Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12: Anh không biết đau là gì sao?

Cô gái này có một đôi mắt cực kỳ trong sáng.

Nó khiến người ta muốn tiêu diệt nó ngay lập tức.

Trong đôi mắt cô có sự lo lắng, bất an cùng kinh hoàng, lại không có chút tối tăm nào trong đó. Đáng lẽ cô phải rất sợ hãi, nhưng từ đầu đến cuối cô chưa làm ra hành động mất không chế nào, chưa bao giờ nghe thấy cô cầu xin sự thương xót, cũng chưa bao giờ nghe thấy cô oán giận chửi bới. Có vẻ cô ta được giáo dục rất tốt, Gin sẽ kiên nhẫn hơn với những cô gái ngoan ngoãn.

Thời gian cả hai đối diện nhau cũng không quá lâu, Gin hừ lạnh một tiếng và cất súng đi, không hề để ý tới Ran, vết thương trên cơ thể hắn vẫn chưa được xử lý.

Ran giống như một con ếch bị một con mãng xà nhìn chằm chằm, toàn thân cứng đờ, không dám cử động chút nào. Cảm giác lạnh lẽo từ nòng súng vẫn còn lưu lại trên trán cô, lúc đó Ran không nghi ngờ gì nữa, chỉ cần cô khiến người đàn ông trước mặt có chút không vui, đầu cô nhất định đã nở như hoa rồi.

Chị gái xinh đẹp kia hoàn toàn đúng khi nói Gin là một người vô cùng nguy hiểm, cô chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt nào đáng sợ như vậy, và cô cảm thấy ánh mắt của Thần chết chẳng qua cũng chỉ giống như vậy mà thôi.

Gin lấy từ trong ngăn tủ ra một bộ dụng cụ y tế bằng kim loại, lấy thuốc trị thương, băng gạc và dụng cụ rồi bắt đầu chữa trị vết thương trên cơ thể.

Ran cảm thấy ngực bị đè nén đến mức sắp nổ tung, sau đó cô nhận ra rằng mình đang vô thức nín thở sau khi Gin dí súng vào trán. Cô cố gắng kìm nén trái tim kinh hoàng đang đập loạn của mình, chậm rãi thở ra, sợ gây ra quá nhiều tiếng động sẽ chọc giận đến người đàn ông đáng sợ này. Ban nãy cô quá hoảng loạn nên không để ý đến bộ dạng cụ thể của người vừa rồi, lúc này sự chú ý của hắn không còn ở chỗ cô nữa, cô cẩn thận quan sát Gin.

Góc nghiêng của hắn rất sống động, sống mũi thẳng, đôi mắt rất sâu, đôi môi mỏng có màu sắc rất nhạt và cằm có đường nét khỏe khoắn. Cảm nhận được ánh mắt của Ran, Gin lạnh lùng liếc nhìn cô, Ran sợ đến mức lập tức thu hồi tấm mắt và cúi đầu.

Không quen khi có người trong phòng, Gin cau mày rất muốn ném Ran ra ngoài ngay lập tức, chờ sau khi rửa sạch vết thương thì ném cô trở lại phòng giam!

Những vết thương đơn giản thì dễ xử lý, nhưng một số vết thương vẫn còn dính mảnh đạn và dị vật, phải làm sạch trước khi băng bó, Gin dùng một con dao sắc đã tiệt trùng cắt mở vết thương mới đông máu lại, dùng nhíp gắp các mảnh vỡ ra, rồi lại dùng thuốc sát trùng rửa sạch vết thương. Máu đỏ tươi chảy ra, nhỏ giọt xuống sàn nhà và quần của hắn.

