Chương 3: Gặp lại
Không khí ở trong nhà với ở ngoài như hai thái cực hoàn toàn trái ngược nhau. Chân tôi thì cứ bước từng bước một cách vội vã như thể không có một điểm dừng, mà chẳng cần biết trời mưa tạnh thế nào cả. Còn gương mặt tôi thì không biết từ bao giờ đã lấm lem nước mắt. Nước mắt tôi cứ rơi lả chả, chân tôi cứ cố bước thật nhanh. Ngay thời khắc này, tôi thật sự muốn đi thật xa, càng xa càng tốt.
Sau khi đi một đoạn cảm thấy đủ xa, nước mắt cũng đã ngừng rơi, tôi bèn đứng lại một bên đường. Trời thì cũng đã ngừng mưa từ lúc nào rồi. Tôi không đi tiếp, cũng không quay lại. Tôi chỉ đứng nép mình bên một góc đường và nhìn đăm chiêu xuống mu bàn chân của mình. Lúc này trong đầu tôi hiện lên hàng tá những suy nghĩ: liệu họ đã thôi cãi nhau chưa, liệu họ đã đi nghỉ ngơi như lời tôi nói chưa, liệu khi tôi về họ có tiếp tục trách móc tôi không.
Chỉ là mu bàn chân của mình thôi mà sao tôi thấy nó vô tận vậy?
"Này em gái."
Trong một khoảng trời lặng thinh không lấy nổi dù chỉ một tiếng động, thì lúc này bỗng dưng có giọng nói the thé, chói tai chọc thẳng vào màng nhĩ khiến tôi hoảng hốt. Tôi theo phản xạ ngẩng đầu lên theo hướng của giọng nói vừa nãy phát ra. Đập thẳng vào mắt tôi là ba, bốn thằng ất ơ, đầu đường xó chợ nào đó đang cười đùa đi về phía tôi.
Lúc này, tôi mới nhận thức được con đường này đèn đường thì lờ mờ, xe cộ thì không có, một bóng người qua lại càng không, duy nhất chỉ có tôi và bọn lưu manh này. Trong lòng tôi dấy lên một nỗi sợ hãi cùng cực. Tôi biết là chúng đã nhận ra tôi nhìn thấy chúng rồi, nhưng tôi vẫn giả vờ lờ đi mà cong chân đi về hướng ngược lại với bọn chúng.
Vì lúc nãy tôi chỉ muốn ra khỏi nhà nhanh nhất có thể nên chỉ vừa kịp vác cái thân mình đi, ngoài ra thì điện thoại hay bất cứ thứ gì có thể liên lạc được tôi đều vứt ở nhà cả rồi. Không thể gọi được cho ai, tôi chỉ có thể vừa đi thật nhanh vừa thầm cầu nguyện trong lòng rằng có ai đó rảnh rỗi đi dạo vào cái giờ gần giữa đêm thế này để có thể cứu tôi khỏi cái tình thế quái quỷ đang làm tim tôi đập nhanh tới mức sắp bay luôn ra khỏi lồng ngực.
Chúng bắt đầu chạy đuổi theo tôi, tôi cũng tăng tốc chạy nhanh nhất có thể, nhưng dù gì tôi cũng chỉ là một đứa con gái không hơn không kém, đôi chân của tôi không tài nào nhanh nhẹn và linh hoạt lại đôi chân của bọn chúng được. Một thằng trong đám đó đã bắt được cổ tay tôi.
"Ấy, đi đâu mà lẹ thế? Tụi anh thấy em dễ thương nên tính làm quen thôi mà."
Tôi giật mình hất tay hắn ra, đồng thời lùi lại phía sau. Tôi cắn chặt môi, nhìn chúng bằng ánh mắt không thể căm phẫn hơn. Cả lũ cảm thấy con mồi là tôi đang run rẩy thì lại càng hưng phấn hơn. Chúng nó cười những điệu cười khoái chí, dâm dục khiến tôi rợn cả tóc gáy.
Thằng ban nãy bắt được tôi lúc này lại từng bước từng bước tiến lại gần tôi hơn. Nó bước tới bước nào, tôi lùi lại bước đó. Lúc này, tôi đang ở trong vòng vây của bọn chúng nên không cách nào thoát ra được. Tôi vừa dán mắt cầm chừng tên đó, vừa cố gắng tìm cho mình một cách nào đó để thoát ra. Chưa kịp suy nghĩ gì nhiều thì hắn ta đưa tay lên má tôi vuốt ve. Tôi nhanh chóng nghiêng mặt, đồng thời đẩy tay thằng đó ra xa.
"Bỏ ra." Tôi cố giữ hết bình tĩnh, gằn giọng nói.
"Đụng tí làm gì ghê vậy."
Tôi cảm thấy nếu cứ thế này thì chắc chắn tiếp theo chúng sẽ không kiêng nể gì mà trực tiếp dở ra những trò đồi bại. Không suy nghĩ nhiều nữa, tôi nhắm mắt, lấy hết sức bình sinh cố gắng đâm đầu chạy để thoát ra. Nhưng không có phép màu nào cả, chúng nó hoàn toàn dễ dàng tóm được tôi. Tôi cố gắng vùng vẫy hết sức, gào mồm một cách to nhất với hy vọng ai đó có thể nghe thấy.
"Bỏ tao ra, mấy thằng chó! Có ai không, cứu tôi với! Có ai không!!!"
"Không có ai đâu, đừng phí công vô ích nữa. Ngoan, đi theo bọn anh." Chúng vừa ra sức giữ lấy tôi lại, vừa mỉa mai.
Cổ tay tôi bị chúng nắm chặt đến mức tưởng chừng như sắp gãy đến nơi. Tôi không chịu nổi nữa, bèn đánh liều quay ra cắn thật mạnh vào cánh tay của tên nào đó. Tên đó đau quá, theo phản xạ thả tay tôi ra rồi rên lên một tiếng.
"Con chó này!"
Hắn ta nổ đom đóm mắt. Tên đó nhìn tôi với toàn bộ sự nóng giận rồi chính cánh tay hắn bị tôi cắn vung lên thật cao như thể chuẩn bị giáng vào mặt tôi một cú bạt tai thấu tận trời xanh. Tôi không làm gì được, chỉ biết nhắm nghiền mắt lại chờ đợi hắn vung một tay vào mặt tôi.
"Cái đéo gì đấy?" Tên đó thốt lên.
Tôi cảm thấy dường như mình chưa bị tổn hại gì cả. Nghĩ rằng sẽ không sao, tôi từ từ mở mắt ra. Trước mắt tôi là cánh tay với đầy rẫy những vết thương đã được dán băng cá nhân lại một cách sơ sài. Cánh tay đó gợi cho tôi một cảm giác đã từng gặp qua rồi. Tôi vội vàng đưa mắt theo cánh tay ấy, thì đúng như tôi nghĩ.
Người đó lại một lần nữa xuất hiện trước mắt tôi - là cậu bạn đã đưa cho tôi cái áo mưa ban nãy.
"Mày...?" Cái gã bị giữ tay nheo mắt, giọng khó hiểu nói.
"Chúng mày đang tính làm trò gì trước chỗ làm của tao vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com