Chương 4: Ánh sáng trong đêm
Sau khi sự thật được phơi bày, căn nhà trở nên im lặng lạ thường. Từ khi bước chân vào ngôi nhà này, Uyên đã cảm nhận được sự ấm áp mà Linh mang đến, nhưng giờ đây, tất cả như bị che phủ bởi một màn sương mù dày đặc. Linh đã làm tất cả để chăm sóc cô, nhưng những buổi sáng sáng sủa tươi mới, những buổi tối ấm áp bên nhau, giờ đây chẳng còn giữ lại gì ngoài khoảng trống không lời. Uyên không thể nhìn Linh mà không nhớ về những ký ức đau đớn, về những gì đã xảy ra, và về sự thật tàn nhẫn mà cô không thể chối bỏ. Cái khoảnh khắc ấy, khi trái tim cô vỡ vụn, không dễ gì chữa lành.
Cô tránh xa Linh, lảng tránh những ánh mắt đầy lo lắng của cô. Cô chỉ giao tiếp với Linh khi cần thiết, còn lại đều là im lặng. Mỗi buổi sáng, Uyên thức dậy và đứng trước gương, nhìn vào đôi mắt mờ đục của mình, như thể muốn tìm kiếm một phần của chính mình mà đã mất đi từ lâu. Và mỗi tối, cô lặng lẽ ôm Snow trong tay, như thể chỉ có chú cún nhỏ bé ấy mới có thể hiểu được nỗi buồn sâu thẳm trong trái tim cô.
Snow trở thành điểm tựa duy nhất của cô trong những ngày dài tăm tối ấy. Chú cún con ấy là linh hồn duy nhất mang lại cho cô một chút an ủi trong cuộc sống tẻ nhạt này. Dù vậy, Uyên không thể nào thoát ra khỏi nỗi đau ấy, không thể nào quên được cái khoảnh khắc sự thật được hé lộ. Cô vẫn chưa thể tha thứ, không phải vì sự thiếu sót của Linh, mà vì chính sự thật tàn nhẫn đó đã cướp đi tất cả những gì cô từng yêu thương.
Linh nhìn vào khoảng không gian trống rỗng mà Uyên tạo ra xung quanh mình, trái tim cô như bị xé toạc. Cô biết rằng, dù có yêu thương đến đâu, cô vẫn không thể nào làm vơi đi nỗi đau trong lòng Uyên. Những lần đứng ở cửa phòng Uyên, Linh chỉ biết lặng lẽ dõi theo cô, cảm nhận từng sự thay đổi trong ánh mắt, trong những cử chỉ vụng về của Uyên. Cô không dám lại gần, không dám làm phiền. Linh hiểu rằng, đôi khi yêu thương không thể bù đắp cho nỗi đau, mà phải để thời gian tự hàn gắn.
Một tối muộn, khi bóng tối đã phủ kín căn phòng, Linh đứng trước cửa phòng Uyên, tay cầm một đĩa bánh mà cô đã làm từ sáng. Cô đã hy vọng rằng, có thể làm gì đó, dù chỉ là một điều nhỏ nhoi, để khiến Uyên cảm nhận được tấm lòng của mình. Nhưng khi gõ nhẹ lên cửa, không có tiếng trả lời. Linh đứng lặng lẽ, trái tim đập thổn thức trong lồng ngực. Cô thở dài, rồi quay lưng bước đi, trong lòng đầy những khúc mắc không thể tháo gỡ.
Nhưng khi bước được vài bước, một âm thanh yếu ớt vang lên từ phía sau. Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, và Uyên đứng đó. Đôi mắt cô sưng tấy như thể đêm dài đã in hằn vào chúng những dấu vết của sự mệt mỏi và tổn thương. Khuôn mặt cô lạnh lùng, nhưng không còn vẻ cứng rắn như trước, có gì đó mềm yếu, u sầu trong ánh mắt.
Linh khẽ dừng lại, lòng quặn thắt khi nhìn vào gương mặt ấy. Cô nhẹ nhàng đưa đĩa bánh lên, giọng run rẩy: "Em... em có muốn thử không? Tôi làm bánh mà em thích."
