Chương 18: Sinh nhật người đặc biệt
Hôm sau là chủ nhật nên cô không phải đi làm, Dương không phải đi học. Bố mẹ nó lại vắng nhà nên nó trèo hẳn qua nhà cô "ăn bám" tiếp. Cô nấu thêm một phần ăn sáng cho nó.
Buổi chiều Thắng hẹn cô ra quán cà phê. Quán này lưu giữ rất nhiều kỉ niệm của Thắng, Huyền và một người nữa. Cô nhanh chóng sắm sửa, bảo nó trông nhà.
Đến nơi, cô và Thắng lại chào nhau bằng "nghi thức riêng" của hội bạn cũ. Tay người này bám vai người kia, đầu tiên cụng trán, sau đó áp má, rồi bắt tay 3 lần. Nghe có vẻ kì cục nhưng thật sự đây là cách chào riêng của hội. Tiếc là giờ chỉ còn 2 người.
Thắng mở lời: "Sắp đến 11/12 rồi đấy!"
Huyền: "Sinh nhật Thành, tao nhớ chứ!"
Thắng: "Năm nay vẫn như cũ, nhỉ!"
Huyền: "Ừ, tao cũng nhớ nó lắm!"
Thắng: "Đáng ra năm ấy tao nên Nam tiến"
Huyền: "Thôi chuyện cũng qua rồi, đó là mệnh trời, mày không thể thay đổi!"
Hai hôm sau, Huyền đi mua bánh kẹo, hoa quả và một đoá cúc trắng. Cô mang theo cả cây đàn guitar nữa. Thắng mua hương, nến, mang đồ đi vệ sinh lăng mộ. Đến nơi, cả hai bắt đầu vệ sinh phần mộ, bày hoa quả, bánh kẹo, hoa, thắp nhang. Huyền và Thắng từ đầu đến cuối không nói tiếng nào, chỉ khi khấn mới đọc văn khấn.
Trên bia mộ có di ảnh người đã khuất. Đó là một chàng trai rất trẻ, nụ cười toả nắng thuần khiết, đôi mắt toát lên khí khái ngang tàng. Đây là một người đặc biệt với Thắng.
Sau khi thắp hương xong, Huyền lấy cây đàn rồi gảy một bài, Thắng và Huyền đồng thanh:
"Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday, happy birthday
Happy birthday to you"
Bài đầu là bài chúc mừng sinh nhật, nhưng bài thứ hai mà Thắng hát thì thật sự trong hoàn cảnh này rất buồn.
"Bước từng bước thật chậm về phía anh
Từng giờ từng phút, tiếng yêu nhiều thêm.
Tay cầm tay cùng nụ hôn rất say
Từng ngày từng tháng, tiếng thương đong đầy
Nhớ lại nhớ khi ta vừa mới quen
Hy vọng tan theo ánh dương chiều
Nhớ lại nhớ khi ta vừa mới yêu
Tro tàn nhen lên ánh bình minh"
(Một ngày hay trăm năm - Văn Mai Hương)
Đến đoạn điệp khúc, nước mắt Thắng rưng rưng, Huyền đã đỏ mắt từ bao giờ nhưng vẫn đàn và hát cùng Thắng điệp khúc
"Dù một ngày hay trăm năm
Dù gần kề hay xa xăm
Nguyện yêu người đến muôn đời, đến muôn đời
Dù đời xô mình có ra sao, có thế nào.
Dù địa đàng hay nhân gian
Dù hình hài hay tro than
Nguyện đi cùng đến muôn đời, đến muôi đời
Dù đời xô mình có xa nhau, có mất nhau
Chẳng phai màu"
Đến lời 2, dù giọng Thắng đã nghẹn lại nhưng vẫn cố gắng hát cho tròn chữ như tình yêu thương của Thắng và người đã khuất ấy vẫn vẹn nguyên như ngày nào:
"Ước, em ước đời mình chẳng chóng qua
Được cùng anh mãi, không bao giờ xa
Hứa, em hứa trọn đời luôn sẽ yêu
Dù ngày mai nếu, yêu thương tiêu điều...
Nhớ lại nhớ khi ta vừa mới quen
Hy vọng tan theo ánh dương chiều
Nhớ lại nhớ khi ta vừa mới yêu
Tro tàn nhen lên ánh bình minh"
Thắng và Thành - người đã khuất ấy không phải tình bạn đơn thuần, đó là tình yêu giữa hai người đồng giới. Sau khi Thành mất, Thắng phải gồng mình lên để trở thành một người mạnh mẽ theo di nguyện của Thành.
