Chương 1
1
Tác giả có lời muốn nói: Bắt đầu, ta viết đến chậm ~ dù sao hôm nay khẳng định viết xong.
Một giấc ngủ dậy, phát hiện người bên gối đột nhiên biến thành một đứa trẻ là loại cảm giác như thế nào?
Shinichi trầm mặt suy nghĩ trong chốc lát, cậu cảm giác cuộc đời mình sống không uổng phí.
Ha ha. Có ai có thể giống như cậu, đã đã từng trải qua quá một lần tỉnh giấc chính mình phản lão hoàn đồng, lại có thể giống cậu hiện tại nhìn đến tình nhân phản lão hoàn đồng?
Shinichi chống cằm, cẩn thận đánh giá cậu bé trước mắt với tóc vàng dài, làn da tuyết trắng, má còn mang theo thịt phúng phính.
Nam hài hơi mỏng cánh mũi kích động, đôi mắt hẹp vẫn còn ngủ say. Chỉ là mặc dù trong lúc ngủ mơ, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng vẫn căng chặt, bộ dáng thực nghiêm túc lại có chút đáng yêu.
Nếu là bình thường, cậu chắc chắn không có cơ hội nhìn đến cảnh tượng như vậy, mỗi lần cậu tỉnh ngủ mở mắt, đều sẽ bắt gặp đôi mắt lục đậm trong veo của nam nhân. Nam nhân luôn tỉnh dậy sớm hơn cậu, đương nhiên cũng có một loại khả năng khác, đó là nam nhân thập phần cảnh giác, người bên gối bất luận có bất kì biến hóa nhỏ nào, như thay đổi hô hấp trước khi tỉnh dậy, đều sẽ khiến hắn tỉnh lại.
Shinichi nghiêng về suy luận sau hơn, xuất thân sát thủ, nam nhân cảnh giác một ít là cần thiết.
Bất quá có lẽ là vì thân thể thu nhỏ , phản xạ thần kinh cũng trở nên chậm chạp hơn, Shinichi tỉnh tới sau lại là vì cảnh tượng trước mắt khiếp sợ đến cả người run lên, lại xoay người nằm nghiêng, thế nhưng cũng chưa có thể đem nam nhân đánh thức, không đúng, hiện tại nên xưng nam hài hoặc là tiểu nam hài mới đúng.
Thông qua ánh mắt trinh thám tinh tế quan sát tỉ mỉ, cậu dám khẳng định, tuổi tác nam nhân hiện tại biến nhỏ nhỏ hơn so với cậu năm đó biến thành Conan, ước chừng là trên dưới 5 tuổi.
Ân...... Vậy là không đủ tuổi để vào lớp 1 tiểu học, chỉ có thể đi nhà trẻ học nhạc thiếu nhi !
' phụt '
Như vậy nghĩ, cậu liền nhịn không được cười ra tiếng.
Xem cũng xem đủ rồi, cười cũng cười đủ rồi, kế tiếp chúng ta nên trở lại chuyện chính.
Nam nhân như thế nào sẽ đột nhiên liền biến thành nam hài? Trong đó tất nhiên có ẩn tình.
Theo như Shinichi biết, loại thuốc có thể khiến người trẻ hóa cũng chỉ có APTX-4869. Nhưng loại thuốc ' vô dụng ' này không phải đã bị nam nhân hạ lệnh cấm chế sao?
Chẳng lẽ còn có loại thuốc khác dược tính tương tự?
Nhưng dù vậy, lấy tính cách của nam nhân cũng không có khả năng chính mình đi uống loại thuốc này không phải sao?
Như vậy nói cách khác, nam nhân là uống nhầm, hay bị người thiết kế?
Giờ khắc này, Shinichi trong đầu tràn ngập các loại giả thiết cùng vấn đề, lại tựa hồ đều không phải đáp án cậu muốn.
Mà khi tất cả những điều không có khả năng được loại trừ, điều còn lại không có khả năng cũng là chân tướng......
"Là cô ấy sao......?" Cậu hơi hơi nhíu mày lẩm bẩm một câu.
