Chương X: Huấn luyện đặc biệt
Au's POV: lâu lắm lắm lắm luôn mới gặp lại mọi người!!! B nhớ mọi người lắm á!!! Đọc vui nha! Share + Comment cho B có động lực đi tiếp với fic này đi! Thèm buông nó lắm rồi! :(((
Năm người trở về phòng thí nghiệm dưới lòng đất. Gil mệt mỏi sau cuộc chiến cân não. Bước đi của cô đã không còn vững nữa. Isaac thấy thế vội vàng chạy lại dìu cô.
- Khoẻ chưa mà dìu người khác? - Cô nhìn anh, nét mặt không chút biểu cảm. Nếu ác quỷ là có thật thì chắc chắn đó chính là Gil.
- Anh khoẻ hơn em đó! Về nghỉ đi! Ba ngày không chợp mắt tí nào rồi! - Anh cương quyết bắt cô phải nghỉ ngơi. Mà anh nói cô mới nhớ ra! Từ vụ tấn công ở trên đảo cho tới giờ, cô không chợp mắt quá mười phút.
- Anh hay ghê! Thần giao cách cảm hay gì mà biết chị Gil không thèm ngủ vậy? - Mlee tuy tay đã bị thương nhưng vẫn rất khôi hài.
- Chỉ cần nhìn là biết thôi mà! - Isaac xin phép mọi người rồi lui về phòng nghỉ của Gil. Anh bế cô rồi nhẹ nhàng đặt cái thân hình gầy gò của cô xuống giường.
- Không cần phải kĩ càng như vậy! Em có phải là bệnh nhân đâu! - Cô bắt đầu càu nhàu.
- Bây giờ, với anh, em là người bệnh! Không nói nhiều! Anh xuống nói nhà bếp làm món gì cho em ăn! - Gil hạnh phúc khi có người tận tuỵ vì mình đến vậy. Lâu rồi cô chưa có được cái cảm giác bình yên này. Nhưng đột nhiên cô ngồi bật dậy:
- Isaac à, em muốn anh luyện tập các kĩ năng của một sát thủ! Khả năng phòng vệ của anh là bằng không, em và mọi người đều bị chúng nắm điểm yếu cả rồi! - Gil phân trần. Cô lo sợ anh sẽ là mục tiêu tiếp theo của lão Thành.
- Em sẽ đích thân chỉ dạy cho anh?
- Đương nhiên! Tất cả những gì em biết! - Cô trả lời dịu dàng. Và cuộc huấn luyện đặc biệt cho anh được thiết lập ngay khi Gil vừa cảm thấy khá hơn.
Hai người bắt đầu giai đoạn huấn luyện đặc biệt dành cho người mới, tay mơ như Isaac.
- Súng anh thích, anh chọn một khẩu! Khẩu súng đầu tiên sẽ là khẩu súng theo sát thủ cả đời! - Gil đưa Isaac đến một căn phòng chứa vũ khí.
- Nó! - Anh chỉ vào một khẩu súng ngắn mẫu cũ treo trên tường.
- Tuỳ anh! - Cô nhún vai, lấy súng từ trên kệ xuống cho anh. - Người ta chọn sún loại tốt và mới nhất; anh lại chọn khẩu first class. Em cũng chả hiểu anh nữa!
- Cái gì cũng có lí do của nó em à! Anh dùng khẩu này có lẽ sẽ tốt hơn! - Nụ cười đắng nghét trên môi anh hiện lên. Anh đã từng vì một khẩu súng hệt như vậy mà bén duyên với một người con gái; rồi cũng vì chính khẩu súng ấy mà bắt buộc anh phải xa cô gái kia.
- Em thị phạm nhá! - Gil toan chộp lấy khẩu súng thì bị Isaac chặn lại.
- Khoẻ không mà đòi bắn thị phạm? Bao nhiêu con người ở đây không có ai làm em tin tưởng à?
- Tùng, anh qua đây! Bắn thị phạm dùm tôi! Mức số năm! - Gil nhẹ nhàng cất bước tiến về bàn điều khiển bảng mục tiêu.
Có thể nói phòng tập bắn ở đây chính là phòng tập bắn ưu việt nhất thế giới khi Gil đã dùng hầu như là toàn bộ số tiền kiếm được từ những phi vụ thanh toán của tổ chức để đầu tư nó. Cô ước ao có được một ngày cô gặp lại người con trai năm xưa đã giúp cô có niềm tin sống tiếp để bây giờ cô gặp được Isaac. Có lẽ nếu gặp lại anh, cô sẽ nói lên hai tiếng cảm ơn và mỉm cười bước tiếp phần đời chung của Isaac và cô.
