Chương 1: Thức dậy
Bên tai có thể nghe được sóng biển vỗ vào bờ, tưởng tượng một đôi tay trên bờ cát, ngón tay cử động trong vô ý thức. Tiếp đó, dưới tầng mi mỏng đôi mắt tả hữu hoạt động, lông mi run rẩy không ngừng như cánh bướm vừa trải qua kinh hãi.
Không bao lâu, sau một trận đầu váng mắt hoa Shinich giãy giụa mở mắt. Ánh nắng mặt trời chói chang chiếu vào mắt kiến cậu không khoẻ híp mắt, giơ tay che ở trên trán.
Cậu, đây là làm sao vậy?
Cậu, đang ở nơi nào?......
Ý thức vẫn ở trạng thái hỗn loạn, sau khi thích ứng với ánh mặt trời chói mắt, sau, Shinichi nhìn quanh một vòng hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh.
Nơi mà bây giờ cậu đang ở dường như là một bãi biển, cách đó không xa, một cây lá xéo, vô danh, ngâm mình trong nước, và những tán lá tươi tốt trong làn nước gợn sóng lăn tăn.
Nhìn những cảnh vật ít ỏi xung quanh, Shinich đoán nơi này có khả năng là một hòn đảo.
Chỉ là...... vì sao cậu lại đột nhiên xuất hiện trên một hòn đảo.
Ký ức dần hồi phục trong suy nghĩ, mày chau lại, Shinichi cuối cùng nhớ tới bất ngờ đột ngột phát sinh.
Lần này nam nhân lại không nói không rằng mà đem cậu ' nhập cư trái phép ' vào một quốc gia sản xuất dầu mỏ ở Trung Đông, Shinichi thảnh thơi trải nghiệm hai ngày phong tục nơi đây, sau đó theo nam nhân ngồi trên máy bay trực thăng. Đi đến một chiếc du thuyền xa hoa trên biển, tham gia một hồi đàm phán mang tính chất ' nguy hiểm tiệc rượu '.
Nhưng mà, trời có mưa gió thất thường, trên biển thời tiết biến hóa khó lường như khuôn mặt của một đứa trẻ. Máy bay trực thăng của bọn họ trên đường tao ngộ thời tiếc thường thấy cũng là thời tiết nguy hiểm nhất trên biển-- bão. Máy bay trực thăng rung lắc dữ dội trong cơn mưa xối xả, cuối cùng bị cuốn vào biển bởi vòi rồng của cơn bão.
Toàn bộ máy bay trực thăng, bao gồm Shinichi, Gin cùng với 2 thành viên đi theo của tổ chức, tất cả bốn người đều rơi xuống biển.
Trong cơn bão, nhiệt độ trên biển giảm mạnh và nước biển lạnh đến thấu xương. Vì vòi rồng mà nước biển sóng gió mãnh liệt, người một khi ngã vào trong biển thì khó mà nổi lên và nhô đầu ra hô hấp.
Shinichi nhớ lại khoảnh khắc khi cậu rơi từ trên trời xuống biển. Sự gia tốc của trọng lực làm cho biển giống như một mảnh bê tông và cậu cảm thấy xương cốt như bị đánh gãy, Shinichi nuốt vào vài ngụm nước biển.
Tất cả giãy giụa đều là phí công, là uổng phí sức lực làm tiêu hao thể lực càng nhanh. Đối mặt sức mạnh hủy diệt mạnh mẽ của tự nhiên, sức lực của con người trở nên thật nhỏ bé, căn bản bé nhỏ không đáng kể.
Vào khắc thanh tỉnh cuối cùng của ý thức, cậu miễn cưỡng mở mắt, mông lung nhìn nam nhân đang quên mình bơi về phía cậu. Sau đó, bị nam nhân chặt chẽ ôm lấy hộ ở trong ngực, lưng dán vào cơ ngực rắn chắc. Trong khoảnh khắc đó, không giải thích được, cậu liền cảm thấy an tâm......
Xoa ấn đường, Shinichi chống bờ cát miễn cưỡng ngồi dậy. Đưa mắt nhìn bốn phía, không ngoài dự liệu, ở nơi xa trên bờ cát phát hiện bóng dáng màu đen quen thuộc.
Lập tức nghiêng ngả lảo đảo mà chạy qua, quỳ rạp xuống bên người Gin.Chỉ chạy vài bước liền thở dốc không ngừng, Shinichchi gợi lên khóe miệng cười khổ, cậu thật đúng là không còn dùng được!
Gin còn hôn mê, trên người tình huống so với cậu còn muốn tệ hơn nhiều. Áo khoác màu đen rách tươm, có vài vết thương bị nước biển ngâm đến trắng . Tuy rằng miệng vết thương nhìn đều không sâu, nếu chỉ có một hoặc hai, bình thường nam nhân nhất định không để trong lòng, nhưng trước mắt lại không phải một hoặc hai mà là hơn mười, mười mấy vết trầy xước lớn nhỏ, bầm tím...... Mất máu hơn nữa ngâm mình ở trong nước biển lạnh, đổi lại người thường liền có khả năng sẽ bỏ mạng.
Shinichi cúi đầu xem kỹ chính mình, trừ bỏ cánh tay có hai vết trầy nhỏ, lại nhìn không thấy vết thương khác. Thực rõ ràng, vì có nam nhân che chở, nam nhân đem những vết thương vốn nên từ cậu nhận lấy thay cậu chặn lại, thay cậu nhận lấy.
