Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18: Bắt Đầu Chế Độ Luyện Tập Địa Ngục

Ran nhìn khẩu súng nhỏ trong tay với ánh mắt khó hiểu, sau đó nhìn bia ngắm phía xa, cảm thấy mình như đang mơ.

Gin hành động rất nhanh chóng, ngay cả bữa tối cô cũng chưa kịp ăn, liền bị Gin một đường xách cổ đi đến trường bắn. Gin đưa cho cô một khẩu súng, giải thích ngắn gọn cách sử dụng cơ bản cho cô, sau đó liền dùng ánh mắt ép buộc cô nhắm bắn về phía bia ngắm.

Tất nhiên, tất cả các viên đạn đều trượt mục tiêu.

Gin nhìn cô bằng ánh mắt đằng đằng sát khí, Ran cảm thấy oan ức không nói lên lời, cô căn bản không biết phải làm thế nào, chẳng lẽ Gin cảm thấy cô nên dùng súng bắn trúng ngay mục tiêu sao? Ngay cả cha cô, một cảnh sát, cũng không thể đảm bảo rằng mình có thể làm được!

"Cô ngốc đến nỗi làm mọi việc giống con heo phải không?" Gin miệng lưỡi độc ác không chút khách khí nói, rất không hài lòng với màn thể hiện của Ran.

Ran cúi đầu ngoan ngoãn nghe mắng, dù sao cô cũng không có nhân quyền.

"Làm lại lần nữa." Gin ném hộp đạn cho cô và chỉ cho cô cách nạp đạn, sau đó hắn ngậm một điếu thuốc và nói từng chữ một: "Tốt nhất cô nên cầu nguyện lần này đừng để viên đạn nào trượt mục tiêu, nếu không tôi sẽ biến cô thành bia ngắm!"

Ran cảm thấy da đầu mình muốn nổ tung, làm gì có người nào dạy người khác như hắn chứ! Nhưng cô biết rất rõ Gin không phải đang dọa cô, hắn nói được thì sẽ làm được. Nếu cô bắn trượt lần nữa, cô chết chắc rồi!

Chỉ có 5 viên đạn. Bàn tay cầm súng của Ran không khỏi run rẩy, mục tiêu ở rất xa, đó là một thử thách không thể thực hiện được.

"Đoàng!" Bắn không trúng bia. Nhưng gần mục tiêu hơn một chút.

"Đoàng!" Tiếp tục bắn không trúng bia. Lần này tay run một chút, viên đạn trượt đi hơi xa, Ran rõ ràng nghe được một tiếng cười lạnh truyền tới từ chỗ Gin.

"Đoàng!" Tuyệt, viên đạn đã chạm vào rìa mục tiêu.

Ran hít một hơi thật sâu, còn có hai phát đạn cuối, cô căng thẳng đến mức trái tim tê dại!

"Đoàng!" Trái tim Ran chợt thắt lại, xong rồi, vẫn là bắn không trúng.

Đây là phát cuối cùng, làm sao bây giờ!!

"Cạch!" Từ phía sau vang lên tiếng kéo chốt an toàn, Ran có thể cảm nhận được sát khí lạnh lùng quét qua mình mà không cần quay đầu lại! Lưng cô ướt đẫm mồ hôi lạnh, phải làm sao đây, có nên bắn hay không? Nếu bắn trượt, có lẽ cô sẽ lành ít dữ nhiều!

"Ba, hai,..." Ran đột nhiên nghe thấy người đàn ông phía sau bắt đầu đếm ngược, cô không suy nghĩ nhiều, hoàn toàn theo bản năng, cô giơ súng lên, nhắm chuẩn và bắn!

" Đoàng!" Cùng lúc đó, sau lưng cô cũng vang lên một tiếng súng: "Đoàng!"

Cơn gió nóng rực lướt qua tai cô với tốc độ cao, viên đạn của Gin sượt qua viên đạn cô vừa bắn, viên đạn hơi lệch và trúng hồng tâm màu đỏ.

Ran trượt xuống đất, cảm thấy toàn thân vô lực. Nếu vừa rồi Gin không bắn thì phát súng đó của cô cũng vẫn sẽ bắn trúng bia nhưng sẽ không bao giờ bắn trúng hồng tâm. Quả là năng lực tính toán đường đạn quá mức đáng sợ, loại năng lực này hẳn đã ăn sâu vào tận xương tủy rồi phải không? !

Ran cảm thấy chính mình may mắn khi cô chưa bao giờ có ý đồ đối đầu với Gin, nếu không trên mộ đã xanh cỏ rồi.

Sau khi bị kích thích như vậy, Ran dường như đã tìm được cảm giác, tuy số lượng đạn trúng mục tiêu cực thấp nhưng ít nhiều cô lại bắn trúng được bia. Toàn bộ quá trình, vẻ mặt Gin chỉ lạnh lùng và đầy khinh thường, thật ngu ngốc! Bắn súng đôi khi là một cảm giác thần bí, cố gắng tìm hiểu bản chất của bắn súng thông qua lý thuyết và bắt chước cứng nhắc như Ran chỉ đơn giản là người si nói mộng. (Kẻ ngu đần nói chuyện chiêm bao, chỉ người nói năng không ra nghĩa lí gì.)

Không còn cách nào khác, kẻ ngu nên dùng phương pháp ngu ngốc, bắn thêm vài phát nữa để cảm nhận đi.

"Anh... anh nói cái gì?" Ran giật mình, thanh âm có chút kinh ngạc.

Gin cau mày, trong mắt hiện lên vẻ thiếu kiên nhẫn: "Đầu óc không tốt mà tai cũng hỏng rồi sao!"

