1 - Về Quê
KHOẢNG NHỮNG NĂM 95
Tôi sinh sống ở Sài Gòn từ khi còn khá nhỏ, nhưng sức khỏe lại yếu. Hễ cứ hít khói hít bụi hay đón gió độc là tôi lại lăn ra ốm, ho khù khụ suốt ngày. Có khi tôi ốm còn nằm li bì gần cả tuần trời. Bố mẹ thương tôi, bốc bao nhiêu là thuốc bổ. Nào thuốc Bắc thuốc Nam, thuốc Đông thuốc Tây, vậy mà vẫn không ăn thua, tôi vẫn cứ ho khù khụ như cái máy cày mỗi khi hít phải khói của đám xe chạy ngoài phố.
Cuối cùng bố tôi suy nghĩ làm sao lại quyết định đưa tôi về quê. Ông nói tuy ở quê cũng có xe cộ nhưng ít và không khí vẫn trong lành hơn rất nhiều:
- "Thôi, bố thấy mày phải về quê đi thôi con ạ. Môi trường ở quê nó trong lành, nó xinh đẹp, nó không khói bụi, nó cũng chả phải chen chúc. Mày mà còn ở thành phố thì ho nổ phổi ra"!
Tôi nghe cũng hơi buồn. Về quê đồng nghĩa với việc tôi phải làm quen bạn bè lại từ đầu, mệt bỏ xừ ra! Ấm ức hơn là chỗ ở. Tôi sợ lạ chỗ tôi không ngủ được. Có lần cắm trại với lớp phải ngủ lại trại, tôi đã nằm thức trắng cả đêm vì chỗ ngủ lạ quá!
- Thôi thì con nghe bố. Nhưng con không muốn ở với chú Tuân đâu! Bố cho con ở chỗ khác được không? (Tôi rụt rè hỏi)
(Tôi sợ, và không thích ở cùng họ hàng)
Chú Tuân là em trai bố tôi, tính tình có phần cục cằn. Ngày bé, mỗi lần về quê chơi, tôi đều bị chú bắt làm đủ thứ việc, trông cứ như con ở đợ cho nhà chú vậy! Từ quét sân đến lặt rau, rửa bát, vác đồ nặng. Ôi, cứ như tôi đang ra ngoài bươn chải kiếm sống ấy mấy bạn ạ!!
Tôi chả dám cãi, cứ nghĩ đến cảnh phải ở chung nhà với chú lâu dài là trong lòng tôi lại dâng trào sự sợ hãi thuở bé.
Bố tôi nhíu mày:
- "Mày khỏi lo, nhà ông bà nội để lại đấy! Bố cho sửa sang lại đẹp đẽ kín đáo, không bị dột, mày cứ ở đấy. Chăm chỉ thắp nhang cho nội là được"!
Tôi trố mắt lên nhìn bố. Ở một mình ấy ạ!?? Tự dưng sống một thân một mình trong một căn nhà rộng thênh thang giữa làng quê vắng lặng, đêm xuống chỉ có tiếng dế kêu, gió thổi, nghĩ thôi cũng thấy hơi lạnh lạnh sống lưng.
- Ở một mình con sợ ma lắm… (Tôi lắp bắp nói)
Bố tôi bật cười ha hả, xoa xoa đỉnh đầu tôi như thể tôi vẫn còn là con bé sáu tuổi:
- "Ôi có gì đâu, có thì cũng là người nhà thôi! Cố lên con! Bật điện mà ngủ! Về dưới có gì bố gửi tiền cho".
Tôi méo xệch mặt, chẳng thể cãi nổi bố luôn.
- Dạ vâng, con biết rồi ....
Bố tôi vỗ vai tôi cái "bộp" rồi đứng dậy:
- "Ngày mốt mày đi là vừa, cậu mày rảnh, gọi cậu ra đón. Bố đi ngủ đây, hôm nay xe đông quá, đi mệt cả người ra"! Ông vừa nói vừa vươn vai
Nói xong, ông bỏ đi mất. Tôi thở dài, chán nản mò đi xếp đồ xếp đạc. Hai cái vali lớn, một cái nhét đầy quần áo, một cái chứa đủ thứ linh tinh của tôi. Sách vở, đồ dùng cá nhân cho đến thuốc men. Tôi còn có một cái điện thoại cục gạch đủ để gọi và nhắn tin.
Ngồi trên giường với đống đồ nhét xù lên trong vali (lười gấp), tôi nghĩ ngợi một lúc rồi chợt nảy ra một ý tưởng.
Hay là rủ Hoàng với Nhân về quê học cùng mình? Bố mẹ hai đứa nó cũng dễ tính, vả lại nhà chúng nó dưới quê cũng có họ hàng. Nếu có hai đứa nó đi cùng, ít nhất tôi cũng bớt cô đơn và không bị chán nản. Nghĩ là làm, tôi đạp xe sang nhà Hoàng.
Nhà Hoàng không quá xa nhà tôi, chỉ cách nhà tôi chừng vài ba con phố. Đến nhà nó, tôi đứng ngoài cổng, dựng xe, gọi to:
- Hoàng ơi??
Một lát sau, Hoàng ló đầu ra cửa sổ:
- "Gì đấy? Đứa nào đấy"??