Chuyện tình cảm của Thắng và Thành bắt đầu khi hai người và Huyền học cùng cấp 3. Thắng nhận ra mình thật sự có tình cảm với Thành, Thành sau đó cũng chấp nhận tình cảm của Thắng. Huyền biết chuyện này và luôn giúp họ che giấu. Nhưng họ không thể giấu mãi được. Bức ảnh hai người hôn nhau bị lan truyền khắp trường. Với tư cách là bạn bè, Huyền ra sức bảo vệ họ trước áp lực dư luận. Gia đình Thành và Thắng cũng quyết liệt ngăn cách họ. Không còn cách nào khác, Thành và Thắng bàn một kế hoạch. Theo đó, Thắng sẽ vào Nam để học đại học, Thành đi du học Hà Lan. Sau một năm Thắng sẽ bảo lưu, sang Hà Lan với Thành. Nhưng Thắng không đành lòng xa Thành, nên trì hoãn việc vào Nam. Ai ngờ, sau khi bố Thành thấy Thắng và Thành vẫn đi với nhau, lúc đó ông đang say rượu, thì trong lúc mất kiểm soát, ông ấy không tiếc lời mạt sát đôi trẻ làm bại hoại gia phong, khiến ông xấu hổ. Thành khẳng khái:
"Cái này trời sinh con như thế, con nói, cho dù có đánh chết con thì con cũng chỉ yêu một mình Thắng!"
Cả giận mất khôn, bố Thành vớ ngay cục gạch ném vào Thành. Cục gạch đáp trúng đầu Thành. Máu chảy thành dòng. Thắng rất sợ, vội gọi xe cấp cứu rồi ôm Thành khóc như mưa. Trước khi trút hơi thở cuối cùng, Thành nói với Thắng: "Thắng à, Thành không thể bảo vệ Thắng nữa rồi, Thắng phải thật mạnh mẽ nhé. Nhớ bên cạnh và bảo vệ Huyền nữa vì bả là con gái. Thành thương Thắng lắm, nhưng Thành mệt quá rồi. Thành đi trước đây!"
Nói xong thì Thành đã buông tay, nhưng mắt không nhắm. Thắng chết lặng, Thành đã mất trong vòng tay ấm áp của mình. Thắng vuốt mắt cho Thành. Do mất máu quá nhiều, Thành đã mất trên đường đến bệnh viện.
Bố Thành sau đó đã phải đi tù vì tội giết người. Mẹ Thành vừa đau lòng con trai vừa hận người chồng nóng nảy của mình. Bà đã thay đổi thái độ với Thắng, coi Thắng như con cháu trong nhà.
Thắng buồn bã nói với Huyền: "Bao nhiêu năm nay, tao đã phải cố gắng mạnh mẽ. Nhưng mỗi khi nhớ đến anh ấy, tao lại khóc. Anh ấy mất khi chưa tròn 18. Nếu thời gian quay trở lại, tao sẽ Nam tiến, rồi sang Hà Lan, cưới anh ấy, mặc kệ xã hội có ném đá như thế nào!"
Huyền vỗ vai Thắng an ủi: "Trời gọi ai người nấy dạ, năm đó không trách mày được. Thành trên trời cũng sẽ thông cảm cho mày thôi, lúc đó mày và Thành tình cảm đang mặn nồng, khó trách xa nhau là một việc khó khăn. Một ngày đã thấy nhớ, huống gì là một năm!"
Huyền lại hướng về phía mộ của Thành: " Thành à, tớ mong cậu sẽ đầu thai vào một gia đình hạnh phúc hơn, tôn trọng con cái hơn, biết lắng nghe cậu hơn. Kiếp này tớ sẽ thay cậu bầu bạn với Thắng, kiếp sau hi vọng tớ, cậu và Thắng vẫn là tri kỉ. Tớ hứa, tớ chỉ ở bên chăm sóc Thắng, giữa tớ và Thắng là tình bạn như tớ với cậu, không có tình yêu nam nữ nào cả!"
Thắng cũng tiếp: "Em chỉ chung thuỷ với anh, em sẽ thay anh bảo vệ Huyền như anh đã từng. Anh thấy đấy, em đã trở nên mạnh mẽ như di nguyện của anh!"
Hai người cùng chào Thành rồi về, lúc đó trời đã chập choạng tối. Trên trời cao, có một chòm sao sáng lấp lánh, bảo chứng cho tình bạn vĩnh cửu của ba người.
---
Mỗi 6 chương 1 bí mật. Nay au sẽ tiết lộ xem tính cách của au được phân chia cho các nhân vật thế nào.
Nhân vật nhiều nét giống au nhất lại là Mai Anh. Có chút tinh tế, thầm lặng. Sau đó là cô Huyền. Thích ai sẽ rất chiều người đó. Có lúc hơi phũ. Cuối cùng mới là Thuỳ Dương. Hơi lười nhác.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com