Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7.

Thế là con người bị nét đẹp thao túng trở nên ngây ngốc cũng đã được đem về đến nhà, bà Uchinaga đi ra vứt rác thì trở vô đã thấy con mình được vật vả đưa về nên cũng đến phụ giúp một tay, bà biết công việc con bà liên quan đến đồ uống có cồn nhưng thế này mãi thì bà sợ con mang bệnh trong người.

- Suốt ngày lải nhải rượu chè không tốt, giờ xem bộ dạng của mày kìa?

Ông Uchinaga liếc mắt rồi bấm điều khiển tivi mà cười khẩy, khinh thường đứa con gái của mình.

- Appa nói gì đó?

Aeri không phải say bết nhệt đến trời trăng chẳng hay biết gì mà chỉ hơi choáng váng, nhưng rồi bị mấy lời này sốc tinh thần cho thêm tỉnh táo.

- Tao nói không đúng à? Tao cho tiền mày ăn học đại học có bằng đàng hoàng! Giờ đi làm mấy cái nghề rượu nát, hoang dâm!

Ông Uchinaga nặng nề thốt, chỉ trỏ vào bản mặt cô như tát một cái đau vào Aeri.

Bà Uchinaga thấy tình hình càng căng thẳng nên đã cố đẩy đẩy lưng cô đi lên lầu, Aeri hừ mạnh chán ghét không muốn đôi co nên quay lưng bước đi, ấy vậy mà ông ta lại nói tiếp mấy lời phỉ báng.

- Mày giống y như mẹ mày thôi!

Aeri đứng lại ngay mà quay đầu qua nhìn người mẹ đang lắc đầu liên hồi, chắp tay xoa xoa van xin kèm ánh mắt đỏ ngầu giờ đây cũng không thể ngăn được. Aeri cộng thêm men rượu vẫn còn nên giờ có thể nói cô đã mất kiểm soát.

- Appa có thôi ngay đi không?

Aeri nhẫn nhịn dành chút kính trọng cuối cùng.

- Tao nói sai sao? Mẹ mày đã gian díu với người đàn ông ngoài tao! Đổi lại là mày thì mày có hận không? - Ông Uchinaga mang ngọn lửa thù hằn đi đến gần cô mà chất vấn.

- Appa vốn dĩ một chút tín nhiệm để lại cho umma tôi cũng không có, bao nhiêu lời biện minh cho mình thì appa cũng không nghe, không kiểm chứng, thứ độc đoán như appa thì cái gì mà thủy chung? Thật tức cười.

Aeri nghiến răng nói từng chữ một mà chế giễu, cười cợt người đàn ông trước mặt.

- Mày... - Ông Uchinaga nắm cổ áo của cô mà trừng mắt, dây thần kinh trong tròng nổi rần đỏ au.

- Nếu như nhà ngoại biết được chuyện mà appa làm thì liệu có để yên cho appa trong căn nhà này không? Đừng trách tôi coi thường appa, chính appa đã phá hủy tiền bạc của cải của mình mà thôi.

Aeri nắm được điểm yếu duy nhất của ông cũng chỉ là gia sản mà nhà ngoại để lại cho umma cô, và cũng thừa biết rằng ông đã hăm he số tiền đó từ lâu.

- Nếu như umma mày không lừa gạt tao thì tao đã không thành ra thế này. - Ông Uchinaga dấy lên tia thù hận mà hướng đến người đàn bà đang ôm lấy miệng há hốc.

- Giờ này appa còn đổ lỗi nữa sao? - Aeri nhướng mày.

- Mày là người thông minh, nghĩ thử xem nếu như không phản bội tao thì hà tất gì phải chịu đựng cơn thịnh nộ từ tao cơ chứ? Huống hồ chi, người đàn ông đó đến trước cả tao với thêm cả tao không tiền bạc địa vị gì cao sang, vậy thì sao umma của mày vẫn chọn cách ở cạnh tao?

- ...

Aeri lúc này hẫng một nhịp mà nghe ông Uchinaga nói, vai bị ông nhấn và bấu đến đau điếng, cô bị mấy lời này làm cho lung lay ý nghĩ của mình. Ông Uchinaga nói không sai, ông ta giờ chả khác gì ăn bám cái gia đình này nhưng mẹ cô vẫn một mực không bỏ, nghĩa là mẹ cô thấy tội lỗi vì trước đó đã làm chuyện không đúng với ông ta sao?

