Chương 3
Sáng hôm sau, tôi mệt nhoài người, bầu trời se lạnh cùng với màu xám xịt chán nản cùng với cơn đau ở vùng kín khiến tôi không buồn rời khỏi giường. Tôi thức dậy khi Thượng Giác đã rời khỏi. Tôi cảm thấy lòng mình rối bời, bị vây quanh bởi những câu hỏi. Tôi mừng là Thượng Giác không giết tôi, nhưng tại sao anh lại không làm thế? Chẳng phải Thượng Giác ghét tôi lắm sao, khinh bỉ và ghê tởm tôi lắm sao? Tôi đã nghĩ rằng khi thức dậy với tôi bên cạnh và cơ thể trần trụi thế này, Thượng Giác sẽ tống cổ tôi ra ngoài đường hay thậm chí giết tôi nữa. Nhưng thôi, điều quan trọng là tôi vẫn còn sống, có lẽ chiều nay tôi sẽ hỏi Thượng Giác, mặc dù tôi không chắc anh sẽ trả lời.
Tôi đau buốt ở phần thân dưới nên không mặc quần áo vào, lết tấm thân trần ra phía cửa...
-Huh...?,- Tôi vặn nắm đấm cửa nhưng nó bất động. Kì lạ! Tôi chạy về phía tủ tìm chìa khóa dự phòng nhưng nó đã biến mất. Một lần nữa, chạy đến và cố sức nhưng nó vẫn không rục rịch. Tôi như một kẻ ngốc:
-Thượng Giác... anh có ngoài đó không? - Và đáp lại sự ngu ngốc của tôi là một khoảng im lặng. Tôi buông thõng người xuống, lưng tì vào cửa, vậy là Thượng Giác đã nhốt tôi. Trong căn nhà này, chỉ có hai người chúng tôi, chìa khóa dự phòng thì tại sao anh lại không biết nó nằm ở đâu cơ chứ. Tôi bây giờ cảm thấy hơi sợ. Tôi không hiểu tại sao Thượng Giác lại làm vậy nữa. Thật ra Thượng Giác định làm gì tôi? Bỗng dưng những hành động quái lạ của Thượng Giác từ hôm qua khiến tôi chợt suy nghĩ. Tôi phải công nhận một điều rằng, Thượng Giác là một người rất khó nắm bắt. Bởi lẽ Thượng Giác thuộc tuýp người luôn giấu mọi suy nghĩ thật của mình đằng sau gương mặt lạnh lùng của mình, vì thế không một ai có thể biết trước được điều anh muốn làm.
Và không có gì là lạ nếu người ta phải sợ Thượng Giác.
Đặc biệt khi mà Thượng Giác là kẻ rất yêu tiền.
Thượng Giác không yêu quyền lực, anh ấy chỉ yêu tiền. Thật lạ, nhưng nếu nói anh đem đổi một trăm triệu tệ với chức tổng giám đốc của Cung Môn thì anh cũng không làm. Một Thượng Giác cố hữu với vị trí đồng tiền là cao nhất. Trước đây tôi vẫn cho rằng đó là chuyện đùa, nhưng từ sau khi lấy Thượng Giác, tôi nghiệm ra điều đó còn hơn cả sự thật nữa.
Trước đây khoảng một năm rưỡi, lấy nhau chưa được bao lâu, Thượng Giác đã từng bị ám sát. Nguyên do được cho rằng Thượng Giác đã từ chối tài trợ chi phí cho mười hai dự án thầu mà trước đó anh từng nói miệng sẽ tài trợ. Tôi không hiểu tại sao anh lại làm thế nữa, cho tới giờ cũng vậy, hậu quả là những chủ dự án đó đến và tìm cách hại anh. Rất may là không sao vì nhờ có bảo vệ trước công ty. Khi tôi hỏi, Thượng Giác chỉ nói:
-Không đưa tiền của mình cho người khác dùng được! - Tôi cam đoan đó là câu dài nhất mà Thượng Giác nói với tôi từ sau lễ cưới của hai chúng tôi, nhưng thật chán vì nó cũng nói về tiền.
Một ví dụ điển hình khác. Tôi nhớ một công ty nào đó đã đã mượn tiền công ty Thượng Giác với giấy báo cần giúp đỡ của nhà nước trong cùng lĩnh vực nghề nghiệp, sau đó công ty đó không thể trả hết nợ và khi chủ công ty đó nhượng lại tài sản của mình, Thượng Giác đã lạnh lùng nói:
-Hãy đổi tất cả ra tiền: mặt tiền, giá trị địa ốc, vật liệu, tài sản kê khai rồi mang đến trực tiếp cho tôi!