Sự tình phải kể từ 5 ngày trước.
Ngày đó sáng sớm tinh mơ, Shinichi liền nhận được điện thoại từ Mỹ của Yukiko.
"Cái gì!? Lễ Giáng Sinh mẹ cùng ba trở về Nhật Bản, trở về làm gì a?"
Răng còn chưa đánh, mặt cũng không rửa, thiếu niên vẻ mặt buồn ngủ nhập nhèm, trực tiếp đã bị mẹ cậu báo cho một hung tin cấp giật mình.
"Trở về thăm con! Con cũng không nghĩ tới nước Mỹ thăm ba mẹ thân thể có khỏe không, bất hiếu tử!" Đầu bên kia điện thoại, Yukiko hung tợn trách cứ.
Shinichi đưa ống nghe ra xa, gãi gãi lỗ tai lại đưa lên, "Vâng, vâng...... con về sau nhất định nhớ rõ thường thường đi nước Mỹ thăm hai người. Kia lần này......"
"Chúng ta lần này về Nhật Bản trừ bỏ thăm con, chủ yếu là muốn gặp người kia, con sắp xếp một chút đi."
"Gặp anh ấy? Mẹ xác định ba cũng muốn gặp?" Shinichi ngẩn ra lúc sau hỏi.
Điện thoại kia đầu truyền đến một trận thanh âm.
"Ân, chính thức gặp mặt, nhận thức một chút." Giọng Kudo Yusaku trầm thấp tiếng truyền đến.
Treo điện thoại, cậu mặc kệ chính mình ở trên sô pha nằm liệt trong chốc lát. Tưởng tượng cảnh ba mẹ cậu cùng nam nhân kia đối diện mà ngồi , cuối cùng nói không chừng còn diễn biến thành rút súng bắn nhau hoặc là một loại khả năng khác chính là, bọn họ ăn cơm, toàn bộ thực khách nhà hàng đã bị mời rời khỏi sau đó toàn bộ thay bằng FBI hoặc là đặc cảnh vây quanh......
Shinichi một tay che mặt, này gặp mặt cậu thật sự càng nghĩ càng cảm thấy quỷ dị, càng nghĩ càng cảm thấy không đáng tin cậy.
Nhưng mà, cuối cùng Shinichi vẫn là lấy ra di động có định vị nam nhân cho cậu, gọi cho nam nhân đang ở vùng Trung Đông xử lý việc tổ chức dời đi thế lực.
Cậu không nghĩ hai bên sớm như vậy liền chạm mặt.
Bởi vậy tuy gọi điện thoại cho nam nhân nhưng lời nói của cậu lại mơ hồ không rõ. Cậu đã chuẩn bị tốt tâm lý sẽ bị cự tuyệt, lại chưa từng nghĩ trong điện thoại nam nhân thế nhưng liền đáp ứng rồi.
Buông di động, Shinichi run rẩy khóe miệng, mờ mịt một lát, có loại cảm giác không thể tin nổi.
Sau đó, theo thời gian dần trôi, vào đêm hôm qua, cửa lớn nhà Kudo mở ra. Shinichi vừa thấy hai bóng đen, một thon dài, một thấp lùn rắn chắc, có chút hơi hoảng thần.
Phải biết rằng gõ cửa loại sự tình này, trước nay đều cùng nam nhân kia cách biệt. Mà trừ bỏ Gin, thành viên khác của tổ chức tới cửa, càng là hiếm thấy.
"Đại ca bị thương, vết thương ở trên vai." Không đợi Shinichi nghĩ lại, Vodka dẫn đầu mở miệng giải thích, "Viên đạn đã lấy ra, nhưng mất máu tương đối nghiêm trọng, cậu chăm sóc tốt đại ca." Dứt lời, cũng không quay đầu lại biến mất trong bóng đêm.
Shinichi nhìn bóng đen ngoài phòng, khóe miệng run rẩy cười gượng hai tiếng.