- Cô nghĩ Isaac sẽ lĩnh hội được kĩ thuật sát thủ từ cô không Gil? - Tùng hỏi. Anh ta có chút nghi ngờ về khả năng tiếp thu kĩ năng của Isaac.
- Tôi không chắc! Cứ xem như đây là một canh bạc đi! Trước hết là súng, sau đó là võ và cuối cùng là phản xạ và khả năng ứng biến! - Gil gật gù nhìn Isaac hăng say tập luyện.
Isaac nhẹ nhàng vượt qua tất cả các mức độ tập luyện dành cho hạng tay mơ mà chẳng đổ tí mồ hôi nào.
- Trước đây anh có tập bắn súng rồi đúng không? - Tùng vỗ tay đôm đốp khem ngợi. Nếu anh nói chưa từng đụng vào súng thì chắc chỉ có trẻ con mới tin.
- Tôi tập được sáu tháng! - Isaac ngượng ngùng gãi đầu.
- Sáu tháng? Anh nói thật không đấy? Để được như vậy tôi phải mất gần một năm đấy! Lần đó hình như là Jenny tập cho tôi, đúng không Gil? - Quả thật, chỉ học sáu tháng mà đạt trình độ như vậy thì người huấn luyện cho anh phải là giỏi nhất.
- Cậu chê Jen lúc trước huấn luyện cậu không tốt? Muốn làm lại không? - Tùng nghe thế thì lắc đầu nguầy nguậy. Trong ba chị em, Gil và Jen có lẽ là giống nhau nhất. Kĩ năng thì Jen có thể không bằng Gil nhưng mức độ máu lạnh thì một chín một mười chứ chẳng chơi.
- Tôi không muốn chết dưới tay bà la sát đó đâu!
- Vậy chắc cậu thích nằm chung giường với Jen? - Câu hỏi đầy ẩn ý của Gil làm Tùng ngượng chín mặt. Gil thừa biết Tùng có tình ý với Jen nhưng cô không muốn làm hỏng kịch vui vì Jen vốn dĩ xem Tùng là cái gai trong mắt cần loại bỏ.
- À à, thì ra là vậy! Tôi biết rồi nhá! - Isaac cũng hùa theo trò đừa tai quái của Gil.
- Vợ chồng các người thông đồng đấy à? Báo trước với anh là không có tôi thì cô vợ xinh đẹp của anh đã bỏ mạng rồi đấy nhá! - Biế mình bị chơi, Tùng tức tối.
- Biết, tôi biết chứ! Nên tôi sẽ giúp anh hết lòng! - Isaac vỗ vai Tùng mỉm cười. Gil hài lòng nhìn họ.
Isaac thích nghi nhanh hơn sự tưởng tượng của mọi người rất nhiều. Anh đã hoàn thành việc tập súng theo chương trình huấn luyện khắc nghiệt nhất hành tinh do Gil đích thân chỉ dạy mà không chút lưu tình nào. Cả Mlee và Jenny đều đã từng sống không bằng chết với cách tập luyện đó nhưng anh thì chẳng hề hấn gì ngoại trừ những chấn thương không thể không có.
- Anh đã gần hoàn thành kĩ năng rồi đó! Trong một tuần tới Mlee sẽ là huấn luyện viên của anh và sau đó sẽ là bài kiểm tra cuối cùng.
- Tại sao không phải là em mà là Mlee? - Isaac tỏ vẻ bất mãn.
- Cái gì cũng có lí do của nó! Nếu anh chễnh mãn, 100% là anh sẽ trượt kì kiểm tra cuối cùng này! - Gil lạnh lùng bỏ đi. Anh cũng phần nào hiểu được con người Gil sau vai tháng làm vợ chồng giống những người bình thường. Anh biét cô làm gì cũng cần phải có căn nguyên.
Và trong suốt một tuần đó, Gil dường như bốc hơi. Anh hỏi đến ai cũng đều nhận được cái lắc đầu e dè. Phần vì mọi người không muốn làm hỏng trò vui, phần vì họ sợ làm trái ý của Gil. Nhưng cũng không vì thế mà anh buôn lỏng việc tập luyện. Bây giờ Mlee phải cố gắng hết sức mới có thể thắng Isaac trong các cuộc đấu tập. Anh thực sự đã tiến bộ rất nhiều trong thời gian tập luyện với Gil.