- Dẫu thế nào, tôi vẫn tin tôi mang dòng máu của con người vô trách nhiệm như appa đây. - Aeri cố gạt tay ông đi, giọng nhàn nhạt nói.

Ông Uchinaga nghe xong liền buông thỏng hai tay mà quay lưng trở về chỗ ngồi của mình mà cầm điều khiển tivi. Ông như người mất hồn nhìn thẳng vào những thứ chuyển động.

Aeri chỉnh lại quần áo mà mệt mỏi bước lên lầu mặc cho bà Uchinaga muốn gọi nhưng cô giờ chẳng nghe lọt chữ nào. Cô vào phòng với đại bộ đồ thoải mái rồi tắm rửa qua loa mà xoay xoay vai đau nhức của mình, sau đó nhảy thẳng lên phần nệm ấm và quấn chăn thành con sâu mà yên giấc.

.

Ningning như thường lệ làm việc đúng với trách nhiệm, nhưng đầu óc bây giờ lại phân tâm mà vô thức nhìn sang cửa sổ, tâm tư bỗng dưng treo lơ lửng trên mây mà Ningning hướng mắt đến, nàng nhớ đến những lời lúc Aeri ôm lấy mình mà chạm khẽ đến ngực trái, không hiểu nó thế nào lại thình thịch mất bình tĩnh thế này. Nàng đánh nhẹ vào lồng ngực mà tiếp tục đánh máy, mặc cho nó ngông cuồng không chịu theo ý nàng.

- Sunbae-nim, chị sao thế? - Dayoung nhận ra sự bất thường từ nàng nên hỏi han.

- Chị không sao, em pha giúp chị tách cà phê sữa đi. - Ningning lắc đầu mà gượng cười.

- Vâng.

Nàng thở dài, chưa gì hết Aeri đã ảnh hưởng đến cảm xúc của mình ít nhiều, có trốn chạy đi chăng nữa thì Ningning cũng phải thừa nhận điều này.

- Của chị đây ạ. - Dayoung không lâu sau thì quay trở về với tách cà phê sữa.

- Cảm ơn em.

Ningning nâng lên uống một ngụm vừa hạ xuống đã thấy Dayoung đưa ánh mắt gian manh liếc nhìn từ trên xuống dưới rồi chốt hạ.

- Chị thích ai rồi đúng không?

- Khụ... Khụ... - Ningning nghe liền sặc sụa nước mắt đã rơi hai bên gò má.

- Sunbae-nim! Chị có sao không đấy? - Hậu bối nam nghe tiếng Ningning ho như vậy nên sốt sắng đi đến cạnh nàng.

- Kh-không sao... - Ningning quơ tay mà hít từng thở sâu để ổn định.

- Với biểu hiện này là đúng rồi. - Dayoung đắc ý ra mặt nhìn chị sếp tương lai khổ sở là thú vui của nàng đây.

Một hồi sau thì Ningning mới hết ho nên lập tức vào nhà vệ sinh để rửa tay và lau mặt cho tỉnh táo, nàng nhìn cái người vẫn đang nhún vai mở vòi nước, miệng còn nói gì đó thâm thúy lắm.

- Sunbae-nim cũng đến tuổi yêu đương rồi, nói thẳng ra là dư.

- Em...? - Ningning nhíu mày, nhỏ này chê sếp già ư?

- Thì sunbae-nim cứ yêu đương đi? Có gì phải sợ? Trừ phi là nữ nhân... - Dayoung ẩn ý nhướng nhướng hai hàng lông mày mà liếc mắt xem phản ứng.

Quả nhiên Ningning có thể giữ bình tĩnh trong chuyện làm ăn nhưng về mặt tình cảm lại trở thành thiếu nữ da mặt cực mỏng, chưa gì đã bị Dayoung nắm thóp đến mức tai đã đỏ tía.

- À xem ra em nói đúng rồi, chị để ý nữ nhân.

Dayoung như bắt được vàng mà tiếp tục nhưng Ningning chẳng thốt được lời biện minh nào nên nghẹn đến giận bỏ ra khỏi nhà vệ sinh, Dayoung tặc lưỡi mà cảm thấy con người trước giờ tham công tiếc việc vướng phải lưới tình của cô nàng nào đó trông thật đáng yêu.

.

Sau giờ tan làm Ningning mông lung bước đi đến trạm xe bus ban sáng, nàng hôm nay cảm thấy thật xấu hổ nếu lập tức đối mặt với Aeri nên đã bước lên xe ngay mà không chần chờ gì. Tuy ngoài mặt biểu hiện là thế nhưng thâm tâm lại hụt hẫng, Ningning nhéo vào đùi mình cái mạnh để lấy lại lí trí.