Giương mắt nhìn đôi mắt màu lục của nam nhân, có thể nhìn đến nam nhân trong mắt có tơ máu tinh tế phân bố, sắc mặt cũng so chi với dĩ vãng tái nhợt rất nhiều, đặc biệt là môi, chẳng những trắng bệch còn khô nứt.
Hiển nhiên, lúc này nam nhân lại bị thương không nhẹ.
Vì cái gì muốn nói ' lại ' đâu?
Thân là sát thủ số một của tổ chức, hiện giờ lại kiêm thủ lĩnh, nam nhân bị thương có thể nói là chuyện thường ngày. Không nói cái khác, gần đây một năm cậu thấy trên người Gin xuất hiện không dưới mấy chục vết thương lớn nhỏ. Đương nhiên, đây cũng là vì một năm gần đây lực lượng tổ chức phần lớn hướng vùng Trung Đông dời đi, Gin thường xuyên chạy tới chiến loạn không ngừng vùng Trung Đông.
"Bên nào bị thương?" cậu vừa hỏi.
"Bên phải."
Vì thế cậu kéo cánh tay trái của nam nhân đáp lên vai mình bả, nửa ôm nửa kéo đem nam nhân mang vào trong nhà, đóng của lại.
Thương thế của Gin nặng hơn nhiều so với tưởng tượng tượng của cậu.
Viên đạn hiển nhiên là tính chất đặc biệt cải tạo qua,sai khi bắn ra khỏi lòng súng, đầu đạn sẽ hiện ra lưỡi dao sắc nhọn cùng với cao tốc xoay tròn chui vào người trong cơ thể, tựa như máy xay thịt phá hủy cơ bắp.
Sở dĩ viên đạn bị kẹt lại trong vai nam nhân mà không xuyên qua vai là bởi vì viên đạn bắn trúng một người khác trước, bị chắn một chút, mới có thể giảm uy thế, mới có thể may mắn bảo vệ được cánh tay phải của Gin.
Sau nửa đêm, thân thể Gin bắt đầu xuất hiện tình trang sốt cao. Tuy là Shinichi rất rõ ràng này bất quá là hiện tượng tất nhiên khi bị thương do súng, lại như cũ không tránh được lo lắng. Rốt cuộc cho tới nay ở trong mắt cậu nam nhân đều là cường đại vô cùng, cường đại đến làm cậu kinh hãi, làm cậu sợ hãi......
Mà hiện tại nam nhân lại nằm ở đó, ý thức mê ly.
Tay bị lòng bàn tay nóng bỏng nắm lấy, giật mình, cậu mới phát giác chính mình lại là nghĩ đến thất thần.
"Tiểu quỷ, em đang lo lắng cái gì?"
Shinichi rũ mắt nhìn nam nhân đang nằm trên giường, câu khóe miệng, ra vẻ thoải mái mà trêu chọc nói: "Tôi lo lắng nếu anh chết ở nơi này, người của tổ chức, thủ hạ của anh có thể hay không đuổi giết tôi đến chân trời góc biển."
Gin hơi nhướng mày, hài hước mà nhìn thiếu niên đứng ở mép giường đối diện, nói: "Một vết thương nhỏ mà thôi, không chết người được."
Lúc sau, nam nhân khép lại hai mắt, không có lại nói nhiều.
Shinichi vừa mở họp cứu thương mới phát hiện, thuốc hạ sốt chỉ còn lại cái vỏ rỗng, thuốc bên trong đã sớm hết rồi.
Hơn nửa đêm, tiệm thuốc gần đây khẳng định đều đã đóng cửa.
Rơi vào đường cùng, cậu chỉ có thể tùy tay khoác kiện áo khoác liền chạy tới gõ cửa nhà tiến sĩ Agasa.
Khiến cậu không nghĩ tới chính là mở cửa lại là Haibara.
Từ khi thân thể khôi phục, Haibara liền vô tung vô tích. Hiện giờ gặp lại, cậu nhìn gương mặt người trước mắt so với chính mình muốn thành thục hơn vài phần, lại cảm thấy có chút xa lạ.
Hơi hơi trố mắt một chút, cậu lập tức mở miệng hỏi: "Cậu trở về khi nào?"
