Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 15 - Im Lặng Cũng Là Một Kiểu Trả Lời

"Có những điều không cần nói ra. Người trong cuộc tự hiểu."

Thứ Hai – sân trường Saint Gabriel's

Progress ngồi ở bàn học gần cửa sổ, ánh nắng xuyên qua khe rèm rọi lên bàn. Cậu không lướt điện thoại. Cũng không viết gì vào tập.

Chỉ... nghĩ về chiều hôm qua.

Về ánh mắt Almond. Về câu nói: "Không nhớ. Nhưng không quên."

Buổi trưa – căng tin

MeenPooh lùa cơm, lén nhìn bạn thân.

MeenPooh:
— Mày tính im hoài luôn hả?
Progress:
— Gì?
MeenPooh:
— Không hỏi, không nhắn, không nói chuyện gì hết? Gặp nhau mấy lần rồi đó.

Progress gác đũa xuống.
Progress:
— Tao thấy... giờ nói gì cũng vô duyên.

MeenPooh:
— Không nói gì... có khi còn rõ hơn lời.

Chiều – trước cổng trường Yothinburana

Progress đi ngang khi tan học. Cổng trường vừa mở. Và như có cảm ứng vô hình nào đó...
Almond trượt ván lướt ra.

Ánh mắt hai người lại chạm.
Almond không cười.
Progress cũng không.

Nhưng lần này, không quay mặt đi.

Chỉ là...
giữ ánh nhìn thêm 3 giây.

3 giây – dài hơn mọi lần trước.
3 giây – không tiếng nào, nhưng đủ để hiểu rằng cả hai đều chưa quên.

Tối – phòng Almond

Cậu mở sổ tay kỹ thuật của lễ Songkran cũ. Trang cuối cùng vẫn ghi dòng chữ:

"Không nhớ – nhưng không quên."

Không đề tên. Nhưng là dòng mình từng nói.

Almond (thầm nghĩ):
— Nói ra... thì dễ quá rồi. Giữ lại, mới khó.

Tối – phòng Progress

Cậu nhìn màn hình trống của tin nhắn. Không gõ gì. Không gửi gì.
Nhưng vào đúng 22:17 – giờ Almond thường online.

Chờ 1 phút. Không thấy chấm xanh.
Tắt đi.

MeenPooh (nhắn):

"Tình cảm kiểu này im lặng hoài thì ai chịu nổi ha?"

Progress (trả lời):

"Không ai bắt nói. Mà cũng không ai cấm nhìn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com