Duỗi tay phất khai tóc vàng trên mặ nam nhân,Shinichi ngẩn ra giật mình mà nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt nhưng vẫn giữ nét lạnh lùng của nam nhân ngẩn người trong chốc lát. Ma xui quỷ khiến, cậu cúi người, nhợt nhạt hôn lên đôi môi khô ráo thuân nứt.
Nụ hôn ngắn ngủi, rất nhanh Shinichi như ý thức được điều gì, đột nhiên ngồi dậy.
Cậu đang làm gì? Giơ tay xoa miệng mình, nơi đó còn lưu lại hơi lạnh thô ráp, sắc mặt cậu ửng đỏ, tầm mắt dao động không chừng, như là xấu hổ lại như đang cực lực cất dấu cảm xúc......
Bị thương nhiều như vậy, còn ngâm nước biển lạnh lúc lâu, Gin không có phát sốt đúng là đáng được ăn mừng, nhưng hiện tại cậu đang ở trạng thái thiếu nước trầm trọng, điểm này cũng thực rõ ràng.
Lúc này, Shinichi nắm chặt chiếc áo khoác mang đặc trưng Trung Đông ở trong tay, đem khoác giảo thành sợi dây, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơmi lụa mỏng. Vạt áo không nhét gọn vào quần khiến chiếc áo sơmi thoạt nhìn có chút to rộng, gió biển thổi vào người, liền đem thân hình thon gầy lại rắn chắc của cậu phác hoạ một cách rõ ràng.
Sau khi khởi động đem chiếc áo khoác trong tay đặt lên trên thân cây thô ráp, liền bắt đầu thử leo lên.
Nếu Gin thiếu nước nghiêm trọng, như vậy Shinichi phải nghĩ cách tìm nước. Đừng nhìn hải đảo bốn phía trước mắt nước biển mênh mông, đó đều là nước biển. Mọi người đều biết, uống nước biển giải khát chỉ càng uống càng khát, thuần túy tìm chết mà thôi.
Trên đảo không có nước ngọt mà Shinichi cũng không có cách tìm ra. Hòn đảo không người này rất nhỏ, cơ hồ phóng mắt là có thể từ đầu đảo bên này đến đầu bên kia. Thảm thực vật trên cũng không hề rậm rạp, chỉ có một cụm giữa đảo càng hướng ra phía ngoài khuếch tán càng thưa thớt, đến bờ biển cơ hồ có thể đếm được trên đầu ngón tay số cây.
Trong hoàn cảnh này, tỷ lệ trên đảo có nước ngọt cực kỳ bé nhỏ. Vì thế Shinichi không chút do dự từ bỏ ý tưởng đi sâu vào đảo tìm kiếm nước ngọt, mà trực tiếp đem mục tiêu sang cây dừa cao lớn sinh trưởng gần bãi biển .
Cây dừa rất cao. Theo Shinichi, cây dừa phải cao 20 mét. Thân cây thẳng và không có tán ngang để mọi người leo lên.
Shinichi đã có kinh nghiệm leo cây, hơn một lần, chẳng qua là khi còn nhỏ. Lo lắng về tình trạng thể chất tồi tệ của bản thân, Shinichi không dám leo cây bằng tay không, cậu liền xoắn áo khoác thành dây thừng, tròng lên thân cây thô ráp để tăng ma sát.
Leo được chừng một phần ba, Shinichi thở hổn hển phát hiện vẫn còn một đoạn khá xa, mà cậu lúc này cũng đã không thể leo nổi. Đỉnh đầu kia còn dư lại hai phần ba, quả thực chính là một khoảng cách xa xôi không thể với tới.
Shinichi ngẩn đầu, ánh mặt trời xuyên qua những phiến lá dừa phóng xuống dưới rực rỡ khiến người lóa mắt.
Shinichi nửa người treo ở trên thân cây , thân hình không tự chủ mà run rẩy.
"Em đang làm chuyện ngu ngốc gì?"
Lúc này, một giọng nam lạnh lùng quen thuộc phát ra từ dưới gốc cây.
Cậu hơi ngẩn ra, cúi đầu nhìn lại.
Kia một khắc, Shinichi thậm chí hoài nghi chính mình có phải hay không phơi lâu dưới mặt trời nên hoa mắt, hôn mê nam nhân không biết khi nào đã thanh tỉnh, hiện giờ đang đứng dưới tàng cây dùng đôi mắt màu xanh đậm nhìn cậu.
"Anh tỉnh, thân thể cảm giác thế nào?" Shinichi quan tâm hỏi.
Gin lại không đáp, chỉ nói: "Xuống dưới!" Lấy một loại ẩn mang theo uy thế mệnh lệnh.
Shinich vốn ở vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, nghĩ dù sao chính mình cũng không thể leo tiếp. Vì nam nhân đã tỉnh, nếu hắn cảm thấy khát, thì anh ta sẽ tự nghĩ cách tìm nước uống, không phải sao? Liên quan đến năng lực sống còn trong tự nhiên, xuất thân sát thủ của nam nhân và kinh nghiệm thực chiến luôn nhiều hơn lý luận suông của cậu.
Vì thế trên tay buông lỏng, áo khoác cũng tùy theo buông xuống, Shinichi liền thuận thế từ trên thân cây trượt xuống dưới.
Không chờ cậu đứng vững, lại thấy Gin không biết từ nơi nào rút súng hướng lên trời bắn một phát .
Tiếng súng ầm ĩ, ở mặt biển trống trải những vầng hào quang đung đưa hồi lâu mới dần dần tiêu tán.
Cùng lúc đó, hai quả xanh rơi xuống đất.
Shinichi nhìn hai quả dừa lăn trên mặt cát: "......" Một phát súng rơi hai quả, cảm giác như mình bị chế giễu sâu sắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com