Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

10 - Trong Trí Nhớ Của Dung

Suy nghĩ hồi lâu thì cô Dung bước vô. Mặt cô vẫn còn đỏ lắm! Cô đi đến cạnh tôi với tay kéo màn xuống.

- "Em giúp cô giắt màn vào nhé" ...

Tôi im lặng giúp cô chăm chút lại chỗ tôi sẽ ngủ đêm nay.

Chui vào chăn với ý định làm ấm giường trước khi ngủ, tôi cuộn người trong chăn chỉ chừa hai con mắt nhìn cô, cô đã ngồi nơi bàn làm việc từ lúc nhờ tôi giắt màn rồi, tay cầm cây bút viết gì đấy vào đống giấy trên bàn. Ngọn bút trong tay cô thoăn thoắt lướt trên giấy, từng con chữ chạy dài theo ý nghĩ, trông cô có vẻ đang chăm chú lắm.

- "Đèn sáng như vậy em có ngủ được không"?

- Giờ này ngủ thì sớm quá, em chờ cô ngủ cùng... (Tôi mỉm cười nói với cô)

- "Nếu em buồn ngủ thì cứ ngủ trước đi".

Tôi im lặng gật gật. Trời lạnh thì tôi lên giường đắp chăn cho ấm thôi chứ còn chưa đến 9 giờ nữa ...

Tôi cứ thế lặng lẽ quan sát, mãi đến khi tờ giấy cuối cùng được cô lật sang một bên, tiếng ghế dịch nhẹ trên sàn vang lên giữa đêm khuya tĩnh mịch. Cô đứng dậy, đưa tay vặn nhỏ ánh đèn rồi quay về phía giường. Tôi giả bộ nhắm mắt, nhưng khi hơi chăn khẽ lay động, tôi biết cô đã nằm xuống bên cạnh, quay lưng về hướng tôi. Căn phòng lại trở về sự yên lặng, chỉ còn tiếng thở đều đều của hai người. Tôi hí mắt nhìn cần cổ trắng ngần của cô, khẽ nhích lại gần cô, vươn tay chạm nhẹ vào phần trắng ấy, người cô khẽ run lên.

- Cô định đi ngủ ạ?

- "Không ngủ thì bận làm gì giờ này nữa nè"? Cô nằm im nói

Tôi cười khúc khích, bàn tay vẫn vờn vẽ nơi làn da trắng mịn ấy.

- Cô ôm em có được không? Em bị khó ngủ quá à ...

Cô không trả lời ngay, chỉ xoay người lại đối diện với tôi. Trong ánh sáng lờ mờ, tôi thấy rõ đôi mắt cô đầy dịu dàng. Cô vòng tay qua ôm lấy đầu tôi, xoa nhẹ mái tóc.

- "Em mà cũng bị khó ngủ hả"?

- Vâng, chỗ lạ em không ngủ được, phải có người ôm mới ngủ được cơ... (Long lanh)

- "Cô bé khó tính quá! Lớn rồi mà còn đòi ôm"!

- Em khó ngủ mà... Chỗ lạ, em ngủ không ngon được.

Cô bật cười khe khẽ, tay vẫn chầm chậm vỗ về như dỗ dành một đứa trẻ. Tôi vùi mặt vào lòng cô, mùi hương dìu dịu từ mái tóc vấn vương quanh chóp mũi. Trong không gian tĩnh lặng, tôi khẽ hỏi:

- Mà cô ơi, hồi sáng em đứng nói chuyện với cô, sau đó cô nói gì với cô Linh vậy ạ?... (Tôi thì thầm)

- "Cô chỉ trao đổi việc dạy học với cô Linh thôi, với lại cô Linh hỏi vài chuyện nên cô trả lời"... Cô Dung nhẹ nhàng nói

- Vậy cô Linh hỏi gì thế ạ?

- "Cô Linh chỉ hỏi cô quen em từ khi nào mà nhìn thân thiết thế thôi" ...

- Cô trả lời cô Linh như thế nào vậy ạ?

- "Em có chuyện gì mà cần biết"? Cô thắc mắc nói nhỏ

- Em chỉ muốn biết cô trả lời thế nào thôi mà... (Giọng tôi nhỏ xíu như nũng nịu)

- "Cô Linh hỏi cô quen em từ bao giờ mà thân thiết thế thôi".

- Thế cô trả lời ra sao?

- "Cô bảo nhà em gần nhà cô, từ bé cô đã qua chơi với em nhiều. Trông bé tí như thế mà em còn đòi cưới cô nữa đấy".

Tôi im lặng một lúc, rồi bật cười khe khẽ:

- Thảo nào cô Linh cứ nhìn em cười mãi, lại còn véo má em nữa! Haizza, cô nói vậy là làm em mất hình tượng với cô chủ nhiệm rồi, bắt đền cô đấy!

- "Vậy giờ em muốn đền bù hả? Sao em hư quá vậy? Không còn ngoan nữa rồi"

- Hum!! Ai bảo hồi nhỏ cô dụ em! Em cũng chưa ngoan bao giờ hết.

- "Hồi nhỏ em ngoan lắm... Cô nói gì em cũng nghe theo, giờ em lì lợm, bướng"!

- Có vẻ cô nhớ cũng lâu quá ha!

- "Em đừng tưởng, từng chi tiết nhỏ cô đều nhớ hết đấy"!