Ran ngừng nói, trực tiếp đá vào eo Gin - dù sao thì cũng là anh cũng yêu cầu tôi động thủ!

Rõ ràng hai tay hắn đang đút túi quần, Ran di chuyển rất nhanh nhưng mắt cá chân của Ran đã bị một bàn tay to lớn giữ chặt, không thoát ra được, Ran thuận thế vặn eo và đá thật mạnh chân còn lại vào gáy Gin.

Nhưng Gin không có hứng thú đối đầu nghiêm túc với cô, hắn trực tiếp nắm lấy cổ chân Ran và hất ra. Hướng về phía bức tường cứng bên cạnh, Ran lấy hai tay ôm đầu và mặt, đập mạnh vào tường. Còn chưa tiếp đất, lại nghe thấy tiếng gió rít bên tai, Ran vô thức nghiêng người sang một bên, một con dao găm sắc bén chém một đường dài vào bắp tay, máu tươi bắn ra dữ dội, Ran ngây người, lưỡi dao lạnh lẽo sắc bén kề vào cổ họng cô. Mũi dao gần như không thể xuyên qua da, những giọt máu lăn xuống chiếc cổ trắng như tuyết.

"Xem ra cô vẫn chưa hiểu rõ tình huống hiện tại," Gin cầm con dao, nghiêng người nhìn vào mắt Ran, giọng nói nhẹ như rượu, "Đây không phải là sân thi đấu quyết định thắng bại, mà là trận chiến tử thần quyết định sống chết. Ngoài chiến thắng, chính là cái chết."

Gin đưa tay vỗ nhẹ lên mặt Ran, khóe môi nhếch lên, ánh mắt lạnh lùng và tàn nhẫn nói: "Nghiêm túc đi, cô bé. Nếu không, cô sẽ chết."

Nói xong những lời này, Gin đứng thẳng lên, dùng vải bông lau con dao găm, con dao găm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, không dính một vết máu. Không biết hắn làm như thế nào mà con dao găm lại được giấu đi. Lần đánh giá này, đến một sợi tóc của Gin cũng không rối, chiếc áo gió màu đen của hắn cũng không có một nếp nhăn nào, đó là một chiến thắng hoàn toàn áp đảo.

Phải đến khi thực sự cùng Gin giao đấu, Ran mới nhận ra nỗi kinh hoàng. Nói cách khác, đây căn bản không phải là một cuộc giao đấu mà là một cuộc thảm sát, nếu cuối cùng Gin không khống chế lực đạo thì giờ đây cô đã trở thành một cái xác.

Trong suốt thời gian qua, cô đã trải qua biết bao việc nguy hiểm lớn nhỏ, kỳ lạ khác nhau, cũng từng đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết, vốn nghĩ rằng kỹ năng của cô có thể chấp nhận được và có thể chiến đấu bất kể thế nào. Bây giờ xem ra một nửa những nguy hiểm mà cô từng gặp phải là do may mắn, nửa còn lại là những nguy hiểm mà cô cho là nguy hiểm thực ra không phải là nguy hiểm thực sự đến mức mạng sống treo lơ lửng. Chỉ là, với tư cách là một người bình thường, cô đã trải qua một số sự kiện đặc biệt phi thường mà thôi. Gin đã sớm nhìn thấu cô, nhưng cô không nhìn rõ chính mình.

Có tiếng đóng cửa nặng nề vang lên và Gin đã rời đi. Ran đờ đẫn từ trên mặt đất đứng lên, đột nhiên cảm thấy tủi thân không nói nên lời, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Cô không biết tại sao mình lại gặp phải những điều này, bao gồm cả những nguy hiểm mà cô đã trải qua. Những cô gái ở độ tuổi của cô hàng ngày vẫn lo lắng về việc chàng trai họ thích trông như thế nào. Nỗi lo lớn nhất của họ là họ là thi trượt và có những nốt mụn khó chịu trên khuôn mặt xinh đẹp... Nhưng cô lại đã từng trải qua các vụ nổ, nhảy khỏi tòa nhà và thậm chí cả đấu súng.

Cô yêu bạn bè, gia đình và thế giới nơi cô đang sống. Cô không ngại khó khăn và sẵn sàng liều mạng chiến đấu vì những người cô quan tâm. Nhưng ngẫu nhiên, cô cũng cảm thấy bối rối và cảnh giác rằng có điều gì đó không ổn với thế giới nơi cô sống, và thậm chí sẽ hoài nghi chàng trai thanh mai trúc mã đã quá quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn của cô. Mỗi khi bắt đầu nghi ngờ Shinichi, cô lại cảm thấy có lỗi, lẽ ra cô nên hiểu rõ Shinichi nhất, làm sao có thể nghi ngờ cậu ấy được! Nhưng những nghi ngờ không thể giải thích được luôn đến một cách bất ngờ, cô thậm chí không dám nghĩ đến việc Shinichi có lừa dối mình hay không.

Không, mặc dù Shinichi bị ám ảnh bởi nhiều vụ án khác nhau nhưng cậu ấy là người ngay thẳng, làm sao có thể lừa dối người khác? !

Cô tự thuyết phục mình hết lần này đến lần khác như thôi miên, nhưng cô không thể ngăn cản số phận của mình rơi vào vòng xoáy!

Thực ra cô cũng không ngạc nhiên lắm khi lần này bị bắt cóc. Những sự việc cô gặp phải luôn nguy hiểm hơn sự việc trước, nếu không phải lần này thì lần sau.

Cô không có hứng thú trở thành anh hùng giải cứu thế giới mà chỉ muốn học tập chăm chỉ và ở bên bố mẹ.

Ran ngồi dưới đất, ôm chặt đầu gối, khóc không thành tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com