​gần​ ​như​ ​hoàn hảo​ ​trong​ ​mắt​ ​Lam.​ ​Mẹ​ ​thích​ ​đọc​ ​sách,​ ​còn​ ​Lam​ ​thì​ ​không,​ ​nhưng​ ​tuần​ ​nào​ ​mẹ​ ​cũng​ ​dẫn​ ​cô​ ​đi thư​ ​viện,​ ​cái​ ​nơi​ ​mà​ ​đối​ ​với​ ​một​ ​con​ ​bé​ ​11​ ​tuổi​ ​còn​ ​chán​ ​hơn​ ​cả​ ​trường​ ​học.​ ​Nói​ ​tóm​ ​lại,​ ​tới​ ​đây cô​ ​chỉ​ ​biết​ ​lăn​ ​ra​ ​ngủ​ ​hoặc​ ​ngắm​ ​mẹ​ ​đọc​ ​sách.​ ​Mặc​ ​dù​ ​vậy,​ ​việc​ ​đến​ ​thư​ ​viện​ ​đã​ ​thành​ ​thói​ ​quen ko​ ​thể​ ​thiếu​ ​của​ ​Lam.​ ​Cứ​ ​hễ​ ​tuần​ ​nào​ ​mẹ​ ​ko​ ​đi,​ ​cô​ ​lại​ ​thấy​ ​bứt​ ​rứt​ ​trong​ ​người,​ ​cứ​ ​luôn​ ​mồm cằn​ ​nhằn​ ​ko​ ​thôi. 

Lần​ ​đầu​ ​Lam​ ​gặp​ ​Minh​ ​cũng​ ​trong​ ​thư​ ​viện​ ​này.​ ​Đó​ ​là​ ​một​ ​chiều​ ​tháng​ ​10​ ​​ ​lạnh​ ​tê​ ​tái.​ ​Lam​ ​mệt mỏi​ ​lê​ ​bước​ ​về​ ​phía​ ​thư​ ​viện,​ ​khuôn​ ​mặt​ ​nhợt​ ​nhạt​ ​vùi​ ​sâu​ ​trong​ ​chiếc​ ​khăn​ ​len​ ​màu​ ​đỏ​ ​đô​ ​cũ​ ​kĩ. Cô​ ​không​ ​hiểu​ ​tại​ ​sao​ ​mình​ ​lại​ ​đến​ ​nơi​ ​này.​ ​Cô​ ​không​ ​hiểu​ ​tại​ ​sao​ ​cô​ ​chỉ​ ​có​ ​một​ ​mình.​ ​Cô​ ​không hiểu​ ​tại​ ​sao​ ​mình​ ​lại​ ​buồn​ ​đến​ ​vậy.

 -​ ​Thư​ ​viện​ ​sắp​ ​đến​ ​giờ​ ​đóng​ ​cửa​ ​rồi. 