Ran không khỏi nhìn lại lần nữa, sắc mặt tái nhợt. Người này không có dây thần kinh đau à? ! Chỉ cần nhìn con dao cắt tới cắt lui là da đầu cô tê dại! Quá choáng! Hắn ta thực sự đã rửa vết thương trực tiếp bằng cồn! ! Khóe miệng Ran giật giật, Gin đang định bỏ qua vết thương trên lưng và lấy quần áo ra mặc thì cuối cùng cô không nhịn được nữa mà nói:

"Đầu tiên...thưa anh, vết thương trên lưng anh vẫn đang chảy máu. ... Tôi có thể giúp anh xử lý nó được không?"

Gào thét! Thật là một ánh mắt khủng khiếp!

Ran cảm thấy Gin muốn giết cô.

Nhưng hắn đang bị thương, xem ra vết thương cũng không hề nhẹ.

Ran không biết dũng khí đến từ đâu, liền như vậy nhìn thẳng vào mắt Gin không chớp mắt.

Gin trừng mắt nhìn Ran hồi lâu, vừa rồi hắn thực sự muốn giết người. Nhưng bây giờ lại cảm thấy có chút thú vị, chỉ bằng một nữ sinh mà dám nhìn hắn lâu như vậy, dũng khí này thật sự rất đáng khen ngợi.

Chỉ cần Gin không bị thương nặng đến mức mất đi ý thức thì hắn luôn tự mình chăm sóc vết thương. Hắn sẽ không giao sự an toàn của mình vào tay bất cứ kẻ nào. Ngay cả các bác sĩ trong tổ chức.

Nghĩ đến các bác sĩ trong tổ chức, ánh mắt Gin toát ra vẻ lạnh nhạt, bọn họ đều là những kẻ điên. Bác sĩ kiêm nhà nghiên cứu thuốc, và không ai biết khi nào họ sẽ nảy ra ý tưởng bất chợt và sử dụng những người bị thương làm chuột thí nghiệm. Có quỷ biết được họ đã dùng loại thuốc gì cho người bị thương!

Gin lạnh nhạt nhìn Ran, đột nhiên mở miệng:

"Lại đây!"

Sau đó quay lưng lại.

Ran sửng sốt một chút, một lúc sau mới hiểu được người đàn ông trước mặt đã đồng ý để cô giúp xử lý vết thương, cô lập tức đi qua đi. Nhưng không nghĩ tới cô vừa mới nhấc chân nên đã ngã quỵ xuống sàn....Mọi căng thẳng vừa rồi đều thể hiện rõ trên cơ thể cô, đôi chân yếu ớt đến mức khó có thể đứng dậy.

Ran cảm thấy thật là chật vật, cô chống tay xuống sàn, gắt gao cắn môi dưới, cố gắng đứng dậy. Gin từ trên cao nhìn xuống cảnh cô đang vật lộn, biểu tình kiêu ngạo.

Con nhóc vô dụng! Hoàn toàn đã quên một phút trước còn nghĩ dũng khí của cô thật đáng khen.

Cá tính của Ran cứng cỏi cùng nghị lực phi thường. Muốn làm một việc gì đó thì nhất định cũng sẽ hoàn thành. Ran đối mặt với ánh mắt khinh thường của Gin, cô cứng đờ đi đến phía sau Gin, máy móc cầm lấy dụng cụ sơ cứu để lau vết thương trên lưng cho Gin. Nhưng có vài chỗ còn có mảnh đạn, cái nhíp cũng gắp không được, Ran cảm giác da đầu sắp nổ tung.

Một con dao bạc được đưa tới trước mặt cô, Ran nhìn vào đôi mắt xanh đậm của Gin, ánh mắt hắn hiện lên vẻ quỷ dị:

"Cắt, rồi dùng nhíp gắp ra.."

Ran sắc mặt trắng bệch, cô run rẩy cầm lấy con dao, chần chừ không dám cắt xuống

"Thưa anh, tôi..." Cô bắt gặp ánh mắt của Gin, đột nhiên hiểu được ý đồ của Gin, toàn thân mồ hôi lạnh tuôn ra!