- Anh hay thiệc đó! Tập với chị Gil mấy tháng trời mà vẫn bình an, hồi đó tụi em cực khổ lắm mới sống sót qua mấy bài tập luyện của chị ấy! - Mlee nói có vẻ châm biếm. Nhưng quả thực Isaac là một học viên xuất sắc. Chương trình tập luyện dành cho anh hiện tại và Mlee của tám năm trước không hề khác nhau. Có khác chăng là khi ấy Gil đích thán thị phạm chứ không năm lần bảy lượt gọi người khác làm mẫu cho anh.
- Có gì đâu mà em biết Gil đang ở đâu không? - Đây là lần thứ n+1 anh hỏi câu này.
- Anh sắp được gặp chị ấy rồi mà! Kiên nhẫn thêm chút nữa! - Câu trả lời đó không thể nào làm cho anh hài lòng. - Mà nghe nói hồi nhỏ anh có tập súng?
- Có chút chút! - Anh gãi đầu.
- Nhìn anh giống một người tụi em quen! Cậu ta cũng đã từng tập súng ở đây, cũng chính Gil là người huấn luyện nhưng cậu ta bỏ chạy mất khi mới đi được nửa chương trình. - Mlee vô tư kể lại. - Cậu ta có vẻ rất đặc biệt với Gil!
- Anh cũng từng có một tình bạn như vậy! - Không khí bỗng chùn xuống. - Thôi tập lại một lần nữa đi!
Trong khi đó, Gil đang vùi mình trong mớ suy nghĩ hỗn độn. Cô yêu Isaac là thật nhưng còn một sự thật về nguyên nhân sâu xa cho cái chế của ba mẹ cô? Liệu đó có phải là ông Phạm, ba của Isaac và là người đang bị lão Thành bắt giữ? Những thông tin cô có dược trong hai năm qua vẫn là quá ít ỏi để tìm ra được sự thật đầy bí ẩn kia.
Những phút bận lòng như thế này, cô thường tìm đến đây - căn phòng tập đã bỏ hoang để lắng lòng lại. Cô muốn trở về ngày xưa, trở về mười năm trước. Gil muốn gặp lại người con trai năm xưa của mình. Cô đã từng nghĩ mình sẽ chỉ yêu mỗi mình anh nhưng mọi thứ đã thay đổi khi cô gặp Isaac. Anh nhẹ nhàng và nồng nàng. Bây giờ anh đang ở đâu?
«Flashback»
- Cậu tập đàng hoàng không thì bảo? - Tiếng Gil quát lớn vọng vào các bức tường.
- Em không nhẹ nhàng với anh được sao? - Isaac nhăn nhó vì bị la.
- Làm sao thì cậu mới chịu
tập đàng hoàng đây hả? - Gil bực mình bước xồng xộc đến chỗ cậu bé đang đứng.
- Nè, đố em bắt được anh đấy! - Bọn nhóc trêu nhau, đuổi bắt trong căn phòng chứa toàn vũ khí.
- Nhóc con, coi chừng kìa! - Cậu nhóc chuẩn bị ngã nhào vào giá để kiếm. Gil nhanh chân chạy lại, xô cậu nhóc sang một bên rồi theo trớn mà ngã vào kệ kiếm và kết quả là bị thương một bên bụng.
- Em có sao không? Anh xin lỗi! Tại anh! - Cậu bé hốt hoảng, máu của Gil chảy rất nhiều.
- Không sao! Lấy hộp y tế cho tôi! - Mặt cô bé không chút biến sắc. Đôi môi bắt đầu tái nhợt vì mất máu.
- Có cần gọi bác sĩ không? Anh Xái lo cho Gil lắm đó, đừng có bị gì nha! - Cậu bé cảm thấy thật có lỗi vì làm Gil ra nông nỗi này.
- Không sao mà! Xái không cần lo! - Vừa trấn an cậu bé đang hoảng loạn vừa tự băng bó cho mình.
- Anh xin lỗi Gil nha! Gil đừng có giận anh mà! - Cậu bé lấy trong túi ra một cây kẹo mút và đưa cho Gil.
- Không sao thật mà! Không cần phải lo! - Gil vui vẻ nhận cây kẹo từ nhóc Xái và đó cũng là lần đầu tiên Xái thấy Gil nở một nụ cười. Cậu sẽ mãi mãi ghi nhớ hình ảnh đáng yêu và thánh thiện đó của cô bé Gil.
«End flashback»
Gil bất giác đưa tay chạm vào vết thương năm xưa. Cô nghĩ đã đến lúc phải xếp lại quá khứ rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com