C658: Biến đổi (2)
Ánh mắt của Rudger tràn đầy sự thích thú khi nhìn Hans. Vẻ ngoài của Hans hiện tại khi đứng thẳng trên hai chân hoàn toàn khác biệt so với ngoại hình thường ngày của cậu ta. Từ trước đến giờ, mỗi khi Hans biến hình, cậu ta đều sẽ xuất hiện dưới hình dạng nửa người nửa thú. Tiêu biểu nhất chính là những chiếc răng sói mà Rudger từng đưa cho anh chàng.
Tuy nhiên, răng nanh của Jevaudan lại là một thứ hoàn toàn khác. Sức mạnh chứa trong nó mãnh liệt đến mức có thể khiến vẻ ngoài của Hans hoàn toàn thoát khỏi hình dạng con người. Khi ở trong trạng thái biến hóa của những con vật khác, Hans vẫn có thể giữ được tỉnh táo. Nhưng một khi dính đến Jevaudan, ngay cả lý trí và bản năng của anh chàng cũng không thể giữ được. Hans đúng nghĩa sẽ trở thành một con quái vật thực sự.
Nhưng hiện tại, Hans sau khi sử dụng răng của Jevaudan vẫn có thể đứng thẳng bằng hai chân. Pantos ngước lên, âm thầm đánh giá chiều cao của người đồng đội.
Như thế này chắc khoảng năm mét. So với những lần biến hình trước đó thì có vẻ nhỏ hơn đáng kể.
Nổi bật trên nền lông đen là bộ giáp đen tuyền. Sau lưng Hans là một chiếc áo choàng đen như bóng tối đang không ngừng chảy xuống. Hai bên bả vai của Hans là hai chiếc đầu sói quen thuộc, khuôn mặt chính không còn là chiếc đầu lâu nữa mà là đầu của một con sói khổng lồ. Khi Hans mở mắt, một luồng hào quang đỏ rực chảy ra từ đôi con ngươi đầy dã tính.
Mọi người xung quanh theo bản năng đều cảm nhận được một cảm giác rùng rợn khi nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm xuống vài độ chỉ trong chốc lát. Hình dạng Jevaudan mà bọn họ nhìn thấy rất đáng sợ mà mạnh mẽ. Nhưng ngay cả khi như vậy, tất cả đều có chung một suy nghĩ rằng cơn ác mộng thực sự lúc này mới chân chính hoàn thiện.
Nếu Hans trong trạng thái này nổi điên thì bọn họ sẽ gặp nguy hiểm. Nghĩ đến đây, Alex vô thức đặt tay lên chuôi kiếm. Phản ứng của Pantos cũng tương tự.
Khoảnh khắc đôi mắt đỏ của Hans nhìn vào cơ thể của bản thân.
"Cái quái gì thế này?!"
Hans nhảy dựng lên vì hoảng hốt. Tuy nhiên, lực nhảy quá lớn khiến cậu ta đập đầu vào trần nhà.
"Đau quá!"
Hans ngã xuống đất, ôm chặt lấy cái đầu đang đau nhức của mình. Từng mảng trần nhà bị sập rơi xuống bên cạnh.
"........."
Bầu không khí căng thẳng đột nhiên dịu đi trước cảnh tượng nực cười này. Sheridan cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa liền phá lên cười.
"Đúng là không thể trông mong gì ở cái tên này mà."
Rudger đến gần, nhẹ nhàng hỏi thăm.
"Cảm thấy thế nào?"
Hans có phần ủ rũ.
"Tốt hơn nhiều so với những gì tôi nghĩ. Cảm giác rất khác biệt."
Hans đưa tay vuốt tóc, à có lẽ hiện tại nên gọi đó là lông mới đúng. Lần biến hình này không hề đau đớn như những gì cậu ta tưởng tượng. Ngược lại, cậu ta có thể cảm nhận được rõ ràng sức mạnh đang chảy trong cơ thể giống như việc một sinh vật theo bản năng biết mình nên làm gì, nên làm như thế nào.
Thật kỳ diệu!
Có lẽ cậu ta sẽ phải mất một khoảng thời gian để làm quen với sức mạnh hiện tại.
"Đừng quá lo lắng. Như vậy đã là rất tốt rồi."
Rudger dẫn đầu tiến về phía trước, Hans chậm chạp theo sau.
Có lẽ vì vẫn chưa thích nghi được với cơ thể đã thay đổi nên những bước đi của cậu ta còn khá loạng choạng. Nhưng chỉ sau vài bước, chuyển động của Hans đã trở nên ổn định hơn. Đó chưa phải là tất cả. Những cảm giác trước đây Hans từng cảm thấy lạ lẫm giờ đã trở nên thoải mái và tự nhiên, như thể chúng đã ở bên cậu ta từ khi sinh ra.
