Chương 2: Hoà bình của âm nhạc
Linh thức dậy từ rất sớm, sớm hơn mọi ngày. Ánh sáng yếu ớt của bình minh chưa kịp tràn qua khung cửa sổ, nhưng trái tim cô đã bừng lên ánh sáng riêng, thứ ánh sáng không bắt nguồn từ mặt trời mà từ sự chờ đợi, từ một niềm hy vọng mong manh nhưng mãnh liệt. Cô biết rằng hôm nay không chỉ là một ngày bình thường, mà đó là ngày cô sẽ đưa Uyên đến một nơi đặc biệt, một nơi mà âm thanh có thể vẽ lên những màu sắc rực rỡ.
Suốt những ngày qua, Linh đã đắm mình trong kế hoạch. Cô không chỉ đơn giản muốn đưa Uyên đến một nơi tuyệt đẹp. Cô muốn dùng âm thanh để chữa lành những vết thương, để khơi dậy niềm đam mê đã ngủ quên trong Uyên, và hơn hết, để nói ra những điều mà ngôn từ không bao giờ đủ sức diễn đạt.
Trước khi rời nhà, Linh dành cả buổi sáng để chuẩn bị một bó hoa. Những bông hoa nhỏ, giản dị, nhưng mang sắc màu rực rỡ nhất mà cô có thể tìm thấy. Linh lựa chọn từng cánh hoa, không chỉ bằng mắt mà bằng cả trái tim, bởi cô tin rằng, dù Uyên không thể nhìn thấy những sắc màu ấy, thì mùi hương và sự mềm mại của hoa sẽ là một cách để Uyên cảm nhận vẻ đẹp của thế giới.
Cầm bó hoa trên tay, Linh đứng trước cửa căn phòng trọ nhỏ của Uyên, lòng cô đột nhiên tràn ngập một cảm giác hồi hộp lạ kỳ. Cánh cửa gỗ cũ kỹ mở ra, và Uyên xuất hiện – mái tóc dài buông xõa ôm lấy khuôn mặt thanh tú, đôi mắt mờ đục nhưng vẫn ánh lên một nét gì đó vừa dịu dàng vừa kiên cường.
"Chị Linh?" Uyên khẽ gọi, giọng nói như làn gió mỏng manh, mềm mại nhưng đầy sức nặng.
Linh mỉm cười, trao bó hoa vào tay Uyên. "Tặng em. Chúng đẹp như chính em vậy."
Uyên khẽ chạm lên những cánh hoa, mùi hương ngọt dịu len lỏi qua các ngón tay. "Hoa đẹp lắm. Nhưng chị biết không? Em không cần phải thấy, chỉ cần cảm nhận thôi, cũng đủ biết chúng rực rỡ thế nào."
"Em sẽ còn cảm nhận được nhiều thứ rực rỡ hơn thế," Linh đáp, nắm lấy tay Uyên. "Hôm nay sẽ là một ngày đặc biệt."
Họ cùng nhau bước đi qua những con phố đông đúc. Linh kể cho Uyên nghe về những bức tranh nổi tiếng, những tác phẩm hội họa từng khiến cô rung động. Lời kể của Linh chân thực đến mức Uyên như nhìn thấy được từng gam màu, từng đường nét trong trí tưởng tượng của mình.
"Chị Linh, chị yêu nghệ thuật đến thế sao?" Uyên hỏi, giọng đầy tò mò.
"Ừ," Linh đáp, mắt nhìn xa xăm. "Nghệ thuật đã cứu rỗi tôi, và tôi tin nó cũng sẽ cứu rỗi em."
Uyên khẽ mỉm cười, nụ cười ấy mang theo chút ngập ngừng. "Chị biết không? Đã có lúc em nghĩ rằng em sẽ chẳng bao giờ chạm lại vào cọ vẽ nữa. Nhưng bây giờ, nhờ chị, em muốn thử lại... dù chỉ một lần."
Linh dừng bước, quay sang nhìn Uyên. "Nếu em muốn, tôi sẽ là đôi tay dẫn lối cho em. Chúng ta sẽ cùng vẽ, không chỉ tranh mà cả tương lai."
Khi đến hội trường, Linh dẫn Uyên vào một thế giới mới, một thế giới nơi mà âm thanh sẽ là ngôn ngữ chung, nơi mỗi nốt nhạc đều có thể kể một câu chuyện, nơi mỗi giai điệu đều có thể vẽ lên một bức tranh. Và Uyên, với trái tim đầy hứng khởi và tâm hồn đầy mong đợi.
"Chị Linh, ở đây đẹp lắm phải không?" Uyên khẽ hỏi.
"Rất đẹp. Nhưng em đừng lo. Em sẽ thấy nó theo cách của riêng em."
Linh và Uyên bước vào hội trường lớn, không gian trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thì thầm của những người xung quanh đang chờ đợi. Uyên cảm nhận được sự hồi hộp trong không khí, một cảm giác mới mẻ và kỳ thú lan toả xung quanh cô.