Giọng​ ​nói​ ​lạ​ ​hoắc​ ​của​ ​ai​ ​đó​ ​vang​ ​lên​ ​kéo​ ​Lam​ ​về​ ​với​ ​thực​ ​tế.​ ​Cô​ ​vào​ ​thư​ ​viện​ ​từ​ ​lúc​ ​nào​ ​thế​ ​nhỉ? Còn​ ​người​ ​trước​ ​mặt​ ​là​ ​ai?​ ​Nhưng​ ​dù​ ​sao​ ​Lam​ ​cũng​ ​ko​ ​quan​ ​tâm,​ ​nên​ ​cô​ ​chỉ​ ​hờ​ ​hững​ ​gật​ ​đầu, nhìn​ ​quanh​ ​thư​ ​viện​ ​một​ ​chút​ ​rồi​ ​lại​ ​chậm​ ​chạp​ ​đi​ ​ra.​ ​Đã​ ​hơn​ ​một​ ​năm​ ​rồi,​ ​nơi​ ​này​ ​cũng​ ​không thay​ ​đổi​ ​gì​ ​mấy,​ ​vẫn​ ​sạch​ ​sẽ​ ​và​ ​gọn​ ​gàng​ ​như​ ​trước.​ ​Có​ ​điều​ ​cái​ ​rèm​ ​cửa​ ​sổ​ ​chết​ ​tiệt​ ​ở​ ​cuối phòng​ ​sao​ ​lại​ ​là​ ​màu​ ​kem?​ ​Trước​ ​đây​ ​nó​ ​màu​ ​đỏ​ ​đô​ ​cơ​ ​mà.​ ​Trong​ ​phút​ ​thất​ ​thần,​ ​Lam​ ​không nhận​ ​ra​ ​mình​ ​đang​ ​lao​ ​tới​ ​đó​ ​và​ ​giật​ ​cái​ ​rèm​ ​xuống​ ​một​ ​cách​ ​thô​ ​bạo​ ​ngay​ ​trước​ ​mặt​ ​người​ ​vừa nãy.​ ​Chàng​ ​trai​ ​đó​ ​sững​ ​ra​ ​khoảng​ ​30s,​ ​sau​ ​đó​ ​tức​ ​tốc​ ​chạy​ ​đến​ ​giữ​ ​cổ​ ​tay​ ​Lam​ ​lại,​ ​nhăn​ ​nhó: -​ ​Đừng​ ​có​ ​phá​ ​rèm​ ​cửa​ ​mới​ ​của​ ​thư​ ​viện​ ​chứ. Lam​ ​bực​ ​bội​ ​vùng​ ​vằng,​ ​cố​ ​thoát​ ​ra​ ​khỏi​ ​nắm​ ​tay​ ​rắn​ ​chắc​ ​của​ ​tên​ ​thư​ ​sinh​ ​trói​ ​gà​ ​không​ ​chặt trước​ ​mặt.​ ​Minh​ ​khó​ ​hiểu​ ​giữ​ ​chặt​ ​cô​ ​gái​ ​trước​ ​mặt,​ ​cứng​ ​rắn:

 -​ ​Xin​ ​lỗi,​ ​nhưng​ ​bạn​ ​không​ ​được​ ​phép​ ​làm​ ​hỏng​ ​tài​ ​sản​ ​của​ ​thư​ ​viện.​ ​Phiền​ ​bạn​ ​ra​ ​khỏi​ ​đây​ ​cho. ​

 ​Cô​ ​gái​ ​trước​ ​mặt​ ​anh​ ​lạnh​ ​lùng​ ​ngước​ ​mắt​ ​nhìn​ ​lại,​ ​dáng​ ​vẻ​ ​ghê​ ​tởm​ ​hiện​ ​rõ​ ​trên​ ​khuôn​ ​mặt​ ​tái nhợt.

-​ ​Buông​ ​ra. 

Minh​ ​thở​ ​dài,​ ​nới​ ​lỏng​ ​tay.

 -​ ​Vâng​ ​vâng,​ ​nhưng​ ​bạn​ ​làm​ ​ơn​ ​ra​ ​khỏi​ ​đây​ ​d... 