"Mori Ran!" Gin gọi tên cô từng chữ một, thanh âm trầm thấp đầy từ tính, nhưng ánh mắt hắn tràn ngập ác ý, làm người ta sởn tóc gáy.

Vermouth gọi cô ta là thiên thần, Gin đột nhiên rất muốn biết, thiên thần mà Vermouth thừa nhận đến tột cùng là cái dạng người gì? Trong sáng dơ bẩn? Thiện lương? Luôn hướng về chính nghĩa? Cô ta có tư cách gì để được gọi là thiên thần.

Hắn cho cô một cơ hội để chứng minh điều đó.

Khi hắn đặt con dao vào tay cô, khi hắn quay lưng lại với cô một cách không phòng bị, đối mặt với kẻ xấu có thể giết cô bất cứ lúc nào, chính xác thì cô sẽ làm gì?

Không biết vì sao, cuộc thử nghiệm nhỏ này lại khiến Gin cảm thấy vui vẻ, loại vui sướng giống như cảm giác mỗi lần hắn nổ súng.

Mặc kệ kết quả như thế nào đều không ảnh hưởng tới tâm tình vui sướng của hắn.

Bàn tay thiên thần vấy máu —— một hình ảnh tuyệt đẹp làm sao.

Ran hoàn toàn không nghĩ tới muốn giết người, mà suy nghĩ của cô cùng suy nghĩ của Gin tuyệt đối không giống nhau. Khi nãy, trong chốc lát cô xác thật nghĩ tới đây là một cơ hội tốt, có thể dùng dao uy hiếp Gin thả mình đi, nhưng vào giây phút khi đối diện với ánh mặt ban nãy của hắn, cô lập tức từ bỏ ý định đó. Đối diện trực tiếp với người đàn ông này, kỹ năng của cô căn bản không đủ tốt, lời cảnh báo của Vermouth nói với cô quanh quẩn trong trí óc khiến cô ngay lập tức lấy lại sự bình tĩnh.

Ran cầm dao cẩn thận rạch da của Gin, dùng tốc độ nhanh chóng giúp hắn lấy dị vật trong vết thương, sau đó dùng oxy già để làm sạch vết thương, rồi từng bước bôi thuốc trị thương, cuối cùng cẩn thận băng bó lại.

Sau khi vết thương của Gin được hoàn toàn xử lý tốt, Ran cúi đầu dọn dẹp đống bừa bộn trên bàn, rửa sạch dụng cụ, sắp xếp hộp thuốc rồi lại rồi lặng lẽ đặt con dao trở lại bàn.

Gin lạnh lùng nhìn Ran bận rộn, thấy cô đặt con dao xuống rồi lặng lẽ lui về phía ghế sofa, hắn cười nhạo một tiếng, cầm lấy bộ quần áo mới rồi bước vào phòng tắm.

"Thưa...vết thương của anh không thể dính nước!" Những lời này không trải qua suy nghĩ của đại não mà trực tiếp buột miệng thốt ra, ngay khi nói ra Ran hận không thể cắn đứt đầu lưỡi chính mình.

Trời ơi! Cái tính cách bốc đồng này của cô, loại chuyện này cô không nên lắm miệng mà nói ra!! Cô đã nỗ lực biểu hiện ngoan ngoãn, hạ thấp cảm giác tồn tại của mình chỉ để giữ được cái mạng nhỏ của mình, ngàn vạn lần không cần thất bại trong gang tấc chứ!

Không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm thấy tiếng cười nhạo rõ ràng hơn phát ra từ phòng tắm

Ran không hiểu ý của chị gái xinh đẹp kia khi nói "Đây là nơi nguy hiểm nhất lại cũng là nơi an toàn nhất". Cô chỉ có cảm thấy nguy hiểm thôi, hoàn toàn không có cảm giác an toàn nào, người đàn ông tên Gin này thật sự quá khó ở chung, cảm giác mạng nhỏ của chính mình có thể bị thổi tắt bất cứ lúc nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com