Uyên không nói gì, nhưng đôi môi cô khẽ nhếch lên, một nụ cười yếu ớt, không trọn vẹn, như một cơn gió thoảng qua. Cô ngước lên nhìn Linh theo hướng âm thanh rồi cúi đầu. Lúc ấy, Linh nhận ra rằng, trong khoảnh khắc này, mọi lời nói đều thừa thãi. Tình yêu, sự hối hận, sự tha thứ, tất cả đều chìm đắm trong một biển cảm xúc không lời.
"Chị không cần làm tất cả những điều này," Uyên nói khẽ, nhưng giọng cô không còn lạnh lùng như trước. "Chỉ là, em cần thời gian."
Linh nuốt nghẹn, nhìn vào đôi mắt đã mất đi ánh sáng của Uyên. Đó là lời nói mà cô đã chờ đợi suốt bao nhiêu ngày, nhưng bây giờ, khi nhận được câu trả lời ấy, cảm giác trống vắng lại càng trở nên sâu sắc hơn.
"Em sẽ có thời gian. Tôi sẽ đợi," Linh đáp, giọng nghẹn lại trong cổ họng. Cô không thể nói thêm gì nữa, vì chính cô cũng không biết phải làm gì tiếp theo. Tình yêu của cô dành cho Uyên vẫn mãnh liệt, nhưng sự thật đó, có lẽ là một vết thương mà không gì có thể chữa lành.
Uyên cảm nhận đôi tay mình, những ngón tay không còn run rẩy như lúc trước. Cô nhẹ nhàng nhận lấy đĩa bánh từ Linh, rồi quay lại vào phòng mà không nói thêm lời nào. Linh đứng đó, nhìn theo bóng dáng ấy, trái tim cô như bị xé nát bởi những cảm xúc mà chính mình cũng không thể hiểu hết.
Những ngày tiếp theo, họ tiếp tục sống bên nhau, nhưng mọi thứ đều đã thay đổi. Linh biết rằng, cho dù cô có làm gì đi nữa, những nỗi đau trong lòng Uyên vẫn chưa thể nguôi ngoai. Cô không thể ép buộc Uyên yêu cô, cũng không thể làm thời gian quay ngược lại. Chỉ có thể tiếp tục, lặng lẽ đứng bên cạnh cô, yêu thương và chờ đợi.
Bầu trời đêm tĩnh lặng, lấp lánh ánh sao mà Uyên chẳng thể nhìn thấy, chỉ cảm nhận qua những cơn gió lạnh lùa qua khung cửa sổ mở hé. Trong phòng, cô ngồi dựa vào giường, đôi tay ôm lấy Snow, như tìm kiếm chút hơi ấm an ủi.
Từ phía ban công, giọng Linh khẽ vọng vào, nhẹ nhàng như gió thoảng:
"Uyên... Em có thể ra đây một lát không?"
Uyên khựng lại. Tim cô đập mạnh khi nghe thấy tiếng gọi ấy, nhưng cảm giác bối rối và bất an lập tức trỗi dậy. Cô ngập ngừng, đôi bàn tay siết nhẹ bộ lông mềm của Snow. Đã nhiều ngày trôi qua, giữa họ chỉ là những khoảng lặng dài, những câu nói ngắn ngủi gượng gạo. Cô biết Linh muốn nói điều gì đó, nhưng liệu bản thân cô có đủ can đảm để lắng nghe?
Snow đột nhiên khẽ rời khỏi vòng tay Uyên, nó đứng lên, đôi tai vểnh lên như bắt được điều gì ngoài cửa. Trước khi Uyên kịp gọi, chú cún nhỏ lao ra khỏi phòng, hướng thẳng về phía ban công, để lại Uyên ngồi đó, ngỡ ngàng.
"Snow!" Uyên gọi với theo, giọng hơi gắt, nhưng không che giấu được sự bối rối.
Bên ngoài, Linh đang cúi người xuống, xoa đầu Snow khi chú cún nhỏ chạy đến chân cô. Nụ cười thoáng hiện trên khuôn mặt mệt mỏi của Linh, nhưng khi ngẩng đầu lên, cô thấy Uyên đã bước ra, đôi tay đặt nhẹ trên khung cửa, như để dò đường.