Câu​ ​nói​ ​của​ ​anh​ ​còn​ ​đang​ ​giữa​ ​chừng​ ​thì​ ​đã​ ​bị​ ​tiếng​ ​vải​ ​rách​ ​roẹt​ ​cắt​ ​ngang​ ​không​ ​thương​ ​tiếc. Thực​ ​sự​ ​anh​ ​không​ ​biết​ ​nên​ ​xử​ ​lí​ ​chuyện​ ​này​ ​như​ ​thế​ ​nào​ ​nữa.​ ​Anh​ ​chỉ​ ​mới​ ​làm​ ​thêm​ ​ở​ ​thư viện​ ​ca​ ​chiều​ ​được​ ​1​ ​tháng,​ ​sao​ ​lại​ ​gặp​ ​phải​ ​người​ ​bệnh​ ​tâm​ ​thần​ ​thế​ ​này.​ ​Khổ​ ​quá.​ ​Cô​ ​gái​ ​kì quặc​ ​chăm​ ​chú​ ​dõi​ ​theo​ ​mảnh​ ​vải​ ​rơi​ ​xuống​ ​đất.​ ​Ánh​ ​mắt​ ​lấp​ ​lánh​ ​trống​ ​rỗng,​ ​đôi​ ​môi​ ​nở​ ​một​ ​nụ cười​ ​đau​ ​đớn.​ ​Đột​ ​nhiên,​ ​nụ​ ​cười​ ​ấy​ ​chuyển​ ​thành​ ​một​ ​tràng​ ​cười​ ​ghê​ ​rợn​ ​khiến​ ​Minh​ ​lạnh​ ​hết xương​ ​sống.​ ​Phải​ ​đuổi​ ​cổ​ ​ra​ ​khỏi​ ​đây​ ​thôi,​ ​còn​ ​tiền​ ​sửa​ ​rèm​ ​anh​ ​chịu​ ​cũng​ ​được,​ ​nói​ ​chuyệnvới​ ​người​ ​điên​ ​vất​ ​cả​ ​lắm.​ ​Nghĩ​ ​xong,​ ​Minh​ ​nắm​ ​chặt​ ​tay​ ​của​ ​Lam,​ ​không​ ​nói​ ​một​ ​lời,​ ​liền​ ​kéo cô​ ​đẩy​ ​ra​ ​ngoài.​ ​Tay​ ​cô​ ​ấy​ ​vừa​ ​nhỏ​ ​lại​ ​lạnh​ ​ngắt.​ ​Trong​ ​phút​ ​chốc,​ ​Minh​ ​bỗng​ ​có​ ​ý​ ​nghĩ​ ​muốn sưởi​ ​cho​ ​nó​ ​ấm​ ​lên.​ ​Nhưng​ ​mà​ ​cô​ ​ta​ ​vừa​ ​phá​ ​tiền​ ​lương​ ​của​ ​anh​ ​xong​ ​đấy,​ ​anh​ ​cũng​ ​chẳng phải​ ​loại​ ​rộng​ ​lượng​ ​gì​ ​cho​ ​cam. ​ ​Kéo​ ​được​ ​cái​ ​màu​ ​xấu​ ​xí​ ​ấy​ ​xuống,​ ​Lam​ ​thực​ ​sự​ ​rất​ ​vui.​ ​Mẹ​ ​nhất​ ​định​ ​sẽ​ ​khen​ ​cô.​ ​Chỉ​ ​cần​ ​cô thay​ ​nó​ ​thành​ ​màu​ ​đỏ​ ​nữa​ ​là​ ​đẹp.​ ​Hơi​ ​ấm​ ​đột​ ​ngột​ ​từ​ ​bàn​ ​tay​ ​xa​ ​lạ​ ​khiến​ ​Lam​ ​giật​ ​mình,​ ​nhưng cô​ ​không​ ​muốn​ ​buông​ ​ra.