Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

(3) Haunt

/hänt/ (v): returns repeatedly to your mind

Xám xịt. Mùi nồng và hắc của thuốc lá trộn lẫn trong không khí, ám lên một thứ cảm giác bí bách khó chịu. Căn phòng lộn xộn nhồi nhét đủ mọi thứ, những cuốn tạp chí xếp lên nhau thành một chồng mà chẳng phân theo loại nào, dây cát xét rối thành túm ở trên sàn nhà giống như đó là nơi nó luôn ở. Tất cả đều trùng một gam trắng đen như thể cô vừa lạc vào một thước phim câm từ những thập niên trước.

Lorraine thi thoảng cảm nhận được tiếng máy hát, loạng choạng ồn ào nhưng rồi lại im bật, lúc cao lúc trầm mà chẳng ra nổi một giai điệu gì. Cô ép thính giác mình hoạt động nhưng những âm thanh duy nhất trong căn phòng cứ lặn dần đi mỗi khi cô cố gắng và lại réo lên ồn ào những lần cô không tìm kiếm nó nữa.

Góc phòng, ảnh của cô được phơi bên trên một hộp đựng hóa chất rửa ảnh, nó mới chỉ được treo lên không lâu. Cô tiến lại gần và bị thu hút bởi một phong bì trắng ghi tên mình, tay cô với tới nó như thể chính vật đấy đang gọi tên cô.

Một giọng quen thuộc vọng lên, cô loáng thoáng chờ đợi một khái niệm gợi lại trong não bộ của mình nhưng người phụ nữ không kịp nghĩ ngợi mà bị thúc giục bởi ham muốn tìm kiếm cội nguồn của âm thanh đó.

Đằng sau cô, tại thế giới đã trở về đúng thứ màu lòe nhòe của bóng đèn neon, Delphine Lasalle nắm cứng đơ trên nền đất, đôi mắt nâu mở trừng như ngạc nhiên, sợ hãi và tuyệt vọng vì mạng sống đang bị tước đi dần dần khỏi người mình. Trên chiếc cổ trắng ngần, sợi dây kim loại đen ngòm bám chặt rồi hằn lõm xuống đến cứa đứt da người đó, cô có thể cảm nhận người trước mặt đã chết như thế nào. Giống như cô cũng đang ở thời điểm ấy.

Tất cả bắt đầu nứt vỡ, mọi thứ rơi xuống như thể nó ban đầu chỉ được chắp ghép cẩu thả, đáng nguyền rủa thay, những âm thanh lật cật phát ra từ băng cát xét, giờ thì cô nhận ra nó.

Một giai điệu cô từng bắt gặp ở Nga, chỉ mới đây, có thể là một vài tháng trước, nhưng cô ghét nó.

Chính sợi dây đó đột ngột ở trên cổ cô. Tay cô cố giựt nó ra, móng tay cô cậy cả những lớp da lên, nhưng sợi dây không di chuyển. Cô không thở được. Không khí trong phế quản cô bị kẹt lại. Cô tiếp tục kéo, nhưng nó cứng đơ đến vô vọng.

---

"Chết tiệt." Lorraine tỉnh dạy và thở hồng hộc, cô đưa tay lên cổ mình để kiểm tra, trống trơn, chỉ có da thịt cô và vết hằn cũ chưa xóa hẳn. Cô ghét những giấc mơ, sự phi lý của chúng, việc chúng săn lùng cô trong đêm tối và gợi lại những ký ức cô đã phải dùng hàng đống rượu mạnh để cố tống khứ đi vào ban ngày.

Cô lật chăn và rời giường, hiện giờ cô không muốn một giấc ngủ, chết tiệt, cô ghét mọi thứ ở đây, cái giường rộng và sự ấm áp không cần thiết của nó. Đẩy cửa ban công và đi ra ngoài, người phụ nữ tóc vàng thử châm một điếu thuốc, bàn tay run run của cô mãi mà không bật được lửa. Đến cuối, cái lạnh của buổi sáng sớm trước lúc mặt trời mọc và vị quen thuộc trên đầu lưỡi giúp cô bình tĩnh lại. Tay cô vô thức nắm chặt vào thành ban công như đặt lên một điểm tựa.