Thì ra đây chính là cảm giác khi trở nên mạnh mẽ.
Hans cũng nhạy bén nhận ra góc nhìn của bản thân với thế giới xung quanh đã có sự thay đổi.
Khi ra khỏi tòa thành Galahad, bọn họ nhìn thấy cánh cổng dẫn ra bên ngoài.
Kookookookook.
Đúng lúc này, cánh cổng đột nhiên mở ra, đội quân hiệp sĩ tiếp viện xông vào. Đám quân đội khi nhìn thấy Rudger và Hans ngay lập tức hét lớn. Sức mạnh thần thánh chẳng mấy chốc đồng loạt được kích phát.
"Hans, việc còn lại là của cậu."
"Được rồi."
Một luồng sáng đỏ phát ra từ đầu con sói chính. Con sói gầm gừ, phát ra từng tiếng hú dài. Hans sải bước về phía trước. Trái ngược với vóc dáng nặng nề của mình, những bước chân của Hans nhẹ như gió, thậm chí còn không phát ra một tiếng động nào.
Hans không vội vã lao tới. Thay vào đó, cậu ta quỳ một chân xuống và ngồi xổm cách đám quân đội một khoảng nhất định. Chiếc áo choàng tối màu phía sau Hans rơi xuống như một tấm rèm. Khi chạm mặt đất, bóng tối từ chiếc áo bắt đầu tự mình chuyển động, lan nhanh ra mọi hướng như thể muốn nuốt chửng tất cả.
Trong bóng tối vô tận chỉ còn lại một đôi mắt đỏ rực.
* * *
'Tin tức bị ngắt rồi sao?'
Salesian nhíu mày khi liên lạc từ đảo quốc đã bị cắt đứt. Mặc dù tòa thành Galahad đã bị chiếm đóng nhưng vẫn có rất nhiều người ở đó. Không chỉ hiệp sĩ và giám mục, bất kỳ người dân nào ở bên trong đảo quốc đều sẽ là tai mắt của Salesian.
Nhưng tại giờ phút này, Salesian nhận ra rằng những tai mắt đó đang dần bị xóa bỏ. Số lượng tín hiệu từ các trạm kiểm soát theo thời gian giảm dần, đến hiện tại đã hoàn toàn biến mất.
'Hừm.'
Salesian chống cằm suy tư.
Rốt cuộc Heathcliff đã làm cái gì? Thằng nhóc đó sẽ không đồ sát tất cả mọi người đấy chứ?
Như vậy cũng tốt. Ít nhất thì nó làm như vậy sẽ càng củng cố hơn cho mục đích của trận Thánh chiến. Thái độ của dân chúng sẽ càng trở nên tức giận.
Tuy nhiên, không thể không nói hắn đã đánh giá sai về đứa em trai cùng cha khác mẹ kia. Không ngờ trông nó như vậy mà lại là loại người có thể ra tay tàn độc đến thế.
Salesian bật cười.
Quả là một đối thủ thú vị! Như vậy thì trận chiến này không còn nhàm chán nữa rồi.
* * *
Eileen và Yvellon lặng lẽ di chuyển. Để đề phòng chiến tranh, các khu vực xung quanh lâu đài đều được siết chặt an ninh. Ngay cả Yvellon mang thân phận Nhị Hoàng tử trong tình hình này cũng không thể tùy tiện đi lại tự do.
"Hướng này."
Cả hai người hiện tại đều tránh xa mọi tai mắt bên trong Hoàng cung. Con đường hai người đang đi là một lối đi bí mật bên trong cung điện.
"Chị xây dựng chỗ này khi nào vậy?"
"Ta luôn luôn chuẩn bị sẵn đường lui cho bản thân."
Đây là một lối thoát được tạo ra để chuẩn bị cho mọi tình huống không lường trước. Chính xác hơn, nơi này được tạo ra sau khi cuộc đảo chính bảy năm trước bị ngăn chặn.
"Ta vốn hy vọng mình sẽ không bao giờ phải sử dụng đến thứ này, nhưng thực tế không phải lúc nào cũng suôn sẻ như vậy."
"......."
"Đến rồi."
Khi Eileen mở cánh cửa cuối hành lang, một luồng ánh sáng yếu ớt phát ra từ bên trong. Yvellon có phần kinh ngạc khi nhìn thấy không gian rộng lớn với ánh sáng ấm áp tràn ra từ lối đi lạnh lẽo, tối tăm. Ở bên trong đã sớm có nhiều người đợi sẵn.
Đại pháp sư Clinton Rothschild.
Chỉ huy của đội hiệp sĩ Hoàng gia, Luthus Wardot.