Khi những nốt nhạc đầu tiên vang lên, không gian như chìm vào sự im lặng tuyệt đối. Tiếng violin mở đầu dịu dàng, như một làn sương mỏng phủ lên tâm hồn. Âm thanh cello trầm lắng và sâu sắc, tựa như những cơn sóng biển thì thầm câu chuyện từ ngàn đời. Piano hòa vào, từng nốt nhạc như những giọt sương sớm, trong trẻo, dịu dàng nhưng đủ sức đánh thức cả một cánh rừng ngủ quên.
Uyên ngồi đó, không động đậy. Từng nốt nhạc như thấm vào da thịt, len lỏi vào từng ngõ ngách sâu thẳm nhất của tâm hồn cô. Trong bóng tối của mình, Uyên thấy được màu sắc. Tiếng violin là sắc xanh của bầu trời, cello là sắc nâu ấm áp của đất, và piano là những mảng vàng rực rỡ của ánh nắng.
Từng nốt nhạc như chạm vào trái tim cô, đánh thức những cảm xúc sâu kín nhất. Cô cảm nhận được sự kết nối giữa âm nhạc và cuộc sống, giữa những nốt nhạc và những ký ức của mình. Trong tâm trí Uyên, âm nhạc không chỉ là những âm thanh, mà còn là màu sắc, là hình ảnh, một thế giới mà cô đã từng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có thể " nhìn " thấy lại. Trong bóng tối của mình, Uyên thấy được ánh sáng của âm nhạc, như một ngọn đuốc soi đường trong đêm tối. Cô như đang đi trên một con đường đầy ắp hoa, mỗi bước chân đều vang lên những giai điệu huyền diệu. Cô cảm nhận được sự ấm áp, sự an ủi từ những âm thanh ấy, như thể chúng đang ôm lấy cô, dẫn dắt cô qua một hành trình của cảm xúc. Những ký ức về quá khứ, về những niềm vui và nỗi buồn, dần dần hiện về trong tâm trí cô qua từng đoạn nhạc.
Linh, ngồi bên cạnh, cô nhận ra những giọt nước mắt lăn dài trên má Uyên. Cô nắm lấy tay Uyên, không nói gì, nhưng ánh mắt cô đã thay lời. Cô biết rằng, dù không thể thay đổi quá khứ, nhưng cô có thể giúp Uyên tạo ra một tương lai tươi sáng hơn. Và trong khoảnh khắc ấy, khi âm thanh vẫn đang vang lên, Linh biết rằng cô đã làm được điều gì đó quan trọng. Cô đã giúp Uyên mở ra cánh cửa trở lại với thế giới của cảm xúc và nghệ thuật.
Buổi giao hưởng kết thúc trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt của khán giả, nhưng đối với Uyên, nó còn vang vọng mãi trong tâm hồn cô, như một lời nhắc nhở về sức mạnh của nghệ thuật, về khả năng chữa lành và tái tạo niềm tin vào cuộc sống. Và Linh, người đã mang đến cho Uyên trải nghiệm tuyệt vời này, cảm thấy lòng mình ấm áp khi thấy Uyên tìm lại được niềm vui và sự bình yên trong âm nhạc. Đối với cả hai, âm nhạc không chỉ là một phần của cuộc sống, mà còn là chìa khoá mở ra linh hồn, là cầu nối giữa quá khứ và tương lai, giữa bóng tối và ánh sáng.
Sau buổi hòa nhạc, Linh đưa Uyên đến bãi biển. Gió đêm thổi qua, mang theo hơi mát từ biển cả, và ánh trăng bạc chiếu rọi mặt nước, tạo nên những vệt sáng lung linh như hàng nghìn viên pha lê lấp lánh.
"Em có nghe thấy không? Tiếng sóng ấy," Linh thì thầm.
"Có. Chúng nghe như đang vẽ ra một câu chuyện," Uyên đáp, khẽ nghiêng đầu.
"Đúng vậy," Linh nói, mắt nhìn ra xa. "Sóng kể về những nỗi đau, nhưng cũng nhắc nhở rằng, chúng ta luôn có thể bắt đầu lại từ đầu."
Uyên khẽ cười. "Chị Linh, em từng nghĩ cuộc đời em đã chấm dứt từ ba năm trước. Nhưng giờ đây, em bắt đầu thấy rằng bóng tối cũng có ánh sáng riêng."
Linh quay lại, nhìn sâu vào đôi mắt của Uyên. "Em biết không, Uyên? Chính em là ánh sáng. Không phải tôi hay ai khác. Chính nghị lực của em đã soi sáng cho tôi, cho cả thế giới này."
Uyên không nói gì, chỉ đưa tay chạm vào khuôn mặt Linh, cảm nhận sự ấm áp từ làn da cô. Dưới ánh trăng, giữa tiếng sóng, cả hai ngồi đó, lặng lẽ nhưng không cần thêm lời nào. Vì đôi khi, những khoảnh khắc đẹp nhất không cần ngôn từ – chỉ cần cảm nhận bằng trái tim.
Còn tiếp...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com