Nhiều giờ sau đó mặt trời mới chậm chạp xuất hiện, cô đứng lặng im chờ đợi thứ gì đó chuyển động bên dưới, một người giúp việc đi chợ sớm hoặc ai đó mở sạp hàng, trong đầu cô thử tưởng tượng việc kỳ nghỉ này có thể kéo dài mãi mãi. Những vết thương trên da cô sẽ lành hẳn, đến mùa, khi cô về già, những chỗ xương gẫy ngày trước sẽ kêu răng rắc và nhức mỏi đến mức cô không đi được, và hàng đêm, xác chết đến tìm gặp cô để đòi nợ.

Trong quá khứ, vết bầm tím mới và các cuộc truy đuổi bận rộn kéo cô vào thời gian biểu của công việc. Nó giữ đầu óc cô căng thẳng và dọa những mặc cảm tội lỗi khỏi ghé thăm chỗ cô. Chẳng có lúc nào thừa thãi khi đó. Giờ thì cô chẳng đợi để trở về trạng thái ấy.

Lorraine quay trở vào phòng và đi tắm. Cô có một cuộc hẹn trưa nay và những thứ phải chuẩn bị trước khi đến đó. Cuộc sống của cô không với tới được cái sa sỉ của chốn nghỉ dưỡng thượng hạng này. Cô đã chẳng sinh ra với kiểu hòa bình như bây giờ và chắc cũng không bao giờ thích nghi được.

---

Xuống phố Rivoli và đi bộ suốt một quãng đường dài không rẽ, người phụ nữ tóc vàng đến nơi từ rất sớm. Cô tìm chiếc đồng hồ và đứng cạnh nó nhìn xuống phía dưới như giết thời gian đến khi người phụ nữ của hôm nay xuất hiện.

Chẳng có gì diễn ra trên sông Seine, cô đã hy vọng tìm thấy vài con chim, nhưng chúng chưa trở về dù mùa xuân đã tới. Cô nghĩ đến việc trở lại Nga và chuỗi ngày lạnh giá bất tận của nó, ở đó chẳng bao giờ thiếu chỗ cho một đặc vụ giỏi, dù là CIA hay MI6, cô vẫn sẽ tìm cho mình được một căn hộ đàng hoàng và công việc lằng nhằng thú vị.

Chuông kêu khi đồng hồ điểm 12h, cô rời mắt khỏi mảng sông nước bất tận trước mặt và thử tìm một người trông giống đặc vụ 'Vesper' cô ta đến muộn như thể ép buộc cô phải chờ đợi. Lorraine tự hỏi điều gì khiến lão già kia bắt cô phải mang thêm một người nữa, cô luôn làm việc độc lập, và việc khiến người phụ nữ sắp tới kia nắm giữ thông tin làm cô trở thành kẻ bị động trong chuyện này.

Ngoài dự đoán của cô, người phụ nữ Pháp hôm qua xuất hiện, cô tự hỏi chuyện gì khiến cô ta đến nơi này dù đã quá rõ ràng. "Tôi tưởng cô là người Pháp, Vesper?" Người phụ nữ tóc vàng cất tiếng, giọng hơi cười khi thấy nhân ảnh đối diện đứng bên kia cột đồng hồ, nhìn cô chằm chằm như không rõ chuyện gì đang diễn ra, giờ thì cô chắc chắn những gì mình suy diễn là đúng.

"Cô không có quốc tịch Mỹ." Người phụ nữ tóc đen cất lời sau khoảng vài giây nghĩ ngợi, dường như một lần nữa lược lại trí nhớ của bản thân. Người đó vẫn gầy đến mức da bọc xương, gò má cô ta nhô cao lên và bọng mắt thâm quầng thể hiện rõ những gì cô ta đã trải qua trong đêm, sự đổ vỡ nhất thời của hôm qua có thể đã đi vào dĩ vãng để đổi lại ánh nhìn ghê tởm và chán ghét về phía cô.
Lorraine không phải mẫu người dễ mủi lòng thương hại hay thực sự quan tâm, cô đã quên mình mất nó từ khi nào. Có thể đâu đó về những lần đầu tiên người như cô ta đến gặp cô. "Cô đâu biết tôi có bao nhiêu danh tính đâu cô gái?" Những quốc tịch mới và một vài cái tên thay đổi liên tục theo năm tháng, cô không còn biết mình thuộc về đâu, nước Mỹ vĩ đại ư? Có thể.