- Vậy cô kể em nghe đi? Em muốn nghe chuyện cũ quá, biết đâu sẽ có chuyện mà em không nhớ

Cô Dung cũng cười, ánh mắt lấp lánh dưới ánh đèn leo lét. Cô nghe tôi nói cũng đồng ý mà lục lựa lại dòng ký ức. Cứ như vậy, tôi nằm nghe cô thủ thỉ chuyện ngày xưa. Rằng chúng tôi hồi nhỏ đã chơi trò gì, đã vui vẻ như thế nào, đã hạnh phúc ra sao. Bây giờ lớn rồi, bản thân không có thời gian mà đi dắt trâu, tắm suối nữa, không được đi mò cua câu cá. Tôi thích cảm giác ấy, ấm áp, thân thuộc, như thể dù thời gian có trôi đi, những kỷ niệm vẫn luôn nằm đó, chẳng phai nhạt chút nào. 

- Hay là thứ Bảy này mình đi câu cá đi cô? (Tôi hí hửng đề nghị)

- "Chiều thì được, chứ sáng cô phải lên trường". Cô vẫn nói với chất giọng thỏ thẻ ấy

- Cô muốn lúc nào cũng được hết á, miễn là có cô đi với em thôi!

Cô cười, khẽ gật đầu ra vẻ đồng ý rồi nằm im mà vuốt lưng cho tôi, một lúc sau không thấy cô nói gì tôi vươn người lên nhìn cô. Cô đã ngủ từ lúc nào, mặt cô đỏ lựng lên như trái táo đỏ đã chín, hơi thở đều đều được đưa ra ngoài.

Tôi nhìn cô mà buồn cười. Nhưng cũng không quên thì thầm chúc cô ngủ ngon trước khi chìm vào giấc mộng.

- Chúc cô ngủ ngon! Sáng mai cô còn phải đi dạy nữa ...

Nói vậy chứ ai nghe đâu.

Sáng hôm sau, mở mắt ra vì nghe tiếng gà gáy, tôi nhìn ra phía ngoài giường thì cô đã không còn nằm bên cạnh nữa. Chỗ nằm vẫn còn chút hơi ấm, chứng tỏ cô vừa mới rời giường. Tôi vắt màn, gấp chăn gọn gàng rồi mới lững thững bước ra ngoài.

Bước ra khỏi phòng tôi cảm nhận được gió sớm se se lạnh. Tôi thoáng ngạc nhiên khi thấy cô đang loay hoay bên bếp lửa, đôi tay thoăn thoắt nấu bữa sáng. Ánh lửa bập bùng hắt lên gương mặt cô một vẻ dịu dàng khó tả. Nhìn cô lúc này, tôi thầm nghĩ nếu cô đã có chồng thì hẳn cô sẽ là một người vợ hiền, đảm đang biết mấy! Còn cơm có ngon hay không thì chưa ai biết...  :((

Tôi đến gần đứng nhìn cô làm bữa sáng mà không cần biết cô có cho mình ăn không. Cô biết tôi đã đến, nhưng không quay lại, chỉ dặn dò:

- "Em ra sau nhà, chỗ treo gương có một cái bàn chải mới, em dùng tạm cái bàn chải đấy đi, nhanh còn vô ăn sáng không muộn học"! Cô nói mà vẫn nhìn vào nồi

- Tuân lệnh ạ! (Tôi đưa tay lên chào theo kiểu quân đội, làm cô bật cười)

- "Con bé này"! 

Đi ra phía sau, một loạt hương thơm từ khu vườn nhỏ ùa đến, mùi lá non, mùi đất ẩm, và cả chút hương bưởi thoảng nhẹ đâu đây. Tôi hít một hơi dài, thấy lòng thư thái lạ lùng.

- Em dùng cái khăn màu hồng được không cô???

- "Khăn của cô đấy, em cứ dùng đi". Cô đứng nơi cửa bếp nói.

Tôi giặt khăn lau mặt, sau đó giặt sạch thêm lần vài lần nữa mới vắt trả lại cho cô.

Giặt khăn lau mặt, sau đó giặt sạch thêm lần vài lần nữa mới vắt trả lại cho cô.
Tôi vô trong, tay chân nhanh nhẹn dọn phụ cô chén đũa ra bàn rồi đến món sáng nay cô làm, chẳng có gì nhiều ngoài trứng chiên lá lốt, canh cua với tép rang thịt. Nghe có vẻ không có gì đặc biệt nhưng cô nấu ăn rất ngon! Ngồi ăn bữa cơm được cô gắp với, bất chợt trong phút giây nào đấy tôi đã cảm nhận được sự ấm áp của một đôi vợ chồng son trong các tác phẩm thơ ca.

Ngước nhìn cô, tôi buột miệng nói:

- Cô mà lấy chồng, chắc chồng cô sướng lắm.

Cô thoáng ngừng lại, rồi cười nhẹ:

- "Em cứ nói linh tinh. Mau ăn đi không nguội".

Tôi cúi đầu ăn tiếp, nhưng trong lòng bỗng có chút lạ lùng, như thể vừa chạm vào một điều gì đó không nên chạm tới. Nhưng thôi, cứ tạm gác lại, hôm nay chỉ cần tận hưởng bữa cơm sáng thật ngon là đủ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com