Hình như, Ningning vẫn chưa thể chấp nhận đã có người bước vào cuộc sống xám xịt của nàng, để lại một ánh dương sáng chói trong trái tim này.

Nàng sợ, thật sự sợ, tất cả điều này chỉ là nhất thời của cả hai.

Ấy vậy mà cả buổi chiều hôm đó Aeri đã không đến gặp Ningning...

.

Ningning lau bàn mà phỏng chừng đã lau đến mòn, nàng mạnh tay chà đến độ đã khiến cho người anh làm chung phải nắm lấy cổ tay của nàng để ngăn lại. Sunghan khó hiểu nhìn đứa nhỏ đang nhăn nhó nhìn mình mà lên tiếng.

- Ningning, em sao thế? Anh thấy em cứ như người mất hồn. - Sunghan vắt khăn lên vai mình mà chống nạnh.

- Em xin lỗi, em không sao. - Nàng phủ nhận mà động tác lau đã nhẹ nhàng trở lại như thường.

- Đừng có lau nữa! - Anh giật lấy khăn rồi nói thêm.

- Cái bàn mà biết nói là nó đã mắng em không ngóc đầu lên được rồi. - Sunghan đưa tay nhéo nhẹ má nàng mà gõ gõ xuống mặt bàn.

- Em biết rồi mà!

Ningning bĩu môi, xoa xoa bên má đã bị anh kéo giãn, nàng bực dọc rồi quay lưng đi mà không lau dọn nữa.

- Có buồn thằng nào đừng có đem bàn ra mà hành hạ nghe chưa?! - Sunghan hướng tới phía người con gái đang hằn học bước vào quầy mà nói lớn.

- Em không có!!! - Nàng đứng lại mà hét lớn còn dậm chân nhìn anh rồi lần nữa quay đi tiếp.

Sunghan nhìn cô em bướng bỉnh ấy mà giở khóc giở cười, thường ngày hiểu chuyện đến đau lòng thì xót không thôi, giờ thì hay rồi em ấy không khác gì cô tiểu thư đanh đá muốn thế giới nương theo mình. Anh hết cách đành tiếp tục làm việc, nào ngờ vừa quay sang thì ánh sáng chói loà từ bàn hất đến anh, Sunghan che mắt tặc lưỡi.

- Phải chi mà bình thường lau sạch bóng thế này thì quán đỡ mua bàn mới không?

Đến cả khi hôm nay ít khách nên Ningning dọn dẹp thu gọn bàn ghế ở phía trước tiệm thì nàng đã bình tĩnh trở lại mà chú tâm làm việc, có điều là tay chân có đôi phần mạnh bạo mà tiếng bàn ghế va đập vào nhau cũng đã không ít lần vang lên.

Bà chủ tiệm Hana đem vòng chuỗi phật ra đằng trước vừa qua một viên trầm hương liền niệm trong tâm:

"Không được đánh nhân viên"

"Không được đánh nhân viên"

"Không được đánh nhân viên"

Bình thường gặp khách hàng "không ưng ý", bà đã thiếu chút đã cầm cái giá to gõ vào đầu dù là con gái nuôi của bà, huống hồ chi bà nhịn được khách thì không lẽ nhân viên cũng nhịn nốt? Đáng ra bà phải nghiêm trị những nhân viên có cư xử không tốt như Ningning bây giờ nhưng đối với bà thì chữ nhịn là bớt đi một chuyện.

Cứ vậy thái độ tịnh tâm của bà đã thành công tạo ra một bà chủ có công đức vô lượng với chúng sanh.

- Ningning unnie bị "bà dì" dí hả?

Mấy đứa nhỏ vẫn đang tụm năm tụm bảy xì xào về chị lớn.

- Chắc thế rồi, không chừng bị cấp trên ăn chặn tiền bạc. - Người khác cũng góp vui vào tiếp lời.

- Tao ăn giật nó hồi nào? - Bà Hana còn tưởng nói mình nên ngưng niệm kinh  bất bình lên tiếng mà liếc mắt đến đám nhỏ.

- Bà chủ Hana là người chủ hiền lành tốt bụng nhất mà tụi con biết, đối với chuyện tiền bạc càng công tư phân minh, chẳng thiếu ngày nào hay cắc nào! - Tụi nhỏ đổ mồ hôi hột, lập tức đi qua bóp vai nịnh lấy nịnh để.