​ ​Đã​ ​bao​ ​lâu​ ​rồi​ ​mới​ ​có​ ​người​ ​nắm​ ​tay​ ​cô​ ​chặt​ ​như​ ​thế.​ ​Đã​ ​bao​ ​lâu​ ​rồi nhỉ?​ ​Bàn​ ​tay​ ​xa​ ​lạ​ ​ấy​ ​không​ ​phải​ ​tay​ ​mẹ,​ ​nhưng​ ​ấm​ ​hơn​ ​tay​ ​mẹ​ ​nhiều;​ ​không​ ​dịu​ ​dàng​ ​như​ ​mẹ nhưng​ ​lại​ ​mang​ ​cho​ ​cô​ ​cảm​ ​giác​ ​tin​ ​tưởng.​ ​Là​ ​ai​ ​vậy?​ ​Lam​ ​không​ ​biết​ ​nhưng​ ​cô​ ​chắc​ ​chắn không​ ​phải​ ​ông​ ​ta. ​ ​Minh​ ​ngán​ ​ngẩm​ ​đẩy​ ​cô​ ​gái​ ​nhỏ​ ​bé​ ​ra​ ​ngoài,​ ​sau​ ​đó​ ​vào​ ​trong​ ​chốt​ ​cửa​ ​lại.​ ​Trời​ ​tối​ ​sầm​ ​rồi​ ​cơ đấy,​ ​lại​ ​lạnh​ ​nữa.​ ​Anh​ ​làm​ ​vậy​ ​có​ ​tàn​ ​nhẫn​ ​quá​ ​không?​ ​Người​ ​bình​ ​thường​ ​nào​ ​cũng​ ​sẽ​ ​làm​ ​thế thôi,​ ​đúng​ ​chứ?​ ​Dây​ ​dưa​ ​với​ ​kẻ​ ​điên​ ​thực​ ​sự​ ​rất​ ​phiền​ ​phức.​ ​Minh​ ​nhìn​ ​tay​ ​mình​ ​trân​ ​trân,​ ​anh có​ ​cảm​ ​giác​ ​như​ ​mình​ ​vừa​ ​đập​ ​nát​ ​chút​ ​hy​ ​vọng​ ​cuối​ ​cùng​ ​của​ ​cô.​ ​Đôi​ ​mắt​ ​nâu​ ​không​ ​thấy​ ​đáy kia​ ​ngước​ ​nhìn​ ​anh,​ ​chẳng​ ​có​ ​vẻ​ ​trách​ ​cứ​ ​gì​ ​cả,​ ​nhưng​ ​lại​ ​khiến​ ​anh​ ​áy​ ​náy​ ​không​ ​thôi.​ ​Có​ ​phải cô​ ​ấy​ ​đang​ ​buồn​ ​lắm​ ​không?​ ​Minh​ ​vò​ ​vò​ ​đầu,​ ​chán​ ​nản​ ​mở​ ​cửa​ ​ra,​ ​nhưng​ ​trước​ ​thềm​ ​chỉ​ ​còn​ ​lại vài​ ​chiếc​ ​lá​ ​khô​ ​quắt​ ​run​ ​lên​ ​vì​ ​gió​ ​lạnh.​ ​Cô​ ​ta​ ​đi​ ​rồi​ ​ư?​ ​Minh​ ​cố​ ​lấp​ ​đi​ ​cái​ ​cảm​ ​giác​ ​tội​ ​lỗi​ ​nhoi nhói​ ​trong​ ​ngực,​ ​dù​ ​sao​ ​anh​ ​với​ ​cổ​ ​không​ ​quen​ ​không​ ​biết,​ ​đâu​ ​cần​ ​phải​ ​để​ ​ý​ ​nhiều​ ​làm​ ​gì.


