Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Lời dẫn nhập

"Gió thì hoang hoải.
Núi thì lặng yên.
Nhưng có một ngày, gió mỏi.
Và núi... dang vai."

Phan Lạc – hai mươi hai tuổi, cứng đầu, xấc xược, bất cần đời – là kiểu người khiến ai cũng muốn tránh xa. Cậu mang vết thương cũ trong lòng, giấu dưới vẻ ngông cuồng, ánh mắt lạnh và một chiếc vali xộc xệch. Tưởng như cả thế giới này chẳng có ai đủ kiên nhẫn để nói chuyện với cậu đến câu thứ ba.

Cho đến khi cậu vô tình ngã nhào trước cửa một tiệm sách nhỏ mang tên Sương Thảo – nơi có một người đàn ông sống sau tấm rèm vải màu cũ, ngày ngày pha trà, đọc sách, và tuân thủ nghiêm ngặt các nguyên tắc sống.

Duy Khương – ba mươi tuổi, nghiêm khắc, nguyên tắc, cứng nhắc đến khô khan. Anh không dùng lời dịu dàng để dỗ dành, càng không có thời gian cho những cơn bốc đồng của kẻ xa lạ.
Anh không đánh vì tức giận – anh chỉ phạt khi ai đó vượt quá ranh giới.
Một con người sống nội tâm, từng trải qua biến cố lớn, và chọn cuộc sống lặng lẽ để... chữa lành chính mình.

Lần đầu tiên trong đời, Phan Lạc bị phạt thật sự.
Không phải vì ghét, cũng không vì muốn kiểm soát.
Mà vì có người muốn cậu sống cho đáng, cho ra con người.

Lần đầu tiên, cậu thấy có một người không sợ mình, không bỏ đi, cũng không nhân nhượng.
Người đó đứng đó.
Vững như núi.
Lặng mà không lạnh.
Cứng rắn – nhưng không tổn thương.

Từng ngày sống chung là từng trận va chạm giữa "gió" và "núi" – giữa phản kháng và kỷ luật, giữa nổi loạn và bao dung.

Một câu chuyện không có nhiều lời ngọt ngào.

Chỉ có:
🌿 Một cây thước gỗ, một nhánh roi mây, một cây đũa cả để nhắc rằng sai thì sửa.
🌿 Một chiếc chăn trải sẵn trên gác lửng – cho ai đó đủ mệt để muốn ở lại.
🌿 Một tách trà không ngọt – nhưng ấm.
🌿 Và một người... đủ yên tĩnh để gió dừng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com