Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 3: XÚC CẢM

Ánh đèn vàng ấm áp của chiếc xe chiếu lên khuôn mặt Đăng, làm nổi bật đôi mắt sâu thẳm của cậu, ánh mắt ấy dịu dàng hơn bao giờ hết. Hùng chợt nhận ra mình đã nhìn Đăng quá lâu, cậu vội quay đi, gương mặt đỏ bừng trong sự ngượng ngùng.
"À... cậu muốn ăn gì không? Mình có mang theo ít đồ ăn vặt." Đăng lên tiếng, cố gắng phá vỡ không khí ngượng ngùng giữa hai người. Cậu lục lọi trong chiếc túi nhỏ để trên ghế, lôi ra vài gói bánh quy và kẹo.

Hùng nhìn những món ăn vặt Đăng chuẩn bị, cậu khẽ cười. "Cậu lúc nào cũng chu đáo vậy à? Mình không ngờ đấy."
Đăng nhún vai, mỉm cười. "Thật ra là mình chuẩn bị từ trước, chỉ chờ cơ hội để cùng cậu ăn thôi."
Cả hai ngồi đó, chia sẻ những gói bánh nhỏ, thỉnh thoảng lại liếc nhìn nhau rồi vội quay đi khi ánh mắt chạm phải. Mỗi lần như vậy, Hùng cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn, và cậu phải hít thở sâu để giữ bình tĩnh. Hùng nhận ra, dù chỉ là những khoảnh khắc nhỏ bé, nhưng khi ở bên Đăng, mọi thứ đều trở nên đặc biệt hơn.

Đăng mở nắp chai nước, rồi đưa cho Hùng trước. Cậu chăm chú nhìn Hùng nhấp một ngụm, sau đó mới nhận lấy và uống phần còn lại. Cảm giác như chia sẻ một thứ gì đó thật thân thuộc, dù là nhỏ nhặt, cũng khiến cả hai thêm gần gũi. Hùng cúi đầu, cố che đi gương mặt đang đỏ bừng vì ngượng. Cậu không biết phải làm sao với những cảm xúc đang dâng trào trong lòng, chỉ có thể lẳng lặng ngồi bên Đăng, để mặc trái tim mình tự do cảm nhận.

"Đăng này..." Hùng chợt lên tiếng, giọng nhỏ nhẹ như sợ rằng nếu nói lớn hơn một chút, mọi sự e thẹn sẽ tan biến. "Cậu có bao giờ nghĩ rằng... tình cảm của mình dành cho người khác sẽ bị hiểu lầm không?"

Đăng quay sang nhìn Hùng, ánh mắt chăm chú và đầy suy tư. "Có chứ. Mình từng nghĩ rằng, chỉ cần mình thể hiện rõ ràng thì người khác sẽ hiểu. Nhưng thật ra, đôi khi mình lại không dám thẳng thắn bày tỏ, chỉ sợ người ta không đón nhận."
Hùng khẽ gật đầu, cậu hiểu rõ những gì Đăng đang nói. Đôi lúc, những điều giản dị và chân thành nhất lại khó để thổ lộ, và người ta thường chọn cách im lặng, hy vọng đối phương sẽ tự cảm nhận được. Nhưng rồi, cậu chợt nhận ra, nếu cứ mãi im lặng, có lẽ cả hai sẽ bỏ lỡ những điều tuyệt vời nhất.

"Cậu biết không, Đăng," Hùng ngập ngừng, đôi mắt hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn những ánh đèn lấp lánh phía xa. "Mình từng nghĩ rằng cậu lúc nào cũng mạnh mẽ, không cần ai hiểu hay thông cảm. Nhưng giờ mình nhận ra, cậu cũng có những lúc yếu lòng, cũng cần một người ở bên."

Đăng im lặng lắng nghe, đôi mắt không rời khỏi Hùng. Những lời nói ấy như chạm đến tận sâu trái tim cậu, khiến Đăng không khỏi xúc động. Cậu khẽ nắm lấy tay Hùng, siết nhẹ như muốn truyền thêm sức mạnh. "Cảm ơn cậu, Hùng. Mình thực sự rất vui khi cậu hiểu được điều đó."

Hùng cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay Đăng, cảm giác như mọi rào cản giữa hai người đều tan biến. Cậu không còn cảm thấy xa cách hay ngại ngùng như trước, mà thay vào đó là sự gắn kết, một mối dây vô hình nhưng bền chặt. Đôi khi, chỉ cần một cái nắm tay cũng đủ để xóa tan mọi nghi ngờ, mọi khoảng cách giữa hai tâm hồn.

Cả hai ngồi đó, nhìn những chiếc lá vàng rơi ngoài cửa sổ xe, để mặc cho không khí tĩnh lặng bao trùm. Không cần lời nói, chỉ cần cảm nhận sự hiện diện của nhau là đủ. Hùng khẽ tựa đầu vào vai Đăng, đôi mắt cậu khép lại trong sự thoải mái và an yên mà cậu chưa từng cảm nhận được trước đây.

Đăng mỉm cười, khẽ vén một lọn tóc rối của Hùng, cử chỉ nhẹ nhàng nhưng lại chứa đựng biết bao tình cảm. Hùng có thể nghe rõ tiếng tim mình đập nhanh hơn, nhưng lần này, cậu không còn sợ hãi hay lúng túng nữa. Cậu để mặc cho mọi thứ trôi theo tự nhiên, để trái tim mình tự do cảm nhận những rung động đầu đời.

Hùng chợt nhớ đến chú Labubu màu xanh lá trong tay, cậu giơ nó lên, đôi mắt sáng rực đầy sự thích thú. "Cậu nói đúng, Đăng à. Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, như hai con Labubu này vậy."
Đăng cười, cậu cũng giơ chú Labubu màu xanh dương lên, để hai chú đứng cạnh nhau. "Ừ, chúng sẽ không bao giờ tách rời, giống như mình và cậu."
Cả hai mỉm cười, nhìn hai chú Labubu nằm cạnh nhau như minh chứng cho lời hứa vừa thốt ra. Đó là một khoảnh khắc mà Hùng biết rằng, dù có bao nhiêu sóng gió, cậu và Đăng vẫn sẽ luôn tìm thấy nhau, như cách mà hai trái tim đồng điệu luôn hướng về nhau giữa cuộc đời bộn bề.

Thời gian cứ thế trôi qua, nhưng với Hùng, từng phút giây bên Đăng đều trở nên quý giá. Cậu nhận ra rằng, dù chỉ là những khoảnh khắc nhỏ nhoi, nhưng khi ở bên người mình thương mến, mọi thứ đều trở nên đặc biệt hơn bao giờ hết. Cậu không biết tương lai sẽ ra sao, chỉ biết rằng, hiện tại này, ở giây phút này, cậu đang thật sự hạnh phúc.

Chiếc xe vẫn lặng lẽ lướt trên con đường vắng, mang theo hai con người với những cảm xúc đan xen, nhưng chắc chắn rằng, họ đã tìm thấy một điểm chung trong sự gắn kết vô hình. Và dù có đi đến đâu, cậu và Đăng cũng sẽ luôn nhớ về khoảnh khắc này—một đêm đầy sao, với ánh đèn lấp lánh và hai chú Labubu xanh dương, xanh lá như một lời hứa không bao giờ phai nhạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com