- Được rồi, tụi con đến kêu Ningning trở về trọ nghỉ ngơi đi, để nó làm một hồi thì mai bà mày phải mua bàn ghế mới mất! - Bà Hana hất mặt đến con người bày ra bộ dạng khó coi kia.

- Dạ.

Nhận lệnh của bà chủ thì Ningning đang chồng ghế cũng bị bế, ba bốn đứa nâng chân nâng tay lên đem đi thẳng ở tầng trọ, mặc cho nàng la hét "bắt cóc" thì họ vẫn rốp rẻng để bảo toàn tiền lương.

Nàng còn chưa hiểu chuyện gì đã bị đẩy vào phòng và đóng sầm cửa lại một phen lớn. Ningning đơ mặt nhưng một hồi mới nhận ra mình đã để cảm xúc riêng tư lấn sâu vào chuyện làm việc thế nào, từ sáng đến tối không ra hồn chuyện gì.

Ningning thở dài thườn thượt rồi nhìn lên đồng hồ, nhận ra rằng đã chín giờ rồi, nếu không nhầm thì hồi hôm Aeri sẽ đi làm vào lúc mười giờ tối, vậy nên là cô hôm nay thật sự không đến gặp nàng.

Ningning chán nản nằm dài trên giường mà nhìn lên trần nhà nghĩ ngợi, nhớ lại ban sáng có người nói nhớ mình. Cái cảm giác thốt lên lời nhớ nhung nghe sao mà nhẹ nhàng, thậm chí Aeri chỉ gặp mình có dăm ba ngày mà tâm tư đã rõ ràng như thế, hết thảy làm nàng nhất thời không biết tiếp nhận làm sao. Nhưng dù vậy nàng vẫn thấy bực bội trong người nên chẳng ngần ngại rít lên câu oán.

- Nói nhớ người ta mà cho người ta leo cây!

- Cái đồ chết bằm Uchinaga Aeri!!!!

Phòng trọ cách âm phải nói là tệ, nhân viên bên dưới cùng khách đang miệt mài lau dọn cũng phải giật nảy mình vì tiếng thét đầy tức tối.

Rõ là hẹn nàng gặp lại nhưng giờ người đâu chẳng thấy. Ningning buồn bực mãi chẳng thôi được nên nông nổi làm luôn công việc của ngày mai, nàng làm với tốc độ mà trước giờ nàng chưa từng nghĩ đến. Lúc Ningning nhận ra mình xuất thần đến thế là đã hai tiếng trôi qua, gửi mail làm việc cho các đối tác và cấp trên làm Dayoung khi nhắn hỏi han vu vơ thì nàng bảo đã làm xong hết rồi. Mặc cho Dayoung spam tin nhắn nhãn dán thì Ningning đã vươn vai xoay khớp nghe răng rắc.

Có điều bên dưới trọ là tiệm ăn như đang mở liên hoan hay sao mà tiếng nói cứ vang, Ningning lấy làm lạ mà tiến đến cửa mà áp tai vào nghe, giờ đã trễ vậy rồi mà nhân viên của quán vẫn chưa về sao?

Trong lúc nàng đang lửng lơ vào mớ suy nghĩ và đặt vô vàn câu hỏi thì cánh cửa bất ngờ mở toang khiến Ningning mất chớn mà thiếu chút đã nhào về phía trước.

- Sunghan oppa! Anh không biết gõ cửa à? - Nàng chưa kịp hạ giận đã có chuyện khác châm dầu vào lửa.

- Xin lỗi, oppa quên mất. - Sunghan gãi đầu mà tỏ ra khó xử, cũng may cho anh là Ningning không thay đồ trong phòng, nếu không là tai hoạ lớn của anh sắp phải gánh.

- Anh tìm em làm gì? - Nàng hạ giọng xuống mà hỏi.

- Hana umma kêu em xuống ăn đồ nướng mà bạn em đem lại tiệm, với cả hình như bạn của em Aeri gì đó... Cũng đang ở dưới để chụp hình cho umma ấy. 

Sunghan mới vừa nói hết câu thì bóng dáng Ningning trước mặt đã biến mất từ khi nào.

Ủa con bé này?

.
.
.

Nay trời ở chỗ sốp ngả hồng, cam theo tầng đẹp lắm mà sốp không ra đường đi chơi được :(( sốp buồn, Love buồn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com