Câu nói ấy được đưa lên tuần san của các tạp chí kinh tế. Thượng Giác chỉ thích tiền thôi, những giá trị cơ sở vật chất khác anh ấy không quan tâm. Sau này nếu lỡ Thượng Giác có bị phá sản tôi nghĩ chắc cũng chỉ về mặt cơ sở hạ tầng, còn về khoảng tiền mặt thì anh ấy không thể phá sản được.
Rồi... tôi nghĩ đến Đông Quân, và cái lí do mà Thượng Giác đã bỏ cô ấy. Cũng chỉ vì một chữ "tiền" mà thôi. Điều này Thượng Giác không bao giờ nói với tôi thế nhưng trong một lần sơ ý để chìa khóa tủ ở nhà, tôi đã đánh liều mở tủ sách của Thượng Giác và đọc được nó.
Tôi không thể nhớ cụ thể từng chữ được, nhưng có thể nói, Thượng Giác chia tay Đông Quân rốt cuộc cũng vì bản tính của anh ấy.
Ngay từ lúc còn học đại học Thượng Giác đã là một nhà kinh doanh thực tập trong công ty bây giờ anh đang làm chủ. Vị giám đốc lúc đó phát hiện ra tài năng của Thượng Giác và tuyển anh về. Tôi có thể thấy Thượng Giác đã thành công thế nào, Thượng Giác đã kiếm được tiền triệu còn cao hơn những nhân viên chính thức nữa. Và Thượng Giác rất say mê với công việc, hay đúng hơn là nó mang đến cho anh thứ anh rất thích. Đó là tiền.
Và tất nhiên Đông Quân cũng biết điều đó.
Cô không muốn xen vào sở thích riêng tư của Thượng Giác, đó có lẽ là điểm mà Thượng Giác thích ở Đông Quân, nếu là tôi thì chắc tôi đã khóc vì có lúc một tháng mà Thượng Giác không đi cùng Đông Quân và tôi. Bộ ba lúc đó chỉ còn bộ 2... thật nực cười, tôi không bao giờ nghĩ tôi với Đông Quân mà lại là cặp đôi, mặc dù tôi là đàn ông.
Tôi từng hỏi Đômg Quân làm sao chịu đựng giỏi thế, cô chỉ nói đó là vì cô yêu Thượng Giác và yêu cái cách anh ấy đam mê công việc của mình.
Tôi không cao thượng được như vậy.
Sau đó Thượng Giác và Đông Quân lại hẹn nhau đi chơi, lần đó không có tôi, tôi có bản thu hoạch ở lớp nên ở nhà.
Và có cho gì thì tôi cũng không dám tin là lần đó, lần đầu tiên Thượng Giác và Đông Quân cãi nhau!
************
Đông Quân tìm tôi và cố gắng giãi bày. Nghĩ lại thật có lỗi vì lúc đó tôi rất đỗi vui mừng vì tôi đã thích Thượng Giác luôn rồi. Nhưng bản chất con người thật vẫn được tôi ém nhẹm thành công, tôi hỏi và Đông Quân trả lời.
- Thượng Giác mà tôi biết là một người rất lạnh lùng với tất cả mọi người, nhưng lúc nào với tôi, anh ấy cũng luôn dịu dàng và yêu thương tôi. Nhưng bây giờ... hình như hết rồi, Viễn Chủy à! - Tôi còn nhớ cô vừa khóc vừa nói.
- Tại sao?
- Tôi cứ tưởng thứ đồng tiền trơ lạnh như đá kia không thể điều khiển được tình cảm mà Thượng Giác dành cho tôi, nhưng hoàn toàn không phải... sau một tháng, anh ấy đã hoàn toàn thay đổi, vì tiền đấy!
- Đông Quân, nói rõ xem nào!
- Công ty Thượng Giác đang làm có mối làm ăn với công ty nhà tôi, giám đốc bên Thượng Giác lần này đã giao quyền phụ trách cho Thượng Giác. Cả hai công ty thông thường sẽ giao hẹn thầu chung một giá cao nhất và chia đôi để ai cũng có lợi, nhưng lần này Thượng Giác đã trở mặt mà đặt giá cao hơn để ôm trọn dự án lần này. Cha tôi gần như bị suy tim vì chuyện này. Khi tôi đả động chuyện thương lượng với Thượng Giác, anh ấy chỉ lạnh lùng nói rằng: "Tiền mà mình nắm chắc một trăm phần trăm như thế hà tất gì phải chia đôi?". Tôi thật sự bị sốc khi nghe Thượng Giác nói vậy, cuộc hẹn chỉ chừng mười phút vì anh ấy phải về công ty... chưa bao giờ anh ấy chủ động cắt ngang cuộc hẹn của cả hai cả... Tôi thấy sợ quá Viễn Chủy à! Thượng Giác thay đổi nhiều quá...