Ba người đứng đầu của những đội hiệp sĩ bảo vệ lãnh thổ của Đế quốc: Terina Lionhowl, Reinhard Kimbell, Johan Okeas cùng vị đội phó của họ.
Pacius, Mandelina, thậm chí còn có cả Erendir cùng rất nhiều thủ hạ thân tín của Eileen.
Eileen gật đầu hài lòng khi nhìn những người tụ tập bên trong. Nếu tính theo quy mô của lực lượng quân đội bên trong Hoàng cung thì số lượng này cực kỳ nhỏ. Tuy nhiên, sức mạnh cá nhân của mỗi người bọn họ đều đã đạt đến trình độ bậc thầy.
"Như mọi người đã biết, Thánh quốc đã sử dụng sức mạnh của mình để theo túng những người lãnh đạo đất nước trên toàn đại lục. Bọn chúng đang cố gắng tiến hành một trận Thánh chiến."
Clinton Rothschild lên tiếng.
"Điện hạ, kế hoạch của chúng ta là gì?"
Bọn họ tất nhiên phải hành động cẩn trọng nhất có thể. Nếu bất kỳ ai để lộ ra yếu điểm dù là nhỏ nhất, bọn họ ngay lập tức sẽ bị Salesian tẩy não. Một khi trở thành con rối trong tay đối phương, tình hình sẽ trở nên khó khăn hơn gấp bội, thậm chí là không thể cứu vãn.
"Tuy rằng khả năng chiến đấu của những người ở đây đều không thể nghi ngờ nhưng so với lực lượng quân đội do Thánh quốc tập hợp được, chừng này người vẫn chưa đủ. E rằng trận chiến này chúng ta buộc phải tham gia."
"Đúng vậy. Nếu chúng ta từ chối tham gia chiến tranh, Salesian thực sự sẽ tẩy não tất cả."
Điều cần thiết nhất lúc này chính là khiến đối phương hạ thấp cảnh giác. Thứ bọn họ cần chính là chờ đợi một cơ hội.
* * *
"Sedina, nhóc vẫn ổn chứ?"
Sedina và giáo sư Vierano rời khỏi Theon và trở về rừng yêu tinh. Lựa chọn này là điều tất yếu. Người của Giáo hội đã đến Theon, vì lẽ đó, bọn họ tốt nhất nên tránh đi những xung đột không cần thiết.
Hiện tại Sedina là yêu tinh duy nhất có thể giao tiếp với Cây Thế Giới. Một khi thân phận đại tư tế của cô bé bị lộ, Thánh quốc chắc chắn sẽ không để Sedina bình an vô sự.
"Không có gì đâu. Giáo sư cũng đã sớm dặn dò tộc yêu tinh chúng ta không được tham gia vào chuyện lần này."
Kể từ ngày đưa Grander trở về, Rudger đã nói chuyện riêng với Sedina. Hắn đã nghiêm khắc cấm Sedina không được nhúng tay vào những chuyện sắp diễn ra. Bất chấp lời phản đối của cô bé, Rudger vẫn cực kỳ cứng rắn với quyết định của mình.
"Chúng ta vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sau cuộc nội chiến, nếu tùy tiện can thiệp vào Thánh chiến, tổn thất của chúng ta sẽ cực kỳ lớn. Dường như giáo sư Rudger đã cân nhắc đến hoàn cảnh của tộc yêu tinh chúng ta."
"Tôi hiểu. Chỉ là thật khó khăn khi biết đồng đội của mình đang phải chiến đấu trong tình cảnh nguy hiểm mà không thể làm gì."
"Tại sao nhóc nghĩ là không có cách nào?"
Nghe được những lời này, Sedina nhìn giáo sư Vierano với vẻ ngạc nhiên.
"Ngài đang nói gì thế?"
"Theo nghĩa đen đấy."
Vierano mỉm cười.
"Nhóc không thể giúp giáo sư Rudger với tư cách là Sedina Plante, nhưng đừng quên nhóc còn một thân phận khác."
"......!!!"
Sedina kinh ngạc. Cô bé chưa bao giờ nghĩ những lời như thế này lại có ngày phát ra từ miệng giáo sư Vierano.
"Nhưng nếu tôi rời đi, chẳng may tôi ra trận và có chuyện gì xảy ra......."
"Đúng vậy. Đối với tộc yêu tinh mà nói, đó là một vấn đề rất nghiêm trọng. Cho nên chúng ta cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho điều này."
Biểu cảm của Sedina ngay lập tức thay đổi khi nhìn thấy những bóng người mới xuất hiện sau lưng giáo sư Vierano.
"Bé con, dạo này nhóc vẫn khỏe chứ?"
Nữ yêu tinh với miếng bịt mắt quen thuộc nở một nụ cười ranh mãnh. Nụ cười của bà ta giống hệt như nụ cười của một kẻ săn mồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com