 Cũng muộn rồi, Minh cần dọn dẹp thư viện sạch sẽ, sau đó về lại căn hộ nhỏ cách đó nửa tiếng xe máy. Điều đầu tiên anh sẽ làm khi về nhà là uống chút rượu cho ấm người, kế tiếp sẽ ngâm nước nóng và ăn chút cháo gà lúc trưa còn dư, sau đó anh sẽ viết bài luận cho môn kinh tế mà anh phải nộp cuối tuần này, cuối cùng anh muốn chơi game hoặc đọc ít sách trước khi đi ngủ. Cuộc sống của một gã thanh niên đại học nhàm chán thật hợp anh lắm. Nhiều lúc anh cảm thấy mình như một ông lão ích kỷ, chỉ muốn những ngày tháng cuối đời 1 cách yên bình nhất. Vậy nên tránh xa rắc rối luôn là phương châm sống của anh. Có lẽ anh đúng là một thằng hèn.

Tầm 6h rưỡi, Minh khoá cửa lại, thong thả đi lui nhà xe sau lưng thư viện. Anh dắt xe ra, toan leo lên ngồi thì giật nảy mình vì bóng người nhỏ thó ngồi lọt thỏm giữa mấy chậu cây sát tường thư viện. Khốn, cứ tưởng ma, ai ngờ lại là cô gái ban nãy. Cô ta ngồi bệt dưới đất, đầu cúi xuống nghiêng sang một bên. Mặc cảm tội lỗi lại dâng lên, đáng chết thật. Minh đi tới chỗ Lam, ngồi xuống gọi:
- Bạn gì ơi, bạn không nên ngồi đây. Trời tối rồi đấy.
Không có phản ứng gì cả, anh gọi thêm vài lần nữa, nhưng vô ích. Anh đưa tay ra lay lay cô. Đừng nói là cô ta chết rồi chứ. Minh nâng mặt cô lên. Tim anh như ngừng lại mất mấy giây. Khuôn mặt mỏng mang tái đi vì lạnh, nước mắt không ngừng tuôn ra từ đôi mắt tuyệt vọng khép hờ, đôi môi mím chặt ngăn tiếng nấc bật ra khỏi họng.
Lam khổ sở nhìn chàng trai trước mặt, rốt cuộc anh ta muốn gì chứ? Đuổi cô ra khỏi thư viện còn chưa đủ ư? Cô mệt mỏi lắm rồi, chỉ muốn nghỉ ngơi 1 tia thôi, chỉ muốn khóc nốt hôm nay thôi. Sau đó cô sẽ mạnh mẽ trở lại, sẽ trở về căn nhà hiu quạnh kia tiếp tục cuộc sống của một con rối. Như vậy mọi người đều sẽ vui vẻ.
- Buông ra.
Anh ta gãi đầu, cứng giọng:
- Bạn nên về nhà đi.
Đáp lại anh chỉ có 2 chữ.
- Biến đi.
Anh ta cau mày.
- Này bạn, con gái buổi tối ngồi ngoài này không tốt đâu. Trời lại lạnh như vậy.
Anh ta không hiểu gì cả, không hiểu gì hết. Cô không thể trở về đó với vẻ yếu đuối được, không thể.
- Tại sao chứ...
Lam hất tay chàng trai kia ra không thương tiếc, gào lên:
- Tôi không cần các người thương hại, biến hết đi. Các người đều như nhau cả thôi, đều muốn tôi chết hết đi chứ gì. Biến hết đi.
Lam nắm chặt 2 bên đầu mình, không ngừng lẩm bẩm:
- Biến hết đi... biến hết đi...biến hết đi
Cô không muốn dựa dẫm vào ai cả, tất cả đều sẽ biến mất, tất cả những người cô cần nhất, đều không cần cô. Cô đáng lẽ ra không nên sinh ra trên cõi đời này, đáng lẽ ra nên chết đi mới đúng....
Minh lặng lẽ quan sát cô gái trước mặt. Không biết làm gì mới đúng. Cô ấy hẳn đã bị tổn thương sâu lắm mới có thể nổi điên dễ đang như vậy. Đột nhiên, anh vươn người ra ôm chặt cô vào ngực. Thầm xin lỗi vì đã mạo phạm.
- Mọi chuyện sẽ ổn thôi mà, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Đừng khóc nữa.
Ngay cả trong mơ, Minh cũng không nghĩ mình sẽ hành động như vậy. Một kẻ chỉ muốn sống qua ngày đoạn tháng như anh lại đang ôm một cục rắc rối to đùng đây này. Phần người trong anh không cho phép anh bỏ rơi cô gái đó thêm lần nào nữa, thật phiền quá đi. 

Ngay cả trong mơ, Lam cũng không nghĩ anh ta sẽ ôm cô. Rõ ràng là 2 kẻ xa lạ, chỉ cần vờ như không nhìn thấy, sẽ chẳng ai để ý cả. Nhưng không hiểu sao, Lam lại cảm thấy hạnh phúc. Cô nén đẩy anh ta ra mới đúng chứ nhỉ. Nhưng lẽ cô đã cô đơn lâu quá rồi. Lam vỡ oà ra trong tiếng khóc. Kìm nén và kìm nén. Chỉ hôm nay thôi, cô muốn được làm một đứa con nít, một đứa con nít yếu ớt không phải lo lắng gì nhiều. Khi buồn sẽ được người lớn an ủi, khi khóc sẽ được người lớn ôm ấp vỗ về. Phải, nốt hôm nay thôi. 

1 lúc sau, mọi thứ trước mắt Lam nhoà dần, nhoà dần... Ngất mất rồi. Minh cười yếu ớt. Hôm nay là ngày gì mà xui xẻo quá vậy. Anh gọi taxi, tiện thể điện thằng bạn chí cốt lên lấy xe máy về dùm anh. Phải vác cái của nợ này tới bệnh viện thôi, cổ mà chết thì phiền lắm...

Nhớ lại ngày đâu tiên gặp nhau, Minh và Lam bất giác mỉm cười. Thực sự là ấn tượng không phai mà. Đoạn, Lam bê đống sách mình mới lựa được đến chỗ Minh. Tâm trạng anh có vẻ tốt, cô tò mò:
- Anh cười cái gì vậy?
Minh ngẩng lên, vui vẻ trả lới
- Nghĩ tới con gái ấy mà.
- Biến thái. Ai thế?
Anh ra chiều bí ẩn:
- Đoán xem.
Lam trề môi:
- Làm sao em biết được.
- Vậy thôi, em cũng đâu cần biết làm gì.
Cô le lưỡi.
- Đồ đậu phụ thối.
Xong ôm sách bỏ đi luôn, nếu còn ở đây nữa, chắc cô nổi điên mất. Con gái cái đầu anh ấy. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com