- Đông Quân, cậu làm sao thế? Chẳng phải trước đây cậu luôn rộng lượng mà không chấp nhặt Thượng Giác và sở thích của cậu ta hay sao?
- Tôi không cao thượng đâu Viễn Chủy... tôi không quấy rầy anh ấy trong một tháng nay là do cha tôi nói rằng Thượng Giác là một người có năng lực, hãy để anh tập trung làm việc, có thế sau này mới làm chủ công ty thân thiết với công ty nhà chúng tôi...
Tôi không tin vào tai mình... thực ra Đông Quân và Thượng Giác đều là những con người rất khó hiểu. Đông Quân ngoài mặt lúc nào cũng tôn trọng Thượng Giác và công việc kiếm tiền của Thượng Giác nhưng bản chất thì cũng chỉ là con người tham vọng, không ít thì nhiều. Thượng Giác thì đôi lúc khiến người khác thấy sợ vì lạnh lùng và bản chất của anh. Thế mà trước đó tôi từng ngưỡng mộ Đông Quân về sự cao cả của cô, nhưng hóa ra, cô cũng như tôi mà thôi. Lúc đó tôi chợt cảm thấy khinh bỉ cô, và cảm thấy bản thân xứng với Thượng Giác hơn.
Chuyện tiếp theo sau đó như là một chuỗi ngày dài đau khổ cho Đông Quân. Tôi nghĩ cô ấy rất yêu Thượng Giác, nhưng chỉ vì sơ suất để cho tham vọng lấn lướt một lần mà đã cãi vã với Thượng Giác. Đề tài cãi vã cũng chỉ là chuyện cha cô suy tim và tính ích kỉ của Thượng Giác, chuyện này chưa bao giờ xuất hiện trong những lần hai người đi chơi. Và kết quả chỉ là một phần tất yếu sau những chuỗi ngày dài như thế.
Tôi nghe thấy tiếng chuông cửa, hôm đó là ngày chủ nhật và trời thì lem luốc vì mưa. Đang ngồi làm luận án, tôi chạy thẳng ra mở cửa. Thật ngạc nhiên, là Thượng Giác. Tôi tự hỏi rằng tại sao Thượng Giác lại biết nhà tôi mà đến? Như đã nói, Thượng Giác là một người vô cùng lạnh lùng, đến nhà một người bạn thế này cũng là chuyện lạ.
- Chuyện... chuyện gì vậy, Thượng Giác? - Tôi lắp bắp.
- Đông Quân... Đông Quân bỏ anh rồi. Lấy anh nhé?
Tôi lúc ấy đã không tin vào tai mình. Làm sao Thượng Giác biết tôi thích anh ấy? Trong khi tôi là một thằng con trai. Cái cách Thượng Giác xưng hô với tôi lúc ấy thật dịu dàng, nhưng bây giờ nghĩ lại thì chắc cũng vì muốn tôi xiêu lòng mà chấp nhận. Tôi cũng thật không hiểu tại sao Thượng Giác lại chọn tôi nữa. Chắc anh sợ sẽ mất thời gian cho một cô gái khác. Nhưng nếu là tôi thì sẽ nhanh chóng bởi chúng tôi từng là bạn. Lời cầu hôn đầy khiếm nhã ấy thế mà tôi đã đồng ý, tôi còn khóc nữa chứ, trước mặt Thượng Giác.
Nhưng anh không quan tâm, cái anh cần thực sự cũng chỉ là sự bù đắp để Đông Quân có thể thấy khi cô bỏ anh đi, anh không bi lụy mà tìm đến một kẻ khác ngay.
Lòng tự trọng của Thượng Giác mà nói cũng rất cao. Rốt cuộc, tôi chẳng là gì cả. Một chút giá trị trong suy nghĩ của anh cũng không. Và cái ngày tôi cưới Thượng Giác cũng là ngày mọi giá trị của tôi trong lòng Đông Quân đã trở về số không.
Tôi tự hỏi, tôi là gì khi còn chút giá trị như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com