"..." Người phụ nữ tóc đen sau đó định phản kháng nhưng lại câm nín. Cô ta cũng nhận ra, hai người các cô vốn không thuộc về cùng một thế giới để trò chuyện và cười đùa. Dẫu cô đã bắt đầu cuộc trò chuyện ngắn ngủi này bằng những lời bông đùa nhạt tẻ và một câu hỏi tu từ khác, những thứ vốn không thể vãn hồi thì không thể bắt đầu.

Người phụ nữ tóc đen đứng yên không cử động, mắt hai người chạm nhau, cô tìm thấy lại ý định trả thù thể hiện quá rõ ràng trong cặp mắt lam lạnh lẽo ở người đối diện mặc kệ hình hài mảnh khảnh yếu ớt dễ hiểu nhầm. Nhưng người đó cũng đã biết, cái mạng cô là thứ không thể với tới. Rồi một ngày người đó cũng sẽ từ bỏ và cam chịu với nghiệt ngã này như những kẻ trước đây, và cô ư, sẽ lại đi kiếm thêm một mối thù khác.

Cô đợi người đó kết thúc sự im lặng. "Chúng ta không có cả ngày đâu, tốt nhất là cô nên tập trung làm việc đi. Đừng nhìn tôi thù hằn." Chờ một lúc và tính kiên nhẫn có hạn của người phụ nữ tóc vàng bị chọc tức, cô giục người phía trước như thể chuyện hôm qua chưa từng xảy ra, hoặc đối với chính cô, nó cũng không để lại nhiều kỉ niệm đến thế. Cô không có nhiều thời gian cho hối hận trước khi thứ gì đó đến và giết cô, nên cô ta cũng sẽ phải học.

"Tôi sẽ không làm việc với kẻ giết người." Cô ta khẳng định một câu chắc nịch, cô ước mình chịu bỏ kính râm xuống từ nãy để cô ta thấy được mình đã làm chuyện gì, ít nhất là sự tức giận của cô. Cô không vui vì việc bị coi như thế, dù cho cô tôn trọng người trước mặt như kiểu một người cô nợ sự tha thứ và một đứa nhóc, cô ta có thể đã đi quá xa.

Mặc cho sự xuất hiện của cô, người phụ nữ tóc đen cầm theo tập hồ sơ, không bàn cãi gì mà đi về hướng ngược lại. Lorraine một lần nữa ước gì mình không phải làm việc với một ả cứng đầu như thế. Cô chững lại một lúc, thử nghĩ xem lý do nào đủ khiến cô muốn tiếp tục bê cô ta theo mình, mắt cô đảo qua chung quanh như muốn từ bỏ.

Song cuối cùng người phụ nữ tóc vàng vẫn đuổi theo, chính cô còn tự hỏi điều gì liên tục đẩy bước chân cô về phía trước. Chẳng vui vẻ gì nếu như cô nàng đó chết trong lúc làm nhiệm vụ, ở cái thời điểm này, người ta chết cũng sắp trở lại thành chuyện bình thường. Chệt tiệt, cô sẽ không để một kẻ lần đầu ra thực địa tự đâm đầu vào chỗ chết mà còn không hiểu mình đang làm gì.

"Đừng đi theo tôi." Người phụ nữ tóc vàng chặn cửa xe khi Vesper vừa ngồi xuống, cô ta nhìn cô hằm hằm đầy thù hằn như muốn đuổi đi nhưng chẳng nhìn qua được mặt kính râm cô đang đeo. Cô phớt lờ lời người phụ nữ đó và nói bằng giọng yêu cầu.