Haibara lôi kéo cổ áo khoác trên vai, cô cũng giống Shinichi chỉ mặc áo ngủ khoác thêm áo khoác. Đang là mùa đông, nửa đêm nhiệt độ không khí có thể khiến nước đóng thành băng, cửa vừa mở ra gió lạnh liền thổi ùa vào.
Haibara mày nhíu lại, "Cậu vào nhà rồi nói."
Giải thích mọi chuyện, thời điểm nhận lấy hộp thuốc hạ sốt từ tay cô ấy, cậu không có nửa điểm do dự. Chỉ là cậu cũng rất hiểu Haibara, hẳn là không có can đảm giết Gin.
Hiện tại nghĩ đến, nếu thật là cậu cấp nam nhân uống thuốc hạ sốt xảy ra vấn đề, như vậy có thể ở trong khoảng thời gian ngắn thần không biết quỷ không hay động thủ cũng chỉ có Haibara.
Cô ấy đột nhiên trở về làm ra loại sự tình này, rốt cuộc có mục đích gì?
Các sự kiện trong đầu lần lượt được sắp xếp có trật tự dần dần rõ ràng.
Shinichi lại nhìn nam hài tóc vàng đang ngủ say, trong lòng hạ quyết tâm, tay chân nhẹ nhàng xoay người xuống giường mặc quần áo.
Thừa dịp nam nhân...... Ách nam hài chưa tỉnh lại, cậu phải mau chóng tìm được Haibara đem sự tình hỏi rõ ràng. Nếu không, hậu quả việc chọc giận nam nhân, không cần nhiều lời, tất cả mọi người trong lòng đều biết rõ ràng. Dù sao cậu không nghĩ lại thay Haibara hướng nam nhân cầu tình, chỉ hy vọng chuyện cô ấy chính mình làm, chính mình có thể thu dọn sạch sẽ.
Cậu chau này nghĩ, duỗi tay đẩy ra cửa nhà.
Mùa đông gió lạnh thấu xương, một tờ giấy phiêu phiêu lắc lắc dừng bên chân Shinichi.
Chần chờ một chút, Shinichi cúi người nhặt tờ giấy lên.
Đó là một tấm bưu thiếp rất thô thậm chí viết cũng không tử tế, mặt sau in hoa văn màu sắc rực rỡ, tất cả đều là hoa văn đặc trưng của Giáng Sinh.
Mặt trước của bưu thiếp là màu trắng, chữ viết màu đen lưu lại rõ ràng.
Shinichi giản lược đảo mắt đọc sơ, khóe miệng liền không tự giác mà hung hăng run rẩy.
Haibara cô ấy thật đúng là......!?
Trên bưu thiếp viề: "Merry Christmas ngài thám tử, Gin uống xong APTX-4869 cải tiến của tôi, đã thông qua thực nghiệm trên cơ thể người chứng thực không có bất luận tác dụng phụ gì. Dược hiệu liên tục trong vòng một tuần, sau đó tự nhiên sẽ khôi phục nguyên trạng.Hãy cố gắng hưởng thụ cảm xúc khó có được này, Bye! ~"
Shinichi mày khẽ giật, giọng điệu cùng từ ngữ trong bưu thiếp của Haibara làm cậu hoài nghi cô ấy có phải hay không bị Vermouth ảnh hưởng, đúng là đùa ác ý.
Cầm bưu thiếp, cậu khép lại cửa lớn vừa mới bị đẩy ra.
Nếu cô ấy có thể để lại cho cậu một tấm bưu thiếp như vậy, nói vậy người đã sớm rời đi, thật đúng là cục diện rối rắm đều dám hướng trên đầu cậu đẩy......
Ha hả. Shinichi cười khổ ra tiếng.
Bất quá, cô ấy biến mất thời gian dài như vậy rốt cuộc đi làm gì? Như thế nào còn có thể làm cái gì thực nghiệm trên cơ thể người, sẽ không gia nhập tổ chức chế tạo thuốc kỳ lạ nào nữa chứ?
(Tui đã quay lại đúng như lời hứa đây)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com