Uyên chậm rãi bước từng bước, đôi chân dò dẫm nhưng chắc chắn. Dưới ánh trăng nhạt, Linh nhìn thấy vẻ mỏng manh của cô, mái tóc đen buông xõa trên bờ vai nhỏ. Uyên ngẩng mặt lên, như cảm nhận được sự hiện diện của Linh qua tiếng bước chân và hơi thở.
"Chị Linh," Uyên khẽ nói, giọng bình thản, nhưng Linh có thể nghe rõ những cảm xúc hỗn loạn ẩn sau từng từ. "Chị gọi tôi có chuyện gì sao?"
Linh hít sâu, cố gắng giữ cho giọng mình không run. "Cảm ơn em vì đã ra đây," cô bắt đầu, bàn tay vô thức nắm chặt lan can. "Tôi biết em không muốn đối mặt với tôi. Nhưng tôi không thể tiếp tục im lặng được nữa."
Uyên im lặng, đôi môi mím lại. Cô không nói gì, chỉ nghiêng đầu lắng nghe.
"Uyên," Linh ngước lên nhìn bầu trời, ánh mắt đọng lại một nỗi đau khó tả. "Tôi yêu em. Không phải vì trách nhiệm, không phải để chuộc lỗi. Tôi yêu em, bởi vì em là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tôi, dù ánh sáng đó tôi chỉ có thể cảm nhận qua cách em hiện diện."
Uyên khẽ run rẩy. Cô không trả lời ngay, chỉ cúi xuống, đặt một tay lên Snow, tìm chút bình tĩnh từ sự thân thuộc.
"Chị nghĩ chỉ cần nói yêu là đủ sao?" Uyên lên tiếng, giọng nhẹ nhưng rõ ràng. "Những tổn thương tôi trải qua không phải điều có thể quên đi chỉ trong một sớm một chiều. Chị không thể lấy tình yêu để xóa bỏ quá khứ."
"Không, tôi không mong điều đó," Linh trả lời ngay, ánh mắt kiên định. "Tôi không dám mơ em sẽ tha thứ ngay bây giờ. Nhưng tôi muốn em biết rằng tình yêu của tôi là thật. Và tôi muốn dành cả đời để chứng minh điều đó."
Uyên lặng đi, gương mặt hơi nghiêng như đang ngẫm nghĩ. Gió khẽ lùa qua, mang theo hương thơm thoang thoảng từ cành cây bên ngoài. Cuối cùng, cô cất tiếng, giọng nghẹn lại:
"Chị Linh... Tôi không biết liệu mình có thể quên đi quá khứ. Nhưng tôi biết rằng... tôi không thể tưởng tượng được cuộc sống này nếu thiếu chị."
Linh như chết lặng trước những lời ấy. Cô muốn bước đến gần hơn, nhưng lại sợ làm Uyên lùi bước.
"Uyên..." Linh khẽ gọi, đôi mắt ánh lên niềm hy vọng.
Những lời ấy, như một cơn gió nhẹ thổi tan mọi lớp phòng thủ trong lòng Linh. Nước mắt lặng lẽ rơi trên má cô, nhưng lần này không còn là những giọt nước mắt của hối hận, mà là của hy vọng.
"Uyên, em không biết rằng những lời em vừa nói quý giá với tôi đến thế nào đâu," Linh khẽ nói, giọng nghẹn ngào.
Uyên mỉm cười, nụ cười yếu ớt nhưng đầy ấm áp. "Đừng nghĩ rằng mọi thứ sẽ dễ dàng. Tôi cần thời gian, và tôi cần thấy chị thật sự thay đổi."
"Tôi hiểu," Linh gật đầu, đôi mắt ánh lên sự kiên định. "Tôi sẽ làm mọi thứ, chỉ cần em còn ở đây."
Dưới chân họ, Snow khẽ cọ đầu vào cả hai, như một lời nhắn nhủ thầm lặng. Họ đứng đó, bên nhau, giữa ánh trắng và bầu trời đầy sao, với những nỗi đau chưa lành nhưng cũng chất chứa hy vọng. Đó không phải là một cái kết, mà là một khởi đầu, khởi đầu của một hành trình đầy thử thách, nhưng cũng ấm áp.
Còn tiếp...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com