"Dừng được rồi đấy, tôi không muốn chơi với cô bây giờ. Gọi tôi kiểu cô thích, "kẻ giết người", "ả điếm" tùy cô. Xong chuyện này và những thứ tư hữu cá nhân cô muốn làm, chúng ta sẽ dành thời gian cho nó. Không phải bây giờ." Người phụ nữ tóc đen khó chịu quay sang hướng khác, bàn tay cô ta nắm chặt lại như cố kiểm soát cảm xúc của mình, sự bất lực không thể che đậy lộ rõ trên khuôn mặt thiếu sức sống của người đó. Lorraine hiểu chắc cái tính cứng nhắc đấy của người phụ nữ trẻ tuổi kia một ngày nào đó sẽ giết chết cô ta, nhưng cũng biết để đi qua được ranh giới của sự mất mát cần những gì. Bất giác, cô đã tưởng mình cũng mềm lòng.

"Cô không có quyền quyết định ra lệnh cho tôi." Vesper tiếp tục, vẫn không chịu từ bỏ cái tôi cá nhân cứng đầu của mình. Sự lao chao thoáng chốc lộ ra trong chất giọng của người phụ nữ ấy, Lorraine Broughton đã bắt kịp lúc.

"Chúng ta làm việc với nhau. Nhưng đây là yêu cầu của tôi. Nếu cô còn sống sau chuyện sắp tới, chúng ta có thời gian của cả thế giới này để cô thử một lần nữa. Nhưng công việc, là công việc." Người phụ nữ tóc vàng đứng thẳng người, giọng lạnh lại và không thực sự để lộ cảm xúc của mình, trong mấy giờ vừa qua cô đã dành đủ để nghĩ ngợi viển vông, công việc phải đi trước, đó là lí do cô vẫn còn sống đến tận hôm nay, và sẽ tiếp tục cho đến khi tàn phế thực sự. Cô và cô ta đang ở trên cùng một chiếc thuyền, và cả hai đều sẽ phải vứt lại những thứ vướng víu không cần thiết.

Tập tài liệu được vứt vào thẳng ngực cô như cố ý, người phụ nữ tóc vàng để mặc đấy và mở cửa sau xe rồi ngồi xuống. Ngầm hiểu rằng bản hợp đồng giữa cô và người phụ nữ phía trước vừa được ký trong mấy giây trầm luân suy nghĩ.

Hai người im lặng suốt quãng đường đi ra khỏi nội thành Paris, đủ thừa thời gian để cô đọc qua đám giấy tờ và chật vật một lúc với vài từ tiếng Pháp nhưng không hỏi người đang lái xe dù một lần. Chính Lorraine Broughton cũng không có tinh thần để suy nghĩ về những câu chuyện thù hận cũ mèm này, và nếu như người phía trước cô không ở trong trạng thái thoải mái để cất vài lời vàng ngọc với cô, cô sẽ coi đó là dấu hiệu của việc đừng đếm xỉa đến nó.

Nhà bắt đầu thưa dần nhưng mọi thứ bên ngoài dường như giống hệt nhau, Lorraine chẳng thèm để tâm đến sự thay đổi nhỏ nhoi của cảnh vật, thi thoảng cô bắt gặp vài cái cầu, thi thoảng là một đám người lổn nhổn tụ tập ở mấy góc phố, nơi nào cũng như thế này, cùng một vẻ ngoài yên bình giả dối.

Tâm hồn cô trong vài giây phút lơ đãng từ từ lội ngược dòng thời gian và trở về phút ngắn ngủi của mấy tháng trước, người phụ nữ Pháp với đôi mắt nâu thẫm như màu của gỗ, bên cạnh cô, sống động và tràn trề hơi thở xanh rờn của tuổi trẻ. Một tâm hồn quá đỗi thuần khiết để thuộc về thế giới tàn khốc và lạnh lẽo của Berlin tháng 12, chưa từng thuộc về và không thể tồn tại ở mảnh đất mục nát ấy.

Có phải không, rằng cô luôn đủ sức mạnh để cứu một người nữa, rằng cô biết trước điều sẽ xảy ra và không đến kịp lúc, lại một lần. Chết tiệt, đã có quá nhiều người chết, cô không có đủ sức để than khóc cho ngần đó linh hồn, không, cô đã ở quá xa thế giới của mình để mà thay đổi như thế.

Pháp là mảnh đất kẻ như cô không nên đến, quá buồn bã.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com