Tôi áp cái mặt vào cửa cổng, nói vào:
- Tao đây nè!! Hoàng Anh nè!! Mở cửa cho tao vào với!
- "À à, từ từ"!! Hoàng nói rồi đứng dậy mở cổng ngay
Tôi kéo nó xát lại rồi nói:
- Mày nghe nè, chuyện này tao thấy hệ trọng lắm! Tao sắp phải về quê học rồi, cụ thể là ngày mốt! Bố mẹ tao bảo tao vậy, không cãi được đâu. Nhưng mà tao lại không muốn đi một mình, hay là mày về quê học cùng tao đi??
Hoàng chưa kịp phản ứng thì tôi nói tiếp vì sợ nó có lí do gì đấy để từ chối:
- Dưới quê có nhà họ hàng mày đấy, với lại học cách tự lập cũng tốt! Bố mẹ bọn mày là người làm ăn, chắc sẽ đồng ý thôi! Nếu bố mẹ mày mà đồng ý thì bọn mình cùng đi! Tao rủ cả thằng Nhân!
Hoàng im lặng một lúc, rồi gật đầu:
- "Cũng đáng để hỏi thử đấy! Để tao vào hỏi bố mẹ, cùng lắm là ăn chửi một tí rồi thôi".
May sao, bố mẹ nó không phản đối, chỉ suy nghĩ rồi hỏi đủ thứ. Vì gia đình nó cũng có người thân dưới quê, nên họ nghĩ đó cũng là một cơ hội tốt. Hoàng vui vẻ, còn tôi thì mừng thầm, tự nhủ nếu dụ được bọn nó thì tôi sẽ không còn cô đơn nữa! Có Hoàng đi cùng tôi sẽ thấy yên tâm hơn nhiều. Còn thằng Nhân nữa!
Hai đứa tôi lại kéo nhau sang nhà Nhân.
Nhà Nhân khác nhà chúng tôi, to to ngang nhau nhưng nhà Nhân lại lung linh ánh sáng đèn chùm. Đứng ngoài cửa, tôi phải nheo mắt lại vì ánh sáng hắt ra trúng đôi mắt cận lòi của tôi.
Tôi vừa che mắt vừa gọi to:
- Nhân ơi! Ra mở cửa cho tao cái Nhân ơii!?
Bên trong không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng con Đen (hình như là giống bẹc Đức, con chó to đùng cách mạng) sủa inh ỏi. Bình thường nó nhốt con Đen mà nay lại đổi gu, thích thả cho nó đi qua đi lại như vậy á!
Tôi quay sang Hoàng, mặt khinh khỉnh nói:
- Thằng này nó để chó trả lời mình kìa ...
Vừa dứt câu, từ hướng cửa chính, cái đầu ướt sũng của Nhân ló ra, hả họng nói thật to
- "Bọn mày cứ vào đi! Cửa không chốt khoá, con Đen nó không có cắn đâu! Tao mặc áo xong cái đã"!!
Tôi nhìn con Đen mà hơi sởn sởn. Nó cao đến eo tôi, đôi mắt vàng sáng quắc như cái đèn pha. Ấy vậy mà nó không cắn thật! Nó phán xét thôi. =))
Tôi vẫn không dám vào trước. Hoàng thấy tôi chần chừ liền bước vào trước, thấy vậy tôi bám ngay theo sau Hoàng.
"Ôi bạn yêu ơi!! Mai này mình có phước cùng hưởng, hoạ ai nấy chịu nhé bạn yêuu". Tôi thầm nghĩ
- "Bố mẹ mày đi đâu mất rồi?" Hoàng hỏi Nhân
- "Bố mẹ tao đi rượu hồng chưa về, chắc phải tiếng nữa lận"!
Nghe vậy, tôi liền nói luôn chuyện tôi sắp về quê học. Lựa mấy câu ngọt ngọt rủ Nhân đi cùng. Nó lặng im một lúc, như thể đang cân nhắc điều gì đó. Tôi hồi hộp nhìn nó.
- "Tao phải xin phép bố mẹ tao. Xin thử thôi chứ tao nghĩ khó đấy"!
Tôi và Hoàng thở dài. Nếu Nhân cùng đi, thì chuyến về quê này sẽ vui lắm ...
—
Trời đã khuya, tôi và Hoàng tạm biệt Nhân để về nhà. Trên đường về, tôi giục Hoàng chuẩn bị đồ ngay trong tối nay, mất công quên cái gì lại mệt. Nó gật đầu, gật cho có lệ, chứ tôi biết kiểu gì nó cũng quên tào lao vớ vẩn thứ cho đến phút chót.
Đưa tôi về đến cổng, trước khi về lại nhà Hoàng còn nói đùa tôi:
- "Mày gan đấy! Tao mà phải ở một mình trong một căn nhà thì tao thà qua nhà chú Tuân gì đó ở còn hơn"!
- Thôi về lo soạn đồ đi mày! (Tôi bật cười rồi xua xua cho nó về sớm soạn đồ)
Đêm ấy tôi trằn trọc mãi! Cứ thử tưởng tượng tự ở trong căn nhà rộng rãi như vậy, mỗi sáng đều phải tự nấu ăn tự sinh hoạt. Hơn nữa lại thiếu Nhân, buồn quá đi mất.
Khi tôi gà gà ngủ là khoảng 3 giờ sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com